Lâm Vũ Thiên Hạ

Tu Luyện Tháp (2)

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

2024-07-23 12:06:03

- Tiếp đến chính là khắc Tụ Linh Trận và Gia Cố Trận cùng với mấy cái linh tinh cho từng phòng tu luyện.

- Cũng may là mấy cái trận pháp còn lại không quá phức tạp!

Lấy lại tinh thần, hắn bắt đầu bước vào từng phòng, bắt đầu khắc lên Tụ Linh Trận và Gia Cố Trận với mấy trận pháp linh tinh khác, mỗi một phòng như vậy thì hắn chỉ tốn có nửa canh giờ là hoàn thành.

Tụ Linh Trận thì dựa trên Đại Linh Trận để hút linh khí phân chia vào trong phòng đó, cái Tụ Linh Trận này đơn nhiên là sẽ có lớn nhỏ khác nhau tùy theo từng tầng.

Mà Gia Cố Trận chính là trận pháp gia cố cho chiếc tháp này càng thêm vững chắc cùng với ngăn chặn linh khí từ phòng thoát ra, chỉ cần có người dùng pháp lực đánh vào thì sẽ lập tức bị phản ngược lại, nhưng mà nó không có chống được tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.

Mấy võ giả bình thường thì khó mà làm sức mẻ được nó! Còn lại thì hắn khắc mấy cái trận pháp nho nhỏ khác để mang lại tiện ích cho phòng tu luyện, khi khắc xong đến hắn mà cũng còn cảm thấy thần kỳ.

Nếu như hắn rời khỏi phòng, có thể cảm nhận rõ ràng, ở bên ngoài khí tức dơ bẩn pha tạp không thuần tý, mà ở bên trong thì có một loại cảm giác thần thanh khí sảng, toàn thân đều đắm chìm trong sự mát mẻ, phiêu diêu dục tiên, linh lực trong cơ thể cũng được vận chuyển nhanh chóng.

Một cổ lực lượng vô hình từ không khí quán chú cho linh khí tiến vào lỗ chân lông, thẩm thấu vào kinh mạch làm cho quá trình tu luyện càng thêm dễ dàng.

- Đây chính là một tuyệt phẩm mà ta từng làm ra được!

Trần Vũ không khỏi cảm thái độ tiện nghi của những căn phòng tu luyện này, thật ra trong Việt Triều cũng chưa chắc có cái tháp nào như hắn cả.

Lây hoay đến chiều tối thì hắn đã làm xong hơn hai mươi phòng tu luyện, sau đó về gia tộc ăn uống rồi nghỉ ngơi đến sáng hôm sau lại ra tiếp.

- Không được, ta phải nhờ thêm người mới được!

Trần Vũ phát hiện ra, một mình hắn thì khó mà khắc xong trận pháp cho toàn Học Viện, chưa kể là bức tường thành phía bên ngoài, một mình hắn làm thì quả là không xuể.

Đi một vòng, đến trước của phòng của Tiểu Vũ, đây chính là đối tượng thích hợp nhất để nhờ vả.

Trần Vũ không thèm gõ cửa mà trực tiếp đi vào bên trong, thấy hắn đi vào Tiểu Vũ lên tiếng hỏi:

- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?

- Ta nhờ ngươi giúp một chuyện, đó là giúp ta khắc mấy cái trận pháp.

- Cũng được, hiện tại ta cũng không có chuyện gì làm.

Tiểu Vũ nghe hắn nói như vậy thì cũng đồng ý, hiện tại hắn không có chuyện gì làm, thay vì đó tiếp Trần Vũ để mình còn nhào vô trong tháp tu luyện nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tốt, để ta truyền lại trận pháp cùng kinh nghiệm của ta qua cho ngươi!

Trần Vũ nói xong thì một tay điểm vào mi tâm của mình, rút ra một tia thần niệm sau đó truyền vào mi tâm của Tiểu Vũ, làm như vậy thì sẽ ít mất thời gian xem ngọc giản.

Tiểu Vũ nhanh chóng ngồi xuống luyện hóa tia thần niệm kia, chưa đầy một khắc sau liền mở to hai mắt, nhếch miệng hỏi:

- Ngươi muốn ta khắc mấy trận pháp này lên cái tháp nào?

- Ngươi cứ khắc lên cái tháp 72 tầng kế bên là được!

- Được, cứ giao cho ta!

Tiểu Vũ vừa nói xong liền nhảy lên không trung biến mất tại đường chân trời, tiến đến Học Viện bắt đầu khắc trận pháp.

Nhờ Tiểu Vũ xong thì hắn lại đi tìm thêm một sự hỗ trợ khác, đó chính là Tiểu Bạch, lâu rồi hắn cũng không có tìm nó, hiện tại không biết nó đã như thế nào rồi.

Hắn lăng không phi hành ra ngọn núi phía sau gia tộc, dùng thần thức quan sát tìm kiếm, nhanh chóng hắn thấy một con yêu thú có bộ long màu trắng, bộ dáng lười chảy nước đang nằm phơi nắng trên tảng đá.

Phát hiện chủ nhân của mình tới, Tiểu Bạch không có ngẩn đầu lên nhìn hắn, mà chỉ truyền âm hỏi:

- Ồ, chủ nhân tìm ta có chuyện gì sao?

- Không có chuyện thì ta tìm ngươi làm gì?

- Hử, ngươi đã đạt tới ngũ cấp sơ gai rồi sao? Ta không ngờ ngươi đột phá nhanh chóng như vậy đấy!

Trần Vũ không khỏi ngạc nhiên khi mà chỉ mới võn vẹn hơn hai ba tháng mà sủng vật của mình đã đột phá đến tầng cao mới.

- Chủ nhân quên rồi sao? Đây chính là thiên phú của yêu thú chúng ta, chỉ cần nuốt yêu hạch của bọn chúng là có thể tiến hành đột phá như con người! Ta đã ăn nhiều yêu hạch như vậy mà không đột phá được chắc cũng đi đập đầu tự tử mất!

Tiểu Bạch ngẩn cao cái đầu của mình lên, kiêu ngạo nói.

- Thôi được rồi, ta biết thiên phú của đám yêu thú các ngươi rất tốt, nhưng mà ngươi còn lâu mới hóa hình được! Hôm nay ta đến tìm ngươi là để ngươi đi canh chừng vài thứ!

Nói xong, hắn nhảy lên lưng Tiểu Bạch, tay chỉ về phía Học Viện, nói:

- Cứ chạy theo hướng đó là được, tới nơi ta có nhiệm vụ giao cho ngươi!

- Ầy...người ta đang tắm nắng mà!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tắm cái đầu của ngươi, tới đó ta cho ngươi tắm nắng thành heo nướng luôn!

Trần Vũ tức giận vỗ lên đầu của nó mắng vài tiếng, cái con bại gia tử này bây giờ cũng đã biết trả treo như con người rồi, nhân tính hóa làm hắn cũng thấy vui cho nó.

- Ta đã nói rồi, chủ nhân không thể đánh đồng ta với loài thấp kém đó!

Trước khi đi, Tiểu Bạch không khỏi truyền âm lại cho hắn.

Tiểu Bạch cũng không có đi nhanh, mà chỉ chậm rải đi tới Học Viện. Trên đường đi có không ít người nhìn vào Tiểu Bạch bàn tán, còn hắn thì ngồi trên lưng nó, miệng ngặm cọng cỏ nghiêu ngao.

Thậm chí có không ít đứa bé tầm năm sáu tuổi chạy lại sờ sờ vào bộ lông của Tiểu Bạch, làm nó càu nhào với hắn cả buổi.

Đến nơi, hắn nhảy xuống khỏi người Tiểu Bạch, liếc mắt hỏi:

- Ngươi canh giữ hai cái tháp này cho ta, hiện tại không có lệnh ta thì không cho phép người khác đi vào! Ngươi làm được chứ?

- Chuyện nhỏ chủ nhân không cần lo, ta tuy ăn hại nhưng mà chuyện này lại rất được việc!

Tiểu Bạch truyền âm lại, lời nói vô cùng tự tin, sau đó nó tự mình chạy lại gần cánh cửa của Tu Luyện Tháp nằm xuống canh giữ.

Trần Vũ thì chuyên tâm khắc trận pháp cho Tu Luyện Tháp cao 200 tầng, còn Tiểu Vũ thì khắc cho Tu Luyện Tháp 72 tầng.

Thời gian cứ thế nhanh chóng trôi qua!

Mới đây mà đã được một tháng, lần này cả hai cũng đã khắc xong trận pháp cho hai cái Tu Luyện Tháp, tầng càng cao thì mức độ nồng đậm của linh khí càng lớn.

Hiện tại tuyết cũng bắt đầu rơi, tuyết trắng phủ khắp các con đường, mái nhà. Người dân trong thành thì cũng ăn mặc dày hơn để tránh rét, đây không phải là chuyện lạ.

Bình thường gần cuối năm thì tuyết sẽ rơi, mà chỉ có năm trước là không có một hạt tuyết nào, mọi người cũng chỉ biết đổ cho trời.

Tuy tuyết rơi nhưng mà mọi người vẫn hoạt động bình thường, mà các hoạt động mua bán càng được diễn ra sôi nổi hơn trước rất nhiều.

Trong thời gian này, nhiều người từ các tiểu gia tộc phát hiện ra sự khác lạ của Học Viện thì cũng cho người tới dò la, nhưng mà nhanh chóng bị Tiểu Bạch cùng thị vệ ngăn cản lại.

Bên người của Vương Khải Hoàng cũng thường cho người đi qua trao đổi nhiều thứ, lần này phải nói tới Vương Trữ Huyên, nàng ta được Cơ Nguyệt chỉ điểm thì tu vi tăng lên không ít.

Mới đây cũng đã đạt tới Ngưng Thần sơ kỳ, làm hắn cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở đó vì mấy cấp độ tiếp theo không phải chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà có thể đạt tới được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0