Khó!
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Nghe thấy Hoàng đế cứ lặp đi lặp lại những lời này, Đỗ Trường Sinh vừa
lo lắng vừa thở phào nhẹ nhõm. Lão cũng chẳng lo là mình nói sai, bất
luận thế nào thì phát biểu của lão đều là có lợi cho Doãn tướng quốc. Về tình về lý, nói chuyện giúp vị hiền thần thiên cổ này cũng không xem là sai được, đúng không?
Đỗ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Ngôn Thường bên cạnh Hồng Vũ Đế. Gã khẽ lắc đầu, ý bảo không thể nói nữa. Lão thấy vậy dĩ nhiên cũng không dám nói gì.
Thấy trạng thái này của Hoàng đế, Ngôn Thường cũng sợ Hoàng đế sẽ tiếp tục hỏi nên chắp tay nhỏ giọng nói.
"Bệ hạ, Đỗ Thiên Sư là người trong tu hành, hiểu biết về chuyện triều chính sẽ có sự khác biệt. Bệ hạ không cần để ý đâu ạ!"
Hồng Vũ Đế có chút hoảng hốt. Sau khi nghe được thanh âm của Ngôn Thường, lão mới chậm rãi hoàn hồn, nhìn thoáng qua Đỗ Trường Sinh phía dưới, lại nhìn về phía Ngôn Thường ở một bên. Vị ở Ti Thiên Giám này cũng là một người có năng lực, cho tới bây giờ công việc trong bổn sự của mình đều làm rất tốt. Phụ hoàng có mấy lần gặp được tiên duyên chân chính, dường như đều có liên quan đến Ti Thiên Giám.
"Đỗ Thiên Sư, ngươi lui xuống đi, chuyện hôm nay đừng nói với người ngoài."
Đỗ Trường Sinh như được đại xá, đáp "Vâng" rồi vội vàng lui ra ngoài. Đợi Đỗ Trường Sinh rời đi, trong Tử Vi điện chỉ còn Hoàng đế Dương Hạo và Ngôn Thường, cùng với một lão thái giám. Dương Hạo nhìn qua Ngôn Thường
"Ngôn Thường, ngươi thấy lời nói của Đỗ Thiên Sư như thế nào?"
Ngôn Thường nhướng mày, chắp tay trả lời.
"Bẩm bệ hạ, như thần vừa nói, đây đều lời nói một phía của Đỗ Thiên Sư. Người trong tu hành không hiểu triều chính, không đủ để ra quyết định."
Dương Hạo nhìn mái tóc hoa râm của Ngôn Thường, đột nhiên hỏi một câu.
"Ngôn ái khanh bao nhiêu tuổi?"
Ngôn Thường hơi sửng sốt, thành thật trả lời.
"Vi thần năm nay sáu mươi tám tuổi ạ."
"Ha ha, ha ha ha ha..."
Dương Hạo nở nụ cười.
"Ngôn ái khanh thật đúng là không già đi chút nào..."
"Hoàng thượng khen nhầm rồi. Vi thần không liên quan đến tranh chấp trong triều đình, trong lòng không có điều phiền lòng, tự nhiên sẽ không già. Chẳng qua vi thần vẫn không bằng bệ hạ."
Dương Hạo gật gật đầu, muốn đứng lên. Ngôn Thường và lão thái giám một trái một phải vội vàng đỡ lấy lão. Sau khi Dương Hạo đứng dậy, lão bỗng nhiên nhìn về phía Ti Thiên Giám bên cạnh.
"Ngôn Thường, Cô nhớ rõ năm đó ngươi dâng lên phụ hoàng một cái bánh trung thu do tiên nhân ban tặng, có phải ngươi cũng đã ăn rồi không?"
Câu hỏi này rất đột ngột. Ngôn Thường không khỏi hơi run rẩy, lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nói.
"Vi thần oan uổng! Vi thần sao dám ăn một mình ạ. Khi nhận được bánh trung thu do tiên nhân ban tặng, điều đầu tiên vi thần nghĩ đến chính là dâng lên cho bệ hạ."
Dương Hạo thản nhiên nhìn gã, sau đó mỉm cười, tự mình đỡ Ngôn Thường đứng dậy.
"Ngôn ái khanh mau đứng lên. Cô chỉ tùy tiện hỏi thăm mà thôi. Giờ Cô đi, chuyện hôm nay ngươi cũng đừng nói lung tung."
"Thần tuân chỉ!"
Ngôn Thường đứng lên, sau khi lĩnh chỉ thì tập trung đi theo sau Hồng Vũ Đế. Lúc đưa đến cửa Tử Vi điện, Dương Hạo bất thình lình lại hỏi Ngôn Thường một câu.
"Thật sự không giữ lại một cái à?"
Những lời này đáng sợ tới mức Ngôn Thường lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất.
"Bệ hạ!"
"Được rồi được rồi. Xem ngươi bị dọa kìa. Cô nói đùa thôi, đứng lên đi, không cần tiễn nữa."
Chờ Hoàng đế rời đi, Ngôn Thường trong lòng còn sợ hãi lúc này mới dám đứng dậy. Gã lấy khăn tay lau mồ hôi đã ướt đẫm trên đầu. Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Ngôn Thường không thích tham dự triều chính, chỉ thích nghiên cứu tinh tượng.
...
Xa giá của Đế vương chậm rãi đi về phía hoàng cung. Dương Hạo suy nghĩ rất nhanh, nghĩ đến cục diện hiện giờ trong triều, nghĩ đến trung thần gian thần trong lòng đã biết rõ. Doãn gia tất nhiên là trung thành một lòng, nhưng Tiêu gia cũng là người trung tâm như một. Nói trắng ra, quan viên có thể vào Ngự sử đài chẳng những cần phải thông minh, quả quyết, hoặc là cần dạng người tâm ngoan thủ lạt cực đoan một chút. Hơn nữa có một số việc, dùng Tiêu gia vẫn thuận tay hơn.
Mặt khác, các phe phái quan lại trong loạt "Phản Doãn", thực ra cũng không có bao nhiêu người là gian thần chân chính. Ít nhất đứng ở góc nhìn của Hoàng đế mà nói, phần lớn bọn họ không được xem là gian thần, đều có thể dùng được. Nếu nói về những gian thần thật sự, nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã bị Doãn gia và các đại thần khác quét sạch rồi.
Đi được nửa đường, lời nói của Đỗ Trường Sinh lại bắt đầu nổi lên trong lòng Hồng Vũ Đế. Trong miệng Dương Hạo lại bắt đầu lẩm bẩm.
"Ma trướng đạo tiêu... Ma trướng đạo tiêu..."
Nhớ lại lúc Đỗ Trường Sinh thi triển pháp thuật thần kỳ, còn phải ép hỏi mấy lần mới dám nói. Càng nghĩ, trong lòng Hoàng đế không hiểu vì sao lại càng hốt hoảng.
Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên Dương Hạo xốc màn của xa giá lên, lớn tiếng nói.
"Người đâu!"
Lão thái giám đi theo xa giá vội đến gần.
"Bệ hạ có gì phân phó ạ?"
Dương Hạo nhìn lại, giờ đây đã không còn nhìn thấy bóng dáng Ti Thiên Giám, nói.
"Truyền khẩu dụ của Cô, lệnh Thiên Sư Đỗ Trường Sinh lập tức đi Doãn phủ, nghĩ biện pháp cứu chữa cho Doãn ái khanh. Nếu có thể thành, Cô đồng ý giao cho lão vị trí Quốc sư!"
Lão thái giám lập tức khom người lĩnh mệnh.
"Lão nô tuân chỉ!"
Nói xong, lão thái giám nhanh chóng quay lại Ti Thiên Giám. Bộ pháp dưới chân nhẹ nhàng mau lẹ, tốc độ vượt xa một người thường đang chạy băng băng. Dĩ nhiên đây cũng là một đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Trong một tòa nhà gần Ti Thiên Giám, Đỗ Trường Sinh đang ngồi tĩnh tu trong phòng luyện công của mình. Ba đồ đệ của lão cũng tu hành ở đây. Trong phòng, một nén đàn hương được thắp lên, trợ giúp bốn người ngưng thần tĩnh tâm. Cho đến lúc này, Đỗ Trường Sinh rốt cục mới lấy lại tinh thần.
"Thiên Sư đại nhân! Thiên Sư đại nhân!"
Bên ngoài Ti Thiên Giám có thanh âm của tiểu quan lại vang lên, cắt ngang việc tu hành của Đỗ Trường Sinh. Bốn người ở trong phòng cũng tỉnh táo trở lại. Khi bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, mới đến nội viện, Đỗ Trường Sinh còn chưa lên tiếng thì đã thấy lão thái giám đứng nơi đó. Trong lòng lão khẽ run lên, đây không phải là người bên cạnh hoàng thượng sao?
Đỗ Trường Sinh biết rõ võ công của lão thái giám này sâu không lường được, khí huyết tràn đầy thực sự rất chói mắt. Cho dù với đạo hạnh hiện giờ của mình, Đỗ Trường Sinh cũng không dám nói có thể địch lại được một võ lâm tông sư cảnh giới Tiên Thiên.
"Đỗ Trường Sinh nghe chỉ~~~!"
Đỗ Trường Sinh vội vàng khom người chờ đợi. Bây giờ, thanh âm có chút bén nhọn của lão thái giám mới vang lên.
"Truyền khẩu dụ của thánh thượng, lệnh cho Thiên Sư Đỗ Trường Sinh lập tức tới Doãn phủ, chữa bệnh cho Doãn tướng quốc. Nếu có thể thành công, đồng ý giao Đỗ Thiên Sư vị trí Quốc sư, không được sai sót!"
"Vi thần Đỗ Trường Sinh lĩnh chỉ!"
Thấy Đỗ Trường Sinh lĩnh chỉ, lão thái giám mới lộ ra dáng vẻ tươi cười.
"Mời Đỗ Thiên Sư mau đi đi. Với bản lĩnh của Thiên Sư, chắc chắn sẽ không thành vấn đề, đến lúc đó phải nâng đỡ nhiều hơn nhé. Nô tài trở về phục mệnh trước!"
"Dạ dạ, công công đi thong thả..."
"Ừ!"
Chờ lão thái giám đạp khinh công rời đi, Đỗ Trường Sinh mới lộ ra vẻ mặt cười khổ. Lão làm gì có bản lĩnh trị bệnh cho Doãn Triệu Tiên chứ. Người ta đều nói bậc thiên cổ hiền thần có Hạo Nhiên chính khí trong người thì bách bệnh không sinh, quỷ thần che chở. Nếu đã đến tình trạng này, đây là số trời rồi.
Đúng là vị trí Quốc sư rất mê người, nhưng trong khẩu dụ không nói tới sự trừng phạt tương ứng. Điều này còn rất khủng khiếp. Hơn nữa, Quốc sư chỉ là danh tiếng mà thôi. Cho tới bây giờ Đại Trinh chưa có chức quan này, quan mấy phẩm, có quyền lợi bổng lộc gì. Tất cả đều là trống không. Đây là bánh vẽ, nhưng nguy cơ lại là thật, thật sự khó chịu đến cực điểm.
'Kế tiên sinh ơi là Kế tiên sinh, lúc trước ngài nói ta cứ làm Thiên Sư cho thật tốt. Đây đúng là công việc muốn chết mà....'
"Sư phụ, sư phụ!"
Thấy Đỗ Trường Sinh ngây người, đồ đệ nhịn không được đánh thức lão,
"Hả?"
"Chúng ta đi Doãn phủ chứ ạ?"
"Ài... Chuyện tới nước này, không đi cũng phải đi..."
Đỗ Trường Sinh thở dài, xoa xoa huyệt Thái Dương. Lão chỉ có thể trở về phòng sửa soạn lại một vài thứ, dẫn theo đại đệ tử cùng đi tới Doãn phủ ở đường Vinh An. Chức Thiên Sư này khó làm quá!
Không bao lâu sau, lão thái giám đã đuổi theo xa giá của Hoàng đế. Lão thái giám chậm rãi đi đến bên cạnh xa giá, thấp giọng nói.
"Bệ hạ, Đỗ Thiên Sư đã lĩnh chỉ."
"Ừ!"
Trong lòng Dương Hạo thoáng thoải mái một chút. Ít nhất Hoàng đế có thể xác định Đỗ Trường Sinh này là người có bản lĩnh thật sự, để lão ta đi thăm bệnh cho Doãn Triệu Tiên, tuy rằng chưa chắc có thể chữa khỏi, nhưng chắc hẳn sẽ có ích hơn đám thầy thuốc kia.
...
Trong hoàng cung, Dương Thịnh vừa mới vấn an mẫu hậu xong. Gã đang đi trên đường, đi theo chỉ có hai gã thị vệ. Từ nhỏ, Dương Thịnh và Doãn Trọng đã lớn lên cùng nhau. Doãn Trọng có võ nghệ siêu quần. Dương Thịnh chơi chung với Doãn Trọng từ nhỏ thì võ nghệ cũng không kém, thuộc dạng có thể xem là vô song giữa các Hoàng đế trong thiên hạ.
Đi qua một ngã tư, xa xa nhìn thấy xa giá của Đế vương trở về, sau đó chậm rãi biến mất trong tầm mắt. Dương Thịnh suy nghĩ một chút, vẫn không tới gần vấn an, chỉ nhìn chằm chằm phương hướng xa giá rời đi. Gã thì thầm.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng có một câu trong lòng muốn nói: Nhìn từ xưa đến nay, hoàng triều hưng thịnh rồi bị diệt vong, mặc dù có rất nhiều nguyên nhân nhưng đều có liên quan đến quân vương. Thiên hạ của Dương thị ta, nếu có một ngày nào đó sẽ bị diệt, đều là vì quân giả. Ngu ngốc chấp chính là vì vô năng, nuôi dạy Thái tử ngu dốt là vì vô năng, trung thần hay gian thần không trung tâm với Hoàng đế cũng là vì vô năng, con nối dõi vô năng, hoàng triều há có thể hưng thịnh, hoàng triều há có thể tồn tại?"
Nói xong, Dương Thịnh nhìn qua hai người tâm phúc bên cạnh.
"Các ngươi nói sao?"
Hai người đồng thanh trả lời.
"Điện hạ sáng suốt!"
"Ha ha, sáng suốt cái rắm! Ta còn không dám chính miệng nói với phụ hoàng như vậy! Đi thôi...."
...
Giờ phút này, trong một gian phòng khách của Tiêu phủ cũng đang chiêu đãi khách nhân. Ngồi trên ghế chính là Ngự sử đại phu Tiêu Độ, ngồi phía dưới đều là các đại thần từ bên ngoài vào kinh thành báo cáo công tác.
"Tiêu đại nhân, nghe nói thân thể của Doãn tướng càng lúc càng tệ. Chúng ta có thể thoáng buông tay buông chân ra một chút hay không?"
Tiêu Độ vuốt ve bộ râu trắng dài, lắc đầu nói.
"Không được! Doãn Triệu Tiên một ngày không chết, chúng ta lại thêm một ngày không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù lão ta chỉ thở ra mà không hít vào, chỉ cần chưa tắt thở thì chúng ta vẫn không được khinh thường. Hoàng thượng có thể bảo vệ chúng ta một lần hai lần, sẽ không thể bảo vệ chúng ta mãi được. Các ngươi ước thúc người trong nhà, đừng vi phạm pháp lệnh. Nếu không Ngự sử đài ta là người đầu tiên bắt người đấy!"
"Dạ dạ dạ!" "Tiêu đại nhân nói rất đúng!"
Một quan viên trong đó gật đầu, đồng thời cũng sinh lòng cảm khái.
"Ài, nếu Doãn tướng bị bệnh rồi chết, xem ra là thích hợp nhất. Thân là người đọc sách, ai lại chân chính nguyện ý đối địch với Doãn tướng chứ..."
Nói thật, với tư cách là người đọc sách, cho dù là kẻ thù chính trị, có rất ít người không bội phục Doãn Triệu Tiên. Ngay cả Tiêu Độ cũng không khỏi gật đầu tán thành lời này. Không thể không thừa nhận, từ xưa đến nay trong đám hiền thần, Doãn Triệu Tiên tất nhiên sẽ là người ghi tên sử sách.
Đỗ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Ngôn Thường bên cạnh Hồng Vũ Đế. Gã khẽ lắc đầu, ý bảo không thể nói nữa. Lão thấy vậy dĩ nhiên cũng không dám nói gì.
Thấy trạng thái này của Hoàng đế, Ngôn Thường cũng sợ Hoàng đế sẽ tiếp tục hỏi nên chắp tay nhỏ giọng nói.
"Bệ hạ, Đỗ Thiên Sư là người trong tu hành, hiểu biết về chuyện triều chính sẽ có sự khác biệt. Bệ hạ không cần để ý đâu ạ!"
Hồng Vũ Đế có chút hoảng hốt. Sau khi nghe được thanh âm của Ngôn Thường, lão mới chậm rãi hoàn hồn, nhìn thoáng qua Đỗ Trường Sinh phía dưới, lại nhìn về phía Ngôn Thường ở một bên. Vị ở Ti Thiên Giám này cũng là một người có năng lực, cho tới bây giờ công việc trong bổn sự của mình đều làm rất tốt. Phụ hoàng có mấy lần gặp được tiên duyên chân chính, dường như đều có liên quan đến Ti Thiên Giám.
"Đỗ Thiên Sư, ngươi lui xuống đi, chuyện hôm nay đừng nói với người ngoài."
Đỗ Trường Sinh như được đại xá, đáp "Vâng" rồi vội vàng lui ra ngoài. Đợi Đỗ Trường Sinh rời đi, trong Tử Vi điện chỉ còn Hoàng đế Dương Hạo và Ngôn Thường, cùng với một lão thái giám. Dương Hạo nhìn qua Ngôn Thường
"Ngôn Thường, ngươi thấy lời nói của Đỗ Thiên Sư như thế nào?"
Ngôn Thường nhướng mày, chắp tay trả lời.
"Bẩm bệ hạ, như thần vừa nói, đây đều lời nói một phía của Đỗ Thiên Sư. Người trong tu hành không hiểu triều chính, không đủ để ra quyết định."
Dương Hạo nhìn mái tóc hoa râm của Ngôn Thường, đột nhiên hỏi một câu.
"Ngôn ái khanh bao nhiêu tuổi?"
Ngôn Thường hơi sửng sốt, thành thật trả lời.
"Vi thần năm nay sáu mươi tám tuổi ạ."
"Ha ha, ha ha ha ha..."
Dương Hạo nở nụ cười.
"Ngôn ái khanh thật đúng là không già đi chút nào..."
"Hoàng thượng khen nhầm rồi. Vi thần không liên quan đến tranh chấp trong triều đình, trong lòng không có điều phiền lòng, tự nhiên sẽ không già. Chẳng qua vi thần vẫn không bằng bệ hạ."
Dương Hạo gật gật đầu, muốn đứng lên. Ngôn Thường và lão thái giám một trái một phải vội vàng đỡ lấy lão. Sau khi Dương Hạo đứng dậy, lão bỗng nhiên nhìn về phía Ti Thiên Giám bên cạnh.
"Ngôn Thường, Cô nhớ rõ năm đó ngươi dâng lên phụ hoàng một cái bánh trung thu do tiên nhân ban tặng, có phải ngươi cũng đã ăn rồi không?"
Câu hỏi này rất đột ngột. Ngôn Thường không khỏi hơi run rẩy, lập tức quỳ xuống đất, sợ hãi nói.
"Vi thần oan uổng! Vi thần sao dám ăn một mình ạ. Khi nhận được bánh trung thu do tiên nhân ban tặng, điều đầu tiên vi thần nghĩ đến chính là dâng lên cho bệ hạ."
Dương Hạo thản nhiên nhìn gã, sau đó mỉm cười, tự mình đỡ Ngôn Thường đứng dậy.
"Ngôn ái khanh mau đứng lên. Cô chỉ tùy tiện hỏi thăm mà thôi. Giờ Cô đi, chuyện hôm nay ngươi cũng đừng nói lung tung."
"Thần tuân chỉ!"
Ngôn Thường đứng lên, sau khi lĩnh chỉ thì tập trung đi theo sau Hồng Vũ Đế. Lúc đưa đến cửa Tử Vi điện, Dương Hạo bất thình lình lại hỏi Ngôn Thường một câu.
"Thật sự không giữ lại một cái à?"
Những lời này đáng sợ tới mức Ngôn Thường lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất.
"Bệ hạ!"
"Được rồi được rồi. Xem ngươi bị dọa kìa. Cô nói đùa thôi, đứng lên đi, không cần tiễn nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ Hoàng đế rời đi, Ngôn Thường trong lòng còn sợ hãi lúc này mới dám đứng dậy. Gã lấy khăn tay lau mồ hôi đã ướt đẫm trên đầu. Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Ngôn Thường không thích tham dự triều chính, chỉ thích nghiên cứu tinh tượng.
...
Xa giá của Đế vương chậm rãi đi về phía hoàng cung. Dương Hạo suy nghĩ rất nhanh, nghĩ đến cục diện hiện giờ trong triều, nghĩ đến trung thần gian thần trong lòng đã biết rõ. Doãn gia tất nhiên là trung thành một lòng, nhưng Tiêu gia cũng là người trung tâm như một. Nói trắng ra, quan viên có thể vào Ngự sử đài chẳng những cần phải thông minh, quả quyết, hoặc là cần dạng người tâm ngoan thủ lạt cực đoan một chút. Hơn nữa có một số việc, dùng Tiêu gia vẫn thuận tay hơn.
Mặt khác, các phe phái quan lại trong loạt "Phản Doãn", thực ra cũng không có bao nhiêu người là gian thần chân chính. Ít nhất đứng ở góc nhìn của Hoàng đế mà nói, phần lớn bọn họ không được xem là gian thần, đều có thể dùng được. Nếu nói về những gian thần thật sự, nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã bị Doãn gia và các đại thần khác quét sạch rồi.
Đi được nửa đường, lời nói của Đỗ Trường Sinh lại bắt đầu nổi lên trong lòng Hồng Vũ Đế. Trong miệng Dương Hạo lại bắt đầu lẩm bẩm.
"Ma trướng đạo tiêu... Ma trướng đạo tiêu..."
Nhớ lại lúc Đỗ Trường Sinh thi triển pháp thuật thần kỳ, còn phải ép hỏi mấy lần mới dám nói. Càng nghĩ, trong lòng Hoàng đế không hiểu vì sao lại càng hốt hoảng.
Nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên Dương Hạo xốc màn của xa giá lên, lớn tiếng nói.
"Người đâu!"
Lão thái giám đi theo xa giá vội đến gần.
"Bệ hạ có gì phân phó ạ?"
Dương Hạo nhìn lại, giờ đây đã không còn nhìn thấy bóng dáng Ti Thiên Giám, nói.
"Truyền khẩu dụ của Cô, lệnh Thiên Sư Đỗ Trường Sinh lập tức đi Doãn phủ, nghĩ biện pháp cứu chữa cho Doãn ái khanh. Nếu có thể thành, Cô đồng ý giao cho lão vị trí Quốc sư!"
Lão thái giám lập tức khom người lĩnh mệnh.
"Lão nô tuân chỉ!"
Nói xong, lão thái giám nhanh chóng quay lại Ti Thiên Giám. Bộ pháp dưới chân nhẹ nhàng mau lẹ, tốc độ vượt xa một người thường đang chạy băng băng. Dĩ nhiên đây cũng là một đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Trong một tòa nhà gần Ti Thiên Giám, Đỗ Trường Sinh đang ngồi tĩnh tu trong phòng luyện công của mình. Ba đồ đệ của lão cũng tu hành ở đây. Trong phòng, một nén đàn hương được thắp lên, trợ giúp bốn người ngưng thần tĩnh tâm. Cho đến lúc này, Đỗ Trường Sinh rốt cục mới lấy lại tinh thần.
"Thiên Sư đại nhân! Thiên Sư đại nhân!"
Bên ngoài Ti Thiên Giám có thanh âm của tiểu quan lại vang lên, cắt ngang việc tu hành của Đỗ Trường Sinh. Bốn người ở trong phòng cũng tỉnh táo trở lại. Khi bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, mới đến nội viện, Đỗ Trường Sinh còn chưa lên tiếng thì đã thấy lão thái giám đứng nơi đó. Trong lòng lão khẽ run lên, đây không phải là người bên cạnh hoàng thượng sao?
Đỗ Trường Sinh biết rõ võ công của lão thái giám này sâu không lường được, khí huyết tràn đầy thực sự rất chói mắt. Cho dù với đạo hạnh hiện giờ của mình, Đỗ Trường Sinh cũng không dám nói có thể địch lại được một võ lâm tông sư cảnh giới Tiên Thiên.
"Đỗ Trường Sinh nghe chỉ~~~!"
Đỗ Trường Sinh vội vàng khom người chờ đợi. Bây giờ, thanh âm có chút bén nhọn của lão thái giám mới vang lên.
"Truyền khẩu dụ của thánh thượng, lệnh cho Thiên Sư Đỗ Trường Sinh lập tức tới Doãn phủ, chữa bệnh cho Doãn tướng quốc. Nếu có thể thành công, đồng ý giao Đỗ Thiên Sư vị trí Quốc sư, không được sai sót!"
"Vi thần Đỗ Trường Sinh lĩnh chỉ!"
Thấy Đỗ Trường Sinh lĩnh chỉ, lão thái giám mới lộ ra dáng vẻ tươi cười.
"Mời Đỗ Thiên Sư mau đi đi. Với bản lĩnh của Thiên Sư, chắc chắn sẽ không thành vấn đề, đến lúc đó phải nâng đỡ nhiều hơn nhé. Nô tài trở về phục mệnh trước!"
"Dạ dạ, công công đi thong thả..."
"Ừ!"
Chờ lão thái giám đạp khinh công rời đi, Đỗ Trường Sinh mới lộ ra vẻ mặt cười khổ. Lão làm gì có bản lĩnh trị bệnh cho Doãn Triệu Tiên chứ. Người ta đều nói bậc thiên cổ hiền thần có Hạo Nhiên chính khí trong người thì bách bệnh không sinh, quỷ thần che chở. Nếu đã đến tình trạng này, đây là số trời rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là vị trí Quốc sư rất mê người, nhưng trong khẩu dụ không nói tới sự trừng phạt tương ứng. Điều này còn rất khủng khiếp. Hơn nữa, Quốc sư chỉ là danh tiếng mà thôi. Cho tới bây giờ Đại Trinh chưa có chức quan này, quan mấy phẩm, có quyền lợi bổng lộc gì. Tất cả đều là trống không. Đây là bánh vẽ, nhưng nguy cơ lại là thật, thật sự khó chịu đến cực điểm.
'Kế tiên sinh ơi là Kế tiên sinh, lúc trước ngài nói ta cứ làm Thiên Sư cho thật tốt. Đây đúng là công việc muốn chết mà....'
"Sư phụ, sư phụ!"
Thấy Đỗ Trường Sinh ngây người, đồ đệ nhịn không được đánh thức lão,
"Hả?"
"Chúng ta đi Doãn phủ chứ ạ?"
"Ài... Chuyện tới nước này, không đi cũng phải đi..."
Đỗ Trường Sinh thở dài, xoa xoa huyệt Thái Dương. Lão chỉ có thể trở về phòng sửa soạn lại một vài thứ, dẫn theo đại đệ tử cùng đi tới Doãn phủ ở đường Vinh An. Chức Thiên Sư này khó làm quá!
Không bao lâu sau, lão thái giám đã đuổi theo xa giá của Hoàng đế. Lão thái giám chậm rãi đi đến bên cạnh xa giá, thấp giọng nói.
"Bệ hạ, Đỗ Thiên Sư đã lĩnh chỉ."
"Ừ!"
Trong lòng Dương Hạo thoáng thoải mái một chút. Ít nhất Hoàng đế có thể xác định Đỗ Trường Sinh này là người có bản lĩnh thật sự, để lão ta đi thăm bệnh cho Doãn Triệu Tiên, tuy rằng chưa chắc có thể chữa khỏi, nhưng chắc hẳn sẽ có ích hơn đám thầy thuốc kia.
...
Trong hoàng cung, Dương Thịnh vừa mới vấn an mẫu hậu xong. Gã đang đi trên đường, đi theo chỉ có hai gã thị vệ. Từ nhỏ, Dương Thịnh và Doãn Trọng đã lớn lên cùng nhau. Doãn Trọng có võ nghệ siêu quần. Dương Thịnh chơi chung với Doãn Trọng từ nhỏ thì võ nghệ cũng không kém, thuộc dạng có thể xem là vô song giữa các Hoàng đế trong thiên hạ.
Đi qua một ngã tư, xa xa nhìn thấy xa giá của Đế vương trở về, sau đó chậm rãi biến mất trong tầm mắt. Dương Thịnh suy nghĩ một chút, vẫn không tới gần vấn an, chỉ nhìn chằm chằm phương hướng xa giá rời đi. Gã thì thầm.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng có một câu trong lòng muốn nói: Nhìn từ xưa đến nay, hoàng triều hưng thịnh rồi bị diệt vong, mặc dù có rất nhiều nguyên nhân nhưng đều có liên quan đến quân vương. Thiên hạ của Dương thị ta, nếu có một ngày nào đó sẽ bị diệt, đều là vì quân giả. Ngu ngốc chấp chính là vì vô năng, nuôi dạy Thái tử ngu dốt là vì vô năng, trung thần hay gian thần không trung tâm với Hoàng đế cũng là vì vô năng, con nối dõi vô năng, hoàng triều há có thể hưng thịnh, hoàng triều há có thể tồn tại?"
Nói xong, Dương Thịnh nhìn qua hai người tâm phúc bên cạnh.
"Các ngươi nói sao?"
Hai người đồng thanh trả lời.
"Điện hạ sáng suốt!"
"Ha ha, sáng suốt cái rắm! Ta còn không dám chính miệng nói với phụ hoàng như vậy! Đi thôi...."
...
Giờ phút này, trong một gian phòng khách của Tiêu phủ cũng đang chiêu đãi khách nhân. Ngồi trên ghế chính là Ngự sử đại phu Tiêu Độ, ngồi phía dưới đều là các đại thần từ bên ngoài vào kinh thành báo cáo công tác.
"Tiêu đại nhân, nghe nói thân thể của Doãn tướng càng lúc càng tệ. Chúng ta có thể thoáng buông tay buông chân ra một chút hay không?"
Tiêu Độ vuốt ve bộ râu trắng dài, lắc đầu nói.
"Không được! Doãn Triệu Tiên một ngày không chết, chúng ta lại thêm một ngày không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù lão ta chỉ thở ra mà không hít vào, chỉ cần chưa tắt thở thì chúng ta vẫn không được khinh thường. Hoàng thượng có thể bảo vệ chúng ta một lần hai lần, sẽ không thể bảo vệ chúng ta mãi được. Các ngươi ước thúc người trong nhà, đừng vi phạm pháp lệnh. Nếu không Ngự sử đài ta là người đầu tiên bắt người đấy!"
"Dạ dạ dạ!" "Tiêu đại nhân nói rất đúng!"
Một quan viên trong đó gật đầu, đồng thời cũng sinh lòng cảm khái.
"Ài, nếu Doãn tướng bị bệnh rồi chết, xem ra là thích hợp nhất. Thân là người đọc sách, ai lại chân chính nguyện ý đối địch với Doãn tướng chứ..."
Nói thật, với tư cách là người đọc sách, cho dù là kẻ thù chính trị, có rất ít người không bội phục Doãn Triệu Tiên. Ngay cả Tiêu Độ cũng không khỏi gật đầu tán thành lời này. Không thể không thừa nhận, từ xưa đến nay trong đám hiền thần, Doãn Triệu Tiên tất nhiên sẽ là người ghi tên sử sách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro