Muốn Đến Âm Phong Vực
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
2024-07-23 12:06:03
[Nguồn: https://truyenyy - Dịch giả: Cô Bé Khờ]
Phát hiện có người xâm nhập, Ngưu Linh Dương rống lớn một tiếng xong ra, nhưng phát hiện kế bên có tứ cấp yêu thú khiến nó không dám vọng động.
Chỉ đứng phía xa gầm rừ một chút, Trần Vũ thi triển Vân Tinh Bộ nhảy một cái tiến đến gần ám xát Ngưu Linh Dương một đao chém xuống, nó nhanh chóng né sang một bên.
- Lần này lấy ngươi thử những võ học của ta lúc trước xem có thi triển được không!
Trần Vũ tiến đến thi triển Phá Toái Quyền đánh tới, đầu yêu thú liền dùng móng vuốt của mình kháng ngạnh lại liền, thấy không thể đối quyền với chảo của yêu thú hắn lấy thanh đao ra đỡ lại.
Xẹt!
Trần Vũ bị đẩy lùi về sau hơn mười mét, mà đầu yêu thú kia vẫn đứng bình thường.
Tiếp tục thi triển các loại võ học lúc trước, một lúc sau hắn phải nhờ có Tiểu Bạch mới thu thập được đầu yêu thú này.
- Vũ kỹ xem ra cũng không tốt bằng Tiên Thuật thật! Thôi chúng ta đi!
Trần Vũ thu lại xác yêu thú vừa mới giết vào trong tháp, sau đó vác thanh đao trên lưng đi tiếp, hắn thật ra cũng không cần tốn nhiều sức như thế, nhưng vì muốn chứng minh thử võ giả với Tiên Thuật chênh lệch như thế nào.
...
Hai ngày sau, trong sơn cốc cách Âm Phong Vực không xa, một gã thiếu niên trên người trường bào màu xanh, sau lưng treo một đao một kiếm.
Trong miệng ngậm lấy một cây cỏ khô, dưới thân cưỡi một con Bạch sắc Thiên Lang thần tuấn.
Một người một lang nhởn nhơ vênh váo đi ở trong đường núi, một ít đê giai yêu thú mới vừa ngửi được khí tức của Bạch sắc Thiên Lang bị họa cho tháo chạy bốn phía.
- Tiểu Bạch, ngươi nói còn bao lâu nữa mới đến Âm Phong Vực?
Thiếu niên ngồi ở trên người Bạch sắc Thiên Lang lười biếng hỏi.
Hắn cũng muốn đến đó vì nghe một mạo hiểm giả nói nơi đó có báu vật gì đó, nhưng mà không xuống được, phía dưới sương mù dày đặc, hơn nữa âm hàn chi khí rất mạnh nên rất ít người đi xuống.
Bạch sắc Thiên Lang dùng ý thức truyền lại nói:
- Chạy hết tốc lực mà nói, năm ngày có thể chạy tới.
- Vậy ngươi còn không thêm chút sức đi, mau mang ta đi.
Thiếu niên thúc dục.
- Chủ nhân, bụng ta đói rồi, có thể hay không trước tiên chuẩn bị ăn chút gì?
Bạch sắc Thiên Lang nghiêm mặt nói.
- Ngươi con ăn hàng này, hai ngày này đã ăn năm con Hắc Báo, ba con Man Trư Dương còn chưa đủ sao?
Thiếu niên khó chịu vỗ cái đầu của Bạch sắc Thiên Lang một cái, không tức giận nói.
Bạch sắc Thiên Lang vô cùng vô tội nói:
- Ta đang lớn đương nhiên là phải ăn nhiều một chút.
Bỗng nhiên nó nhấc lên lang mục một chút, hiện lên vài tia tinh quang nói:
- Chủ nhân, phía trước có một gia hỏa cường đại, thực lực cùng ta không sai biệt lắm, bất quá đây là địa bàn của nó, sợ rằng chúng ta không phải là đối thủ của nó.
Thiếu niên thần sắc cảnh giác nói:
- Là lai lịch gì?
- Là Hồng Lân Giao!
Bạch sắc Thiên Lang đáp, tiếp theo nó kinh hãi kêu một tiếng:
- Không tốt, chủ nhân, chúng ta bị phát hiện rồi.
- Vậy còn không mau chuồn!
Thiếu niên lo lắng vỗ đầu sói nói.
Song hắn vừa mới nói xong, trước mắt liền xuất hiện một nhóm cự tích tựa như xà tựa như long, có khoảng gần trăm con, mỗ một con dài năm, sáu thước, tích thân hiện lên từng đạo hoa văn, thoạt nhìn hết sức dữ tợn huyền ảo.
Một đầu Hồng Lân Giao cầm đầu dài tám thước, phun ra nuốt vào cái lưỡi thật dài, cặp mắt lớn trừng to hướng một người một lang phát ra tín hiệu địch ý cường đại.
Thiếu niên khẩn trương hỏi Bạch sắc Thiên Lang:
- Nó đang nói cái gì?
Bạch sắc Thiên Lang lại hướng Hồng Lân Giao lộ ra răng ranh thâm sâu, một bên truyền tin nói:
- Nó nói đây là lãnh địa của nó, bảo chúng ta nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ ăn chúng ta.
Thiếu niên trầm tư một chút nói:
- Ngươi nói với nó, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, cũng không có ác ý, xem nó có thể cho mượn đường đi qua không?
Bạch sắc Thiên Lang hiểu ý, hướng Hồng Lân Giao cầm đầu càng không ngừng gầm nhẹ.
Hai con yêu thú trao đổi với nhau một lúc lâu, Bạch sắc Thiên Lang mới đối với thiếu niên trên người nó truyền tin nói:
- Nó nói không thành vấn đề, nhưng mà không cho phép chúng ta ở nơi này ăn bất cứ Hồng Lân Giao nào, cũng không cho phép chúng ta ở nơi này ngắt lấy bất luận linh hoa dị thảo gì.
Thiếu niên nhoẻn miệng cười:
- Đáp ứng nó, chúng ta tuyệt sẽ không phá hư một cọng cây ngọn cỏ nơi này!
Hắn ở trong lòng thầm nghĩ:
- Có con Tiểu Tích Tử khó coi này ở trên đường, giảm đi không ít phiền toái.
Ngồi ở phía trên Bạch sắc Thiên Lang chính là Trần Vũ, từ sau khi chiến đấu với đầu Ngưu Linh Dương, tâm tình hắn tốt vô cùng.
Trên đường đi đều là cưỡi Bạch sắc Lang Vương đi tới địa bàn của Hồng Lân Giao. Có khí tức cường đại của Bạch sắc Lang Vương, căn bản không có bất kỳ yêu thú nào dám đi ra ngăn cản.
Số Từ: 1027
Phát hiện có người xâm nhập, Ngưu Linh Dương rống lớn một tiếng xong ra, nhưng phát hiện kế bên có tứ cấp yêu thú khiến nó không dám vọng động.
Chỉ đứng phía xa gầm rừ một chút, Trần Vũ thi triển Vân Tinh Bộ nhảy một cái tiến đến gần ám xát Ngưu Linh Dương một đao chém xuống, nó nhanh chóng né sang một bên.
- Lần này lấy ngươi thử những võ học của ta lúc trước xem có thi triển được không!
Trần Vũ tiến đến thi triển Phá Toái Quyền đánh tới, đầu yêu thú liền dùng móng vuốt của mình kháng ngạnh lại liền, thấy không thể đối quyền với chảo của yêu thú hắn lấy thanh đao ra đỡ lại.
Xẹt!
Trần Vũ bị đẩy lùi về sau hơn mười mét, mà đầu yêu thú kia vẫn đứng bình thường.
Tiếp tục thi triển các loại võ học lúc trước, một lúc sau hắn phải nhờ có Tiểu Bạch mới thu thập được đầu yêu thú này.
- Vũ kỹ xem ra cũng không tốt bằng Tiên Thuật thật! Thôi chúng ta đi!
Trần Vũ thu lại xác yêu thú vừa mới giết vào trong tháp, sau đó vác thanh đao trên lưng đi tiếp, hắn thật ra cũng không cần tốn nhiều sức như thế, nhưng vì muốn chứng minh thử võ giả với Tiên Thuật chênh lệch như thế nào.
...
Hai ngày sau, trong sơn cốc cách Âm Phong Vực không xa, một gã thiếu niên trên người trường bào màu xanh, sau lưng treo một đao một kiếm.
Trong miệng ngậm lấy một cây cỏ khô, dưới thân cưỡi một con Bạch sắc Thiên Lang thần tuấn.
Một người một lang nhởn nhơ vênh váo đi ở trong đường núi, một ít đê giai yêu thú mới vừa ngửi được khí tức của Bạch sắc Thiên Lang bị họa cho tháo chạy bốn phía.
- Tiểu Bạch, ngươi nói còn bao lâu nữa mới đến Âm Phong Vực?
Thiếu niên ngồi ở trên người Bạch sắc Thiên Lang lười biếng hỏi.
Hắn cũng muốn đến đó vì nghe một mạo hiểm giả nói nơi đó có báu vật gì đó, nhưng mà không xuống được, phía dưới sương mù dày đặc, hơn nữa âm hàn chi khí rất mạnh nên rất ít người đi xuống.
Bạch sắc Thiên Lang dùng ý thức truyền lại nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chạy hết tốc lực mà nói, năm ngày có thể chạy tới.
- Vậy ngươi còn không thêm chút sức đi, mau mang ta đi.
Thiếu niên thúc dục.
- Chủ nhân, bụng ta đói rồi, có thể hay không trước tiên chuẩn bị ăn chút gì?
Bạch sắc Thiên Lang nghiêm mặt nói.
- Ngươi con ăn hàng này, hai ngày này đã ăn năm con Hắc Báo, ba con Man Trư Dương còn chưa đủ sao?
Thiếu niên khó chịu vỗ cái đầu của Bạch sắc Thiên Lang một cái, không tức giận nói.
Bạch sắc Thiên Lang vô cùng vô tội nói:
- Ta đang lớn đương nhiên là phải ăn nhiều một chút.
Bỗng nhiên nó nhấc lên lang mục một chút, hiện lên vài tia tinh quang nói:
- Chủ nhân, phía trước có một gia hỏa cường đại, thực lực cùng ta không sai biệt lắm, bất quá đây là địa bàn của nó, sợ rằng chúng ta không phải là đối thủ của nó.
Thiếu niên thần sắc cảnh giác nói:
- Là lai lịch gì?
- Là Hồng Lân Giao!
Bạch sắc Thiên Lang đáp, tiếp theo nó kinh hãi kêu một tiếng:
- Không tốt, chủ nhân, chúng ta bị phát hiện rồi.
- Vậy còn không mau chuồn!
Thiếu niên lo lắng vỗ đầu sói nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Song hắn vừa mới nói xong, trước mắt liền xuất hiện một nhóm cự tích tựa như xà tựa như long, có khoảng gần trăm con, mỗ một con dài năm, sáu thước, tích thân hiện lên từng đạo hoa văn, thoạt nhìn hết sức dữ tợn huyền ảo.
Một đầu Hồng Lân Giao cầm đầu dài tám thước, phun ra nuốt vào cái lưỡi thật dài, cặp mắt lớn trừng to hướng một người một lang phát ra tín hiệu địch ý cường đại.
Thiếu niên khẩn trương hỏi Bạch sắc Thiên Lang:
- Nó đang nói cái gì?
Bạch sắc Thiên Lang lại hướng Hồng Lân Giao lộ ra răng ranh thâm sâu, một bên truyền tin nói:
- Nó nói đây là lãnh địa của nó, bảo chúng ta nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ ăn chúng ta.
Thiếu niên trầm tư một chút nói:
- Ngươi nói với nó, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, cũng không có ác ý, xem nó có thể cho mượn đường đi qua không?
Bạch sắc Thiên Lang hiểu ý, hướng Hồng Lân Giao cầm đầu càng không ngừng gầm nhẹ.
Hai con yêu thú trao đổi với nhau một lúc lâu, Bạch sắc Thiên Lang mới đối với thiếu niên trên người nó truyền tin nói:
- Nó nói không thành vấn đề, nhưng mà không cho phép chúng ta ở nơi này ăn bất cứ Hồng Lân Giao nào, cũng không cho phép chúng ta ở nơi này ngắt lấy bất luận linh hoa dị thảo gì.
Thiếu niên nhoẻn miệng cười:
- Đáp ứng nó, chúng ta tuyệt sẽ không phá hư một cọng cây ngọn cỏ nơi này!
Hắn ở trong lòng thầm nghĩ:
- Có con Tiểu Tích Tử khó coi này ở trên đường, giảm đi không ít phiền toái.
Ngồi ở phía trên Bạch sắc Thiên Lang chính là Trần Vũ, từ sau khi chiến đấu với đầu Ngưu Linh Dương, tâm tình hắn tốt vô cùng.
Trên đường đi đều là cưỡi Bạch sắc Lang Vương đi tới địa bàn của Hồng Lân Giao. Có khí tức cường đại của Bạch sắc Lang Vương, căn bản không có bất kỳ yêu thú nào dám đi ra ngăn cản.
Số Từ: 1027
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro