Lạn Kha Kì Duyên

Tà thi

Chân Phí Sự

2024-11-02 16:39:34

Dịch: Niệm Di

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

***

"Lão Hoàng... Người này... bị điên à?"

Có người bên trong căn nhà cảm thấy chuyện này rất vô lý và khó hiểu. Trong đêm mưa gió này, bên ngoài lại tối tăm, ẩm ướt, trơn trượt và lạnh lẽo, cớ sao kẻ này còn dẫn theo một người ra ngoài?

"Ừm, à phải rồi, tại sao mọi người không giữ hắn ở lại?"

Hoàng Chi Tiên nhìn những người xung quanh; những người này cũng trông thấy Kế Duyên rời đi vừa rồi. Từ biểu hiện của họ, y biết rằng mình không hề bị hoa mắt.

"Vừa định gọi, người đã đi xa. Tóm lại, chúng ta phải thật cẩn thận trong đêm nay."

Hoàng Chi Tiên muốn cất tờ giấy vàng vào người, nhưng chợt nhận ra quần áo mình đã ướt đẫm, bên cạnh lại có đống lửa to, nên cuối cùng y đành tiếp tục giữ lá bùa trong lòng bàn tay.

Mọi người đã đóng kín cửa nẻo. Mặc kệ lúc đứng ngoài cửa, vị tiên sinh kia đã nói nhảm điều gì, nhưng ít ra người đó đã thành công khiến mọi người cẩn thận hơn.

Trong đêm mưa, Kế Duyên nắm lấy cổ áo Ba Tử, dùng Du Long Súc Địa mà đi.

Ban đầu, tên đạo tặc còn la lối om sòm, đòi quay trở lại, nhưng hiện tại gã đã nói không nên lời rồi.

Vừa ra khỏi nhà, không gian xung quanh đã tối mịt mùng đến mức đưa tay không thấy được năm ngón. Thế nhưng, cứ chốc lát lại có sấm sét nổ vang đì đoàng, chiếu sáng khắp mặt đất.

Nhờ khoảnh khắc sáng tỏ ngắn ngủi ấy, Ba Tử có thể nhìn thấy rõ cảnh vật chung quanh đang nhanh chóng rút lui. Thôn trang hoang vắng kia đã bị bỏ lại phía sau lưng. Nhưng rõ ràng, bọn họ chỉ mới ra khỏi căn nhà chưa được bao lâu, nhẩm tính thời gian chắc chưa thể ra khỏi ngôi làng mới đúng.

Lúc này, Ba Tử lại nhìn vị tiên sinh nhã nhặn đang tóm chặt lấy mình. Bất chợt, y phát hiện người này vẫn giữ tư thế như đang đi tản bộ, rõ ràng không phải là đang chạy nhưng chẳng hiểu vì sao bản thân y lại bị gió thốc vào mặt mạnh đến nỗi không thể há mồm ra được.

Ba Tử rùng mình vài cái, chẳng biết là do kinh hãi hay vì lạnh. Tuy nhiên, dường như động tác này lại khiến Kế Duyên chú ý đến. Trong thoáng chốc, Ba Tử cảm giác quần áo trên người mình chợt khô ráo lạ thường.

Cho đến tận lúc này, y mới thực sự nhận ra một chi tiết đặc biệt. Dù hiện tại đang là mưa gió ngập trời, nhưng cả người y không hề bị nước mưa xối ướt.

"Nhớ chú ý lúc sấm chớp soi sáng để phân biệt đường xá. Có phải phương hướng mà chúng ta đang đi sẽ dẫn đến vị nơi xảy ra cuộc chiến ban nãy không?"

Giọng nói của Kế Duyên vang lên bên cạnh. Vào lúc này, không gian bị phủ lấp bởi những giọt mưa nặng hạt. Ngoại trừ việc khuyết thiếu màu sắc ra, đối với Kế Duyên, cảnh tượng trước mặt lại hiện lên rõ nét hơn một ngày nắng chói chang rất nhiều. Thậm chí, hắn có thể nhìn thấy rõ từng dấu chân khác biệt của nhóm người giang hồ ban nãy in sâu trên mặt đường.

Hắn hỏi thế, thật ra chỉ là để xác nhận lại mà thôi.

"Vâng, đúng vậy! Chốc lát nữa sẽ có một sườn đất, ngài cần rẽ ở đó."

Ba Tử không dám náo loạn ầm ĩ nữa. Đột nhiên, y thấy tin tưởng những gì người này nói. Có lẽ đi theo vị tiên sinh này sẽ an toàn hơn ở lại trong thôn bỏ hoang kia.

Cả hai di chuyển cực nhanh; một lúc sau, Kế Duyên đã đặt chân đến sườn đất mà Ba Tử vừa nói, sau đó tiếp tục đi theo ngã rẽ trước mặt.

Lát sau, cả hai đã quay lại trận địa từng xảy ra cuộc chiến giữa nhóm khách giang hồ và phe đạo tặc, cũng thấy rõ từng xác chết nằm la liệt tại đây.

"Đúng là nơi này rồi!"

Kế Duyên lẩm bẩm, khẽ hít một hơi, cố gắng chịu đựng cái mùi khó chịu này để tiến dần đến vị trí có nhiều xác chết nhất. Hắn chẳng cần phải điều tra gì nhiều, chỉ cần dùng khứu giác đã tìm đến được thi thể kia.

... Đì đoàng...

Thêm một tia chớp xẹt qua bầu trời lần nữa. Trong tầm mắt của Ba Tử, có một vết cắn đáng sợ trên tử thi, khiến gần một nửa cần cổ bị đứt ra.

"Ối trời ơi...!"

Ba Tử sợ hãi hét lên.

"Không còn bất cứ một giọt máu nào trong thi thể..., à ừm, mấy cái xác này cũng thế. Vậy mà những thi thể bên kia vẫn còn máu, có lẽ là chết vì bị các nhân sĩ võ lâm kia giết. Xem ra, thứ này thích ra tay với người sống, sau đó hút cạn cả tinh huyết lẫn ba hồn bảy vía của bọn họ.”

Kế Duyên càng nói, Ba Tử càng sợ hãi. Chỉ là, Kế Duyên không hề quan tâm đến cảm giác của tên đạo tặc này, chỉ nhìn chằm chằm vào những thi thể đạo tặc đã chết do bị chém giết.

Có một vài linh hồn với vẻ mặt mờ mịt đang lẩn quẩn cạnh thi thể, dường như chẳng có Âm sai nào đến đón bọn chúng cả. Rồi đây, những linh hồn nãy sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.

"Đi nhanh lên! Dẫn đường đến sơn trại của ngươi!"

"Hướng này, hướng này!"

Ba Tử cố nén nỗi sợ hãi trong lòng mình xuống, lập tức chỉ về hướng bọn đạo tặc đã rời đi trước đó. Kế Duyên yên lặng lắng nghe một hồi, nhận ra một ít âm thanh di chuyển đến từ một nhóm nhân mã đông đúc.

"Được rồi, xốc lại tinh thần, đừng chỉ sai đường! Đi thôi."

Kế Duyên giẫm chân xuống, dẫn Ba Tử đuổi theo với tốc độ nhanh hơn trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rõ ràng, bọn đạo tặc không đi theo đường thẳng về sơn trại mà đi vòng qua một số nơi khác, chẳng hạn như sông ngòi và những khu vực có thể loại bỏ dấu chân. Thế nhưng, vì đã có người dẫn đường nên dĩ nhiên Kế Duyên sẽ chọn con đường gần nhất.

Trong khi gấp rút lên đường, Kế Duyên cũng yêu cầu Ba Tử kể rõ quy mô của nhóm đạo tặc kia, gồm bao nhiêu người và các thông tin cơ bản khác.

Dựa vào những khí tức ít ỏi còn sót lại, có vẻ như những tên đạo tặc kia đều bị đúng một loại tà vật giết chết. Hơn nữa, trông nó giống như là một con cương thi.

Thứ này rất khát máu, hút hết sạch tinh khí của mọi người. Dĩ nhiên, người chết mà bị hút sạch máu và khí thì không thể trở thành cương thi được. Nhưng có vẻ tà vật này khát máu quá mức rồi. Chẳng lẽ nó định hút khô cả một sơn trại gần mấy trăm người ư?

...

Tại ải Nam Sơn, có một nơi gọi là Nam Vương trại. Tên này cũng là do một vài tên thổ phỉ lúc ban đầu đặt ra, ngụ ý tự kiêu xưng vương tại con đường Nam Nguyên rộng lớn này.

Thật ra, bọn chúng cũng có vốn để kiêu ngạo. Đến ngày nay, sơn trại này có tổng cộng từ bốn đến năm trăm tên đạo tặc; trong đó, thậm chí còn có quân sĩ đào ngũ. Kẻ ấy chính là Nhị đương gia của sơn trại và cũng từng là một vị quan quân.

Mặc dù ải Nam Sơn được gọi là ải, nhưng đường đi lại vô cùng ghập ghềnh khó khăn. Sơn trại được xây dựng trên một mỏm đá cạnh sườn núi. Địa thế xung quanh rất hiểm trở, đường vào núi vừa hẹp vừa dài nên dễ phòng thủ, khó tấn công.

Bọn đạo tặc đã tấn công mười mấy người giang hồ trước đó chính là nhân thủ từ khu Nam Vương trại này.

Gần một giờ trước, bọn đạo tặc quay về trong tình huống mệt mỏi và kiệt sức. Nhiều người trong số chúng vội vàng tìm miếng ăn để lấp đầy bụng đói, sau đó lăn đùng ra ngủ.

Trong lúc Kế Duyên xách Ba Tử gấp rút lên đường, khung cảnh bên trong một ngôi nhà lớn nào đó tại trại Nam Vương khác hẳn với hầu hết bọn thân huynh đệ đã say ngủ từ sớm bên ngoài. Nơi đây, sáu vị đương gia và một vài tên tiểu đầu mục đang tụ họp, say sưa chè chén.

Bàn tiệc có thịt dê và các món hầm cách thủy, bánh nướng bột ngô và rượu đục. Chúng ăn nhậu vui vẻ, hò hét vang trời.

"Này! Giá như bắt được mấy con đàn bà đó, đêm nay có cái để xơi rồi. Khốn nạn thật, bỗng dưng đụng phải tai ương!"

Nghe Tam đương gia càu nhàu tại đó, vị Đại đương gia ngồi trên cùng buộc phải mở lời hỏi rõ.

"Lão tam, rốt cuộc các ngươi gặp phải tai họa gì?"

Ngũ đương gia ngồi bên cạnh vội vàng nốc một hớp rượu rồi đáp:

"Đại ca, huynh không tưởng tượng nổi đâu. Lúc Tam ca gọi đệ và Nhị ca đến, bọn đệ đều kiểm tra thi thể của các vị huynh đệ kia. Tất cả bọn họ đều bị cắn cổ đấy, trong số đó có hai vết hằn rất sâu, trực tiếp đâm thẳng vào mạch máu trên cổ."

"Đúng vậy, và không những thế, bọn họ chết mà không hề la hét bất cứ một câu nào. Thật đáng sợ. Đệ cũng đã kiểm tra một số xác chết, nhận ra có vài vết cào trên mặt nạn nhân. Một vài nơi còn xuất hiện dấu chân giày xéo trên mặt đất. Tóm lại, thứ đó rất khỏe. Nó mạnh mẽ đè những người huynh đệ của chúng ta xuống đất, sau đó cắn chết.”

Nói đến đây, Tam đương gia bổ sung một câu.

"Tử thi không còn bất cứ giọt máu nào. Bọn họ chết vì bị hút sạch máu huyết."

... Phù phù phù...

Những tên đầu lĩnh không tham gia vào cuộc tập kích này đã thở hắt ra một hơi thật mạnh, cảm thấy chuyện này quá tà dị rồi.

"Chính vì vậy mà bọn đệ phải rút lui, bỏ mặc bọn khách giang hồ ở đó. Dù mỹ nhân và vàng bạc rất hấp dẫn, nhưng cốt yếu là phải còn mạng mới có cơ hội hưởng thụ!"

Đại đương gia nâng bát rượu lên, cũng chạm ly với bọn huynh đệ của y.

"Nói đúng lắm! Đến đây nào! Cạn chén!"

“Cạn!”

"Đúng vậy! Cạn!"

...

Trong lúc cuộc trò chuyện đang sôi nổi, một tên tiểu đầu mục thấy mắc tiểu vì uống quá nhiều. Do đó, y lập tức ra ngoài để giải quyết.

Bên ngoài trời vẫn mưa; vừa mở cửa nhà lớn đi ra, tên này run cầm cập cả người vì gió lạnh.

Rất bất tiện nếu đi quá xa trong lúc mưa to thế này, y bèn lách qua khỏi cửa chính của khu trại lớn, đi dọc theo mái hiên ra phía sau rồi thoải mái cởi quần xuống.

Sau khi rùng mình cả người vài cái, cuối cùng y đã xả xong cơn lũ.

"Ái chà... mới tháng ba mà sao trời lạnh thế này nhỉ?"

Lúc này, một tia chớp xẹt ngang, đi kèm với tiếng sấm vang rền.

... Ầm ầm...

Trong khoảnh khắc cả sơn trại được chiếu sáng, tên tiểu đầu mục đang buộc gấu quần bỗng trông thấy một ai đó đang xách theo một người khác ở xa xa.

Người bị bắt kia đang run rẩy cầm cập, khiến người nhìn thấy phải sợ hãi.

"Chuyện gì bên kia ấy nhỉ?"

Vừa nghĩ tới đây, lại có một tia chớp "ầm ầm" khác lóe lên. Khi tên tiểu đầu mục ấy xoay người lại, y bất ngờ trông thấy một khối sần sùi nào đó trên mặt đất đang phóng nhanh đến mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cái gì thế?"

... Phập...

Hai bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn đột nhiên thò ra, chộp cứng vào chân y.

"A... a... a..."

Tiếng thét bén nhọn vang lên đúng một lần rồi im bặt, nhưng dù gì thì nó cũng đã từng vang lên.

Trong nội đường, bọn đầu lĩnh bất chợt khựng người lại trong lúc đang say sưa chè chén. Những vị đương gia này có võ công không thấp. Dù có lẽ bọn tiểu đầu mục xung quanh không nhận ra, nhưng mấy tên đầu lĩnh này đều nghe thấy tiếng gào thét chất chứa kinh hãi vừa rồi.

"Tất cả im lặng!"

Đại đương gia vừa lên tiếng, không gian cả trại lập tức chìm vào yên tĩnh. Trong nhất thời, chỉ có tiếng mưa gió bên ngoài cùng tiếng sấm thỉnh thoảng vang lên. Bầu không khí này vừa yên tĩnh, vừa gợi cảm giác khiến mọi người rất vô cùng căng thẳng.

"Ngươi, ngươi và ngươi nữa, ra ngoài xem xét tình hình!"

Tam đương gia lập tức ra lệnh cho vài tên đạo tặc ngồi gần cửa. Người nhận lệnh quay sang nhìn nhau, sau đó mang theo vũ khí, mở cửa ra ngoài.

Tuy chuyến tuần tra này chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng ngay sau đó có ba thanh âm ngắn ngủi vang lên.

"A..." "Ặc..." "Choang..."

... Đùng...

Không những thế, vách tường bên hông ngôi nhà chính này còn bị một thứ gì đó tông mạnh vào.

"Không ổn rồi! Có nguy hiểm! Các huynh đệ, chuẩn bị..."

... Xoẹt xoẹt...

Bỗng dưng có ai đó đánh mạnh, làm thủng hai lỗ lớn trên cửa chính và tường che. Nhìn dọc theo ánh lửa, mỗi một lỗ thủng đều có hai đến ba bóng người mặc quần áo tả tơi đang đứng tại đó.

"Bọn bây là ai?"

"Cẩn thận!"

"A!"

Một vài tên đầu lĩnh tự mình vận khởi thân pháp nhằm bỏ chạy thật nhanh. Cùng lúc đó, giữa tiếng la hét của những người huynh đệ nơi này, lại có hai lỗ thủng bị nổ tung từ dưới mặt đất. Tiếp theo, lại có hai quái nhân đáng sợ, toàn thân xám xịt xuất hiện từ hai lỗ thủng vừa rồi.

Một trong số bọn chúng vung tay ra,... "xoạt..." Một tên tiểu đầu mục nào đó lập tức bị cắt cụt đầu.

Thấy máu tuôn ra xối xả, hai con quái vật lao vào thi thể không đầu ấy, bắt đầu nhấm nháp vị trí cần cổ bị đứt vừa rồi.

Tam đương gia cảm giác toàn thân lạnh lẽo, vừa bỏ chạy, vừa thét to:

"Mẹ nó, là bọn tà vật ấy đuổi theo đến đây. Mọi người phải liều mạng trong ngày hôm nay rồi!"

Giọng nói của y thu hút bọn tà vật bên ngoài. Chúng lần lượt bay tới, chỉ cần một bước nhảy là có thể phóng tới khu vực xung quanh nhóm đạo tặc.

"Liều mạng đi!"

"Giết!"

"Phập..."

"Leng keng..."

Đại đương gia nhìn thấy một con quái vật đang tiến về phía mình bằng một tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn rõ. Chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, y vận dụng toàn bộ chân khí trong người, vung thanh đại đao chém mạnh về phía trước.

"Keng...."

Từng tia lửa xuất hiện trước mặt y, trong khi tay y tê rần. Tên Đại đương gia này không thể chém vào thân thể của kẻ địch, trong khi con quái vật này cũng không hề dừng chân.

... Đùng...

Đại đương gia bị nó tông thẳng vào người bằng một cú trời giáng. Không những thế, y cảm nhận được lưng mình bị một bộ móng vuốt sắc nhọn cắm vào trong khi vị trí giữa vai và cổ bị một cái miệng to tướng táp mạnh.

"A!!!!!!"

"Đùng...!!!"

Con quái vật vô cùng mạnh mẽ, ôm chầm lấy Đại đương gia rồi tông nát tường nhà, cuối cùng đi ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0