Lạn Kha Kì Duyên

Bí ẩn ở Vô Lượn...

Chân Phí Sự

2024-11-02 16:39:34

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Kaedehara Kazuha

***

Sáng sớm hôm sau, đám hài tử của Tả gia và Ngôn gia đều đã tỉnh dậy, chỉ có Tả Vô Cực lúc nào cũng dậy sớm thì nay vẫn đang ngủ.

"Ngủ ngon quá."

"Hôm nay có vị đại hiệp lợi hại nào tỷ thí hay không?" "Chắc là có, Anh Hùng Hội cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa."

"Nghe nói Yến đại hiệp vừa mới trở về sẽ hiển lộ thân thủ đấy!" "Ồ, vậy nhất định phải đi xem rồi!"

"Điểm tâm có món gì nhỉ?" "Không biết, có lẽ Vô Cực đã đi xem từ sớm, rồi sẽ nói cho chúng ta biết thôi."

Mấy đứa nhỏ vừa nói chuyện phiếm vừa ăn mặc chỉnh tề. Sau đó, một đứa trong nhóm phát hiện ra cái chăn mà Tả Vô Cực dùng đang phồng lên. Đứa nhỏ dùng tay ấn một cái rồi lại xốc lên xem, thì thấy Tả Vô Cực vẫn còn đang ngủ.

"A, Vô Cực còn đang ngủ?" "Ôi, là thật nè!"

"Không thể nào, cậu ta chưa bao giờ ngủ nướng!"

"Có phải bị bệnh rồi không?"

Có đứa nhỏ đưa tay sờ lên trán Tả Vô Cực, thấy cũng không có sốt, vì thế đưa tay đẩy nó.

"Vô Cực, Vô Cực, trời sáng rồi, đến lúc dậy rồi!"

Tả Vô Cực miễn cưỡng mở mắt ra, dáng vẻ buồn ngủ mơ màng.

"Ơi ơi.... Ta buồn ngủ quá, ta mệt quá... Ta nằm mơ cả đêm qua!"

Đối với ký ức trong mộng đêm qua, giờ phút này Tả Vô Cực có chút mơ hồ. Cậu chỉ biết mình rất mệt mỏi, giống như cậu đã làm gì đó liên tục mấy ngày mà không được nghỉ ngơi, nhưng kiểu mệt mỏi này chỉ giới hạn ở tinh thần mà thôi.

Vào lúc này, ở trong phòng khách của đại viện mà Tả gia ở tạm, Tả Hữu Thiên đang sững sờ nhìn Yến Phi, Lục Thừa Phong, Vương Khắc và Đỗ Hành đến chào hỏi. Lời nói vừa rồi của bọn họ khiến Tả Hữu Thiên phải hoài nghi liệu mình có nghe lầm hay không.

"Mấy vị, vừa, vừa rồi không nói ngoa đấy chứ?"

Vương Khắc cười to, bước lên trước một bước.

"Ha ha ha ha, mấy người chúng ta còn có thể lừa gạt các ngươi sao? Chỉ cần các ngươi và đứa nhỏ kia không từ chối thì việc này có thể định ra như vậy. Chúng ta ở trên giang hồ cũng xem như có chút địa vị, Vương mỗ còn là người trong công môn, không đến mức lấy việc này ra đùa giỡn đâu."

"Ấy, lão hủ tất nhiên không phải không tin chư vị đại hiệp, chỉ là, chỉ là tôn nhi có tài đức gì, lại có phúc duyên như vậy chứ..."

Trong lòng Tả Hữu Thiên hiện lên rất nhiều ý niệm, vốn nghĩ bọn họ có phải đến đây vì kiếm điển Tả Ly hay không. Nhưng nghĩ lại, quyển sách này đã giao ra ngoài, tư cách đọc sách cũng phải chờ Anh Hùng Hội. Tính chân thật cũng có nhiều Tiên Thiên tông sư đánh giá qua. Không biết còn có ý đồ gì với Tả gia nữa đây?

Nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ Tả Vô Cực này quả thật có thiên phú, nhưng thiên phú này không tốt đến mức bốn người trước mắt cùng nhau tới cửa muốn thu nhận đồ đệ chứ?

Mặc kệ như thế nào, trước tiên đáp ứng rồi nói sau, Tả gia ta cũng không thể trêu vào bốn người này!

"Vô Cực có thể có phúc phận này, mấy lão già chúng ta xin bái tạ mấy vị đại hiệp! "Đúng đúng, bái tạ mấy vị đại hiệp!"

Người Tả gia và Ngôn gia ở trong sảnh đường vội vàng hành đại lễ bái tạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ha ha, hạt giống tốt khó có được. Việc này chúng ta cùng có lợi, không cần khách khí như vậy. Đi nào, đi nhìn tiểu tử kia một chút, lúc này chắc hẳn còn chưa rời giường."

"Đúng vậy, ở cách vách, mời chư vị đi theo ta!"

Bất kể nói như thế nào, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì đây là chuyện cực tốt, đáng để cao hứng, Tả Hữu Thiên dẫn bốn người cùng đi về phía phòng ngủ của những đứa nhỏ kia.

Vì Kế Duyên đã dặn dò từ trước nên Tả Vô Cực không kể với người trong nhà biết mình đã gặp Kế Duyên. Đối với việc bốn vị đại hiệp kia có thể thu nhận mình làm đồ đệ, cậu bé đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, bốn vị đại hiệp này sẽ cùng nhau đến đây. Thế cho nên, lúc cậu bé ngồi trên giường nhìn thấy đám người Yến Phi hiện thân, đầu óc vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.

Lần thu đồ đệ này rất không chính thức, không có bất kỳ lễ tiết bái sư nào, cũng không truyền tin ra bên ngoài. Ngoại trừ đương sự hai bên ra, bên ngoài không có ai biết.

......

Lúc đám người Yến Phi tới gặp Tả Vô Cực, Kế Duyên đã ra khỏi huyện thành Quy Lai. Bước chân của hắn cũng không nhanh, phong thái như đang đi du ngoạn. Tới lúc mặt trời mọc lên cao, Kế Duyên quay đầu nhìn lại. Con hạc giấy vỗ cánh đuổi theo, sau đó đáp xuống vai hắn.

Kế Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua hạc giấy nhỏ, lúc này mới bước nhanh hơn, giống như súc địa, nhanh chóng rời đi.

Trên đường đi, suy nghĩ của hắn cũng từ dần dần được mở rộng. Tất nhiên là hắn rất cao hứng khi có thể nhìn thấy võ đạo có hy vọng mới, nhưng chuyện này nhiều nhất cũng chỉ là một mắt xích trong ván cờ. Phóng tầm mắt ra trời đất, chuyện trước mắt có thể ảnh hưởng gì đây.

Thực ra Kế Duyên cực kỳ để ý việc hai mặt của tinh phiên. Thứ mà đạo sĩ Vân Sơn Quan và ba thầy trò Trâu Viễn Tiên được truyền thừa đến nay lại gặp được hắn. Chuyện này làm cho Kế Duyên có cảm giác tất nhiên nhiều hơn ngẫu nhiên.

Nhưng điều làm cho Kế Duyên thấy khó chịu chính là hai chi đạo nhân này truyền thừa đến bây giờ, ngoại trừ vẫn giữ lại tinh phiên ra, thì cũng không cung cấp quá nhiều tin tức có giá trị. Đương nhiên cũng có thể bản thân tinh phiên chính là tin tức trọng yếu nhất. Bản thân việc này lại tăng thêm gánh nặng mới cho Kế Duyên.

Vốn tưởng rằng thiên địa đại kiếp nạn bắt nguồn từ bản thân của thiên địa; nhưng hôm nay xem ra, điểm này có lẽ không tính sai, nhưng khái niệm "thiên địa" này lại không đơn giản như hắn tưởng tượng.

"Thật là đáng chết!"

Kế Duyên nghĩ đến rối rắm, không khỏi thấp giọng tự giễu một câu nói tục ở quê nhà kiếp trước. Sau đó, hắn đột ngột bay lên, lướt về phía Thông Thiên Giang phương xa.

Chạng vạng cùng ngày hôm đó, lúc Kế Duyên bay đến Thông Thiên Giang, từ trên không trung mà hắn đã nhíu mày. Hắn có thể cảm giác được lão Long không ở dưới sông, thậm chí Long Tử và Long Nữ cũng không có ở đây. Kế Duyên hiếm khi muốn tìm lão Long uống một trận không say không về, vậy mà ở Thông Thiên Giang chẳng có Long nào.

Trước kia cho tới bây giờ đều là người khác tìm hắn, hiện giờ hắn cũng gặp phải thời điểm không tìm được ai, trong lòng vẫn có chút mất mát.

Đi một quãng đường thật xa lại không gặp được lão Long, mà mấy chuyện uống rượu này, nếu muốn uống thoải mái, ít nhất cũng phải có bạn rượu thích hợp mới được. Cho dù đi tìm Doãn phu tử thì cũng chỉ uống mấy chén là gục rồi.

"Ài..."

Thở dài một hơi, Kế Duyên cũng không có ý định sẽ quay trở lại Kinh Kỳ phủ thành. Hắn vung tay áo, cưỡi phong vân rời đi.

Kế Duyên nửa nằm ở trên đụn mây, tay trái cầm một bình Thiên Đấu Hồ. Rượu trong bình tự rót vào trong miệng. Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lười nhác này, hắn chậm rãi bay nửa ngày một đêm. Chiều hôm sau, hắn mới trở lại huyện Ninh An.

Giờ này khắc này, bên ngoài Cư An Tiểu Các, một lão giả râu đen mặc trường bào màu tím nhạt, đội tiểu quan, mang trâm ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phía Tây Nam, trong lòng khẽ động. Lão biết được Kế Duyên đã trở lại.

Kế Duyên ở trên đụn mây cũng phát hiện có khách đang đứng ngoài cửa nhà mình. Khi đám mây đang chậm rãi hạ xuống, đôi mắt xám trắng cũng đang cẩn thận đánh giá vị khách đến thăm, nhìn thấy đối phương cung kính hành lễ về phía đám mây.

Một lát sau, Kế Duyên vào trong viện, mà người bên ngoài cũng không tùy tiện tiến vào, chờ Kế Duyên mở cửa ra từ bên trong.

Sau khi cửa viện Tiểu Các mở ra, lão giả đứng bên ngoài đối mặt với Kế Duyên ở phía sau cửa, một lần nữa cung kính hành lễ.

"Tại hạ Tung Luân, ra mắt Kế tiên sinh!"

Tung Luân?

Kế Duyên cân nhắc một lúc rồi cảm thấy hiểu rõ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thì ra là Tung đạo hữu, mời vào."

"Cung kính không bằng theo mệnh!"

Kế Duyên mời Tung Luân đi vào viện, sau đó đóng cửa lại. Khóa đồng ở bên ngoài vốn tự động cởi ra, lại lần nữa bay lơ lửng rồi tự khóa lại.

Lúc đi vào Tiểu Các, trong tầm mắt Tung Luân, trên một vài cánh cửa của Tiểu Các còn treo khóa đồng, giống như Kế Duyên cũng không có ý định lập tức mở ra. Cây táo lớn trong viện cũng có vẻ cực kỳ đặc thù, ngoại trừ có thể tụ tập linh phong, cành lá lay động mơ hồ có linh vận quanh quẩn.

Bên cạnh bàn đá, Kế Duyên vung tay áo lên, trên bàn xuất hiện ấm trà và chén trà. Kế Duyên tự mình rót một chén trà cho Tung Luân.

"Xin mời dùng trà."

"Đa tạ Kế tiên sinh!"

Tung Luân cũng không ngồi xuống. Lão bưng trà uống một ngụm lớn, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

"Kế tiên sinh, Tung mỗ mạo muội đến thăm, là muốn mời tiên sinh đi Vô Lượng Sơn lần nữa. Lúc trước, ở Tiên Du đại hội, Tung mỗ từng ở truyền lời cho đạo hữu Ngọc Hoài Sơn, cũng không biết đạo hữu Ngọc Hoài Sơn có nói lại với ngài hay không. Mãi mà không thấy tiên sinh ghé thăm nên Tung mỗ lại muốn mời tiên sinh lần nữa."

"À, đúng là Kế mỗ có việc trì hoãn, chẳng qua Vô Lượng Sơn cũng không dễ tìm, muốn đi nhưng không có cửa..."

Kế Duyên không khỏi nở nụ cười. Hắn cũng không phải không muốn đi Vô Lượng Sơn. Chỉ là lúc trước Tung Luân quả thật có truyền tin nhưng chỉ nói tới cái tên Vô Lượng Sơn, đám người Ngọc Hoài Sơn không rõ ràng lắm. Mà Kế Duyên hỏi qua chưởng giáo Cửu Phong Sơn thì lại phát hiện Tung Luân dùng thân phận một tán tiên để đến Tiên Du đại hội, căn bản không đề cập tới môn phái Vô Lượng Sơn kia.

Kế Duyên không còn cách nào khác, lại không biết Vô Lượng Sơn ở chỗ nào, dĩ nhiên hắn cũng chẳng có biện pháp nào để tới Vô Lượng Sơn.

Nhìn nụ cười của Kế Duyên, Tung Luận lộ vẻ xấu hổ. Kế tiên sinh này rõ ràng là đang trêu chọc lão, mà có khi là trêu chọc cả Vô Lượng Sơn, nói bọn họ làm ra vẻ thần bí, về phần có phải thật vậy hay không thì không biết. Tung Luân cảm thấy khả năng này cũng không lớn, nhưng dù trong lòng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ngoài miệng cũng không dám phản bác vị tiên sinh ở trước mắt này.

"À, ha ha, là Tung mỗ suy nghĩ không chu đáo, may mà chỉ trì hoãn vài năm ngắn ngủi mà thôi. Lúc này ta đến mời Kế tiên sinh cũng không tính là quá muộn, mong tiên sinh rộng lòng tha thứ!"

Kế Duyên đưa một tay ra.

"Tung đạo hữu, mời ngồi, uống trà trước đi."

"Vâng!"

Sau khi Tung Luân ngồi xuống, Kế Duyên suy nghĩ trong lòng, thuận thế liền nói ra một số chuyện lúc trước. Tung Luân vốn đang bình tâm tĩnh khí lắng nghe, nhưng càng nghe lại càng ngồi không yên, thế nên lão đứng bật dậy.

"Cái gì?" "Vân Trung Du Mộng" hiện giờ đang nằm trong tay một thi đạo tà vật?"

"Không sai, Thi yêu kia tự xưng là Thi Cửu, trước đây trốn ở chỗ nào đó ở Lâm quốc, cực giỏi ẩn nấp."

"Thi Cửu!?"

Kế Duyên nhìn về phía Tung Luân, thấy lão đang có vẻ tức giận nhưng sau khi nghe được cái tên "Thi Cửu" thì thần sắc lại có chút chấn động, ngược lại không còn kịch liệt như trước nữa.

"Tung đạo hữu biết cái gì sao?"

Sắc mặt Tung Luân có chút nghiêm túc, khẽ gật đầu với Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, ta nghĩ chúng ta nên mau chóng tới Vô Lượng Sơn đi. Gia sư không tiện rời khỏi nơi đó, người đã chờ tiên sinh từ lâu!"

Nhìn thấy Tung Luân nói trịnh trọng, Kế Duyên nhướng mày, cũng không dây dưa trì hoãn nữa. Hắn cũng gật đầu đứng dậy, vung tay áo thu hết ấm chén trà trên bàn.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, Tung đạo hữu cưỡi mây dẫn đường là được."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0