Người Triều Đình Tới
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
2024-07-23 12:06:03
Nếu không phải người có duyên thì chắc chắn sẽ bị mấy thanh kiếm này đánh văng ra xa, vô pháp chiếm hữu được nó!
Đinh đinh!
Tấm ngọc bài của Trần Vũ đột nhiên phát sáng, rung lên liên tục làm hắn chú ý tới.
- Thì ra là có người muốn gặp chúng ta!
Trần Vũ vừa nghe xong, thị vệ canh cửa nói là có người từ Triều Đình tới, muốn gặp hắn bàn một ít chuyện “vô cùng hệ trọng”.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh!
Tháp Lão vuốt râu nói một câu liền biết mất như chưa hề tồn tại nơi này.
. . .
Trần Vũ đi xuống phía dưới học viện, trước mặt là hơn hai mươi người ăn mặc chỉnh chu, hắc sắc trường bào, đứng đầu là một lão giả ăn mặc giản dị, hai tay đang bối sau lưng.
Vừa nhìn thấy Trần Vũ đi ra, lão ta cũng đã cho người đi điều tra về thân phận của thiếu niên này, qua nhiều sự tích thần kỳ về thiếu niên này làm lão ta ngạc nhiên không ít.
Lúc trước, thiếu niên này chỉ là một tên phế vật, bị mọi người ghét bỏ, hôn thê từ hôn, nhưng không ngờ hắn ta mất tích một thời gian, sau khi quay lại thì đã khác hoàn toàn.
Không chỉ chững chạc hơn rất nhiều, đặc biệt là tu vi thì không ai đoán ra được, hơn nữa còn nghe nói nhiều lần thiếu niên này lăng không phi hành không ít, mà lại đứng trên một thanh kiếm.
Từ lần đó thì mọi hoạt động gần như là tối mật, người ngoài rất ít biết tới, nhưng mà nghe phóng thoáng thì lão giả thường ngồi giảng đạo kia chính là sư phụ của tên nhóc này.
Lão ta tới đây đã là ngày thứ hai mươi, theo nhiều ngày quan sát cùng điều tra thì manh mối cũng chỉ được có bấy nhiêu, ngoài ra thì cái học viện này rất lạ, khi tiến vào bên trong thì tu vi mất hết.
Chân khí trong người không còn một chút nào, hơn nữa mấy cái tháp kia làm lão ta chú ý không ít, còn Thất Sơn Tiên Đảo nữa!
Trong cái Nam Lĩnh Thành này đã hoàn toàn thay đổi, làm lão ta không biết mình là đang mơ hay đang thực, bước vào trận pháp mất hết tu vi còn chấp nhận được, đằng này ngọn núi cũng có thể bay hay sao?
Quan trọng nhất là lão cũng đã cho người mua chuộc được một tên tộc nhân của Đổng gia, theo tên đó nói thì đến gia tộc hắn còn lấy Địa Cấp công pháp làm vật trấn gia chi bảo.
Nên chuyện công pháp Thiên Cấp kia tám chín phần mười là sự thật, không phải là tin đồn nhảm nhí!
Tạm gác lại mọi nghi vấn, lão ta nhanh chóng tiến tới phía trước, hỏi để đính chỉnh lại.
- Các hạ là tông chủ của Thiên Đạo Học Viện này?
- Đúng vậy!
Trần Vũ chỉ trả lời cộc lốc, không đầu không đuôi làm cho đám người từ Triều Đình phải cau mày, bất quá biểu hiện đó liền nhanh chóng biến mất thay vào đó là vẻ mặt tươi cười.
- Các hạ không định mời chúng ta vào chỗ nào đó rồi nói chuyện hay sao?
- Cũng được!
Trần Vũ trả lời xong, quay đầu hướng vào trong Giải Trí Tháp, tiến tới tầng thứ hai thì tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống trước, đám người đi phía sau cũng nhanh chóng theo tới.
Duy chỉ có lão giả kia là ngồi xuống an tọa, còn đám người phía sau thì đứng nghiêm chỉnh, một tay ôm kiếm vào ngực xoay đầu ra ngoài canh giữ không cho người khác tới gần.
Trần Vũ rót một chén trà cho mình, thản nhiên cầm lên thưởng thức, không mấy xem trọng người của Triều Đình.
Theo lời của Đổng Thanh Phong thì đa số bọn họ chỉ có lợi ích là trên hết, ngoài ra tình nghĩa không phải là không có nhưng mà rất là ít.
- Không biết ngọn gió nào đưa ngài tới một nơi khỉ ho cò gáy như thế này vậy?
- Ha ha, trước khoan nói tới! Ta tự giới thiệu ta là Dương Lão, là trưởng lão trong Vũ Kỹ Các của Triều Đình! Ta nghe nói Thiên Đạo Học Viện mà ngươi mới gầy dựng gần đây mà đã làm mưa làm gió trong Việt Triều nên ta muốn tới xem thử một chút, có đúng như lời đồn hay không!
Dương Lão cười ha hả, không có trả lời câu hỏi của hắn mà tổ lái sang vấn đề khác, nhưng mà Trần Vũ cũng không quan tâm nhiều.
- Thì ra là vậy!
Trần Vũ tỏ vẻ gật gù, tiếp tục cầm lý trà lên nhấp nháp. Động thái này làm cho Dương Lão muốn ném đôi dép vào mặt hắn, nhưng mà sống đã lâu nên tâm tình tốt hơn lúc trẻ rất nhiều.
- Đúng rồi, cái học viện này lấy tên là Thiên Đạo, quả nhiên là có khí phách! Kiến trúc nơi này làm ta thật bất ngờ, rất là nguy nga hùng tráng, hơn nữa sáu cái tháp cũng vậy!
- . . .
Trần Vũ cũng không có lên tiếng mặc cho người tên Dương Lão này cứ thao thao bất tuyệt, nói từ trên trời xong lại lôi chuyện dưới đất ra nói.
- Không biết chúng ta có thể lên trên Thất Sơn Tiên Đảo trên kia đi dạo một chút hay không?
Dương Lão quả thật rất muốn được lên trên đó thử, chỉ là đứng phía dưới thôi mà đã thấy tầm nguy nga tráng lệ của nó, với thực lực của Dương Lão đã dư sức để lăng không phi hành, nên lão cũng tự mình lên trên đó quan sát.
Đáng tiếc là chỉ đứng từ xa mà nhìn, ngoài ra không cách nào đi vào bên trong được, trận pháp kia không phải một mình lão là có thể phá giải được.
Nhưng phong cảnh bên trên đúng như cái tên Thất Sơn Tiên Đảo! Linh Khí tỏa ra từ đó không những tốt hơn bên ngoài mà còn mang hương sắc rất dễ chịu, chỉ cần ở trên đó một thời gian cũng có thể đột phá được bình cảnh.
- Không được!
Trần Vũ thản nhiên lắc đầu, muốn lên trên đó ư, các ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, trên đó không phải muốn lên là lên.
Dương Lão lập tức xám mặt, lão đã nói mình là người của Triều Đình rồi, vậy mà tên tiểu tử này lại thản nhiên từ chối như thế, bình thường ở Hoàng Thành cho dù ngươi có quỳ cầu xin ba ngày ba đêm cũng không được ta chấp nhận đâu.
Nhưng bất quá, lão nén cơn giận xuống, mỉm cười nói tiếp:
- Tuy nơi này rất tốt, trận pháp phòng vệ rất kiên cố nhưng mà chắc hẳn cũng không an toàn, ta vì lo lắng cho ngươi nên có đề nghị này! Hay là công pháp Thiên Cấp kia ngươi đưa cho ta giữ giúp, khi nào cần thì tới Hoàng Thành ta sẽ đưa cho ngươi, để đề phòng có người thừa cơ chiếm đoạt!
- Ngoài ra ta còn giúp ngươi, cho ngươi miễn thuế trăm năm, không cần phải đóng bất cứ thứ thế gì, khi có khó khăn cũng có thể nhờ tới ta, khi đó Triều Đình sẽ thay ngươi ra mặt, ngươi cảm thấy thế nào?
Phụt!
Trần Vũ đang thưởng thức ly trà thơm ngon nhưng mà khi nghe nói tới có người muốn giữ giúp thì phun hết trà trong miệng ra.
Đây không phải là đang nói đùa trước mặt hắn chứ, cho dù cường giả Hoàng Cấp có mò tới thì cũng phải nhận tay không đi về chứ ở đó mà lấy, trừ khi ngươi đang nằm mơ!
Dương Lão nghe thế thì nghiếng răng, khuôn mặt vẫn cố tươi cười, nhấc ly trà lên hớp một ngụm để hạ hỏa, sau đó nói tiếp:
- Các hạ đừng hiểu nhầm! Đây là ta có ý tốt muốn giúp cho ngươi, nếu để ta giữ giúp thì bảo đảm không ai có thể chạm tới nó được! Ngoài ra, nếu ngươi cứ khăng khăng đòi giữ nó có khi là là đang mang họa cho học viện đấy, có câu Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
- Thất phu muốn tội, là ta muốn! Hoài bích có tội, người giám tranh?
Trần Vũ vẫn lắc đầu, thản nhiên đáp lại một câu, đây là ý hắn muốn có tội thì cũng không ai dám tới cướp lấy.
- Ha ha ha, còn trẻ biết kêu ngạo một chút là tốt, nhưng mà kêu ngạo quá trái ngược lại là đang hại ngươi đấy!
- Cảm tạ đã chỉ điểm, nếu không còn có gì khác thì ta xin cáo từ trước!
Trần Vũ dứt khoát đứng lên, một mạch rời khỏi Giải Trí Tháp, hắn cũng đã đoán được tám phần mười là tới muốn lấy công pháp Thiên Cấp mà thôi.
Đinh đinh!
Tấm ngọc bài của Trần Vũ đột nhiên phát sáng, rung lên liên tục làm hắn chú ý tới.
- Thì ra là có người muốn gặp chúng ta!
Trần Vũ vừa nghe xong, thị vệ canh cửa nói là có người từ Triều Đình tới, muốn gặp hắn bàn một ít chuyện “vô cùng hệ trọng”.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh!
Tháp Lão vuốt râu nói một câu liền biết mất như chưa hề tồn tại nơi này.
. . .
Trần Vũ đi xuống phía dưới học viện, trước mặt là hơn hai mươi người ăn mặc chỉnh chu, hắc sắc trường bào, đứng đầu là một lão giả ăn mặc giản dị, hai tay đang bối sau lưng.
Vừa nhìn thấy Trần Vũ đi ra, lão ta cũng đã cho người đi điều tra về thân phận của thiếu niên này, qua nhiều sự tích thần kỳ về thiếu niên này làm lão ta ngạc nhiên không ít.
Lúc trước, thiếu niên này chỉ là một tên phế vật, bị mọi người ghét bỏ, hôn thê từ hôn, nhưng không ngờ hắn ta mất tích một thời gian, sau khi quay lại thì đã khác hoàn toàn.
Không chỉ chững chạc hơn rất nhiều, đặc biệt là tu vi thì không ai đoán ra được, hơn nữa còn nghe nói nhiều lần thiếu niên này lăng không phi hành không ít, mà lại đứng trên một thanh kiếm.
Từ lần đó thì mọi hoạt động gần như là tối mật, người ngoài rất ít biết tới, nhưng mà nghe phóng thoáng thì lão giả thường ngồi giảng đạo kia chính là sư phụ của tên nhóc này.
Lão ta tới đây đã là ngày thứ hai mươi, theo nhiều ngày quan sát cùng điều tra thì manh mối cũng chỉ được có bấy nhiêu, ngoài ra thì cái học viện này rất lạ, khi tiến vào bên trong thì tu vi mất hết.
Chân khí trong người không còn một chút nào, hơn nữa mấy cái tháp kia làm lão ta chú ý không ít, còn Thất Sơn Tiên Đảo nữa!
Trong cái Nam Lĩnh Thành này đã hoàn toàn thay đổi, làm lão ta không biết mình là đang mơ hay đang thực, bước vào trận pháp mất hết tu vi còn chấp nhận được, đằng này ngọn núi cũng có thể bay hay sao?
Quan trọng nhất là lão cũng đã cho người mua chuộc được một tên tộc nhân của Đổng gia, theo tên đó nói thì đến gia tộc hắn còn lấy Địa Cấp công pháp làm vật trấn gia chi bảo.
Nên chuyện công pháp Thiên Cấp kia tám chín phần mười là sự thật, không phải là tin đồn nhảm nhí!
Tạm gác lại mọi nghi vấn, lão ta nhanh chóng tiến tới phía trước, hỏi để đính chỉnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Các hạ là tông chủ của Thiên Đạo Học Viện này?
- Đúng vậy!
Trần Vũ chỉ trả lời cộc lốc, không đầu không đuôi làm cho đám người từ Triều Đình phải cau mày, bất quá biểu hiện đó liền nhanh chóng biến mất thay vào đó là vẻ mặt tươi cười.
- Các hạ không định mời chúng ta vào chỗ nào đó rồi nói chuyện hay sao?
- Cũng được!
Trần Vũ trả lời xong, quay đầu hướng vào trong Giải Trí Tháp, tiến tới tầng thứ hai thì tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống trước, đám người đi phía sau cũng nhanh chóng theo tới.
Duy chỉ có lão giả kia là ngồi xuống an tọa, còn đám người phía sau thì đứng nghiêm chỉnh, một tay ôm kiếm vào ngực xoay đầu ra ngoài canh giữ không cho người khác tới gần.
Trần Vũ rót một chén trà cho mình, thản nhiên cầm lên thưởng thức, không mấy xem trọng người của Triều Đình.
Theo lời của Đổng Thanh Phong thì đa số bọn họ chỉ có lợi ích là trên hết, ngoài ra tình nghĩa không phải là không có nhưng mà rất là ít.
- Không biết ngọn gió nào đưa ngài tới một nơi khỉ ho cò gáy như thế này vậy?
- Ha ha, trước khoan nói tới! Ta tự giới thiệu ta là Dương Lão, là trưởng lão trong Vũ Kỹ Các của Triều Đình! Ta nghe nói Thiên Đạo Học Viện mà ngươi mới gầy dựng gần đây mà đã làm mưa làm gió trong Việt Triều nên ta muốn tới xem thử một chút, có đúng như lời đồn hay không!
Dương Lão cười ha hả, không có trả lời câu hỏi của hắn mà tổ lái sang vấn đề khác, nhưng mà Trần Vũ cũng không quan tâm nhiều.
- Thì ra là vậy!
Trần Vũ tỏ vẻ gật gù, tiếp tục cầm lý trà lên nhấp nháp. Động thái này làm cho Dương Lão muốn ném đôi dép vào mặt hắn, nhưng mà sống đã lâu nên tâm tình tốt hơn lúc trẻ rất nhiều.
- Đúng rồi, cái học viện này lấy tên là Thiên Đạo, quả nhiên là có khí phách! Kiến trúc nơi này làm ta thật bất ngờ, rất là nguy nga hùng tráng, hơn nữa sáu cái tháp cũng vậy!
- . . .
Trần Vũ cũng không có lên tiếng mặc cho người tên Dương Lão này cứ thao thao bất tuyệt, nói từ trên trời xong lại lôi chuyện dưới đất ra nói.
- Không biết chúng ta có thể lên trên Thất Sơn Tiên Đảo trên kia đi dạo một chút hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Lão quả thật rất muốn được lên trên đó thử, chỉ là đứng phía dưới thôi mà đã thấy tầm nguy nga tráng lệ của nó, với thực lực của Dương Lão đã dư sức để lăng không phi hành, nên lão cũng tự mình lên trên đó quan sát.
Đáng tiếc là chỉ đứng từ xa mà nhìn, ngoài ra không cách nào đi vào bên trong được, trận pháp kia không phải một mình lão là có thể phá giải được.
Nhưng phong cảnh bên trên đúng như cái tên Thất Sơn Tiên Đảo! Linh Khí tỏa ra từ đó không những tốt hơn bên ngoài mà còn mang hương sắc rất dễ chịu, chỉ cần ở trên đó một thời gian cũng có thể đột phá được bình cảnh.
- Không được!
Trần Vũ thản nhiên lắc đầu, muốn lên trên đó ư, các ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, trên đó không phải muốn lên là lên.
Dương Lão lập tức xám mặt, lão đã nói mình là người của Triều Đình rồi, vậy mà tên tiểu tử này lại thản nhiên từ chối như thế, bình thường ở Hoàng Thành cho dù ngươi có quỳ cầu xin ba ngày ba đêm cũng không được ta chấp nhận đâu.
Nhưng bất quá, lão nén cơn giận xuống, mỉm cười nói tiếp:
- Tuy nơi này rất tốt, trận pháp phòng vệ rất kiên cố nhưng mà chắc hẳn cũng không an toàn, ta vì lo lắng cho ngươi nên có đề nghị này! Hay là công pháp Thiên Cấp kia ngươi đưa cho ta giữ giúp, khi nào cần thì tới Hoàng Thành ta sẽ đưa cho ngươi, để đề phòng có người thừa cơ chiếm đoạt!
- Ngoài ra ta còn giúp ngươi, cho ngươi miễn thuế trăm năm, không cần phải đóng bất cứ thứ thế gì, khi có khó khăn cũng có thể nhờ tới ta, khi đó Triều Đình sẽ thay ngươi ra mặt, ngươi cảm thấy thế nào?
Phụt!
Trần Vũ đang thưởng thức ly trà thơm ngon nhưng mà khi nghe nói tới có người muốn giữ giúp thì phun hết trà trong miệng ra.
Đây không phải là đang nói đùa trước mặt hắn chứ, cho dù cường giả Hoàng Cấp có mò tới thì cũng phải nhận tay không đi về chứ ở đó mà lấy, trừ khi ngươi đang nằm mơ!
Dương Lão nghe thế thì nghiếng răng, khuôn mặt vẫn cố tươi cười, nhấc ly trà lên hớp một ngụm để hạ hỏa, sau đó nói tiếp:
- Các hạ đừng hiểu nhầm! Đây là ta có ý tốt muốn giúp cho ngươi, nếu để ta giữ giúp thì bảo đảm không ai có thể chạm tới nó được! Ngoài ra, nếu ngươi cứ khăng khăng đòi giữ nó có khi là là đang mang họa cho học viện đấy, có câu Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
- Thất phu muốn tội, là ta muốn! Hoài bích có tội, người giám tranh?
Trần Vũ vẫn lắc đầu, thản nhiên đáp lại một câu, đây là ý hắn muốn có tội thì cũng không ai dám tới cướp lấy.
- Ha ha ha, còn trẻ biết kêu ngạo một chút là tốt, nhưng mà kêu ngạo quá trái ngược lại là đang hại ngươi đấy!
- Cảm tạ đã chỉ điểm, nếu không còn có gì khác thì ta xin cáo từ trước!
Trần Vũ dứt khoát đứng lên, một mạch rời khỏi Giải Trí Tháp, hắn cũng đã đoán được tám phần mười là tới muốn lấy công pháp Thiên Cấp mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro