Pháp sư trừ tà...
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Trong mắt Kế Duyên, những thủy tộc này hoàn toàn không sợ Cao Thiên Minh và thê tử Hạ Thu, nhưng cũng không phải kiểu làm xằng làm bậy không
biết sợ là gì. Dù bọn họ có nháo nhào như thế nào thì vẫn để dành một
khoảng trống ở giữa, nhờ vậy mà hai vợ chồng Cao Thiên Minh có thể nhanh chóng đi tới hành lễ với Kế Duyên.
"Cao hồ chủ, Cao phu nhân, đã lâu không gặp. Nếu biết Thiên Thủy Hồ náo nhiệt như vậy, Kế mỗ đã đến chơi sớm một chút rồi."
Kế Duyên vừa nói, vừa khách khí đáp lễ. Yến Phi ở bên cạnh cũng chắp tay, chỉ đơn giản chào hỏi một câu.
"Cao hồ chủ, Cao phu nhân!"
"Ha ha ha ha, chỉ cần Kế tiên sinh đến Thiên Thủy Hồ của ta đã đủ làm cho động phủ đơn sơ này phát sáng hào quang rồi. Còn có Yến đại hiệp nữa, thấy ngươi hôm nay có thần đình dồi dào khí thế viên mãn, xem ra võ nghệ đã có bước tiến lớn. À, hai vị mau theo ta vào phủ nghỉ ngơi!"
"Cung kính không bằng tuân mệnh!" "Đa tạ!"
Dưới lời mời thịnh tình của hai vợ chồng Cao Thiên Minh cùng với sự tò mò của đám thủy tộc xung quanh, Kế Duyên và Yến Phi cùng nhau bước vào thủy phủ rực rỡ hoa lệ cách đó không xa.
Vừa đi vào phạm vi của Thủy phủ, Yến Phi cảm nhận được biến hóa rõ ràng. Chỉ trong nháy mắt, nước bên trong trở nên rõ nét hơn rất nhiều, dòng nước cũng nhẹ nhàng như có như không, so với trên bờ, thân thể đi tới cũng không tốn bao nhiêu lực lượng.
"Mời tiên sinh, thủy phủ của ta được xây dựng nhiều năm và được cải tiến từng chút từng chút một. Cao mỗ không dám nói thủy phủ này như thế nào, nhưng trong toàn bộ thủy cảnh của nước Tổ Việt, Thiên Thủy Hồ chắc chắn là nơi sinh sống tốt nhất của thủy tộc."
Cao Thiên Minh vừa đi, vừa chỉ về các nơi, giới thiệu với Kế Duyên tác dụng của những kiến trúc kia, kiểu dáng đến từ phong cách nào ở thế gian, cảm giác như đang bình phẩm về các tác phẩm nghệ thuật.
"Cao tiên sinh, những thủy tộc kia hình như không sợ ngươi và lệnh phu nhân nhỉ?"
Kế Duyên cố ý hỏi một câu như vậy, Cao Thiên Minh bật cười ha ha.
"Đều là mấy đứa con nít, có chút hiếu kỳ cũng là bình thường. Nếu mạo phạm đến Kế tiên sinh, Cao mỗ thay mặt bọn họ xin lỗi tiên sinh nhé!"
Cao Thiên Minh vừa nói vừa chắp tay, Kế Duyên cũng chỉ lắc đầu cười, khiến cho trong lòng Cao Thiên Minh âm thầm hưng phấn. Gã cảm thấy Kế tiên sinh chắc chắn có thêm vài phần hảo cảm với mình rồi.
Cao Thiên Minh hiểu biết khá nhiều về Kế Duyên chủ yếu là nhờ Ứng Phong. Gã biết tình huống của Thiên Thủy Hồ chắc hẳn đã ghi điểm trong lòng Kế tiên sinh, mà xem ra sự thật quả là như vậy. Tất nhiên đây cũng không phải do gã cố ý biến nơi này trở nên thật xuất sắc, mà Thiên Thủy Hồ từ trước đến nay đều như thế.
Đối với Kế Duyên, bên ngoài Thủy phủ của Thiên Thủy Hồ nhìn cực kỳ tinh xảo hoành tráng, còn khi tiến vào bên trong, nơi này tựa như một tòa mê cung trong các công viên trò chơi cỡ lớn. Khắp nơi đều là những thiết kế mới lạ và kiến trúc kỳ quái ẩn giấu trong đó, còn có các loại cá bơi tới bơi lui chơi đùa với nhau nữa.
Một đường cưỡi ngựa ngắm hoa, cuối cùng cũng đi tới đại điện Thủy phủ đủ mọi màu sắc của huỳnh quang thủy thảo. Kế Duyên và Yến Phi cùng vợ chồng Cao Thiên Minh lần lượt ngồi xuống. Các loại điểm tâm trái cây và rượu đều được các thủy tộc trong hồ bưng lên.
"Tiên sinh, Thiên Thủy Hồ của ta có thể lọt vào pháp nhãn của ngài không?"
Kế Duyên thưởng thức một ly rượu ngon, rồi trả lời một câu chẳng liên quan gì cả.
"Khó trách Ứng điện hạ thích đến đây như vậy."
"Ha ha ha ha, Kế tiên sinh quá khen, quá khen. Đúng rồi, Ứng điện hạ đến chỗ ta, nhưng hơn phân nửa thời gian đều tán dương tiên sinh. Đối với một vài diệu thuật của tiên sinh thì lại càng khen không dứt lời. Mấu chốt chính là Ứng điện hạ vô cùng khâm phục phẩm cách của tiên sinh. Điện hạ thậm chí đã từng nói, nếu chỉ có một người tiên tu đáng để tôn kính, vậy tất nhiên chính là tiên sinh ngài rồi!"
"Đúng vậy, phu quân nói không sai. Ứng điện hạ thật sự rất kính trọng tiên sinh, gặp ai cũng khen đó ạ!"
Chuyện này khoa trương, quá khoa trương. Hai vợ chồng này đang nói chuyện giúp Ứng Phong, đã đến mức khoe khoang rồi. Kế Duyên thấy hơi phiền muộn, cảm giác này giống như bình thường mình không dẫn Ứng Phong đi theo chính là đang ngược đãi y vậy.
"Tiên sinh, lúc Ứng điện hạ lén lút gặp Cao mỗ, y luôn cố ý hay vô tình mà buồn phiền, không biết tiên sinh ngài đánh giá y như thế nào? Ứng điện hạ có thể da mặt còn mỏng, cũng không dám tự mình hỏi tiên sinh ngài, hay là tiên sinh nói với Cao mỗ một chút?"
Kế Duyên khẽ nở nụ cười. Kế Duyên có thể nhìn ra được và cảm thụ được Ứng Phong cung kính có thừa đối với hắn, nhưng nói Ứng Phong da mặt mỏng thì không hợp lắm.
"Về việc này, để lần sau ta gặp Ứng điện hạ, ta sẽ trực tiếp nói với y là được."
"Ách, như vậy cũng tốt, ha ha, như vậy cũng tốt!"
Câu trả lời này của Kế Duyên khiến Cao Thiên Minh cảm thấy hơi xấu hổ. Vì thế, gã đổi đề tài, chủ động nhắc tới hiện tượng loạn lạc ở nước Tổ Việt mấy năm gần đây. Tất nhiên chuyện mà Kế Duyên quan tâm chắc chắn không phải là mấy vấn đề ngươi lừa ta gạt hay là chuyện dân sinh của phàm nhân triều dã, mà là tình huống ngoài Nhân đạo của nước Tổ Việt.
Nếu muốn hình dung về tình hình của nước Tổ Việt thì chẳng có lời nào thích hợp hơn câu "yêu ma quỷ quái nổi lên khắp nơi". Có câu nói rằng: một đất nước sắp diệt vong tất có yêu nghiệt, và tình huống hiện tại của nước Tổ Việt chính là như thế. Tuy rằng một số yêu tà lợi hại cũng không dám làm gì quá trớn, nhưng vì Thần Đạo yếu thế mà các loại tà vật quỷ vật bắt đầu lục tục xuất hiện. Một ít truyền thuyết kinh khủng ở vùng nông thôn hẻo lánh dần dần biến thành hiện thực. Việc này cũng tạo ra một nhóm nghề nghiệp mới ở nước Tổ Việt, đó chính là hàng loạt các pháp sư trừ tà.
Kế Duyên nghe tới đây, tuy rằng trong lòng cũng có suy nghĩ, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi thêm một câu.
"Pháp sư trừ tà?"
"Không sai, chính là pháp sư trừ tà. Bọn họ cũng được xem là người tu hành có chút năng lực, nhưng đều rất nông cạn. Thường thì họ đều có võ công, kết hợp với một ít tiểu pháp thuật đối phó quỷ tà. Tuy rằng cũng tự xưng là người tu hành, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đây cũng chỉ là một nghề nghiệp mưu sinh, chẳng khác gì đám sĩ nông công thương cả."
"À, có lẽ Kế mỗ đã hiểu được là loại người nào."
Nghe xong, Kế Duyên cũng hiểu rõ, thực ra hắn đã gặp qua không ít những người như vậy. Đỗ Trường Sinh trước kia cũng tương tự. Hơn nữa, luận về tu hành thì Đỗ Trường Sinh cao hơn một chút, chỉ là bản thân lão có võ công rất kém cỏi.
Sự tồn tại của pháp sư trừ tà kỳ thật là một cách bổ sung cho Thần Đạo bạc nhược. Trong thời đại hỗn loạn này, trong đó có mấy môn phái pháp sư trừ tà bắt đầu thu nạp học đồ rộng rãi. Chỉ trong mười mấy, hai mươi năm đã bồi dưỡng ra một số lượng lớn đệ tử, sau đó tiếp tục phát dương quang đại, đi dạo các khu vực, vừa bảo đảm trị an nhân gian nhất định, cũng kiếm được miếng cơm manh áo.
"Bọn họ phần lớn không tiếp xúc nhiều với Tiên đạo chính thống, thậm chí có người còn cho rằng thần tiên trên đời cũng giống như bản thân mình. Cao mỗ cũng từng gặp gỡ rất nhiều pháp sư trừ tà. Nói thật thì đại đa số bọn họ cũng không thực tâm một lòng hướng về đạo."
Cũng chỉ là kiếm miếng cơm mà thôi, điều này có thể lý giải được. Kế Duyên cũng chẳng hề xem thường những người như vậy. Giống như vị pháp sư mà hắn gặp ở bờ biển lúc trước, chắc chắn vẫn có chỗ hơn người.
Chẳng qua đối với những yêu tộc tu hành thành công như Cao Thiên Minh, đám pháp sư cửu lưu này cũng chẳng đáng để mắt tới. Nhưng vì sao đột nhiên gã lại nói chuyện này với Kế Duyên, ít nhiều đã làm cho Kế Duyên cảm thấy hơi kỳ quái.
Không đợi Kế Duyên hỏi, giọng điệu của Cao Thiên Minh đã thay đổi. Gã chủ động hạ thấp thanh âm, trịnh trọng nói với Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, chỉ là trong đó có một pháp sư trừ tà, nói đúng hơn là trong lưu phái pháp sư trừ tà kia có một truyền thuyết vẫn khiến Cao mỗ rất để ý. Họ nhắc tới câu nói kỳ quái rằng: 'Tà tinh hiện Hắc Hoang, thiên vực bị chia cắt, đại địa tan rã; Thập cảnh khởi hoang cổ, mặt trời ló dạng, lại mất đi vầng thái dương." (1)
"Hắc Hoang à?"
Thấy Kế Duyên nắm bắt được mấu chốt trong lời nói của mình, Cao Thiên Minh gật đầu nói.
"Đúng vậy, thủ đoạn của lưu phái pháp sư trừ tà này thô thiển, không quá cao minh, nhưng lại biết về 'Hắc Hoang'. Cao mỗ thỉnh thoảng sẽ đến một vài thành trì của phàm nhân để mua vài thứ. Trong lúc vô tình nghe được một lần, sau đó ta chủ động tiếp cận một pháp sư, nói bóng gió về chuyện Hắc Hoang. Cao mỗ phát hiện ra người này thật ra cũng không rõ ràng lời nói trong môn phái kia là thật hay giả, cũng không biết Hắc Hoang ở nơi nào, chỉ biết đó là nơi yêu tà tụ tập, phàm nhân tuyệt đối không được tới."
Kế Duyên cau mày, không nói gì, chờ Cao Thiên Minh nói tiếp. Người sau cũng không dừng lại, tiếp tục tự thuật.
"Sau khi Cao mỗ nhiều lần xác nhận, hiểu được bọn họ cũng chỉ biết những lời này lưu truyền trong môn phái mà thôi, không được giải thích quá nhiều, chỉ coi đây là lời tiên tri của một trận hạo kiếp. Một chi pháp sư trừ tà này từ xưa đến nay không ngừng di chuyển từ nơi cực kỳ xa xôi, khi đến nước Tổ Việt mới dừng lại. Nghe nói là tổ huấn muốn bọn họ đến đây, ít nhất cũng phải qua vùng đất tam mạch phía Nam mới có thể dừng lại. Từ lúc bọn họ đến nước Tổ Việt cũng đã truyền thừa ít nhất ngàn năm lịch sử. Cũng không biết có phải là khoe khoang hay không."
"Vùng đất tam mạch phía Nam ư?"
Kế Duyên trầm giọng nhắc lại một lần. Hắn chưa từng nghe qua lý do này. Nhưng trong mắt Cao Thiên Minh, dáng vẻ khi Kế Duyên nhíu mày nhắc lại lời kia giống như là nghĩ ra cái gì đó.
"Tiên sinh biết cái gì chăng?"
Thấy Kế Duyên nhẹ nhàng lắc đầu, Cao Thiên Minh cũng không truy vấn, tiếp tục nói.
"Bản thân pháp sư kia cũng không biết, chỉ biết tổ tiên trước kia đã đi đến khu vực có thể dừng chân, có lẽ bao gồm biên giới với nước nào đó của Tổ Việt. Cũng bởi vì việc này, Cao mỗ mới liên tục tiếp xúc với những nhóm pháp sư trừ tà, nhưng cũng không gặp được người nào tương tự như vậy. Nhưng việc này làm cho Cao mỗ có chút bất an, vẫn như mắc nghẹn ở cổ họng, nhưng lại không có ai thích hợp để tâm sự. Cao mỗ vốn định nói với Long Quân, nhưng mấy năm gần đây ta còn không gặp được điện hạ, chứ đừng nói đến Long Quân..."
Cao Thiên Minh nói xong, thấy Kế Duyên thật lâu không lên tiếng, thậm chí có vẻ hơi xuất thần. Một lúc thật lâu sau, khi có thể nhìn thấy toàn bộ hành trình như lọt vào sương mù của Yến Phi, lúc này mới kêu lên vài tiếng.
"Tiên sinh, Kế tiên sinh? Ngài có kiến giải gì không?"
Kế Duyên cũng không phải thất thần, mà là đang suy nghĩ lời nói của Cao Thiên Minh. Mặc kệ trong lòng có ý nghĩ gì, nghe được câu hỏi của Cao Thiên Minh, ngoài mặt hắn cũng chỉ có thể lắc đầu.
Trong thời gian sau đó, Kế Duyên cơ bản đều ở trạng thái thần du vật ngoại, bất luận là ca múa trong Thủy phủ hay là đề tài mới của Cao Thiên Minh, cũng đều là có hỏi mà không có đáp. Ngược lại, Yến Phi và Cao Thiên Minh tán gẫu rất hứng khởi, thảo luận võ đạo cũng vô cùng nhiệt tình.
Chỉ là một lần bái phỏng bình thường, Cao Thiên Minh cũng chỉ hy vọng có thể tạo mối quan hệ tốt với Kế Duyên, không hề hy vọng xa vời gì. Buổi chiều hôm đó, sau khi giữ Kế Duyên và Yến Phi lại mà không được, gã khách khí trực tiếp đưa hai người đến bờ Thiên Thủy Hồ.
Giờ phút này, vợ chồng Cao Thiên Minh đứng trên mặt nước, dưới chân sóng nước gợn sóng. Còn Kế Duyên và Yến Phi đứng ở trên bờ. Hai bên hành lễ với nhau. Trước khi rời đi, Kế Duyên đột nhiên hỏi Cao Thiên Minh.
"Cao Hồ Chủ, pháp sư mà ngươi nói lúc trước, có chỗ ở cụ thể không?"
Cao Thiên Minh giống như đã dự đoán từ trước. Gã lấy ra một cái phù giấy gấp thành hình tam giác từ trong tay áo ra, dâng hai tay đưa cho Kế Duyên, nói.
"Kế tiên sinh, đây là bùa hộ mệnh mua được từ vị pháp sư mà ta gặp. Ba năm trước, bọn họ ở trong căn nhà lớn trong ngõ Thạch Lưu ở thành Song Hoa."
"Ừm, đa tạ Cao Hồ Chủ, Kế mỗ cáo từ." "Yến mỗ cũng cáo từ!"
"Chào Kế tiên sinh, chào Yến huynh đệ, Cao mỗ không tiễn!"
Sau khi hai bên hành lễ lần nữa, Kế Duyên dẫn Yến Phi đi về phía bờ xa xa, còn Cao Thiên Minh và Hạ Thu thì chậm rãi chìm xuống hồ.
========
(Chú thích của nhóm dịch:
Nguyên văn của câu (1) là: Tà tinh hiện Hắc Hoang, thiên vực liệt, đại địa băng, Thập cảnh khởi hoang cổ, nhật luân đề minh tán thiên dương'. Hiện tại, vì diễn biến truyện chưa thể hiện gì nhiều nên cũng không rõ phần bản dịch của câu này có chính xác hay không. Trong tương lai, khi dịch đến phần có nội dung liên quan đến câu này, nhóm dịch sẽ quay lại chương cũ để điều chỉnh cho chính xác hơn.
Tương tự, là 'vùng đất tam mạch phía Nam', nhóm dịch cũng không chắc là mình dịch chính xác hoàn toàn.
Nếu quý độc giả nào có cách kiến giải khác, có thể góp ý trong topic thảo luận nhé. Nhóm dịch trân trọng đa tạ.)
"Cao hồ chủ, Cao phu nhân, đã lâu không gặp. Nếu biết Thiên Thủy Hồ náo nhiệt như vậy, Kế mỗ đã đến chơi sớm một chút rồi."
Kế Duyên vừa nói, vừa khách khí đáp lễ. Yến Phi ở bên cạnh cũng chắp tay, chỉ đơn giản chào hỏi một câu.
"Cao hồ chủ, Cao phu nhân!"
"Ha ha ha ha, chỉ cần Kế tiên sinh đến Thiên Thủy Hồ của ta đã đủ làm cho động phủ đơn sơ này phát sáng hào quang rồi. Còn có Yến đại hiệp nữa, thấy ngươi hôm nay có thần đình dồi dào khí thế viên mãn, xem ra võ nghệ đã có bước tiến lớn. À, hai vị mau theo ta vào phủ nghỉ ngơi!"
"Cung kính không bằng tuân mệnh!" "Đa tạ!"
Dưới lời mời thịnh tình của hai vợ chồng Cao Thiên Minh cùng với sự tò mò của đám thủy tộc xung quanh, Kế Duyên và Yến Phi cùng nhau bước vào thủy phủ rực rỡ hoa lệ cách đó không xa.
Vừa đi vào phạm vi của Thủy phủ, Yến Phi cảm nhận được biến hóa rõ ràng. Chỉ trong nháy mắt, nước bên trong trở nên rõ nét hơn rất nhiều, dòng nước cũng nhẹ nhàng như có như không, so với trên bờ, thân thể đi tới cũng không tốn bao nhiêu lực lượng.
"Mời tiên sinh, thủy phủ của ta được xây dựng nhiều năm và được cải tiến từng chút từng chút một. Cao mỗ không dám nói thủy phủ này như thế nào, nhưng trong toàn bộ thủy cảnh của nước Tổ Việt, Thiên Thủy Hồ chắc chắn là nơi sinh sống tốt nhất của thủy tộc."
Cao Thiên Minh vừa đi, vừa chỉ về các nơi, giới thiệu với Kế Duyên tác dụng của những kiến trúc kia, kiểu dáng đến từ phong cách nào ở thế gian, cảm giác như đang bình phẩm về các tác phẩm nghệ thuật.
"Cao tiên sinh, những thủy tộc kia hình như không sợ ngươi và lệnh phu nhân nhỉ?"
Kế Duyên cố ý hỏi một câu như vậy, Cao Thiên Minh bật cười ha ha.
"Đều là mấy đứa con nít, có chút hiếu kỳ cũng là bình thường. Nếu mạo phạm đến Kế tiên sinh, Cao mỗ thay mặt bọn họ xin lỗi tiên sinh nhé!"
Cao Thiên Minh vừa nói vừa chắp tay, Kế Duyên cũng chỉ lắc đầu cười, khiến cho trong lòng Cao Thiên Minh âm thầm hưng phấn. Gã cảm thấy Kế tiên sinh chắc chắn có thêm vài phần hảo cảm với mình rồi.
Cao Thiên Minh hiểu biết khá nhiều về Kế Duyên chủ yếu là nhờ Ứng Phong. Gã biết tình huống của Thiên Thủy Hồ chắc hẳn đã ghi điểm trong lòng Kế tiên sinh, mà xem ra sự thật quả là như vậy. Tất nhiên đây cũng không phải do gã cố ý biến nơi này trở nên thật xuất sắc, mà Thiên Thủy Hồ từ trước đến nay đều như thế.
Đối với Kế Duyên, bên ngoài Thủy phủ của Thiên Thủy Hồ nhìn cực kỳ tinh xảo hoành tráng, còn khi tiến vào bên trong, nơi này tựa như một tòa mê cung trong các công viên trò chơi cỡ lớn. Khắp nơi đều là những thiết kế mới lạ và kiến trúc kỳ quái ẩn giấu trong đó, còn có các loại cá bơi tới bơi lui chơi đùa với nhau nữa.
Một đường cưỡi ngựa ngắm hoa, cuối cùng cũng đi tới đại điện Thủy phủ đủ mọi màu sắc của huỳnh quang thủy thảo. Kế Duyên và Yến Phi cùng vợ chồng Cao Thiên Minh lần lượt ngồi xuống. Các loại điểm tâm trái cây và rượu đều được các thủy tộc trong hồ bưng lên.
"Tiên sinh, Thiên Thủy Hồ của ta có thể lọt vào pháp nhãn của ngài không?"
Kế Duyên thưởng thức một ly rượu ngon, rồi trả lời một câu chẳng liên quan gì cả.
"Khó trách Ứng điện hạ thích đến đây như vậy."
"Ha ha ha ha, Kế tiên sinh quá khen, quá khen. Đúng rồi, Ứng điện hạ đến chỗ ta, nhưng hơn phân nửa thời gian đều tán dương tiên sinh. Đối với một vài diệu thuật của tiên sinh thì lại càng khen không dứt lời. Mấu chốt chính là Ứng điện hạ vô cùng khâm phục phẩm cách của tiên sinh. Điện hạ thậm chí đã từng nói, nếu chỉ có một người tiên tu đáng để tôn kính, vậy tất nhiên chính là tiên sinh ngài rồi!"
"Đúng vậy, phu quân nói không sai. Ứng điện hạ thật sự rất kính trọng tiên sinh, gặp ai cũng khen đó ạ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện này khoa trương, quá khoa trương. Hai vợ chồng này đang nói chuyện giúp Ứng Phong, đã đến mức khoe khoang rồi. Kế Duyên thấy hơi phiền muộn, cảm giác này giống như bình thường mình không dẫn Ứng Phong đi theo chính là đang ngược đãi y vậy.
"Tiên sinh, lúc Ứng điện hạ lén lút gặp Cao mỗ, y luôn cố ý hay vô tình mà buồn phiền, không biết tiên sinh ngài đánh giá y như thế nào? Ứng điện hạ có thể da mặt còn mỏng, cũng không dám tự mình hỏi tiên sinh ngài, hay là tiên sinh nói với Cao mỗ một chút?"
Kế Duyên khẽ nở nụ cười. Kế Duyên có thể nhìn ra được và cảm thụ được Ứng Phong cung kính có thừa đối với hắn, nhưng nói Ứng Phong da mặt mỏng thì không hợp lắm.
"Về việc này, để lần sau ta gặp Ứng điện hạ, ta sẽ trực tiếp nói với y là được."
"Ách, như vậy cũng tốt, ha ha, như vậy cũng tốt!"
Câu trả lời này của Kế Duyên khiến Cao Thiên Minh cảm thấy hơi xấu hổ. Vì thế, gã đổi đề tài, chủ động nhắc tới hiện tượng loạn lạc ở nước Tổ Việt mấy năm gần đây. Tất nhiên chuyện mà Kế Duyên quan tâm chắc chắn không phải là mấy vấn đề ngươi lừa ta gạt hay là chuyện dân sinh của phàm nhân triều dã, mà là tình huống ngoài Nhân đạo của nước Tổ Việt.
Nếu muốn hình dung về tình hình của nước Tổ Việt thì chẳng có lời nào thích hợp hơn câu "yêu ma quỷ quái nổi lên khắp nơi". Có câu nói rằng: một đất nước sắp diệt vong tất có yêu nghiệt, và tình huống hiện tại của nước Tổ Việt chính là như thế. Tuy rằng một số yêu tà lợi hại cũng không dám làm gì quá trớn, nhưng vì Thần Đạo yếu thế mà các loại tà vật quỷ vật bắt đầu lục tục xuất hiện. Một ít truyền thuyết kinh khủng ở vùng nông thôn hẻo lánh dần dần biến thành hiện thực. Việc này cũng tạo ra một nhóm nghề nghiệp mới ở nước Tổ Việt, đó chính là hàng loạt các pháp sư trừ tà.
Kế Duyên nghe tới đây, tuy rằng trong lòng cũng có suy nghĩ, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi thêm một câu.
"Pháp sư trừ tà?"
"Không sai, chính là pháp sư trừ tà. Bọn họ cũng được xem là người tu hành có chút năng lực, nhưng đều rất nông cạn. Thường thì họ đều có võ công, kết hợp với một ít tiểu pháp thuật đối phó quỷ tà. Tuy rằng cũng tự xưng là người tu hành, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đây cũng chỉ là một nghề nghiệp mưu sinh, chẳng khác gì đám sĩ nông công thương cả."
"À, có lẽ Kế mỗ đã hiểu được là loại người nào."
Nghe xong, Kế Duyên cũng hiểu rõ, thực ra hắn đã gặp qua không ít những người như vậy. Đỗ Trường Sinh trước kia cũng tương tự. Hơn nữa, luận về tu hành thì Đỗ Trường Sinh cao hơn một chút, chỉ là bản thân lão có võ công rất kém cỏi.
Sự tồn tại của pháp sư trừ tà kỳ thật là một cách bổ sung cho Thần Đạo bạc nhược. Trong thời đại hỗn loạn này, trong đó có mấy môn phái pháp sư trừ tà bắt đầu thu nạp học đồ rộng rãi. Chỉ trong mười mấy, hai mươi năm đã bồi dưỡng ra một số lượng lớn đệ tử, sau đó tiếp tục phát dương quang đại, đi dạo các khu vực, vừa bảo đảm trị an nhân gian nhất định, cũng kiếm được miếng cơm manh áo.
"Bọn họ phần lớn không tiếp xúc nhiều với Tiên đạo chính thống, thậm chí có người còn cho rằng thần tiên trên đời cũng giống như bản thân mình. Cao mỗ cũng từng gặp gỡ rất nhiều pháp sư trừ tà. Nói thật thì đại đa số bọn họ cũng không thực tâm một lòng hướng về đạo."
Cũng chỉ là kiếm miếng cơm mà thôi, điều này có thể lý giải được. Kế Duyên cũng chẳng hề xem thường những người như vậy. Giống như vị pháp sư mà hắn gặp ở bờ biển lúc trước, chắc chắn vẫn có chỗ hơn người.
Chẳng qua đối với những yêu tộc tu hành thành công như Cao Thiên Minh, đám pháp sư cửu lưu này cũng chẳng đáng để mắt tới. Nhưng vì sao đột nhiên gã lại nói chuyện này với Kế Duyên, ít nhiều đã làm cho Kế Duyên cảm thấy hơi kỳ quái.
Không đợi Kế Duyên hỏi, giọng điệu của Cao Thiên Minh đã thay đổi. Gã chủ động hạ thấp thanh âm, trịnh trọng nói với Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, chỉ là trong đó có một pháp sư trừ tà, nói đúng hơn là trong lưu phái pháp sư trừ tà kia có một truyền thuyết vẫn khiến Cao mỗ rất để ý. Họ nhắc tới câu nói kỳ quái rằng: 'Tà tinh hiện Hắc Hoang, thiên vực bị chia cắt, đại địa tan rã; Thập cảnh khởi hoang cổ, mặt trời ló dạng, lại mất đi vầng thái dương." (1)
"Hắc Hoang à?"
Thấy Kế Duyên nắm bắt được mấu chốt trong lời nói của mình, Cao Thiên Minh gật đầu nói.
"Đúng vậy, thủ đoạn của lưu phái pháp sư trừ tà này thô thiển, không quá cao minh, nhưng lại biết về 'Hắc Hoang'. Cao mỗ thỉnh thoảng sẽ đến một vài thành trì của phàm nhân để mua vài thứ. Trong lúc vô tình nghe được một lần, sau đó ta chủ động tiếp cận một pháp sư, nói bóng gió về chuyện Hắc Hoang. Cao mỗ phát hiện ra người này thật ra cũng không rõ ràng lời nói trong môn phái kia là thật hay giả, cũng không biết Hắc Hoang ở nơi nào, chỉ biết đó là nơi yêu tà tụ tập, phàm nhân tuyệt đối không được tới."
Kế Duyên cau mày, không nói gì, chờ Cao Thiên Minh nói tiếp. Người sau cũng không dừng lại, tiếp tục tự thuật.
"Sau khi Cao mỗ nhiều lần xác nhận, hiểu được bọn họ cũng chỉ biết những lời này lưu truyền trong môn phái mà thôi, không được giải thích quá nhiều, chỉ coi đây là lời tiên tri của một trận hạo kiếp. Một chi pháp sư trừ tà này từ xưa đến nay không ngừng di chuyển từ nơi cực kỳ xa xôi, khi đến nước Tổ Việt mới dừng lại. Nghe nói là tổ huấn muốn bọn họ đến đây, ít nhất cũng phải qua vùng đất tam mạch phía Nam mới có thể dừng lại. Từ lúc bọn họ đến nước Tổ Việt cũng đã truyền thừa ít nhất ngàn năm lịch sử. Cũng không biết có phải là khoe khoang hay không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vùng đất tam mạch phía Nam ư?"
Kế Duyên trầm giọng nhắc lại một lần. Hắn chưa từng nghe qua lý do này. Nhưng trong mắt Cao Thiên Minh, dáng vẻ khi Kế Duyên nhíu mày nhắc lại lời kia giống như là nghĩ ra cái gì đó.
"Tiên sinh biết cái gì chăng?"
Thấy Kế Duyên nhẹ nhàng lắc đầu, Cao Thiên Minh cũng không truy vấn, tiếp tục nói.
"Bản thân pháp sư kia cũng không biết, chỉ biết tổ tiên trước kia đã đi đến khu vực có thể dừng chân, có lẽ bao gồm biên giới với nước nào đó của Tổ Việt. Cũng bởi vì việc này, Cao mỗ mới liên tục tiếp xúc với những nhóm pháp sư trừ tà, nhưng cũng không gặp được người nào tương tự như vậy. Nhưng việc này làm cho Cao mỗ có chút bất an, vẫn như mắc nghẹn ở cổ họng, nhưng lại không có ai thích hợp để tâm sự. Cao mỗ vốn định nói với Long Quân, nhưng mấy năm gần đây ta còn không gặp được điện hạ, chứ đừng nói đến Long Quân..."
Cao Thiên Minh nói xong, thấy Kế Duyên thật lâu không lên tiếng, thậm chí có vẻ hơi xuất thần. Một lúc thật lâu sau, khi có thể nhìn thấy toàn bộ hành trình như lọt vào sương mù của Yến Phi, lúc này mới kêu lên vài tiếng.
"Tiên sinh, Kế tiên sinh? Ngài có kiến giải gì không?"
Kế Duyên cũng không phải thất thần, mà là đang suy nghĩ lời nói của Cao Thiên Minh. Mặc kệ trong lòng có ý nghĩ gì, nghe được câu hỏi của Cao Thiên Minh, ngoài mặt hắn cũng chỉ có thể lắc đầu.
Trong thời gian sau đó, Kế Duyên cơ bản đều ở trạng thái thần du vật ngoại, bất luận là ca múa trong Thủy phủ hay là đề tài mới của Cao Thiên Minh, cũng đều là có hỏi mà không có đáp. Ngược lại, Yến Phi và Cao Thiên Minh tán gẫu rất hứng khởi, thảo luận võ đạo cũng vô cùng nhiệt tình.
Chỉ là một lần bái phỏng bình thường, Cao Thiên Minh cũng chỉ hy vọng có thể tạo mối quan hệ tốt với Kế Duyên, không hề hy vọng xa vời gì. Buổi chiều hôm đó, sau khi giữ Kế Duyên và Yến Phi lại mà không được, gã khách khí trực tiếp đưa hai người đến bờ Thiên Thủy Hồ.
Giờ phút này, vợ chồng Cao Thiên Minh đứng trên mặt nước, dưới chân sóng nước gợn sóng. Còn Kế Duyên và Yến Phi đứng ở trên bờ. Hai bên hành lễ với nhau. Trước khi rời đi, Kế Duyên đột nhiên hỏi Cao Thiên Minh.
"Cao Hồ Chủ, pháp sư mà ngươi nói lúc trước, có chỗ ở cụ thể không?"
Cao Thiên Minh giống như đã dự đoán từ trước. Gã lấy ra một cái phù giấy gấp thành hình tam giác từ trong tay áo ra, dâng hai tay đưa cho Kế Duyên, nói.
"Kế tiên sinh, đây là bùa hộ mệnh mua được từ vị pháp sư mà ta gặp. Ba năm trước, bọn họ ở trong căn nhà lớn trong ngõ Thạch Lưu ở thành Song Hoa."
"Ừm, đa tạ Cao Hồ Chủ, Kế mỗ cáo từ." "Yến mỗ cũng cáo từ!"
"Chào Kế tiên sinh, chào Yến huynh đệ, Cao mỗ không tiễn!"
Sau khi hai bên hành lễ lần nữa, Kế Duyên dẫn Yến Phi đi về phía bờ xa xa, còn Cao Thiên Minh và Hạ Thu thì chậm rãi chìm xuống hồ.
========
(Chú thích của nhóm dịch:
Nguyên văn của câu (1) là: Tà tinh hiện Hắc Hoang, thiên vực liệt, đại địa băng, Thập cảnh khởi hoang cổ, nhật luân đề minh tán thiên dương'. Hiện tại, vì diễn biến truyện chưa thể hiện gì nhiều nên cũng không rõ phần bản dịch của câu này có chính xác hay không. Trong tương lai, khi dịch đến phần có nội dung liên quan đến câu này, nhóm dịch sẽ quay lại chương cũ để điều chỉnh cho chính xác hơn.
Tương tự, là 'vùng đất tam mạch phía Nam', nhóm dịch cũng không chắc là mình dịch chính xác hoàn toàn.
Nếu quý độc giả nào có cách kiến giải khác, có thể góp ý trong topic thảo luận nhé. Nhóm dịch trân trọng đa tạ.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro