Lạn Kha Kì Duyên

Diệu pháp ra đờ...

Chân Phí Sự

2024-11-02 16:39:34

Sau khi Phật ấn lão tăng gióng chuông xong, khi trở lại gốc cây nơi luận đạo với Kế Duyên thì ông thấy các vị cao tăng có Phật hiệu của Đại Lương tự cũng đã tập trung tại đây. Trong lúc này, Kế Duyên lại đang nhìn chằm chằm vào thân cây nơi nội viện kia.

Cây này cao gần hai mươi mét, cũng được tính là có thân cao ngất trong số quần thể kiến trúc với độ cao trung bình xung quanh.

Chung quanh không có tăng nhân nào lên tiếng, chỉ cúi đầu hành lễ với Phật ấn lão tăng. Bất chợt, Kế Duyên lại hỏi một câu.

“Cây này có phải là cây bồ đề không?”

Cây này có chút quen thuộc với Kế Duyên. Loại đại thụ này hơi giống cây đa, không biết có phải là cây bồ đề kiếp trước hay không.

“Cây bồ đề ư?”

Phật ấn lão tăng tỏ vẻ khó hiểu, quan sát thân cây trước mặt thêm lần nữa.

“Cây này nên được gọi là dong tang, tại sao ngài lại gọi là bồ đề?”

Kế Duyên lập tức nhận ra rằng, nơi đây có nhiều nét văn hóa và thậm chí nhiều tầng lớp tri thức khá tương đồng với kiếp trước, nhưng chắc chắn Phật môn hiện tại của thế giới này chẳng thể biết đến câu chuyện về Đức Thích Ca Mâu Ni.

Kế Duyên gật đầu, nói: “Hóa ra là cây dong tang”, rồi không nói gì thêm nữa.

“Kế tiên sinh, bồ đề có nghĩa là gì? Lúc đọc từ này, ta thấy khá là thân thiết.”

Kế Duyên nhìn sang Phật ấn lão sư trước khi nhớ lại một số thông tin từ kiếp trước của mình, cuối cùng mới nói:

“Bồ đề là phiên âm của một phương ngữ xa xôi, có nghĩa là giác ngộ và trí tuệ.”

“Hóa ra là như vậy!”

Phật ấn lão tăng không nói nhiều thêm, chỉ mỉm cười suy nghĩ một lúc. Tiếp theo, ông ta bèn nói lời từ biệt với Kế Duyên và các cao tăng Đại Lương tự, sau đó lập tức quay về Lam châu ở Tây Vực.

...

Tại Phồn Hoa biệt viện, nàng thị nữ vốn dĩ nên ra ngoài mua sắm chợt hứng chí bừng bừng xộc thẳng vào khu vực hậu viện.

“Trưởng công chúa, trưởng công chúa ơi!”

Vừa chạy, nàng vừa hưng phấn hô to.

“Gì thế? Chuyện gì làm ngươi vui vẻ đến vậy?”

Bên ngoài một gian phòng theo kiểu nhà tăng đường tại hậu viện, trông thấy người thị nữ đang chạy chầm chậm vào đây, vị nữ quan bèn cau mày hỏi. Đồng thời, trưởng công chúa Sở Như Yên cũng bước ra khỏi căn phòng đằng sau.

“Chuyện gì?”

“Bẩm trưởng công chúa, Đại Lương tự sẽ mở cửa trở lại vào ngày mai. Nô tì nghe rằng, nhiều người đã nghe thấy tiếng chuông chùa khi bình minh ló dạng hôm nay. Nhiều người ngoài chợ vẫn đang rủ nhau đi thắp hương vào ngày mai đấy!”

Trưởng công chúa vừa giật mình, cũng vừa vui vẻ.

“Thật sao?”

“Tất cả đều thật. Vừa biết đến tin ấy, nô tì đã đi nghe ngóng xung quanh khu chợ, còn trông thấy một vài tăng nhân của Đại Lương tự đi mua hàng. Bọn họ quả thực đã xác nhận, Đại Lương tự sẽ mở cửa trở lại vào ngày mai để đón khách hành hương!”

... Bốp...

Sở Như Yên vỗ mạnh tay mình một cái.

“Thật quá tốt! Chuẩn bị xe ngay lập tức, chúng ta sẽ đến Đại Lương tự!”

“Nhưng thưa trưởng công chúa, chẳng phải đến mai thì Đại Lương tự mới mở cửa sao?”

Trưởng công chúa mỉm cười, lay mạnh tay người thị nữ.

“Đó là đối với những người bình thường. Nếu Đại Lương tự có thể đón khách vào ngày mai, ắt hẳn viếng chùa vào hôm nay cũng chẳng sao hết. Chẳng qua họ cần thư thả một ngày hôm nay để làm công tác đón khách hành hương vào ngày mai mà thôi. Chúng ta cứ đi hôm nay thôi, không có vấn đề gì đâu. Gọi người chuẩn bị xe nhanh lên!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thị nữ cười nhẹ, tranh thủ thưa “vâng” rồi lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Chờ người thị nữ đi khỏi đây, vị nữ quan mới mở lời dò hỏi:

“Điện hạ, đi thế này có hơi vội vàng không?”

“Không sao, nếu thật sự không tiện, chúng ta cứ quay về là được. Hơn nữa, bệ hạ cũng rất quan tâm đến chuyện của Đại Lương tự. Ngài ấy đã sớm truyền thư hỏi ta về sự tình nơi này, còn bảo ta chú ý nhiều hơn. Do đó, đi gấp gáp thế này cũng được xem như phân ưu vì quân vương mà!”

Sở Như Yên và vị nữ quan cũng không kể lại câu chuyện mà họ đích thân trông thấy lần trước tại Đại Lương tự. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao mà hoàng đế đệ đệ của nàng đột nhiên lại rất quan tâm đến Đại Lương tự, còn ra lệnh cấp tốc truyền thư cho nàng, hỏi về tình hình của ngôi chùa hiện tại. Vì vậy, nàng đã lợi dụng chuyện này để tiện thể kể luôn trường hợp “mọi người đều say, mình ta tỉnh” lúc ấy.

Sau đó, hoàng đế càng để bụng nhiều hơn và yêu cầu hoàng tỷ của mình phải chú ý đến Đại Lương tự hơn nữa.

Thị nữ cạnh bên cũng chỉ có thể mỉm cười. Xem ra, vị trưởng công chúa này đã có đầy đủ lý do, đường đường chính chính nha.

Thời gian chuẩn bị xe ngựa thật ra chưa đến nửa khắc. Không chỉ phải thu dọn sạch sẽ, theo lễ nghi thì một chiếc xe xuất hành cho công chúa cần phải có người đánh xe và người hầu, lại phải mang theo bánh ngọt, trái cây, đàn hương và những thứ khác; thậm chí, trong những món cần chuẩn bị lại bao gồm cả vài bình rượu ngon.

Và không phải chuẩn bị xong xe ngựa là đi ngay, bởi vì công chúa Sở Như Yên cần phải thay đổi trang dung cẩn thận, thế là mất thêm nửa canh giờ hơn.

Đợi đến khi trưởng công chúa ngồi trước gương trang điểm xong và cắm chiếc trâm ngọc thích hợp lên mái tóc, hai nàng thị nữ hỗ trợ trang điểm mới lui xuống. Đồng thời, công chúa quay sang hỏi vị nữ quan.

“Thế nào? Có đẹp không?”

“Đẹp lắm, rất đẹp đó! Chúng ta đi nhanh thôi!”

Vị nữ quan nói một cách cầm chừng. Thật ra, nàng không thể phân biệt được công chúa lúc trước và sau khi trang điểm có gì khác nhau, ngoại trừ phối thêm vài món trang sức và trâm ngọc cài tóc.

Một cỗ xe có hai con ngựa cùng kéo chạy ra khỏi sân, sau đó đi thẳng đến cửa thành phía Tây; bên cạnh là vị nữ quan dẫn theo một nhóm nhân mã hộ tống cùng.

Chỉ hơn một khắc, cỗ xe ngựa đã đến khu chợ phiên vắng tanh bên ngoài Đại Lương tự, sau đó chạy đến bên ngoài cánh cổng to lớn đã được mở sẵn của ngôi chùa này.

Miếng thẻ bài bằng gỗ thông báo đóng cửa chùa và tấm ngự tứ kim bài đã được nhà chùa cất đi. Lúc này, có một tăng nhân đang cầm chổi quét một khoảng đất trống rộng lớn phía trước ngôi chùa, thu dọn một ít lá rụng và những thứ khác bị gió thổi bay. Dù gì đi nữa, một vài nơi quả thật chưa từng được vệ sinh đến trong suốt một tháng nay.

Thấy cỗ xe ngựa đến gần rồi nhận ra nó có vẻ quen quen, tăng nhân đó bèn chạy vào trong chùa báo cáo. Khi cỗ xe ngựa kia vừa dừng lại, hòa thượng Tuệ Đồng cũng vừa kịp ra cổng đón chào.

“Thiện tai, Đại Minh Vương Phật! Bần tăng Tuệ Đồng, cung nghênh trưởng công chúa điện hạ!”

Hòa thượng Tuệ Đồng cúi đầu nhẹ trước xe ngựa trong khi hành lễ, đồng thời Trưởng công chúa lập tức mở xe và mỉm cười với gã.

“Tuệ Đồng đại sư, hôm nay ta có thể vào viếng chùa hay không?”

Hòa thượng Tuệ Đồng trả lời một cách vô cùng bình thản.

“Đương nhiên là được rồi. Tuy rằng ngày mai bổn tự mới đón khách hành hương trở lại, nhưng thật ra hôm nay cũng chẳng còn mấy chuyện đặc thù kia nữa, chỉ là cần phải dọn dẹp ngôi chùa cho gọn gàng lại mà thôi.”

Nghe vậy, một người thị nữ bước xuống từ phía sau xe ngựa rồi nhanh chóng lấy bậc thang đệm ra, đặt trước xe ngựa để công chúa bước xuống. Sau đó, Sở Như Yên thuận tiện đặt chân xuống xe.

“Các ngươi đánh xe dừng tại hậu viện đi, hôm nay ta sẽ tản bộ vào trong cùng Tuệ Đồng đại sư.”

Sau khi hạ lệnh, nhóm hạ nhân nhanh chóng lui đi. Nơi đây chỉ còn lại vị nữ quan và Trưởng công chúa, trong khi Tuệ Đồng làm động tác mời khách vào chùa.

“Trưởng công chúa, mời vào.”

“Đa tạ Tuệ Đồng đại sư.”

Tuệ Đồng đi phía trước nàng khoảng nửa bước chân. Hai người cứ thế mà nhấc từng bước tiến vào Đại Lương tự. Nhìn sơ một lượt, nơi đây có khá nhiều tăng nhân đang quét dọn; trong một số đại điện xa xa, còn có thể trông thấy một vài tăng nhân ôm theo chiếu và chăn bước ra ngoài, số lượng còn không ít nữa đấy.

Sở Như Yên và hòa thượng Tuệ Đồng đi dạo quanh một số quảng trường và đại điện, nơi có nhiều khách hành hương thường xuyên viếng thăm lúc trước, sau đó mới tiến vào nội viện.

“À đúng rồi, Tuệ Đồng đại sư, chẳng hay vị Kế tiên sinh và lão hòa thượng kia đã đi chưa?”

Trước hết, Tuệ Đồng niệm một tiếng Phật hiệu, sau đó mói đáp:

“Thiện tai, Đại Minh Vương Phật! Tôn giả đã rời đi sau khi gióng chuông chùa, nhưng Kế tiên sinh vẫn còn ở lại. Ngài ấy đang viết sách tại khu vực cấm địa nơi nội viện!”

“Cấm địa ư?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Như Yên tò mò nhìn hòa thượng Tuệ Đồng.

“Ta đã đi qua các nơi trong Đại Lương tự, thế nào giờ lại có thêm một cấm địa?”

Tuệ Đồng cũng không giấu giếm.

“Hồi bẩm trưởng công chúa, ngày trước cũng không có bất kỳ cấm địa nào trong Đại Lương tự. Nhưng sau lần đóng cửa này, một khoảnh sân nhỏ trong nội viện đã trở thành cấm địa của ngôi chùa này. Cơ mà, cũng không phải là cấm tuyệt đối đâu, nhưng không được huyên náo và dơ bẩn!”

“A! Ta có thể đi xem được không?”

Tuệ Đồng biết rằng công chúa sẽ hỏi như vậy, bèn mỉm cười:

“Nếu trưởng công chúa muốn đi, dĩ nhiên bần tăng sẽ dẫn đường. Nhưng hiện tại thì không được, vì không thể đến quấy rầy Kế tiên sinh.”

“Ơ, đại sư nói năng hùng hồn nhỉ? Ngay cả Trưởng công chúa cũng không được à? Ý ngài là, dù chính bệ hạ đến cũng phải ngăn lại ư?”

Nữ quan nói nửa đùa nửa thật, nhưng lại thấy Tuệ Đồng nghiêm túc quay sang hồi đáp:

“Lục đại nhân nói đúng. Ở thời điểm hiện tại, dù đích thân bệ hạ đến đây, cũng không thể đặt chân vào cấm địa.”

Câu nói này khiến vị nữ quan và Trưởng công chúa không nói nên lời. Nguyên lai vị nữ quan định nói “Đại Lương tự dám vênh váo thế à...” nhưng Tuệ Đồng lập tức giải thích ngay vì đã nhìn thấu ý nghĩ của nàng:

“Hai vị đã từng nhìn thấy tôn giả thi pháp, chắc cũng biết Kế tiên sinh không phải người phàm. Chưa nói đến người bên ngoài, dù là bất cứ tăng nhân nào trong Đại Lương tự cũng không thể bước vào cấm địa. Là phàm nhân như chúng ta, làm sao có thể làm phiền đến các vị thần tiên được?”

Thấy Tuệ Đồng nghiêm túc như thế, trưởng công chúa vô thức hỏi:

“Làm phàm nhân thì không được vô, vậy còn đại sư thì sao?”

Sở Như Yên ái mộ Tuệ Đồng, trước đây cũng biết hòa thượng Tuệ Đồng rõ ràng là có căn tu Phật chân chính đấy. Nhưng lần này, nàng mới hiểu được “căn tu Phật chân chính” không đơn giản chỉ là tụng kinh cầu phước, tiêu trừ tai họa cho chúng sinh như trước đây nữa.

“Ha ha, mọi người nói rằng Tuệ Đồng của Đại Lương tự là cao tăng đương thời. Thật ra, mọi người khen nhầm rồi. So với bực cao nhân như tôn giả hay Kế tiên sinh, bần tăng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử nơi phố chợ mà thôi! Đi nào, nếu trưởng công chúa muốn xem, bần tăng cố gắng dẫn người dạo quanh khu vực bên ngoài cấm địa một chuyến vậy.”

Ba người thong thả dạo bước vào nội viên. Một lát sau, Tuệ Đồng dừng chân, chỉ tay về phía một gốc đại thụ xanh biếc trong sân xa xa.

“Sân nhỏ nơi gốc đại thụ kia chính là cấm địa của bổn tự. Chúng ta nên đứng nơi đây, ngắm nhìn từ xa thôi.”

Trưởng công chúa vô thức nhón chân lên. Vị trí này hoàn toàn không phải là cửa ra vào của nơi được gọi là cấm địa, lại còn bị ngăn cách bởi ít nhất hai vách tường bao quanh sân. Thậm chí, đứng từ khu vực này còn không trông thấy cổng vòm của khoảnh sân kia, huống chi là thấy người.

Giờ khắc này, dưới gốc đại thụ có một cái bàn; trên bàn còn có văn phòng tứ bảo. Kế Duyên đang ngồi một mình viết chữ dưới táng cây, hòng suy diễn ra Thiên Địa Diệu Pháp.

Qua lần luận đạo vừa rồi, Kế Duyên quả thực đã có một hướng đi rõ rệt. Mọi vấn đề phức tạp ngày xưa trong tâm tưởng hắn nay đã có cách giải quyết dễ dàng.

Ngoài ra, Kế Duyên cũng cân nhắc đến một số biện pháp đảm bảo. Mỗi khi thôi diễn ra một đoạn lớn, cần phải dùng pháp lệnh đặc thù để ghi lại ý nghĩa cốt yếu vừa lĩnh hội được nhằm phòng ngừa những truyền thừa khác bên ngoài hoặc bọn mang bụng dạ khó lường học trộm.

Hắn càng viết, các dị tượng vốn đã tan biến vì tiếng chuông lại bất ngờ xuất hiện trở lại. Nhưng lần này, các hình ảnh ấy không lan rộng khắp cả Đại Lương tự, mà chỉ xuất hiện xung quanh Kế Duyên mà thôi.

Hạ bút xuống mặt giấy kèm theo từng luồng thần vận, từng hình ảnh thần kỳ lập tức trôi nổi liên tục ngay trên mặt giấy. Trong khi đó, chiếc bút lông sói của Kế Duyên đôi khi có thể trực tiếp điểm lên các dị tượng ấy, sau đó hòa cùng nước mực viết xuống trang giấy trên mặt bàn.

Tuy nhiên, mất cả một ngày, Kế Duyên đã viết hơn ba nghìn con chữ nhỏ lên mặt giấy Tuyên Thành. Ngoài ra, không những áp dụng thủ pháp của Thiên Lục thư để truyền đạt thần ý, hắn còn mượn nhờ thần ý vừa lĩnh ngộ từ bọn chữ tinh quái trong thời gian gần đây để viết, khiến những dị tượng xung quanh đôi khi lại xuất hiện những yếu tố ước thúc đến ly kỳ. Phải nói rằng, cả phần thôi diễn ngày hôm nay của hắn bao hàm từng con chữ như châu, như ngọc.

Đây không chỉ là để tạo ra một bộ đạo pháp truyền thừa cho Vân Sơn quan, mà còn được coi là nền tảng tu hành cho bản thân Kế Duyên.

Đến chữ cuối cùng, một nửa đầu tiên của bộ “Thiên Địa Diệu Pháp” - và cũng là phần quan trọng nhất - “Thiên Địa Hóa Sinh” đã chính thức ra đời.

Ầm ầm...

Bầu trời quang đãng đột nhiên có sấm sét nổ vang, những đám mây đen to lớn bất chợt hội tụ trên bầu trời phía trên Đại Lương tự trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Ầm ầm ầm...

Vù vù vù...

Cuồng phong gào thét quét sạch lá rơi, cảnh sát chung quanh thay đổi đến bất ngờ. Dưới ánh sét chiếu rọi, sắc trời bắt đầu tối dần...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0