Lạn Kha Kì Duyên

Ai cũng có lúc...

Chân Phí Sự

2024-11-02 16:39:34

Trong lòng Kế Duyên cũng đã có một vài suy đoán. Sau đó, hắn căn bản cũng không thèm nói bóng nói gió làm gì, trực tiếp hỏi thẳng Cự Kình.

"Mặc Gia trong lời nói của ngươi tên là Mặc Vinh đúng không?"

Đột nhiên nghe được câu hỏi của Kế Duyên, vốn dĩ con cá voi đang còn lải nhải trên biển bỗng thoáng ngây người. Ánh mắt nó cẩn thận nhìn Kế Duyên, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết có nên trả lời hay không, chẳng may đối phương là người mà Mặc Gia đắc tội trước đây thì sao?

Chỉ là Kế Duyên cũng không cần nghe câu trả lời của Cự Kình, chỉ cần nhìn phản ứng của nó thì hắn cũng đoán được mình nói đúng rồi. Vì vậy, hắn lại nói.

"Ngươi không cần chờ đợi Mặc Giao tu hành ở Uyển Châu Đại Trinh nữa đâu. Mặc Vinh sẽ không trở lại nữa."

Trong đầu hắn lại hiện lên một màn Tẩu Thủy sau khi chết của Mặc Giao năm đó. Mặc dù bây giờ nhớ lại nhưng một khắc tàn hồn rời đi ấy vẫn khiến hắn cảm thấy có chút thổn thức y như cũ. Ngay cả lần lão Long nổi giận kia, hắn vẫn còn nhớ như in.

Nhìn về mặt biển xa xa, cũng không biết hôm nay có tàn hồn nào "tẩu thủy" không, có Chân linh nào hóa thành những sợi không có tư tưởng hay không, có tìm được cơ hội trọng tu lần nữa hay không.

Mặt biển nhấp nhô, gió biển vẫn thổi hiu hiu. Dĩ nhiên Cự Kình cũng không quá ngốc, sau khi phản ứng một lát, nó mơ hồ nghĩ tới một khả năng không ổn lắm. Nó lại nhìn Thanh Đằng Kiếm trong tay Kế Duyên, trong lòng khẽ run.

"Ngươi, ngươi làm gì Mặc Gia rồi?"

Kế Duyên lắc đầu, lại nhìn Cự Kình.

"Không phải ta. Tám năm trước, trên đường Mặc Vinh từ Đông Hải kiếm ăn trở về nhà, y đã gặp phải ám sát của rất nhiều yêu tà không rõ thân phận . Sau đó, y dùng toàn lực tự bạo Long châu mới có thể trốn về Đại Trinh. Nhưng bởi vì bị thương quá nặng, tinh nguyên bên trong cơ thể tán loạn mà ngã xuống, không lâu sau thân vẫn ở Nghiễm Động Hồ..."

Nói đến đây, Kế Duyên dừng một chút rồi mới tiếp tục nói.

"Trước khi chết, Kế mỗ và Ứng Hoành lão tiên sinh còn đứng bên cạnh thi thể Mặc Giao, nhìn thấy Long Hồn tẩu thủy mà đi.”

Cự Kình vẫn im lặng, tựa hồ chưa phục hồi được tinh thần từ những tin tức này. Thật lâu sau, nó mới lẩm bẩm nói, có chút không thể tin được.

"Không thể nào, không thể nào! Mặc Gia đạo hạnh cao như vậy, tiện tay còn có thể bóp chết ta, làm sao có thể, làm sao có thể chết được!"

'Mặc Gia chết rồi sao? Hay là hắn lừa ta? Nhưng lúc trước Mặc Gia nói hàng năm nhất định sẽ ra biển... Chẳng lẽ Mặc Gia thật sự xảy ra chuyện rồi? Ta phải làm sao bây giờ? Ta lại không vào được sông lớn, còn không quen biết ai...'

Mặc dù Cự Kình là một con cá voi nhưng Kế Duyên có thể cảm nhận được cảm giác bối rối của nó. Thân hình lắc lư phía dưới khiến sóng biển chung quanh cũng vỗ dập dìu theo. Đợi đến lúc nó hơi tỉnh táo lại, Kế Duyên mới nói tiếp.

"Ngươi tìm Mặc Giao có việc gì? Hay là đang muốn tìm Ứng lão tiên sinh? Là ngươi muốn tìm hay Quân mẫu của ngươi muốn tìm?"

Chỉ trong giây lát, Kế Duyên đã nghĩ ra rất nhiều chuyện, cũng suy đoán về vị Quân mẫu mà Cự Kình nói lộ ra lúc trước. Người đó có phải là phu nhân của lão Long không, có phải là mẹ đẻ của Long Tử và Long Nữ không?

Giờ phút này, Cự Kình rõ ràng rất ưu sầu, thậm chí có chút hoang mang lo sợ. Nghe được lời nói của Kế Duyên, vẻ lo lắng của nó lại càng sâu, trong miệng thì thào lẩm bẩm.

"Ta chỉ có thể tìm Mặc Gia, ta chỉ dám tìm Mặc Gia thôi..."

Nhưng rốt cuộc, nó bỗng ý thức được điều gì đó, lập tức nhìn về phía Kế Duyên.

"Tiên trưởng! Người quen biết Long Quân sao?"

Vừa rồi Kế Duyên nói mình cùng lão Long nhìn Long Hồn Mặc Giao tẩu thủy, vậy hiển nhiên là bạn chứ không phải kẻ địch của Long Quân. Nếu không, làm gì hắn có tư cách đứng ở nơi đó vào lúc đó chứ. Phải biết rằng, thời khắc ấy cực kỳ quan trọng với Long tộc.

"Quen biết."

Cự Kình khuấy động nước biển, vô thức bơi lại gần hơn, lại thấp giọng hỏi một câu.

"Rất thân?"

Kế Duyên nhìn nó, gật đầu.

"Rất thân."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vậy ngài có thể gọi Long Quân đến được không?"

Cự Kình có chút kích động lẫn mong chờ.

Kế Duyên suy nghĩ một chút. Với giao tình của hắn và lão Long, dưới tình huống có nguyên nhân và sự tình rõ ràng như thế này, nếu hắn gọi lão Long tự mình đi từ Đại Trinh đến đây gặp tên Cự Kình này thì có lẽ cũng không khó lắm. Vì vậy hắn liền đáp.

"Muốn gọi tới cũng được."

"Vậy..."

Cự Kình có chút do dự, thanh âm kéo dài, cuối cùng mới nói.

"Nếu được, nếu được, nếu được mời tiên trưởng, giúp, giúp ta gặp Nhược Ly nương nương đi? Hay là Phong điện hạ cũng được!"

Rất rõ ràng là tên Cự Kình này cực kỳ sợ lão Long, ô ô ư ư cả buổi cũng chỉ dám gọi tên Long Nữ và Long Tử.

Kế Duyên cũng không kích động nó, bình tĩnh gật đầu.

"Được, ta giúp ngươi. À đúng rồi, lúc trước ngươi đều tìm Mặc Vinh sao? Lần đầu tiên tới đây là khi nào?"

"Trước đây ta cũng chưa từng tìm Mặc Gia. Lần đầu tiên ta gặp Mặc Gia, đại khái, đại khái cũng bốn, năm mươi năm rồi, chính xác thì ta không nhớ nổi."

Kế Duyên hiểu rõ. Nhớ lại lúc hắn nói chuyện với Thành Hoàng Lý Bảo Thiên của Lệ Thuận Phủ ở Uyển Châu, thì thời điểm đó có lẽ là lúc Mặc Giao vừa mới tới Nghiễm Động Hồ.

"Được rồi. Ngươi cứ tạm thời chờ ta. Ta về Thông Thiên Giang ở Đại Trinh một chuyến. Nếu trong lúc này ngươi thấy đói bụng thì cố gắng tìm nơi thích hợp kiếm cá, những ngư dân nơi đó sợ ngươi lắm rồi."

"Dạ dạ dạ, bản tướng ách. . . Ta nhất định nghe theo!"

Nói đến đây, Cự Kình nghi hoặc hỏi một câu.

"Tiên trưởng không hỏi xem tại sao ta lại đến đây sao?"

Kế Duyên khẽ cười.

"Hơn phân nửa là việc nhà. Đợi ta mời người đến đây thì tự nhiên ta sẽ biết thôi. Kế mỗ ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi tin ta sao?"

Cự Kình nhìn Thanh Đằng Kiếm đã quay trở lại sau lưng Kế Duyên. Giờ phút này, Tiên Kiếm cũng không ẩn thân. Trong lòng nó thầm nhủ, nó dám nói không tin được à.

"Tin chứ! Nhìn qua liền biết tiên trưởng là cao nhân đắc đạo, mà hễ là những cao diệu tiên tu thì đều rất ít khi nói dối, ta tin tưởng!"

"Được, nếu như vậy thì ta đi trước đây!"

Kế Duyên cũng không rõ suy tính trong lòng Cự Kình lắm, lúc này hắn cưỡi mây bay về phía Tây Nam.

Đợi Kế Duyên bay đi tầm một khắc, Cự Kình vẫn đang cẩn thận nhìn bầu trời đêm trên biển, lúc này mới nhanh chóng gạt nước lặn xuống "rầm rầm..."

'Cứ đi trước rồi tính!'

...

Khoảng một ngày rưỡi sau, trong cảnh nội Đại Trinh, lưu vực Thủy phủ của Thủy thần Thông Thiên Giang.

Lúc này đây, trời đã tảng sáng. Chẳng qua, hiện tại là giao thời trước khi tiết trời vào đông nên thuyền bè đi lại trên Thông Thiên Giang cũng không nhiều lắm.

Từ trên bầu trời, Kế Duyên đáp xuống nước, trực tiếp đi vào trong dòng sông, tạo ra những bọt nước nho nhỏ, sau đó tan biến trên mặt sông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thực ra, số lần hắn đến Thủy phủ Thông Thiên Giang cũng không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn chưa quên đường đi. Giống như quen việc dễ làm, hắn bơi thẳng đến vị trí chính xác, lách qua cấm chế dưới nước, trực tiếp đến khu vực phía trước Thủy phủ.

Mấy tên Dạ Xoa đang đi tuần thấy có người đạp nước đi vào, liền rối rít tập hợp lại. Đợi đến lúc thấy rõ mặt Kế Duyên, tất cả lập tức chắp tay khom người.

"Chúng ta là Dạ Xoa đi tuần, bái kiến Kế tiên sinh!"

Khi đến gần mấy tên Dạ Xoa, Kế Duyên dừng lại. Thấy sau lưng bọn chúng là Thủy phủ như ẩn như hiện, hắn khẽ chắp tay đáp lễ, rồi nói.

"Không cần đa lễ. Ta có việc cần vào Thủy phủ một chuyến, muốn tìm Long Quân của các ngươi, còn có cả Giang Thần nương nương và Ứng điện hạ nữa, không biết có ai ở trong phủ không? Làm phiền Dạ Xoa báo một tiếng!"

Mấy tên Dạ Xoa nhìn về phía Kế Duyên. Hắn không hề có chút khí tức pháp lực nào, những thứ vẩn đục trong nước cũng không bám vào người hắn. Hơn nữa, nhìn cử chỉ cùng cách nói chuyện của hắn, cơ bản có thể khẳng định bọn họ không nhận sai người. Với lại, ở Đại Trinh này, có kẻ nào dám giả mạo Kế tiên sinh chứ?

"Kế tiên sinh nói gì vậy, ngài đến Thủy phủ Thông Thiên Giang chúng ta tất nhiên không cần xin chỉ thị, mời tiên sinh cứ theo ta vào phủ!"

"Được, kính mời dẫn đường!"

Dạ Xoa người ta nói thì nói vậy nhưng Kế Duyên cũng không thể không đủ lễ nghi được.

Hai tên Dạ Xoa thu lễ, sau đó dẫn Kế Duyên đi về phía Thủy phủ. Còn hai tên Dạ Xoa khác cấp tốc đi trước một bước để thông báo, tạo thành một dòng bong bóng khí mơ hồ tràn vào Thủy phủ.

Cũng không lâu sau, một tên Dạ Xoa trong đó đã đến Long Đàm ở sâu dưới Thủy phủ Thông Thiên Giang. Sau khi thông qua thủ vệ, gã cẩn thận bơi vào trong. Lúc đến trước một nơi u ám tối tăm như con quái vật khổng lồ, gã cung kính khom người.

"Khởi bẩm Long Quân, Kế tiên sinh tìm ngài, còn tìm cả Giang Thần nương nương và Ứng điện hạ nữa."

Bên trong chỗ tối, đôi mắt như hai tấm vải mành cực lớn mở ra, lộ ra ánh sáng màu hổ phách.

"Tên gia hỏa Kế Duyên này!"

Lầm bầm một câu, sương mù trực tiếp hóa hình, hóa thành một lão giả mặc cẩm bào. Người này chính là Ứng Hoành, lão nói với Dạ Xoa.

"Đi thôi."

"Vâng!"

Bình thường nếu có việc thông báo cho Long Quân, hơn phân nửa gã sẽ nhận được là từ "Cút" hoặc là không thèm để ý. Dạ Xoa không khỏi nghĩ mặt mũi của Kế tiên sinh cũng lớn thật.

Trong phòng khách chính của cung điện Thủy phủ, Ứng Nhược Ly đã đến trước, còn Ứng Phong không có ở đây.

Lão Long chậm rãi đi tới. Thay vì nói là đi, lão giống như trượt trên nước hơn. Nhưng lúc còn chưa bước từ sảnh vào phòng, lão chợt nghe thấy con gái mình hiếm khi thất thố lớn tiếng kinh ngạc như vậy.

"Kế thúc thúc! Người nói có thể là mẫu thân của con phái người tìm đến đây ư?"

Nghe tiếng thét này, bước đi của lão Long thoáng dừng lại, vẻ mặt cực kỳ xoắn xuýt phức tạp. Lão đưa tay chộp lấy tên Dạ Xoa đang đi phía trước.

Gã kinh hoảng định hành lễ thì bị lão Long nhanh chóng bịt miệng.

Lão điểm ngón tay lên trán tên Dạ Xoa, trong lòng gã chợt có thanh âm vang lên.

'Ngươi đi ra ngoài, nói là không gọi ta được!"

Dạ Xoa mở to hai mắt nhìn Long Quân nhà mình, lộ ra vẻ cực kỳ khó hiểu, sau đó lại có thanh âm vang lên.

'Làm theo lời ta nói, còn nữa, lỗ tai của Kế Duyên thính đến mức quá đáng, ngươi đừng lộ ra sơ hở. Không được nói "Vâng" với ta, nhận lệnh rồi đi đi.'

Dạ Xoa kịp phản ứng, khẽ gật đầu. Gã xoay người nhìn căn phòng phía trước, lại quay đầu nhìn Long Quân thì phát hiện ra người đã đi mất rồi.

Dạ Xoa chưa từng thấy tình trạng này của Long Quân lần nào, nhưng gã cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ biết là luôn phải ưu tiên mệnh lệnh của Long Quân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0