Phỗng tay trên
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
2024-07-23 12:06:03
Hắn phi hành đến địa điểm lần trước, lại gần thanh băng kiếm mà vợ mình đã cấm xuống lúc trước. Lúc này mọi người mới đuổi theo kịp, do chỉ cách thành có một dặm nên đối với mọi người là chuyện bình thường.
Đợi mọi người tới đông đủ hắn mới lên tiếng:
- Tốt, chính là nơi này! Ở đây là bản vẽ của Học Viện mà ta muốn xây, các ngươi cầm quan sát làm theo như vậy là được, nên nhớ hãy hoàn thiện càng nhanh càng tốt!
Lấy ra một bản vẽ trong túi trữ vật, hắn đưa tấm bản vẽ này cho một trung niên đứng đầu tiên, gã trung niên kia xem một chút thì gật đầu, tỏa ra đã hiểu ý của bản vẽ này, sau đó đưa cho người có kinh nghiệm tiếp theo.
Trong bản vẽ của hắn đã nêu rõ kích thước, chiều cao chiều rộng đầy đủ cả, nói chung là hắn đã ghi chú rất rõ ràng bên trong, chỉ cần nhìn qua một chút là biết hắn muốn làm gì.
Hơn nữa lần này hắn muốn xây một cái Học Viện khá lớn, lần này hắn xây dựng hơn chín dặm, con số này cũng không hề nhỏ, xem ra cũng còn thua Nam Lĩnh Thành nhiều lắm, nhưng mà nhìn cung cũng lớn gấp mấy lần phủ thành chủ rồi.
(*9 dặm ~ 3km)
- Tốt, bản vẽ này chúng ta có thể hoàn thành được, vấn đề chỉ có thời gian thôi!
Lúc này một người trung niên tên Sở Mặc, là người có tiếng trong nghề này, hầu hết những người trong nghề đều biết danh tiếng của hắn ta, nghe hắn nói như vậy thì mọi người cũng gật đầu đồng ý.
Tuy bản vẽ có nhiều chi tiết cầu kỳ, nhưng chỉ cần có chút thời gian là được.
- Vậy mọi người hãy bắt đầu làm đi!
Tiểu Vũ gật đầu, bay lên trên cao nhìn thoáng qua xung quanh, do nơi này là hoang dã nên không ai chiếm đống, nên hiện tượng tranh giành địa bàn là không hề xảy ra.
Ngàn người phía dưới bắt đầu lấy ra dụng cụ, người thì đi đốn cây dọn dẹp, người thì đi đo lường làm dấu ranh giới của Học Viện trước, lúc này người của ba đại gia gộc cũng mang theo rất nhiều xe vật liệu đến nơi này.
Trong đó cẩm thạch, bạch thạch, đá quý đều có cả, liên tiếp hết xe ngựa này lại đến xe ngựa khác nối nhau chạy đến nơi hoang vu này. Ba người Trần Thiên Hàn đi theo thấy vậy cũng hài lòng.
Do hành động lần này quá lớn, quá khoa trương nên làm rất nhiều gia tộc cùng thế lực trong Nam Lĩnh Thành chú ý tới, có rất nhiều người đã đến hỏi về vấn đề này nhưng ba nhà không ai nói năng gì nhiều, đa số là tránh né câu trả lời vì không muốn có thêm phiền phức.
Cũng vì vậy mà một ít gia tộc đã cho người đi đến dò la tin tức, khi biết được là xây dựng Học Viện, nhưng họ cũng không biết nó để làm gì.
Quan sát một chút thì hắn đi lại thu lấy thanh băng kiếm của vợ mình lại, trở về phòng tranh thủ tu luyện cũng cố tu vi.
...
Thời gian chậm rãi đi qua rất nhanh, thời gian cử hành đấu giá hội chỉ còn một ngày nữa mà thôi.
Ở trong những ngày này, Trần gia cùng Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đã tổ kiến đội hái dược liệu cũng dần dần hoàn thiện, thậm chí rất nhiều tộc nhân trẻ tuổi đều chủ động yêu cầu gia nhập, để cam đoan an toàn, một ít cao thủ trong gia tộc cũng tạm thời được phái đến bên trong Ẩn Thế mạo hiểm đoàn.
Trải qua hai ngày tuyên truyền, sự tình Trần gia muốn cử hành bán đấu giá đan dược rất nhanh truyền khắp toàn thành, thậm chí còn lan ra một ít thành xung quanh.
Bởi vì công dụng của đan dược này quá nghịch thiên, lần đầu xuất hiện trong mắt mọi người, cũng đã nhấc lên oanh động không hề nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong những ngày này, lưu lượng người trong Nam Lĩnh Thành thậm chí tăng thêm mãnh liệt, gã cũng thật không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của những đan dược này.
Mà theo danh khí của Trần gia gia tăng, sinh ý của Trần gia lần nữa phục hồi trở lại, đúng như Tiểu Vũ dự đón, đối với cái này, gia gia cùng các vị trưởng lão cũng hết sức hài lòng.
Bất quá người tùy theo mà đến, ý định đi cửa sau lấy được ba loại đan cũng không ít, tạo thành không ít phiền toái cho phòng vệ đội của Trần gia, cái này để cho Tiểu Vũ có chút may mắn vì lúc trước không có công bố mình trở thành Luyện Đan Sư, nếu không nhất định sẽ càng thêm khủng bố.
Hôm nay, Tiểu Vũ vừa mới ở nghị sự sảnh cùng gia gia và hai vị tộc trưởng Vương Đổng thảo luận xong sự tình có quan hệ đan dược đấu giá hội lần này, đang muốn trở về nhờ hai lão luyện chế một ít đan dược dự bị, lại nghe hồi báo nói có khách nhân từ Hòa Bình Thành đến.
- Khách nhân từ Hòa Bình Thành đến?
Nghe được tộc nhân hồi báo, Tiểu Vũ cũng không lấy làm gì lạ, thầm nói:
- Đoán chừng là đến đây để mua phỗng tay trên đây mà!
- Có lẽ là như vậy rồi!
Trần Thiên Hàn cùng hai vị tộc trưởng Vương Đổng cũng lắc đầu cười nhạt, bất quá cũng không khinh thường những người kia vì nếu là mình thì mình cũng làm như vậy mà thôi.
- Kỳ thật, ở Hòa Bình Thành con cũng có quen được một ít người, nếu như là người quen thì con sẽ ra gặp một chút.
Vào lúc này Tiểu Vũ nói ra, sau đó chuyển hướng Trần Thiên Hàn nói:
- Gia gia, người Hòa Bình Thành này để cho con tới tiếp đãi là được rồi.
Đi vào phòng tiếp khách, Tiểu Vũ quả nhiên liếc mắt liền nhìn thấy người quen. Hai người này chính là ông cháu Liễu gia, Liễu Minh Khương và Liễu Dương Thiên.
Liễu Minh Khương khi nhận được tin tức thì đã xác nhận độ chính xác của nó, sau đó nhanh chóng dẫn theo đứa cháu của mình đi đến Nam Lĩnh Thành này, ý đồ muốn mua trước cho đứa cháu đích tôn của mình sử dụng.
Hiện tại có Đại Cấp võ mạch làm tốc độ tu luyện của Liễu Dương Thiên càng thêm kinh người, làm người trong gia tộc cũng phải lẹo lưỡi. Mà đan dược tuy có nhiều nhưng mà nó quá đổi bình thường nên lão mới quyết định đến mua đan dược này.
Bên kia, khi hai ông cháu Liễu gia thấy người đi ra tiếp đoán chính là ân nhân của mình thì không khỏi trố mắt, Liễu Dương Thiên thì há miệng lớn, mồm chữ ô miệng chữ a.
Nhìn thấy mấy tên hộ vệ gật đầu chào hắn thì hai ông cháu cũng dư chỉ số thông minh để nhận biết tên tiểu tử này có đếm tám phần mười là người Trần gia.
- Trần đại ca, không phải đại ca họ Vũ sao, tại sao lại ở chỗ này?
Liễu Dương Thiên vui mừng chạy đến bắt chuyện, còn gia gia của hắn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha, tên đó chỉ là tên giả để ta lịch lãm bên ngoài thôi, ta tên thật là Trần Vũ chứ không phải Vũ Trần!
Tiểu Vũ cũng cười lớn, thấy thiếu niên ngày nào còn mềm yếu giờ đã như một đấng nam nhi, thì hắn không khỏi vui mừng thay, còn chuyện tên thật thì không còn qua trọng nữa.
Đợi mọi người tới đông đủ hắn mới lên tiếng:
- Tốt, chính là nơi này! Ở đây là bản vẽ của Học Viện mà ta muốn xây, các ngươi cầm quan sát làm theo như vậy là được, nên nhớ hãy hoàn thiện càng nhanh càng tốt!
Lấy ra một bản vẽ trong túi trữ vật, hắn đưa tấm bản vẽ này cho một trung niên đứng đầu tiên, gã trung niên kia xem một chút thì gật đầu, tỏa ra đã hiểu ý của bản vẽ này, sau đó đưa cho người có kinh nghiệm tiếp theo.
Trong bản vẽ của hắn đã nêu rõ kích thước, chiều cao chiều rộng đầy đủ cả, nói chung là hắn đã ghi chú rất rõ ràng bên trong, chỉ cần nhìn qua một chút là biết hắn muốn làm gì.
Hơn nữa lần này hắn muốn xây một cái Học Viện khá lớn, lần này hắn xây dựng hơn chín dặm, con số này cũng không hề nhỏ, xem ra cũng còn thua Nam Lĩnh Thành nhiều lắm, nhưng mà nhìn cung cũng lớn gấp mấy lần phủ thành chủ rồi.
(*9 dặm ~ 3km)
- Tốt, bản vẽ này chúng ta có thể hoàn thành được, vấn đề chỉ có thời gian thôi!
Lúc này một người trung niên tên Sở Mặc, là người có tiếng trong nghề này, hầu hết những người trong nghề đều biết danh tiếng của hắn ta, nghe hắn nói như vậy thì mọi người cũng gật đầu đồng ý.
Tuy bản vẽ có nhiều chi tiết cầu kỳ, nhưng chỉ cần có chút thời gian là được.
- Vậy mọi người hãy bắt đầu làm đi!
Tiểu Vũ gật đầu, bay lên trên cao nhìn thoáng qua xung quanh, do nơi này là hoang dã nên không ai chiếm đống, nên hiện tượng tranh giành địa bàn là không hề xảy ra.
Ngàn người phía dưới bắt đầu lấy ra dụng cụ, người thì đi đốn cây dọn dẹp, người thì đi đo lường làm dấu ranh giới của Học Viện trước, lúc này người của ba đại gia gộc cũng mang theo rất nhiều xe vật liệu đến nơi này.
Trong đó cẩm thạch, bạch thạch, đá quý đều có cả, liên tiếp hết xe ngựa này lại đến xe ngựa khác nối nhau chạy đến nơi hoang vu này. Ba người Trần Thiên Hàn đi theo thấy vậy cũng hài lòng.
Do hành động lần này quá lớn, quá khoa trương nên làm rất nhiều gia tộc cùng thế lực trong Nam Lĩnh Thành chú ý tới, có rất nhiều người đã đến hỏi về vấn đề này nhưng ba nhà không ai nói năng gì nhiều, đa số là tránh né câu trả lời vì không muốn có thêm phiền phức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng vì vậy mà một ít gia tộc đã cho người đi đến dò la tin tức, khi biết được là xây dựng Học Viện, nhưng họ cũng không biết nó để làm gì.
Quan sát một chút thì hắn đi lại thu lấy thanh băng kiếm của vợ mình lại, trở về phòng tranh thủ tu luyện cũng cố tu vi.
...
Thời gian chậm rãi đi qua rất nhanh, thời gian cử hành đấu giá hội chỉ còn một ngày nữa mà thôi.
Ở trong những ngày này, Trần gia cùng Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đã tổ kiến đội hái dược liệu cũng dần dần hoàn thiện, thậm chí rất nhiều tộc nhân trẻ tuổi đều chủ động yêu cầu gia nhập, để cam đoan an toàn, một ít cao thủ trong gia tộc cũng tạm thời được phái đến bên trong Ẩn Thế mạo hiểm đoàn.
Trải qua hai ngày tuyên truyền, sự tình Trần gia muốn cử hành bán đấu giá đan dược rất nhanh truyền khắp toàn thành, thậm chí còn lan ra một ít thành xung quanh.
Bởi vì công dụng của đan dược này quá nghịch thiên, lần đầu xuất hiện trong mắt mọi người, cũng đã nhấc lên oanh động không hề nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong những ngày này, lưu lượng người trong Nam Lĩnh Thành thậm chí tăng thêm mãnh liệt, gã cũng thật không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của những đan dược này.
Mà theo danh khí của Trần gia gia tăng, sinh ý của Trần gia lần nữa phục hồi trở lại, đúng như Tiểu Vũ dự đón, đối với cái này, gia gia cùng các vị trưởng lão cũng hết sức hài lòng.
Bất quá người tùy theo mà đến, ý định đi cửa sau lấy được ba loại đan cũng không ít, tạo thành không ít phiền toái cho phòng vệ đội của Trần gia, cái này để cho Tiểu Vũ có chút may mắn vì lúc trước không có công bố mình trở thành Luyện Đan Sư, nếu không nhất định sẽ càng thêm khủng bố.
Hôm nay, Tiểu Vũ vừa mới ở nghị sự sảnh cùng gia gia và hai vị tộc trưởng Vương Đổng thảo luận xong sự tình có quan hệ đan dược đấu giá hội lần này, đang muốn trở về nhờ hai lão luyện chế một ít đan dược dự bị, lại nghe hồi báo nói có khách nhân từ Hòa Bình Thành đến.
- Khách nhân từ Hòa Bình Thành đến?
Nghe được tộc nhân hồi báo, Tiểu Vũ cũng không lấy làm gì lạ, thầm nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đoán chừng là đến đây để mua phỗng tay trên đây mà!
- Có lẽ là như vậy rồi!
Trần Thiên Hàn cùng hai vị tộc trưởng Vương Đổng cũng lắc đầu cười nhạt, bất quá cũng không khinh thường những người kia vì nếu là mình thì mình cũng làm như vậy mà thôi.
- Kỳ thật, ở Hòa Bình Thành con cũng có quen được một ít người, nếu như là người quen thì con sẽ ra gặp một chút.
Vào lúc này Tiểu Vũ nói ra, sau đó chuyển hướng Trần Thiên Hàn nói:
- Gia gia, người Hòa Bình Thành này để cho con tới tiếp đãi là được rồi.
Đi vào phòng tiếp khách, Tiểu Vũ quả nhiên liếc mắt liền nhìn thấy người quen. Hai người này chính là ông cháu Liễu gia, Liễu Minh Khương và Liễu Dương Thiên.
Liễu Minh Khương khi nhận được tin tức thì đã xác nhận độ chính xác của nó, sau đó nhanh chóng dẫn theo đứa cháu của mình đi đến Nam Lĩnh Thành này, ý đồ muốn mua trước cho đứa cháu đích tôn của mình sử dụng.
Hiện tại có Đại Cấp võ mạch làm tốc độ tu luyện của Liễu Dương Thiên càng thêm kinh người, làm người trong gia tộc cũng phải lẹo lưỡi. Mà đan dược tuy có nhiều nhưng mà nó quá đổi bình thường nên lão mới quyết định đến mua đan dược này.
Bên kia, khi hai ông cháu Liễu gia thấy người đi ra tiếp đoán chính là ân nhân của mình thì không khỏi trố mắt, Liễu Dương Thiên thì há miệng lớn, mồm chữ ô miệng chữ a.
Nhìn thấy mấy tên hộ vệ gật đầu chào hắn thì hai ông cháu cũng dư chỉ số thông minh để nhận biết tên tiểu tử này có đếm tám phần mười là người Trần gia.
- Trần đại ca, không phải đại ca họ Vũ sao, tại sao lại ở chỗ này?
Liễu Dương Thiên vui mừng chạy đến bắt chuyện, còn gia gia của hắn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
- Ha ha, tên đó chỉ là tên giả để ta lịch lãm bên ngoài thôi, ta tên thật là Trần Vũ chứ không phải Vũ Trần!
Tiểu Vũ cũng cười lớn, thấy thiếu niên ngày nào còn mềm yếu giờ đã như một đấng nam nhi, thì hắn không khỏi vui mừng thay, còn chuyện tên thật thì không còn qua trọng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro