Ngẫu nhiên gặp...
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Mèo Bụng Phệ
Sự thật đã chứng minh, trong một số việc, Kế Duyên rất tự tin và say mê. Dĩ nhiên không phải chỉ trong tu hành, mà còn đối với các loại đồ vật huyền bí.
Hắn dám khẳng định 100% rằng phương hướng của mình chắc chắn không sai. Sau khi ra khỏi thành, vượt qua một ngọn núi nhỏ, hắn liền chạy một mạch về phía nam.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên Kế Duyên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Đó là hắn vẫn chưa hiểu được thấu đáo tấm bản đồ mình có.
Cách tư duy và thói quen cố hữu từ kiếp trước vẫn còn ảnh hưởng quá sâu đối với hắn hiện tại. Khiến Kế Duyên quên mất rằng đôi khi bản đồ cổ đại chỉ mang tính ước lượng. Độ chính xác không thể so sánh với ảnh chụp và định vị vệ tinh của kiếp trước được.
Hiện hắn chủ yếu dựa vào bản đồ do Võ Phán Ti dưới quyền Thành Hoàng của huyện Ninh An điêu khắc, có lẽ vấn đề nằm ở đây.
Họ Võ từ sau khi chết đến lúc được nhậm chức phán quan, có lẽ phải qua mấy chục thậm chí đến trăm năm. Lại nói khi còn sống, chưa chắc ngài ấy đã đi đâu xa. Cho nên, lúc khắc bản đồ, cũng là dựa trên bản vẽ chắp vá từ nhiều nơi khác nhau. Hơn nữa, có khả năng là sử dụng cả những bản đồ cũ mà Âm Ti Thành Hoàng còn lưu trữ năm xưa.
Không thể bởi vì người lập bản đồ là quỷ thần hưởng thụ hương hỏa mà cho rằng bản đồ đó rất thần kỳ, chuẩn xác được. Trên thực tế, độ chính xác của tấm bản đồ hắn đang cầm có thể khá tệ.
Suy nghĩ lung tung một hồi, bước chân hắn ngừng lại, rồi lẩm bẩm.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có khác một chút với tưởng tượng… Quái lạ…. Đường nào đây?”
Kế Duyên có chút mờ mịt, chạy được một đoạn lại ngừng, sau đó lại chạy như điên. Một ngày sau, hắn càng chạy càng chậm, càng chạy càng sợ. Rốt cuộc hắn cũng phải thừa nhận rằng mình đã lạc đường lần nữa.
Cảm giác “ta biết mình là ai nhưng ta đang ở đâu đây?” dâng lên trong lòng.
Đáng ra lúc này hắn phải nhìn thấy một con sông mới đúng. Thế nhưng hắn đi một mạch mà phía trước vẫn không có vẻ gì là miền sông nước cả. Kế Duyên vẫn đánh bạo đi về phía trước.
Lọt vào tầm mắt hắn lúc này là một mảnh rừng thưa thớt, địa thế có chút gồ ghề. Xung quanh, những gò núi không cao không thấp, ước chừng cao nhất cũng chỉ hơn mười mét, chưa thể gọi là đỉnh núi được.
Chẳng qua, phía dưới có một con đường mòn. Có thể nhìn thấy dấu vết dã thú, xen lẫn vài dấu người qua lại. Tuy bị cỏ dại che lấp nhưng hắn vẫn có thể nhận ra dấu vết bánh xe đã từng đi qua đây.
Nói đi cũng phải nói lại, bàn luận về loại giày đi lại thoải mái dễ chịu thì hắn cảm thấy mỗi kiếp sống có một vẻ riêng. Hiện tại, giày đều do các phường thêu hoặc các chị, các mẹ thêu thủ công làm nên. Đế giày tương đối mềm mại. Mũi giày có nhiều lớp vải, mang vào rất êm ái lại không khó chịu. Nhưng cũng có thể do kiếp trước hắn không có nhiều tiền để hưởng thụ cảm giác trên chân của mấy đôi giày cao cấp.
Kế Duyên cũng không lo lắng nhiều, chỉ cần phương hướng cơ bản chính xác là được. Hiện tại, tốt xấu gì hắn cũng không phải một người bình thường. Nếu đói bụng, hắn tự cho là mình mắt tinh, tai thính, cũng không lo không tìm thấy đồ ăn thức uống.
Lúc này hắn không chạy như bay nữa. Bước chân chậm rãi vừa dạo bước vừa nghỉ ngơi. Hắn chọn lấy một phương hướng rồi đi theo con đường mòn của dã thú tiến về phía trước. Hắn lấy bầu rượu từ trong tay nải sau lưng, mở nắp ra, nhấp hai ngụm rồi lại cất kỹ vào trong bọc.
Thời điểm Kế Duyên bước qua một mảnh đất khô cằn đầy cỏ khô, bước chân chuẩn bị đạp xuống đất thì trong lòng khẽ động. Hắn dừng bước, rút chân lại. Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, thò tay cẩn thận đẩy một lớp cỏ khô ra, lộ ra một cái bẫy thú.
Kế Duyên ghé sát mặt xuống, cố gắng nhìn kỹ. Hắn có thể mơ hồ nhìn ra bộ phận chính là hai vòng sắt có răng cưa, ở giữa có một lỗ thủng nhỏ, bên trong đó giống như có đặt một đoạn trúc đã được gọt đẽo cẩn thận. Nhánh trúc được uốn cong bởi một sợi gân thú buộc vào một đầu. Tuy hơi khác với bẫy kẹp lò xo của kiếp trước nhưng chắc hẳn cũng dùng để bắt thú.
“Cái này không có lò xo thì lực đạo được bao nhiêu chứ?”
Kế Duyên có chút tò mò. Hắn vơ một khúc gỗ to bằng ngón tay cái, dài khoảng một cánh tay ở bên cạnh. Sau đó, hắn đẩy khúc gỗ vào miếng sắt được kẹp chính giữa bẫy thú.
"Két..."
Một thanh âm thanh thúy vang lên, nhánh cây trong tay lập tức bị cắt đứt.
"Hí...iiiiii..."
Hắn hít sâu một hơi, hiểu rằng vừa rồi kịp thời thu chân nên mới không đến mức bị thương nặng, nhưng da đầu Kế Duyên vẫn run lên.
Nơi đây có bẫy thú tự nhiên cũng có thợ săn. Điều này nói rõ xung quanh đây vẫn có người ở.
Suy nghĩ một chút, Kế Duyên lại đặt chiếc bẫy thú đơn giản này về tình trạng lúc đầu. Ước chừng loại bẫy làm từ trúc và gân thú này có lẽ không dùng nhiều lần được. Dù sao cành trúc bị uốn cong nhiều lần sẽ yếu dần.
Hắn lấy cỏ dại phủ lên, sau đó đứng dậy rời đi. Chỉ là lúc này hắn không đi theo con đường mòn của dã thú nữa.
Chờ đến khi trèo qua một gò đất cao chừng mười mét, hai mắt hắn sáng lên. Mặc dù thị lực mơ hồ nhưng cảm giác của hắn rất nhạy bén với chuyển động của sự vật. Hắn có thể nhận ra sương mù đang dâng lên ở phía xa, màu sắc hơi đen, cho nên có khả năng người nào đó đang nhóm lửa.
…
Ở một mô đất khuất gió cách đó ba dặm, có bốn người mặc áo choàng da ngắn nhẹ nhàng, ống quần và cánh tay áo đều bó sát. Bọn họ đang nghỉ ngơi bên cạnh đống lửa. Đa số đều mang theo cung tên. Người đeo sau lưng, người lại để một bên. Ngoài ra còn có nhiều loại giáo mác, dao rựa.
Một con thỏ đã lột da và một con gà rừng đã được nhổ lông và moi sạch nội tạng đang được nướng trên ngọn lửa.
“Ai ôi, đi ra ngoài mấy ngày, chưa kể không săn được con vật nào lớn một chút, còn làm mất chuỗi hạt mẹ cho. Đúng là con mẹ nó xui xẻo!”
“Được rồi. Nói đến chuỗi hạt kia, lúc trở về ngươi ghé vào miếu mua một cái năm văn tiền là được. Nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy làm gì!”
“Ngươi biết cái gì chứ! Đó là chuỗi hạt mẹ ta cầu được trong miếu đấy, không phải mua ở cửa hàng, sao lại giống nhau được!”
“Ngươi nhìn ngươi đi. Ta có nói giống nhau đâu. Đây là mua một cái để gạt mẹ ngươi, còn không thì ngươi bị mắng chết cho coi!”
“Ách.. Cũng đúng!”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người bên cạnh nghe vậy cũng khẽ cười. Thật ra không săn được cũng không đến nỗi mất tinh thần, đâu phải lần nào đi lên núi săn mồi cũng thắng lợi trở về.
“Suỵt…. Im lặng nào, bên kia có người đến!”
Thanh âm bên đống lửa lập tức im bặt. Vài tên thợ săn tiện tay cầm sẵn cung tên và giáo mác.
Chẳng qua bây giờ trời còn chưa tối, tuy bọn họ cảnh giác nhưng không mấy khẩn trương.
“Các vị huynh đài, tại hạ đi đường bị lạc, thấy nơi này có ánh lửa nên đặc biệt tới đây hỏi đường.”
Thanh âm trong trẻo của Kế Duyên từ xa truyền đến. Hắn cố ý làm ra động tĩnh lớn để những người này phát hiện ra. Khi còn cách bọn họ mấy chục bước, hắn dừng lại.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Một gã thợ săn cầm giáo lớn tiếng hỏi. Đồng thời, cả đám cũng quan sát hắn.
Người vừa đến mang theo tay nải và một cây dù. Hắn mặc trang phục không thích hợp đi lại trong núi. Tuy bề ngoài nhã nhặn nhưng vẫn có chút khả nghi.
“Xin hỏi huyện Thanh Thủy nằm ở hướng nào. Lẽ ra sau khi đi từ dãy núi Lạc Nguyệt về phía nam, ta phải nhìn thấy một con sông, dọc theo đó có thể đến huyện Thanh Thủy. Nhưng một đường ta đi đến đây không có dòng sông nào cả.”
“Con sông?”
Mấy gã thợ săn nhìn nhau, đều không hiểu gì hết.
Sau đó, một gã khá lớn tuổi trong nhóm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Ngươi đang nói đến Lão Thanh Thủy Hà đúng không?”
Kế Duyên không biết sông kia tên gì, nhưng tình huống này có thể đoán được một chút.
“Chắc là vậy.”
“Ta nghe người già trong thôn nói, trước kia Lão Thanh Thủy Hà từ huyện Thanh Thủy chảy qua vùng núi này. Nhưng hình như để tiện cho việc tưới tiêu, hơn hai mươi năm trước, Huyện lệnh lão gia phát động hương nhân nắn lại con sông này, từ đó không chảy qua núi này nữa.”
Kế Duyên bỗng nhiên hiểu ra.
“Thì ra là như vậy. Khoảng cách từ nơi này đến huyện Thanh Thủy còn xa không?”
“Đi về hướng đông khoảng hai ba mươi dặm thì nhìn thấy đường cái, sau đó đi về phía trước nửa ngày có thể gặp nhà dân.”
Hai ba mươi dặm hình như cũng không xa lắm.
“Đa tạ các vị đã cho ta biết!”
Hắn chắp tay, liền trực tiếp rời đi. Hắn không muốn mặt dày mày dạn ở ăn chực thịt nướng, mất mặt lắm, dù sao người ta rõ ràng đã đề phòng hắn rồi. Hai ba mươi dặm cũng chỉ tốn một chút thời gian mà thôi.
Nhìn thấy Kế Duyên quả quyết rời đi như vậy, hắn lại ăn mặc như một tiên sinh nho nhã, mấy tên thợ săn có vẻ kinh ngạc.
“Ách, đại tiên sinh, ngươi muốn đi sao? Hai ba mươi dặm đường núi đó, trời cũng tối rồi!”
Rốt cuộc tâm địa không xấu, cuối cùng vẫn có một thợ săn nói một tiếng với hắn, chính là người bị mất chuỗi hạt kia.
Nhờ câu nói này mà hắn nhìn gã kia nhiều hơn một chút, liền nhìn ra một số chuyện.
Từ lúc hình thành pháp lực đến nay, hai mắt Kế Duyên đã có một chút biến hóa. Hắn có thể nhìn thấy một ít “Khí hỏa” ở người bình thường. Trên Thông Minh Sách gọi đây là Vọng Khí. Những người có tư chất và một chút pháp thuật đều có thể đạt đến trình độ này. Cho nên hắn tự nhận thấy có lẽ đây là thiên phú.
Để xác nhận lại, hai mắt hắn có hơi trợn lên, tuy cảm giác mơ hồ không giảm đi nhưng hắn nhìn thấy “Khí tượng” của đám thợ săn rõ ràng hơn nhiều.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đỉnh đầu kẻ mới lên tiếng có một làn khói đỏ đen mờ ảo lượn lờ, tựa như Mệnh Hỏa quanh thân ngẫu nhiên có chút khói mang theo tia lửa thoát ra, nếu không quan sát kỹ thì thực khó mà thấy được
Kế Duyên ngừng lại, cẩn thận kể khổ với người nọ một câu.
“Không có cách nào cả, nếu ta không nhanh một chút thì tối nay phải qua đêm ở nơi rừng hoang núi vắng này sao? Có dã thú làm sao bây giờ? Hơn nữa, nhìn mấy cây giáo, cung tên trong tay các vị làm ta hơi sợ…”
Kế Duyên tỏ vẻ hơi căng thẳng hoảng sợ, lại khiến cho sự cảnh giác đám thợ săn vơi bớt.
“Ha ha ha, tiên sinh yên tâm. Chúng ta chỉ là thợ săn, không phải bọn cướp. Buổi tối là lúc dã thú đi săn. Nếu tiên sinh không chê thì ngồi lại đây. Sáng mai chúng ta cũng muốn trở về thôn, cách huyện Thanh Thủy không xa lắm đâu.”
Kế Duyên tỏ ra vui mừng khôn xiết nhưng vẫn ra vẻ không dám lại gần như lúc trước.
“Vậy, vậy có được không?”
“Ha ha ha ha… Tiên sinh tới đây đi. Có gì mà không được chứ. Nhìn gà rừng với thỏ rừng sắp nướng chín rồi này. Ngươi cũng nếm thử tay nghề của đám thợ săn ở nông thôn một chút xem như thế nào?”
Một tên thợ săn khác cũng cười nói đầy thiện ý.
Nói chuyện đến lúc này, hai bên “qua lại” một hồi cũng xem như đã buông lỏng cảnh giác. Kế Duyên tự nhiên ngàn lần cảm tạ rồi.
Biên: Mèo Bụng Phệ
Sự thật đã chứng minh, trong một số việc, Kế Duyên rất tự tin và say mê. Dĩ nhiên không phải chỉ trong tu hành, mà còn đối với các loại đồ vật huyền bí.
Hắn dám khẳng định 100% rằng phương hướng của mình chắc chắn không sai. Sau khi ra khỏi thành, vượt qua một ngọn núi nhỏ, hắn liền chạy một mạch về phía nam.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên Kế Duyên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Đó là hắn vẫn chưa hiểu được thấu đáo tấm bản đồ mình có.
Cách tư duy và thói quen cố hữu từ kiếp trước vẫn còn ảnh hưởng quá sâu đối với hắn hiện tại. Khiến Kế Duyên quên mất rằng đôi khi bản đồ cổ đại chỉ mang tính ước lượng. Độ chính xác không thể so sánh với ảnh chụp và định vị vệ tinh của kiếp trước được.
Hiện hắn chủ yếu dựa vào bản đồ do Võ Phán Ti dưới quyền Thành Hoàng của huyện Ninh An điêu khắc, có lẽ vấn đề nằm ở đây.
Họ Võ từ sau khi chết đến lúc được nhậm chức phán quan, có lẽ phải qua mấy chục thậm chí đến trăm năm. Lại nói khi còn sống, chưa chắc ngài ấy đã đi đâu xa. Cho nên, lúc khắc bản đồ, cũng là dựa trên bản vẽ chắp vá từ nhiều nơi khác nhau. Hơn nữa, có khả năng là sử dụng cả những bản đồ cũ mà Âm Ti Thành Hoàng còn lưu trữ năm xưa.
Không thể bởi vì người lập bản đồ là quỷ thần hưởng thụ hương hỏa mà cho rằng bản đồ đó rất thần kỳ, chuẩn xác được. Trên thực tế, độ chính xác của tấm bản đồ hắn đang cầm có thể khá tệ.
Suy nghĩ lung tung một hồi, bước chân hắn ngừng lại, rồi lẩm bẩm.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có khác một chút với tưởng tượng… Quái lạ…. Đường nào đây?”
Kế Duyên có chút mờ mịt, chạy được một đoạn lại ngừng, sau đó lại chạy như điên. Một ngày sau, hắn càng chạy càng chậm, càng chạy càng sợ. Rốt cuộc hắn cũng phải thừa nhận rằng mình đã lạc đường lần nữa.
Cảm giác “ta biết mình là ai nhưng ta đang ở đâu đây?” dâng lên trong lòng.
Đáng ra lúc này hắn phải nhìn thấy một con sông mới đúng. Thế nhưng hắn đi một mạch mà phía trước vẫn không có vẻ gì là miền sông nước cả. Kế Duyên vẫn đánh bạo đi về phía trước.
Lọt vào tầm mắt hắn lúc này là một mảnh rừng thưa thớt, địa thế có chút gồ ghề. Xung quanh, những gò núi không cao không thấp, ước chừng cao nhất cũng chỉ hơn mười mét, chưa thể gọi là đỉnh núi được.
Chẳng qua, phía dưới có một con đường mòn. Có thể nhìn thấy dấu vết dã thú, xen lẫn vài dấu người qua lại. Tuy bị cỏ dại che lấp nhưng hắn vẫn có thể nhận ra dấu vết bánh xe đã từng đi qua đây.
Nói đi cũng phải nói lại, bàn luận về loại giày đi lại thoải mái dễ chịu thì hắn cảm thấy mỗi kiếp sống có một vẻ riêng. Hiện tại, giày đều do các phường thêu hoặc các chị, các mẹ thêu thủ công làm nên. Đế giày tương đối mềm mại. Mũi giày có nhiều lớp vải, mang vào rất êm ái lại không khó chịu. Nhưng cũng có thể do kiếp trước hắn không có nhiều tiền để hưởng thụ cảm giác trên chân của mấy đôi giày cao cấp.
Kế Duyên cũng không lo lắng nhiều, chỉ cần phương hướng cơ bản chính xác là được. Hiện tại, tốt xấu gì hắn cũng không phải một người bình thường. Nếu đói bụng, hắn tự cho là mình mắt tinh, tai thính, cũng không lo không tìm thấy đồ ăn thức uống.
Lúc này hắn không chạy như bay nữa. Bước chân chậm rãi vừa dạo bước vừa nghỉ ngơi. Hắn chọn lấy một phương hướng rồi đi theo con đường mòn của dã thú tiến về phía trước. Hắn lấy bầu rượu từ trong tay nải sau lưng, mở nắp ra, nhấp hai ngụm rồi lại cất kỹ vào trong bọc.
Thời điểm Kế Duyên bước qua một mảnh đất khô cằn đầy cỏ khô, bước chân chuẩn bị đạp xuống đất thì trong lòng khẽ động. Hắn dừng bước, rút chân lại. Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, thò tay cẩn thận đẩy một lớp cỏ khô ra, lộ ra một cái bẫy thú.
Kế Duyên ghé sát mặt xuống, cố gắng nhìn kỹ. Hắn có thể mơ hồ nhìn ra bộ phận chính là hai vòng sắt có răng cưa, ở giữa có một lỗ thủng nhỏ, bên trong đó giống như có đặt một đoạn trúc đã được gọt đẽo cẩn thận. Nhánh trúc được uốn cong bởi một sợi gân thú buộc vào một đầu. Tuy hơi khác với bẫy kẹp lò xo của kiếp trước nhưng chắc hẳn cũng dùng để bắt thú.
“Cái này không có lò xo thì lực đạo được bao nhiêu chứ?”
Kế Duyên có chút tò mò. Hắn vơ một khúc gỗ to bằng ngón tay cái, dài khoảng một cánh tay ở bên cạnh. Sau đó, hắn đẩy khúc gỗ vào miếng sắt được kẹp chính giữa bẫy thú.
"Két..."
Một thanh âm thanh thúy vang lên, nhánh cây trong tay lập tức bị cắt đứt.
"Hí...iiiiii..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn hít sâu một hơi, hiểu rằng vừa rồi kịp thời thu chân nên mới không đến mức bị thương nặng, nhưng da đầu Kế Duyên vẫn run lên.
Nơi đây có bẫy thú tự nhiên cũng có thợ săn. Điều này nói rõ xung quanh đây vẫn có người ở.
Suy nghĩ một chút, Kế Duyên lại đặt chiếc bẫy thú đơn giản này về tình trạng lúc đầu. Ước chừng loại bẫy làm từ trúc và gân thú này có lẽ không dùng nhiều lần được. Dù sao cành trúc bị uốn cong nhiều lần sẽ yếu dần.
Hắn lấy cỏ dại phủ lên, sau đó đứng dậy rời đi. Chỉ là lúc này hắn không đi theo con đường mòn của dã thú nữa.
Chờ đến khi trèo qua một gò đất cao chừng mười mét, hai mắt hắn sáng lên. Mặc dù thị lực mơ hồ nhưng cảm giác của hắn rất nhạy bén với chuyển động của sự vật. Hắn có thể nhận ra sương mù đang dâng lên ở phía xa, màu sắc hơi đen, cho nên có khả năng người nào đó đang nhóm lửa.
…
Ở một mô đất khuất gió cách đó ba dặm, có bốn người mặc áo choàng da ngắn nhẹ nhàng, ống quần và cánh tay áo đều bó sát. Bọn họ đang nghỉ ngơi bên cạnh đống lửa. Đa số đều mang theo cung tên. Người đeo sau lưng, người lại để một bên. Ngoài ra còn có nhiều loại giáo mác, dao rựa.
Một con thỏ đã lột da và một con gà rừng đã được nhổ lông và moi sạch nội tạng đang được nướng trên ngọn lửa.
“Ai ôi, đi ra ngoài mấy ngày, chưa kể không săn được con vật nào lớn một chút, còn làm mất chuỗi hạt mẹ cho. Đúng là con mẹ nó xui xẻo!”
“Được rồi. Nói đến chuỗi hạt kia, lúc trở về ngươi ghé vào miếu mua một cái năm văn tiền là được. Nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy làm gì!”
“Ngươi biết cái gì chứ! Đó là chuỗi hạt mẹ ta cầu được trong miếu đấy, không phải mua ở cửa hàng, sao lại giống nhau được!”
“Ngươi nhìn ngươi đi. Ta có nói giống nhau đâu. Đây là mua một cái để gạt mẹ ngươi, còn không thì ngươi bị mắng chết cho coi!”
“Ách.. Cũng đúng!”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người bên cạnh nghe vậy cũng khẽ cười. Thật ra không săn được cũng không đến nỗi mất tinh thần, đâu phải lần nào đi lên núi săn mồi cũng thắng lợi trở về.
“Suỵt…. Im lặng nào, bên kia có người đến!”
Thanh âm bên đống lửa lập tức im bặt. Vài tên thợ săn tiện tay cầm sẵn cung tên và giáo mác.
Chẳng qua bây giờ trời còn chưa tối, tuy bọn họ cảnh giác nhưng không mấy khẩn trương.
“Các vị huynh đài, tại hạ đi đường bị lạc, thấy nơi này có ánh lửa nên đặc biệt tới đây hỏi đường.”
Thanh âm trong trẻo của Kế Duyên từ xa truyền đến. Hắn cố ý làm ra động tĩnh lớn để những người này phát hiện ra. Khi còn cách bọn họ mấy chục bước, hắn dừng lại.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Một gã thợ săn cầm giáo lớn tiếng hỏi. Đồng thời, cả đám cũng quan sát hắn.
Người vừa đến mang theo tay nải và một cây dù. Hắn mặc trang phục không thích hợp đi lại trong núi. Tuy bề ngoài nhã nhặn nhưng vẫn có chút khả nghi.
“Xin hỏi huyện Thanh Thủy nằm ở hướng nào. Lẽ ra sau khi đi từ dãy núi Lạc Nguyệt về phía nam, ta phải nhìn thấy một con sông, dọc theo đó có thể đến huyện Thanh Thủy. Nhưng một đường ta đi đến đây không có dòng sông nào cả.”
“Con sông?”
Mấy gã thợ săn nhìn nhau, đều không hiểu gì hết.
Sau đó, một gã khá lớn tuổi trong nhóm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi đang nói đến Lão Thanh Thủy Hà đúng không?”
Kế Duyên không biết sông kia tên gì, nhưng tình huống này có thể đoán được một chút.
“Chắc là vậy.”
“Ta nghe người già trong thôn nói, trước kia Lão Thanh Thủy Hà từ huyện Thanh Thủy chảy qua vùng núi này. Nhưng hình như để tiện cho việc tưới tiêu, hơn hai mươi năm trước, Huyện lệnh lão gia phát động hương nhân nắn lại con sông này, từ đó không chảy qua núi này nữa.”
Kế Duyên bỗng nhiên hiểu ra.
“Thì ra là như vậy. Khoảng cách từ nơi này đến huyện Thanh Thủy còn xa không?”
“Đi về hướng đông khoảng hai ba mươi dặm thì nhìn thấy đường cái, sau đó đi về phía trước nửa ngày có thể gặp nhà dân.”
Hai ba mươi dặm hình như cũng không xa lắm.
“Đa tạ các vị đã cho ta biết!”
Hắn chắp tay, liền trực tiếp rời đi. Hắn không muốn mặt dày mày dạn ở ăn chực thịt nướng, mất mặt lắm, dù sao người ta rõ ràng đã đề phòng hắn rồi. Hai ba mươi dặm cũng chỉ tốn một chút thời gian mà thôi.
Nhìn thấy Kế Duyên quả quyết rời đi như vậy, hắn lại ăn mặc như một tiên sinh nho nhã, mấy tên thợ săn có vẻ kinh ngạc.
“Ách, đại tiên sinh, ngươi muốn đi sao? Hai ba mươi dặm đường núi đó, trời cũng tối rồi!”
Rốt cuộc tâm địa không xấu, cuối cùng vẫn có một thợ săn nói một tiếng với hắn, chính là người bị mất chuỗi hạt kia.
Nhờ câu nói này mà hắn nhìn gã kia nhiều hơn một chút, liền nhìn ra một số chuyện.
Từ lúc hình thành pháp lực đến nay, hai mắt Kế Duyên đã có một chút biến hóa. Hắn có thể nhìn thấy một ít “Khí hỏa” ở người bình thường. Trên Thông Minh Sách gọi đây là Vọng Khí. Những người có tư chất và một chút pháp thuật đều có thể đạt đến trình độ này. Cho nên hắn tự nhận thấy có lẽ đây là thiên phú.
Để xác nhận lại, hai mắt hắn có hơi trợn lên, tuy cảm giác mơ hồ không giảm đi nhưng hắn nhìn thấy “Khí tượng” của đám thợ săn rõ ràng hơn nhiều.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đỉnh đầu kẻ mới lên tiếng có một làn khói đỏ đen mờ ảo lượn lờ, tựa như Mệnh Hỏa quanh thân ngẫu nhiên có chút khói mang theo tia lửa thoát ra, nếu không quan sát kỹ thì thực khó mà thấy được
Kế Duyên ngừng lại, cẩn thận kể khổ với người nọ một câu.
“Không có cách nào cả, nếu ta không nhanh một chút thì tối nay phải qua đêm ở nơi rừng hoang núi vắng này sao? Có dã thú làm sao bây giờ? Hơn nữa, nhìn mấy cây giáo, cung tên trong tay các vị làm ta hơi sợ…”
Kế Duyên tỏ vẻ hơi căng thẳng hoảng sợ, lại khiến cho sự cảnh giác đám thợ săn vơi bớt.
“Ha ha ha, tiên sinh yên tâm. Chúng ta chỉ là thợ săn, không phải bọn cướp. Buổi tối là lúc dã thú đi săn. Nếu tiên sinh không chê thì ngồi lại đây. Sáng mai chúng ta cũng muốn trở về thôn, cách huyện Thanh Thủy không xa lắm đâu.”
Kế Duyên tỏ ra vui mừng khôn xiết nhưng vẫn ra vẻ không dám lại gần như lúc trước.
“Vậy, vậy có được không?”
“Ha ha ha ha… Tiên sinh tới đây đi. Có gì mà không được chứ. Nhìn gà rừng với thỏ rừng sắp nướng chín rồi này. Ngươi cũng nếm thử tay nghề của đám thợ săn ở nông thôn một chút xem như thế nào?”
Một tên thợ săn khác cũng cười nói đầy thiện ý.
Nói chuyện đến lúc này, hai bên “qua lại” một hồi cũng xem như đã buông lỏng cảnh giác. Kế Duyên tự nhiên ngàn lần cảm tạ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro