Chương 5
Mèo Không Lười
2024-06-28 09:16:09
Louis nhẹ nhàng bế cậu nhóc đang ngủ say đi vào nhà. Hắn bế cậu về phòng ngủ của mình trong sự ngỡ ngàng của quản gia và những tên đàn em vừa mới tới.
Sau khi đắp chăn cho cậu an ổn, Louis liền đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi đóng cửa rời đi.
Hắn đi xuống phòng khách, nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, hớp một ít rượu vang thượng hạng mà quản gia mang tới, kêu đám đàn em vẫn còn đang đứng trơ ra gần cửa lại.
"Đại ca, đứa trẻ đó là như thế nào vậy ạ?" Kyler - người trợ thủ trung thành vào sinh ra tử cùng hắn, thay mặt các anh em hóng chuyện.
"Nhóc con tôi mới mang về." Louis trả lời.
"Và..." Vẫn chưa nghe được câu trả lời mình muốn nghe, Kyler lại gặng hỏi. Nhưng Louis chỉ cười, lắc lắc ly rượu vang trên tay.
Biết được rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời như mong muốn, Kyler liền quay lại chủ đề chính "Vậy đại ca có gì cần sai bảo bọn em ạ?"
"Giúp tôi điều tra cái người gọi là cha mẹ nuôi của cậu nhóc đó. Ngày mai phải có kết quả điều tra."
Kyler cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu đáp ứng rồi mang theo đám đàn em rời đi, Louis cũng đứng dậy quay về phòng mình.
Louis nhẹ nhàng mở cửa phòng ra để tránh đánh thức cậu nhóc đang say giấc nồng, hắn tiến tới bên giường xem xét tình hình cậu nhóc, ngoại trừ dấu vết đỏ ửng ở trên má cùng với vết hằn rõ rệt trên cổ, cả người cậu không có bị thương gì nghiêm trọng.
Hắn mở tuýp thuốc trên tay, thoa nhẹ lên chỗ bị gã đàn ông trong quán làm thương tổn.
Trong cơn mơ màng, Hoa cảm thấy có thứ gì nhột nhột và mát lạnh cứ liên tục chạm vào gò má, cậu hừ một tiếng, dùng bàn tay nhỏ nhắn gạt đi thứ đang quấy phá mình. Louis nhìn cử động nhỏ của cậu, ý cười lan ra trong mắt, hắn né tránh bàn tay của cậu, rồi lại dùng ngón tay xoa xoa gò má của cậu tiếp. Mãi cho đến khi thấy cậu có dấu hiệu muốn tỉnh, Louis mới ngưng trò đùa dai của mình lại, đắp chăn cho cậu rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm gội qua loa xong, Louis chỉ khoác mỗi áo choàng tắm bước ra, đi tới bên giường, nằm xuống bên cạnh Hoa rồi ôm chặt cậu đánh một giấc tới sáng. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của hắn từ trước tới giờ, bởi trước đây, mỗi lần có tiếng động dù cho là nhỏ nhất cũng sẽ khiến Louis cảnh giác tỉnh giấc.
Hắn từng sống trong tình cảnh luôn luôn trở thành mục tiêu ám hại của người khác, lúc nào cũng có thể rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nên đến cả lúc ngủ, hắn cũng phải luôn đề cao cảnh giác. Tuy rằng đã sớm thoát khỏi tình cảnh đó nhưng thói quen này cũng khó mà bỏ được.
Vậy mà... bây giờ bên cạnh Louis còn có một con mèo nhỏ cứ lâu lâu lại dụi vào lồng ngực hắn, tay nắm chặt lấy vạt áo Louis, ngoan ngoãn ngủ. Tiếng động rõ ràng bên tai Louis như vậy không những không làm hắn cảnh giác tỉnh giấc mà ngược lại còn khiến hắn cảm thấy thoải mái, hai mắt nặng nề đóng lại, chìm vào giấc ngủ sâu mà lâu lắm rồi hắn mới trải qua được.
Sáng hôm sau, Hoa mơ màng tỉnh dậy, cậu dùng tay mình muốn dụi mắt nhưng chợt phát hiện ra bàn tay mình đang tựa vào một thứ gì đó rất ấm áp và hơi cứng, cậu tò mò sờ nắn thử để xem thứ đó là gì, sờ mãi sờ mãi cậu cũng không có được câu trả lời của mình, Hoa đành mở mắt ra muốn nhìn thử đó là thứ gì.
Vừa mở mắt ra, cậu đã bị khung cảnh trước mặt làm cho tỉnh táo. Đập vào mắt Hoa là cơ ngực rắn rỏi, lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo choàng...
Đáng xấu hổ hơn là... tay cậu đang bóp một bên ngực của người nọ!!!
Hoa mặt đỏ như máu đưa mắt lén nhìn Louis, thấy hai mắt hắn vẫn đang nhắm nghiền, cậu mới thở phào nhẹ nhõm... May quá vẫn chưa tỉnh, nếu để hắn bắt gặp chuyện đáng xấu hổ này, có khi nào sẽ bị xử luôn không?
Hoa vội vàng muốn lấy tay mình ra nhưng đột nhiên, một bàn tay to lớn bao phủ lấy tay cậu, giữ chặt lấy bàn tay vẫn còn đặt ở trên ngực hắn. Hoa bị hành động đột ngột của Louis làm cho hết hồn, cậu ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt hắn, đôi mắt cậu bất ngờ va vào đôi mắt xanh thẳm như đại dương sâu tận của Louis. Cái người đáng lẽ vẫn còn ngủ giờ đây hai mắt đầy tỉnh táo nhìn chằm chằm vào cậu!
"A...nh dậy từ lúc nào..." Bị bắt tại trận việc mình sờ ngực người ta khiến Hoa như muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
"Hừm... để xem, trước khi cả lúc có ai đó sờ nắn ngực tôi một chút." Giọng nói trầm khàn do mới ngủ dậy của đối phương truyền đến.
Nghe xong Hoa càng xấu hổ không thôi. Vì không tìm được chỗ nào để chui xuống cho bớt nhục, cậu đành vùi đầu vào lồng ngực Louis, chỉ để lộ mái tóc đen nhánh bù xù cùng cái tai nhỏ đỏ ửng.
Louis nhìn phản ứng ngốc nghếch của cậu nhóc, cảm thấy thú vị không thôi, hắn xoa nhẹ đầu cậu rồi nhân lúc cậu nhóc không chú ý, liền ngồi dậy kéo cậu vào lòng mình sau đó đứng dậy nhấc bổng cậu lên, sải bước về phía phòng tắm.
Hoa bất ngờ trước hành động của Louis, sợ hãi kêu lên "Anh làm gì thế!? Bỏ... tôi xuống!"
"Ngoan nào." Louis trầm giọng nói.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Hoa nghe xong liền im thin thít, không giãy giụa nữa. Mỗi lần người đàn ông này nói bằng cái giọng điệu như lúc này đây đều là lúc hắn đang cảnh cáo ai đó, nếu không nghe lời, cậu sợ mình sẽ bị hắn ném xuống đất mất.
Người đàn ông đang ôm cậu cao hơn cậu rất nhiều, giờ mà bị ném xuống chắc chắn rất đau...
Louis thấy cậu nhóc ngoan ngoãn nằm im trong lòng mình liền sải bước tiếp vào phòng tắm rồi đặt cậu xuống.
"Lại đây." Louis ra lệnh bảo cậu tới.
Hoa bước tới chỗ hắn đang đứng, Louis thấy cậu tới liền chỉ vào vòi hoa sen "Biết điều chỉnh nhiệt độ không?"
Hoa lắc đầu. Tuy rằng ở nhà tắm nhà cậu có thứ này nhưng chẳng bao giờ đến tay cậu dùng. Cha mẹ nuôi rất ít khi để anh chị em bọn cậu được tắm, mà mỗi lần được tắm, cả bọn sẽ trần truồng đứng chung một chỗ, cha mẹ nuôi sẽ dùng vòi hoa sen hoặc xô nước tạt vào bọn họ, dù là hè hay đông, nhiệt độ nước cũng không bao giờ thay đổi, lạnh ngắt...
Hè thì còn đỡ nhưng sang đông, nó chẳng khác gì cực hình.
Câu trả lời cũng nằm trong dự liệu của Louis, hắn hướng dẫn cậu cách điều chỉnh nhiệt độ và sử dụng dầu gội, sau khi thấy cậu đã hiểu liền đi ra ngoài, gọi quản gia mang quần áo cho cậu đến.
Tiếng nước bên trong đã dừng, Louis biết cậu nhóc đã tắm xong nên liền đi tới gõ cửa "Mở cửa. Tôi mang quần áo cho nhóc đây."
Bên trong vẫn không có âm thanh gì, đến cả một tiếng đáp lại của cậu nhóc cũng không có nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi, không lên tiếng thúc ép cậu. Sau một hồi, cánh cửa nhẹ nhàng hé ra một khe hở, cánh tay gầy gò trắng nõn của cậu lộ ra, quơ quào như muốn nhanh chóng lấy trang phục rồi trốn đi.
Louis nhịn cười đặt trang phục vào tay cậu. Hoa cầm lấy xong liền vội rụt tay lại, đóng cửa phòng tắm, cậu cũng không quên nhỏ giọng nói lời cảm ơn hắn.
Thay quần áo xong, cậu rụt rè bước ra. Vừa thấy cậu bước ra, Louis híp nhẹ đôi mắt, nhìn chằm chằm vào cậu. Vì trời vẫn còn se lạnh nên quản gia đã chuẩn bị cho cậu một chiếc áo len cổ lọ màu nâu cà phê và một chiếc quần dài, tuy rằng có hơi gầy, không có một chút thịt nhưng nhìn chung cậu vẫn rất thanh tú như một chàng thư sinh ấm áp khiến nhiều người muốn làm quen
Hoa cảm nhận được tầm nhìn của hắn, cậu chần chừ bước tới chỗ hắn hỏi "Ừm... trông tôi xấu lắm à..."
"Không. Rất hợp với nhóc." Louis đáp lại ngay. Sau đó hắn dặn cậu theo quản gia xuống dưới phòng ăn trước, còn bản thân thì đi vào phòng tắm tắm rửa qua loa.
Sau khi đắp chăn cho cậu an ổn, Louis liền đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi đóng cửa rời đi.
Hắn đi xuống phòng khách, nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa, hớp một ít rượu vang thượng hạng mà quản gia mang tới, kêu đám đàn em vẫn còn đang đứng trơ ra gần cửa lại.
"Đại ca, đứa trẻ đó là như thế nào vậy ạ?" Kyler - người trợ thủ trung thành vào sinh ra tử cùng hắn, thay mặt các anh em hóng chuyện.
"Nhóc con tôi mới mang về." Louis trả lời.
"Và..." Vẫn chưa nghe được câu trả lời mình muốn nghe, Kyler lại gặng hỏi. Nhưng Louis chỉ cười, lắc lắc ly rượu vang trên tay.
Biết được rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời như mong muốn, Kyler liền quay lại chủ đề chính "Vậy đại ca có gì cần sai bảo bọn em ạ?"
"Giúp tôi điều tra cái người gọi là cha mẹ nuôi của cậu nhóc đó. Ngày mai phải có kết quả điều tra."
Kyler cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu đáp ứng rồi mang theo đám đàn em rời đi, Louis cũng đứng dậy quay về phòng mình.
Louis nhẹ nhàng mở cửa phòng ra để tránh đánh thức cậu nhóc đang say giấc nồng, hắn tiến tới bên giường xem xét tình hình cậu nhóc, ngoại trừ dấu vết đỏ ửng ở trên má cùng với vết hằn rõ rệt trên cổ, cả người cậu không có bị thương gì nghiêm trọng.
Hắn mở tuýp thuốc trên tay, thoa nhẹ lên chỗ bị gã đàn ông trong quán làm thương tổn.
Trong cơn mơ màng, Hoa cảm thấy có thứ gì nhột nhột và mát lạnh cứ liên tục chạm vào gò má, cậu hừ một tiếng, dùng bàn tay nhỏ nhắn gạt đi thứ đang quấy phá mình. Louis nhìn cử động nhỏ của cậu, ý cười lan ra trong mắt, hắn né tránh bàn tay của cậu, rồi lại dùng ngón tay xoa xoa gò má của cậu tiếp. Mãi cho đến khi thấy cậu có dấu hiệu muốn tỉnh, Louis mới ngưng trò đùa dai của mình lại, đắp chăn cho cậu rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm gội qua loa xong, Louis chỉ khoác mỗi áo choàng tắm bước ra, đi tới bên giường, nằm xuống bên cạnh Hoa rồi ôm chặt cậu đánh một giấc tới sáng. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của hắn từ trước tới giờ, bởi trước đây, mỗi lần có tiếng động dù cho là nhỏ nhất cũng sẽ khiến Louis cảnh giác tỉnh giấc.
Hắn từng sống trong tình cảnh luôn luôn trở thành mục tiêu ám hại của người khác, lúc nào cũng có thể rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nên đến cả lúc ngủ, hắn cũng phải luôn đề cao cảnh giác. Tuy rằng đã sớm thoát khỏi tình cảnh đó nhưng thói quen này cũng khó mà bỏ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà... bây giờ bên cạnh Louis còn có một con mèo nhỏ cứ lâu lâu lại dụi vào lồng ngực hắn, tay nắm chặt lấy vạt áo Louis, ngoan ngoãn ngủ. Tiếng động rõ ràng bên tai Louis như vậy không những không làm hắn cảnh giác tỉnh giấc mà ngược lại còn khiến hắn cảm thấy thoải mái, hai mắt nặng nề đóng lại, chìm vào giấc ngủ sâu mà lâu lắm rồi hắn mới trải qua được.
Sáng hôm sau, Hoa mơ màng tỉnh dậy, cậu dùng tay mình muốn dụi mắt nhưng chợt phát hiện ra bàn tay mình đang tựa vào một thứ gì đó rất ấm áp và hơi cứng, cậu tò mò sờ nắn thử để xem thứ đó là gì, sờ mãi sờ mãi cậu cũng không có được câu trả lời của mình, Hoa đành mở mắt ra muốn nhìn thử đó là thứ gì.
Vừa mở mắt ra, cậu đã bị khung cảnh trước mặt làm cho tỉnh táo. Đập vào mắt Hoa là cơ ngực rắn rỏi, lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo choàng...
Đáng xấu hổ hơn là... tay cậu đang bóp một bên ngực của người nọ!!!
Hoa mặt đỏ như máu đưa mắt lén nhìn Louis, thấy hai mắt hắn vẫn đang nhắm nghiền, cậu mới thở phào nhẹ nhõm... May quá vẫn chưa tỉnh, nếu để hắn bắt gặp chuyện đáng xấu hổ này, có khi nào sẽ bị xử luôn không?
Hoa vội vàng muốn lấy tay mình ra nhưng đột nhiên, một bàn tay to lớn bao phủ lấy tay cậu, giữ chặt lấy bàn tay vẫn còn đặt ở trên ngực hắn. Hoa bị hành động đột ngột của Louis làm cho hết hồn, cậu ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt hắn, đôi mắt cậu bất ngờ va vào đôi mắt xanh thẳm như đại dương sâu tận của Louis. Cái người đáng lẽ vẫn còn ngủ giờ đây hai mắt đầy tỉnh táo nhìn chằm chằm vào cậu!
"A...nh dậy từ lúc nào..." Bị bắt tại trận việc mình sờ ngực người ta khiến Hoa như muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
"Hừm... để xem, trước khi cả lúc có ai đó sờ nắn ngực tôi một chút." Giọng nói trầm khàn do mới ngủ dậy của đối phương truyền đến.
Nghe xong Hoa càng xấu hổ không thôi. Vì không tìm được chỗ nào để chui xuống cho bớt nhục, cậu đành vùi đầu vào lồng ngực Louis, chỉ để lộ mái tóc đen nhánh bù xù cùng cái tai nhỏ đỏ ửng.
Louis nhìn phản ứng ngốc nghếch của cậu nhóc, cảm thấy thú vị không thôi, hắn xoa nhẹ đầu cậu rồi nhân lúc cậu nhóc không chú ý, liền ngồi dậy kéo cậu vào lòng mình sau đó đứng dậy nhấc bổng cậu lên, sải bước về phía phòng tắm.
Hoa bất ngờ trước hành động của Louis, sợ hãi kêu lên "Anh làm gì thế!? Bỏ... tôi xuống!"
"Ngoan nào." Louis trầm giọng nói.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa nghe xong liền im thin thít, không giãy giụa nữa. Mỗi lần người đàn ông này nói bằng cái giọng điệu như lúc này đây đều là lúc hắn đang cảnh cáo ai đó, nếu không nghe lời, cậu sợ mình sẽ bị hắn ném xuống đất mất.
Người đàn ông đang ôm cậu cao hơn cậu rất nhiều, giờ mà bị ném xuống chắc chắn rất đau...
Louis thấy cậu nhóc ngoan ngoãn nằm im trong lòng mình liền sải bước tiếp vào phòng tắm rồi đặt cậu xuống.
"Lại đây." Louis ra lệnh bảo cậu tới.
Hoa bước tới chỗ hắn đang đứng, Louis thấy cậu tới liền chỉ vào vòi hoa sen "Biết điều chỉnh nhiệt độ không?"
Hoa lắc đầu. Tuy rằng ở nhà tắm nhà cậu có thứ này nhưng chẳng bao giờ đến tay cậu dùng. Cha mẹ nuôi rất ít khi để anh chị em bọn cậu được tắm, mà mỗi lần được tắm, cả bọn sẽ trần truồng đứng chung một chỗ, cha mẹ nuôi sẽ dùng vòi hoa sen hoặc xô nước tạt vào bọn họ, dù là hè hay đông, nhiệt độ nước cũng không bao giờ thay đổi, lạnh ngắt...
Hè thì còn đỡ nhưng sang đông, nó chẳng khác gì cực hình.
Câu trả lời cũng nằm trong dự liệu của Louis, hắn hướng dẫn cậu cách điều chỉnh nhiệt độ và sử dụng dầu gội, sau khi thấy cậu đã hiểu liền đi ra ngoài, gọi quản gia mang quần áo cho cậu đến.
Tiếng nước bên trong đã dừng, Louis biết cậu nhóc đã tắm xong nên liền đi tới gõ cửa "Mở cửa. Tôi mang quần áo cho nhóc đây."
Bên trong vẫn không có âm thanh gì, đến cả một tiếng đáp lại của cậu nhóc cũng không có nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đợi, không lên tiếng thúc ép cậu. Sau một hồi, cánh cửa nhẹ nhàng hé ra một khe hở, cánh tay gầy gò trắng nõn của cậu lộ ra, quơ quào như muốn nhanh chóng lấy trang phục rồi trốn đi.
Louis nhịn cười đặt trang phục vào tay cậu. Hoa cầm lấy xong liền vội rụt tay lại, đóng cửa phòng tắm, cậu cũng không quên nhỏ giọng nói lời cảm ơn hắn.
Thay quần áo xong, cậu rụt rè bước ra. Vừa thấy cậu bước ra, Louis híp nhẹ đôi mắt, nhìn chằm chằm vào cậu. Vì trời vẫn còn se lạnh nên quản gia đã chuẩn bị cho cậu một chiếc áo len cổ lọ màu nâu cà phê và một chiếc quần dài, tuy rằng có hơi gầy, không có một chút thịt nhưng nhìn chung cậu vẫn rất thanh tú như một chàng thư sinh ấm áp khiến nhiều người muốn làm quen
Hoa cảm nhận được tầm nhìn của hắn, cậu chần chừ bước tới chỗ hắn hỏi "Ừm... trông tôi xấu lắm à..."
"Không. Rất hợp với nhóc." Louis đáp lại ngay. Sau đó hắn dặn cậu theo quản gia xuống dưới phòng ăn trước, còn bản thân thì đi vào phòng tắm tắm rửa qua loa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro