Chẳng có thứ gì...
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Sau khi Kế Duyên và Long Nữ tiến vào thân thuyền
thăm thú một lúc, khi bước ra ngoài đã là nửa canh giờ sau. Sự háo hức
của các cao nhân muốn đặt chân lên phi chu cũng đã giảm bớt đi rất
nhiều.
Hiện tại, ngoại trừ một người nằm trên mạn thuyền và con cá voi khổng lồ nằm bất động tại mặt biển, rất nhiều người đã trở lại trạng thái bình thường, tự thân giải quyết công việc của riêng mình.
Thế nên vào lúc Trì Quy đưa Kế Duyên và Long Nữ đi dạo tại chợ phiên lúc này, ngoại trừ một số người có thị lực xuất chúng hoặc nhận ra Trì Quy và Lâm Tiệm có thể tự suy đoán từ phương diện hai kẻ kia đích thân theo hầu hai người nọ, đa phần những người còn lại đều không biết Kế Duyên và Long Nữ là người từng cưỡi cá voi khổng lồ trước đây.
Không giống như tình trạng tương đối vắng vẻ trong khoang thuyền, Kế Duyên và Long Nữ đi theo phía sau Trì Quy và Lâm Tiệm lúc này dường như có thể trông thấy có một con phố dài trên boong thuyền với các lầu, gác hai bên - có loại một tầng hoặc hai, ba tầng, có lớn có nhỏ.
Hầu hết các tòa lầu, gác kia hẳn là một số loại cửa hàng với biển hiệu chính quy. Thậm chí, đa phần trong số đó do những người bình thường mở quầy kinh doanh, bán thứ gì đó để ăn hoặc sử dụng.
Đương nhiên, cũng có nơi bán vài "vật phẩm thần kỳ" đấy. Một vài nơi kinh doanh dưới dạng cửa hàng chính thức, trong khi một số khác chỉ đơn giản chọn lấy vị trí trong một tòa lầu, gác nào đó, bày hàng hóa ra, xem như là một quầy hàng tạm thời.
Khi Kế Duyên cùng đi đến, hắn đã trông thấy rất nhiều thứ kỳ lạ quý hiếm trong lúc cưỡi ngựa xem hoa. Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy có quá nhiều người tu hành tụ tập cùng nhau như vậy. Mặc dù tu vi cao thấp không đồng đều, hầu hết bọn họ đều là những vị tiên tu chính quy, và số lượng cũng đủ lớn.
Tại Thủy Lục pháp hội của Nguyên Đức Đế tại Đại Trinh năm đó, tuy chướng khí mù mịt và nhiều vị tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn từng đến kinh đô nhưng trên thực tế là không nhiều lắm. Bên cạnh đó, bọn yêu tà kia đã bị tiêu diệt một cách nhanh chóng, thế nên hắn chẳng có cảm giác ấn tượng gì, không sâu sắc bằng "Hội nghị mít-tinh của Tu sĩ" như hôm nay.
"Khà khà, Kế tiên sinh, ngoài việc giúp mọi người băng qua các giới vực, chiếc tiên chu này còn được xem là một khu phường thị di động nữa đấy. Đến khi cập bến, sẽ có những người tu tiên với căn cơ kém cỏi, hoặc người ôm hy vọng mua được món hời cũng sẽ tìm đến đây. Thậm chí, còn có cả Yêu tu, Quỷ tu, thậm chí là những nhân vật trong Thần đạo nữa, chẳng thiếu một ai cả."
Kế Duyên gật đầu tán thành những lời mà Trì Quy nói.
Ở cạnh bên, Lâm Tiệm cho biết thêm:
"Người tu hành cũng là chúng sinh hữu tình, cũng có thất tình lục dục. Dù tiết chế hơn phàm nhân một chút, nhưng cũng có những thứ khiến bọn họ ước ao. Người phàm cho rằng người tu tiên không có ham muốn và dục vọng, thật ra là do tu sĩ không có ham muốn đối với vật phàm trần! Khi một thỏi vàng rơi trên mặt đất, người phàm sẽ nhặt nó lên; nhưng đối với chúng ta, đó chỉ là một nhành rơm, cọng cỏ. Tuy thế, nếu đó là một khối Sơn Thần thạch, người phàm vô tri chỉ xem nó là một hòn đá, trong khi đó lại là bảo vật trong mắt chúng ta.”
Kế Duyên mỉm cười khi nghe điều này, nửa đùa nửa thật nói:
“Nếu thấy một thỏi vàng, ta cũng nhặt.”
Long Nữ bên cạnh suýt nữa phải bật cười thành tiếng. Vì ở cạnh phụ thân lâu ngày, nàng biết rất rõ bộ dạng tiêu sái, tùy tâm sở dục, không câu nệ tiểu tiết của Kế thúc thúc. Nàng biết hắn thích dạo chơi hồng trần. Nếu hắn đã nói nhặt, chắc chắn sẽ nhặt nó lên.
Chỉ là, Trì Quy và Lâm Tiệm cứ nghĩ vị tiền bối này đang nói đùa, thế là tiếp tục dẫn hai người đi dạo.
Chính giữa con đường phía trước là cột buồm khổng lồ. Đó là một cột gỗ cao ngất và cũng là nơi các vị tu sĩ trao đổi hàng hóa nhiều nhất.
“Đi thôi, chúng ta đến xem thử!”
Kế Duyên hứng chí bừng bừng, nhanh chóng đi đến nơi ấy. Tiếp theo, hắn quan sát xung quanh một chút, để rồi quyết định bước vào một tòa kiến trúc với biển hiệu "Hóa Vật lâu."
Bên trong khá yên tĩnh, thỉnh thoảng vẫn có người nói chuyện với nhau nhưng không hề to tiếng. Dù gì đi nữa, đây là quầy hàng của các tu sĩ mà, không thể ồn ào như các khu chợ phàm nhân được.
Không quá đông người ở nơi đây, cũng không có nhiều gian hàng cho lắm. Hắn trông thấy vài vị tu sĩ mặc y phục khác nhau đang ngồi sau những chiếc bàn nhỏ. Dĩ nhiên, nhóm bốn người của Kế Duyên đã thu hút sự chú ý của những kẻ ở đây khi họ vừa bước vào. Tuy vậy, cũng chẳng có ai mở lời chào hàng khi trông thấy khách dạo phố xuất hiện cả.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt có một số thứ có thể coi là "hàng hóa", bao gồm cả linh phù và kỳ vật. Bất ngờ thay, Kế Duyên thật sự ngạc nhiên khi trông thấy có hai chậu "cây cảnh".
Vì tò mò, hắn bước tới gần để nhìn kỹ hơn. Hai chậu này chứa cùng một loại thực vật giống nhau, trông như một loại dây đằng quấn lấy nhau theo chiều hướng đi lên, cao chừng một thước, lá nhỏ có gai nhọn, cả lá và gai đều có màu tím.
Thấy Kế Duyên dừng lại xem, vị tu sĩ đang nhắm mắt sau quầy hàng bèn mở mắt ra, bắt đầu giới thiệu.
"Đây là Tử Kinh đằng, còn chậu chỉ là loại gốm sứ phổ thông, đất trồng chính là huyền thổ từng được rưới linh tuyền lên. Nhờ thế mà có thể bảo vệ Tử Kinh đằng không bị khô héo. Nếu chăm sóc cẩn thận, tương lai có thể đơm hoa kết trái, có tác dụng ổn định thần hồn, bổ sung nguyên khí."
"Ồ, vậy chăm sóc trong bao lâu thì có thể đơm hoa, kết trái?”
Kế Duyên thản nhiên hỏi, trong khi vị tu sĩ kia mỉm cười nhẹ.
"Đây là duyên phận cá nhân rồi. Tử Kinh đằng cũng được coi là loại hiếm. Nếu chưa trưởng thành, khó mà xuất hiện linh tính. Nhưng nếu đã trưởng thành rồi, nó có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, khó mà kiểm soát thời gian kết quả. Ta đã chăm sóc hai cây Tử Kinh đằng này trong suốt ba mươi năm. Dù gì đi nữa, nó cũng chẳng đơm hoa kết trái gì cả, chẳng bằng đổi lấy thứ khác thì hơn."
Kế Duyên đáp: "Xem ra, ngươi cũng là kẻ thành thật"
Sau đó, hắn lắc đầu, không tiếp tục ngắm nghĩa hai cây Tử Kinh đằng nữa, dời bước đi tiếp. Vị tu sĩ kia cũng không giữ hắn lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đối với những người có tu vi cao siêu, đạo tâm của họ càng kiên định. Khi mua hàng hóa, nhu cầu muốn và không muốn cũng rạch ròi như hai màu trắng và đen. Nếu muốn, họ sẽ tự nhiên ở lại; nếu đã không muốn, dù thuyết phục đến khản cổ cũng vô dụng mà thôi. Do đó, ngoại trừ một số trường hợp thật đặc biệt, hiếm khi có tình huống chủ quầy trổ tài ba hoa chích chòe, đưa khách hàng vào tình huống do dự phân vân.
Tùy ý dạo chơi trong lầu, về cơ bản, nơi đây không bán bất cứ thứ gì mà Kế Duyên đặc biệt muốn. Hoặc là, cơ bản thì hắn đều có hứng thú với tất cả những vật được bày bán tại đây, nhưng đó chỉ là hứng thú mà thôi.
Đã thế, trên tiền đề là cần phải có "món hàng" trao đổi thích hợp, dĩ nhiên hắn sẽ không mua gì cả, ngắm nghĩa chung chung là được rồi.
Sau khi ghé thăm thêm một vài cửa hàng của các bậc được xem như là tiên gia, sự hứng thú của Kế Duyên cũng sắp đạt đến điểm giới hạn.
“Kế thúc thúc, người có muốn mua gì không? Nếu thúc không có hàng hóa trao đổi hàng thích hợp, tiểu nữ vẫn còn vài trăm cân Thủy linh Ngưng tụy đây, với lại thêm chút ít Thâm hải Tụ linh châu nữa."
... Hít hà...
Dù Trì Quy và Lâm Tiệm là tu sĩ ở cảnh giới chân nhân, hai người vẫn khó mà kiềm được tiếng thở to khi nghe thấy Long Nữ nói ra câu này bằng một thái độ tùy tiện đến vậy. Có vẻ như, nàng không hề để mắt đến những vật này.
Ngay cả Kế Duyên cũng thầm tặc lưỡi khi nghe nàng mở lời. Sau chuyến ngao du trong khoảng thời gian này, hắn đã biết thêm một số kiến thức về vật được gọi là Ngưng tụy của Ngũ hành chi linh. Ví dụ như đối với Tử Kinh đằng ban nãy, chỉ cần một cân Thủy linh Ngưng tụy là đã có thể đổi được nó. Loại tài liệu này trông giống như một hạt băng có kích thước bằng hạt đậu mà thôi. Xem ra, lời nói vừa rồi đã phô trương sự giàu có của Long Nữ bằng một cách hết sức trực tiếp.
“Được rồi, được rồi! Mặc dù những thứ này rất kỳ lạ và thú vị nhưng ta cũng không để mắt đến cho lắm, có mua cũng vô dụng mà thôi.”
Tính ra, Kế Duyên đúng là nói thật. Hắn thực sự muốn tìm Thế Mệnh phù mà bản thân từng gặp trước đây, nhưng nơi này cũng chẳng có. Những thứ khác, từ dược liệu đến linh phù hay một vài món pháp khí có linh tính, với hắn thì có cũng được, mà chẳng có cũng không sao.
Nói đến pháp khí, hiện tại Kế Duyên cảm thấy có một thanh tiên kiếm, một bút lông sói, một cây cần câu là đã đủ rồi. Về vật hỗ trợ tu hành, Ngũ Hành Linh Vật trước kia vẫn hữu dụng, nhưng hắn lại không biết còn có nơi giao dịch kiểu trao đổi như thế này. Hiện tại, ngũ hành trong Ngũ Khí Triều Nguyên của hắn đã viên mãn. Trên thực tế, những vật phụ trợ đã không còn tác dụng quá lớn, trừ phi sử dụng vật phẩm phụ trợ cực xa xỉ để thi triển pháp Ngũ hành.
Như vậy, vấn đề là ở đây. Tiên kiếm không cần vật phụ trợ như vậy. Bút lông sói đa phần là để thi triển sắc lệnh, đồng dạng là không cần vật phụ trợ. Trong khi đó, pháp ngự lôi xuất phát từ Lôi chú chi lực, cũng chẳng cần đến Mộc linh.
Ngược lại, vẫn có thể áp dụng những thứ này trong Ngự thủy. Tuy nhiên, dù tu vi Ngự thủy của Kế Duyên vẫn đảm bảo về tính cẩn thận, tỉ mỉ nhưng hắn chưa từng học những thuật pháp gây nên sóng to gió lớn. Bởi thế nên, sẽ rất lãng phí nếu dùng thủy linh. Về phần Ngự hỏa, những thuật pháp Ngự hỏa khác của hắn cũng tương tự như Ngự thủ vậy. Nếu nhắc đến Tam Muội Chân Hỏa, chưa cân nhắc đến câu hỏi liệu Hỏa linh có thể trợ thế lửa cho Tam Muội Chân Hỏa được hay không; dù được, đoán chừng sẽ tiêu hao rất lớn.
Hơn nữa, hắn cũng không tinh thông Đan thuật, cũng không hiểu về Kỳ hoàng, nên sẽ rất phung phí của trời nếu đổi lấy những loại linh thảo kia.
Suy đi tính lại, Kế mỗ là hắn thật sự không nghĩ ra bản thân đang cần kíp thứ gì ở thời điểm hiện tại. Ít nhất, sẽ không có thứ hắn cần trên Cửu Phong sơn tại tiên chu vượt giới vực này.
Nghĩ đến đây, Kế Duyên chợt nhìn thấy một vài cửa hàng tỏa ra mùi đồ ăn trước mặt, và cũng may là chỉ cần sải vài bước chân là đến nơi.
“Đi, tìm một tửu quán nào bán đồ ngon một chút, nhớ gọi một bữa ăn thịnh soạn nhé. Mấy năm nay, hầu như ta đều không ăn qua gì cả.”
Trì Quy và Lâm Tiệm nhìn nhau, quyết định nên đuổi theo.
Long Nữ lấy tay áo che miệng, cười nhẹ rồi nói với Kế Duyên:
“Nhược Ly đột nhiên biết Kế thúc thúc muốn thứ gì rồi!”
“Ồ? Chính ta còn không biết nữa, thế mà ngươi lại biết à?”
Kế Duyên liếc ngang nhìn nàng trong lúc bước đi, quả thật cũng hơi tò mò trong lòng.
“Dĩ nhiên là biết, Kế thúc thúc, thúc đang cần một vò tiên nhưỡng nhé!”
Kế Duyên chợt sững sốt, buộc lòng phải vỗ tay trong tiếc nuối.
“Ngươi nói đúng, Kế mỗ cũng đột ngột nhớ ra. Phụ thân của ngươi còn nợ ta một vò Long Tiên Hương đấy. Lần trước đến mà quên lấy, trong khi ông ta còn giả vờ ngủ say ở Long Đàm mà không biết xấu hổ. Chuyện này phải tính luôn cả lãi vào!"
Cách đó mấy vạn dặm, một con Ly long khổng lồ chợt cảm giác mũi mình ngứa ngáy vô cùng, kiểu cảm giác muốn nhịn mà không thể nhịn được.
"...... Á a a a a...... Át xì ngaooo...... Át xì ngaoooo..."
Đùng đùng đùng...
Bên ngoài Long Đàm, có rất nhiều thủy tộc nghe thấy tiếng tiếng rồng ngâm vang lên. Đúng lúc này, ngay cả Dạ Xoa canh cổng ở Long Đàm cũng bị dòng nước chảy xiết cuốn đi vì chấn động của tiếng gầm ấy.
Vô số thủy tộc bị cuốn trôi tán loạn; một vài tòa cung điện trong Thủy phủ cũng bị sụp đổ trong thoáng chốc; đồ vật nghiêng ngã khắp nơi, nhiều vô số kể. Toàn bộ lưu vực Thông Thiên giang rung chuyển, khiến kênh đào chấn động liên hồi. Ẩn ướt đây đó, có tiếng rồng ngâm mơ hồ âm vang không ngớt.
Hiện tại, ngoại trừ một người nằm trên mạn thuyền và con cá voi khổng lồ nằm bất động tại mặt biển, rất nhiều người đã trở lại trạng thái bình thường, tự thân giải quyết công việc của riêng mình.
Thế nên vào lúc Trì Quy đưa Kế Duyên và Long Nữ đi dạo tại chợ phiên lúc này, ngoại trừ một số người có thị lực xuất chúng hoặc nhận ra Trì Quy và Lâm Tiệm có thể tự suy đoán từ phương diện hai kẻ kia đích thân theo hầu hai người nọ, đa phần những người còn lại đều không biết Kế Duyên và Long Nữ là người từng cưỡi cá voi khổng lồ trước đây.
Không giống như tình trạng tương đối vắng vẻ trong khoang thuyền, Kế Duyên và Long Nữ đi theo phía sau Trì Quy và Lâm Tiệm lúc này dường như có thể trông thấy có một con phố dài trên boong thuyền với các lầu, gác hai bên - có loại một tầng hoặc hai, ba tầng, có lớn có nhỏ.
Hầu hết các tòa lầu, gác kia hẳn là một số loại cửa hàng với biển hiệu chính quy. Thậm chí, đa phần trong số đó do những người bình thường mở quầy kinh doanh, bán thứ gì đó để ăn hoặc sử dụng.
Đương nhiên, cũng có nơi bán vài "vật phẩm thần kỳ" đấy. Một vài nơi kinh doanh dưới dạng cửa hàng chính thức, trong khi một số khác chỉ đơn giản chọn lấy vị trí trong một tòa lầu, gác nào đó, bày hàng hóa ra, xem như là một quầy hàng tạm thời.
Khi Kế Duyên cùng đi đến, hắn đã trông thấy rất nhiều thứ kỳ lạ quý hiếm trong lúc cưỡi ngựa xem hoa. Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy có quá nhiều người tu hành tụ tập cùng nhau như vậy. Mặc dù tu vi cao thấp không đồng đều, hầu hết bọn họ đều là những vị tiên tu chính quy, và số lượng cũng đủ lớn.
Tại Thủy Lục pháp hội của Nguyên Đức Đế tại Đại Trinh năm đó, tuy chướng khí mù mịt và nhiều vị tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn từng đến kinh đô nhưng trên thực tế là không nhiều lắm. Bên cạnh đó, bọn yêu tà kia đã bị tiêu diệt một cách nhanh chóng, thế nên hắn chẳng có cảm giác ấn tượng gì, không sâu sắc bằng "Hội nghị mít-tinh của Tu sĩ" như hôm nay.
"Khà khà, Kế tiên sinh, ngoài việc giúp mọi người băng qua các giới vực, chiếc tiên chu này còn được xem là một khu phường thị di động nữa đấy. Đến khi cập bến, sẽ có những người tu tiên với căn cơ kém cỏi, hoặc người ôm hy vọng mua được món hời cũng sẽ tìm đến đây. Thậm chí, còn có cả Yêu tu, Quỷ tu, thậm chí là những nhân vật trong Thần đạo nữa, chẳng thiếu một ai cả."
Kế Duyên gật đầu tán thành những lời mà Trì Quy nói.
Ở cạnh bên, Lâm Tiệm cho biết thêm:
"Người tu hành cũng là chúng sinh hữu tình, cũng có thất tình lục dục. Dù tiết chế hơn phàm nhân một chút, nhưng cũng có những thứ khiến bọn họ ước ao. Người phàm cho rằng người tu tiên không có ham muốn và dục vọng, thật ra là do tu sĩ không có ham muốn đối với vật phàm trần! Khi một thỏi vàng rơi trên mặt đất, người phàm sẽ nhặt nó lên; nhưng đối với chúng ta, đó chỉ là một nhành rơm, cọng cỏ. Tuy thế, nếu đó là một khối Sơn Thần thạch, người phàm vô tri chỉ xem nó là một hòn đá, trong khi đó lại là bảo vật trong mắt chúng ta.”
Kế Duyên mỉm cười khi nghe điều này, nửa đùa nửa thật nói:
“Nếu thấy một thỏi vàng, ta cũng nhặt.”
Long Nữ bên cạnh suýt nữa phải bật cười thành tiếng. Vì ở cạnh phụ thân lâu ngày, nàng biết rất rõ bộ dạng tiêu sái, tùy tâm sở dục, không câu nệ tiểu tiết của Kế thúc thúc. Nàng biết hắn thích dạo chơi hồng trần. Nếu hắn đã nói nhặt, chắc chắn sẽ nhặt nó lên.
Chỉ là, Trì Quy và Lâm Tiệm cứ nghĩ vị tiền bối này đang nói đùa, thế là tiếp tục dẫn hai người đi dạo.
Chính giữa con đường phía trước là cột buồm khổng lồ. Đó là một cột gỗ cao ngất và cũng là nơi các vị tu sĩ trao đổi hàng hóa nhiều nhất.
“Đi thôi, chúng ta đến xem thử!”
Kế Duyên hứng chí bừng bừng, nhanh chóng đi đến nơi ấy. Tiếp theo, hắn quan sát xung quanh một chút, để rồi quyết định bước vào một tòa kiến trúc với biển hiệu "Hóa Vật lâu."
Bên trong khá yên tĩnh, thỉnh thoảng vẫn có người nói chuyện với nhau nhưng không hề to tiếng. Dù gì đi nữa, đây là quầy hàng của các tu sĩ mà, không thể ồn ào như các khu chợ phàm nhân được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không quá đông người ở nơi đây, cũng không có nhiều gian hàng cho lắm. Hắn trông thấy vài vị tu sĩ mặc y phục khác nhau đang ngồi sau những chiếc bàn nhỏ. Dĩ nhiên, nhóm bốn người của Kế Duyên đã thu hút sự chú ý của những kẻ ở đây khi họ vừa bước vào. Tuy vậy, cũng chẳng có ai mở lời chào hàng khi trông thấy khách dạo phố xuất hiện cả.
Trên chiếc bàn nhỏ trước mặt có một số thứ có thể coi là "hàng hóa", bao gồm cả linh phù và kỳ vật. Bất ngờ thay, Kế Duyên thật sự ngạc nhiên khi trông thấy có hai chậu "cây cảnh".
Vì tò mò, hắn bước tới gần để nhìn kỹ hơn. Hai chậu này chứa cùng một loại thực vật giống nhau, trông như một loại dây đằng quấn lấy nhau theo chiều hướng đi lên, cao chừng một thước, lá nhỏ có gai nhọn, cả lá và gai đều có màu tím.
Thấy Kế Duyên dừng lại xem, vị tu sĩ đang nhắm mắt sau quầy hàng bèn mở mắt ra, bắt đầu giới thiệu.
"Đây là Tử Kinh đằng, còn chậu chỉ là loại gốm sứ phổ thông, đất trồng chính là huyền thổ từng được rưới linh tuyền lên. Nhờ thế mà có thể bảo vệ Tử Kinh đằng không bị khô héo. Nếu chăm sóc cẩn thận, tương lai có thể đơm hoa kết trái, có tác dụng ổn định thần hồn, bổ sung nguyên khí."
"Ồ, vậy chăm sóc trong bao lâu thì có thể đơm hoa, kết trái?”
Kế Duyên thản nhiên hỏi, trong khi vị tu sĩ kia mỉm cười nhẹ.
"Đây là duyên phận cá nhân rồi. Tử Kinh đằng cũng được coi là loại hiếm. Nếu chưa trưởng thành, khó mà xuất hiện linh tính. Nhưng nếu đã trưởng thành rồi, nó có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, khó mà kiểm soát thời gian kết quả. Ta đã chăm sóc hai cây Tử Kinh đằng này trong suốt ba mươi năm. Dù gì đi nữa, nó cũng chẳng đơm hoa kết trái gì cả, chẳng bằng đổi lấy thứ khác thì hơn."
Kế Duyên đáp: "Xem ra, ngươi cũng là kẻ thành thật"
Sau đó, hắn lắc đầu, không tiếp tục ngắm nghĩa hai cây Tử Kinh đằng nữa, dời bước đi tiếp. Vị tu sĩ kia cũng không giữ hắn lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đối với những người có tu vi cao siêu, đạo tâm của họ càng kiên định. Khi mua hàng hóa, nhu cầu muốn và không muốn cũng rạch ròi như hai màu trắng và đen. Nếu muốn, họ sẽ tự nhiên ở lại; nếu đã không muốn, dù thuyết phục đến khản cổ cũng vô dụng mà thôi. Do đó, ngoại trừ một số trường hợp thật đặc biệt, hiếm khi có tình huống chủ quầy trổ tài ba hoa chích chòe, đưa khách hàng vào tình huống do dự phân vân.
Tùy ý dạo chơi trong lầu, về cơ bản, nơi đây không bán bất cứ thứ gì mà Kế Duyên đặc biệt muốn. Hoặc là, cơ bản thì hắn đều có hứng thú với tất cả những vật được bày bán tại đây, nhưng đó chỉ là hứng thú mà thôi.
Đã thế, trên tiền đề là cần phải có "món hàng" trao đổi thích hợp, dĩ nhiên hắn sẽ không mua gì cả, ngắm nghĩa chung chung là được rồi.
Sau khi ghé thăm thêm một vài cửa hàng của các bậc được xem như là tiên gia, sự hứng thú của Kế Duyên cũng sắp đạt đến điểm giới hạn.
“Kế thúc thúc, người có muốn mua gì không? Nếu thúc không có hàng hóa trao đổi hàng thích hợp, tiểu nữ vẫn còn vài trăm cân Thủy linh Ngưng tụy đây, với lại thêm chút ít Thâm hải Tụ linh châu nữa."
... Hít hà...
Dù Trì Quy và Lâm Tiệm là tu sĩ ở cảnh giới chân nhân, hai người vẫn khó mà kiềm được tiếng thở to khi nghe thấy Long Nữ nói ra câu này bằng một thái độ tùy tiện đến vậy. Có vẻ như, nàng không hề để mắt đến những vật này.
Ngay cả Kế Duyên cũng thầm tặc lưỡi khi nghe nàng mở lời. Sau chuyến ngao du trong khoảng thời gian này, hắn đã biết thêm một số kiến thức về vật được gọi là Ngưng tụy của Ngũ hành chi linh. Ví dụ như đối với Tử Kinh đằng ban nãy, chỉ cần một cân Thủy linh Ngưng tụy là đã có thể đổi được nó. Loại tài liệu này trông giống như một hạt băng có kích thước bằng hạt đậu mà thôi. Xem ra, lời nói vừa rồi đã phô trương sự giàu có của Long Nữ bằng một cách hết sức trực tiếp.
“Được rồi, được rồi! Mặc dù những thứ này rất kỳ lạ và thú vị nhưng ta cũng không để mắt đến cho lắm, có mua cũng vô dụng mà thôi.”
Tính ra, Kế Duyên đúng là nói thật. Hắn thực sự muốn tìm Thế Mệnh phù mà bản thân từng gặp trước đây, nhưng nơi này cũng chẳng có. Những thứ khác, từ dược liệu đến linh phù hay một vài món pháp khí có linh tính, với hắn thì có cũng được, mà chẳng có cũng không sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến pháp khí, hiện tại Kế Duyên cảm thấy có một thanh tiên kiếm, một bút lông sói, một cây cần câu là đã đủ rồi. Về vật hỗ trợ tu hành, Ngũ Hành Linh Vật trước kia vẫn hữu dụng, nhưng hắn lại không biết còn có nơi giao dịch kiểu trao đổi như thế này. Hiện tại, ngũ hành trong Ngũ Khí Triều Nguyên của hắn đã viên mãn. Trên thực tế, những vật phụ trợ đã không còn tác dụng quá lớn, trừ phi sử dụng vật phẩm phụ trợ cực xa xỉ để thi triển pháp Ngũ hành.
Như vậy, vấn đề là ở đây. Tiên kiếm không cần vật phụ trợ như vậy. Bút lông sói đa phần là để thi triển sắc lệnh, đồng dạng là không cần vật phụ trợ. Trong khi đó, pháp ngự lôi xuất phát từ Lôi chú chi lực, cũng chẳng cần đến Mộc linh.
Ngược lại, vẫn có thể áp dụng những thứ này trong Ngự thủy. Tuy nhiên, dù tu vi Ngự thủy của Kế Duyên vẫn đảm bảo về tính cẩn thận, tỉ mỉ nhưng hắn chưa từng học những thuật pháp gây nên sóng to gió lớn. Bởi thế nên, sẽ rất lãng phí nếu dùng thủy linh. Về phần Ngự hỏa, những thuật pháp Ngự hỏa khác của hắn cũng tương tự như Ngự thủ vậy. Nếu nhắc đến Tam Muội Chân Hỏa, chưa cân nhắc đến câu hỏi liệu Hỏa linh có thể trợ thế lửa cho Tam Muội Chân Hỏa được hay không; dù được, đoán chừng sẽ tiêu hao rất lớn.
Hơn nữa, hắn cũng không tinh thông Đan thuật, cũng không hiểu về Kỳ hoàng, nên sẽ rất phung phí của trời nếu đổi lấy những loại linh thảo kia.
Suy đi tính lại, Kế mỗ là hắn thật sự không nghĩ ra bản thân đang cần kíp thứ gì ở thời điểm hiện tại. Ít nhất, sẽ không có thứ hắn cần trên Cửu Phong sơn tại tiên chu vượt giới vực này.
Nghĩ đến đây, Kế Duyên chợt nhìn thấy một vài cửa hàng tỏa ra mùi đồ ăn trước mặt, và cũng may là chỉ cần sải vài bước chân là đến nơi.
“Đi, tìm một tửu quán nào bán đồ ngon một chút, nhớ gọi một bữa ăn thịnh soạn nhé. Mấy năm nay, hầu như ta đều không ăn qua gì cả.”
Trì Quy và Lâm Tiệm nhìn nhau, quyết định nên đuổi theo.
Long Nữ lấy tay áo che miệng, cười nhẹ rồi nói với Kế Duyên:
“Nhược Ly đột nhiên biết Kế thúc thúc muốn thứ gì rồi!”
“Ồ? Chính ta còn không biết nữa, thế mà ngươi lại biết à?”
Kế Duyên liếc ngang nhìn nàng trong lúc bước đi, quả thật cũng hơi tò mò trong lòng.
“Dĩ nhiên là biết, Kế thúc thúc, thúc đang cần một vò tiên nhưỡng nhé!”
Kế Duyên chợt sững sốt, buộc lòng phải vỗ tay trong tiếc nuối.
“Ngươi nói đúng, Kế mỗ cũng đột ngột nhớ ra. Phụ thân của ngươi còn nợ ta một vò Long Tiên Hương đấy. Lần trước đến mà quên lấy, trong khi ông ta còn giả vờ ngủ say ở Long Đàm mà không biết xấu hổ. Chuyện này phải tính luôn cả lãi vào!"
Cách đó mấy vạn dặm, một con Ly long khổng lồ chợt cảm giác mũi mình ngứa ngáy vô cùng, kiểu cảm giác muốn nhịn mà không thể nhịn được.
"...... Á a a a a...... Át xì ngaooo...... Át xì ngaoooo..."
Đùng đùng đùng...
Bên ngoài Long Đàm, có rất nhiều thủy tộc nghe thấy tiếng tiếng rồng ngâm vang lên. Đúng lúc này, ngay cả Dạ Xoa canh cổng ở Long Đàm cũng bị dòng nước chảy xiết cuốn đi vì chấn động của tiếng gầm ấy.
Vô số thủy tộc bị cuốn trôi tán loạn; một vài tòa cung điện trong Thủy phủ cũng bị sụp đổ trong thoáng chốc; đồ vật nghiêng ngã khắp nơi, nhiều vô số kể. Toàn bộ lưu vực Thông Thiên giang rung chuyển, khiến kênh đào chấn động liên hồi. Ẩn ướt đây đó, có tiếng rồng ngâm mơ hồ âm vang không ngớt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro