Thật là khó có...
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Ngày tám tháng năm, trên núi Lão Hoa ở phía đông bắc huyện Cửu Đạo
Khẩu, có một người tay cầm cuốn sách đang đi lại giữa đường núi. Hắn dựa vào tầm nhìn mơ hồ và thính lực của mình để chú ý đến xung quanh.
Cả người hắn mặc đồ màu xám, áo dài, tay áo rộng. Trên đỉnh đầu là một búi tóc nhỏ có cắm một cây trâm. Tóc dài thả sau lưng, trước trán cũng có vài sợi rủ xuống. Hắn mang theo một bọc đựng y phục và một cái ô. Nhìn qua thì thấy hắn đang đi bộ chậm rãi nhưng thực ra tốc độ khá nhanh.
Để tránh bị lạc đường, mấy ngày nay, Kế Duyên di chuyển không nhanh không chậm. Chỉ cần có cơ hội là hắn đều dừng lại hỏi đường. Hơn nữa, hắn cũng ở lại mỗi huyện một chút, tìm hiểu phong tục tập quán của mỗi vùng. Đây là trải nghiệm mà kiếp trước hắn chưa có cơ hội thử qua.
Lần này, việc hắn cố ý bước đi chầm chậm trên núi Lão Hoa tất nhiên là có mục đích của mình.
Tuy núi Lão Hoa không rộng lớn như núi Ngưu Khuê nhưng cũng không nhỏ. Nơi này có diện tích khoảng hai, ba mươi dặm vuông. Chớ nên xem thường số này, hai ba mươi dặm cũng tương đương với diện tích của một hình tròn có bán kính hơn 10km. Hơn nữa, đường núi lại khó đi. Có vị khách đã từng nói rất chuẩn xác rằng đi qua núi Lão Hoa có muôn vàn khó khăn trắc trở.
Và trong núi Lão Hoa còn có một đầm nước sâu. Một nơi như vậy mà lại có thể được Ngoại Đạo Truyện nhắc tới. Nhiều năm qua, toàn bộ vùng Kê Châu này cũng không có mấy chuyện được ghi lại trong Ngoại Đạo Truyện đâu. Chính vì vậy nên Kế Duyên mới quyết định dành một ngày để dừng lại bên đầm nước kia.
Làm gì nhỉ? Câu cá!
Trong Ngoại Đạo Truyện có câu: Kê Châu ở nước Đại Trinh có núi Lão Hoa, trong núi có một đầm nước sâu, trên thì không chảy ra sông ngòi, dưới không nối tới địa trạch, cá sống trong đầm chính là Thủy Chi Tinh.
Kế Duyên cũng muốn nhìn xem rốt cuộc loài cá được gọi là Thủy Chi Tinh này được sinh ra ở đây, hay là bị bão cuốn tới, hay là cả hai đều có.
Lúc này, Kế Duyên đi đến một chỗ rẽ dưới khe núi. Cuối cùng hắn cũng tìm được nơi muốn tìm. Hắn liền cất sách vào trong ngực, sau đó tung người nhảy lên, bay về phía một khu rừng xanh thăm thẳm.
Hắn mượn lực trên mấy cành cây trong rừng, cuối cùng đáp xuống trước một rừng trúc.
Kế Duyên đứng nhìn thân cây trúc ở khu rừng phía trước. Đa số đều có thân cây nhỏ dài, đang đung đưa theo làn gió. Quả thực đây chính là cần câu lý tưởng của hắn.
Hắn chọn một cây có độ dài phù hợp nhất, xoay người vận khí, dùng hai ngón tay búng nhẹ lên gốc cây.
“Rắc~” một tiếng, âm thanh cây trúc bị chặt gãy vang lên, vết cắt bằng phẳng nhẵn nhụi.
Ở trong núi, Kế Duyên vừa đi vừa lấy một con dao cầm tay rọc bớt mấy chạc cây nhỏ. Cứ liên tục như vậy, một cây gậy trúc nhỏ dài, xanh tốt đã xuất hiện trong tay Kế Duyên.
Hắn cầm gậy trúc vung vẩy một phen. Tiếng xé gió vang lên “ô hô ô hô”, nghe hết sức êm tai.
“Xem ra không tệ!”
Kế Duyên rất hài lòng với cây trúc này.
Trong bọc đựng quần áo của hắn đã mua sẵn một dây câu và lưỡi câu. Còn phao thì hắn không cần dùng.
Khi Kế Duyên mua sợi dây câu thì được người ta đưa cho một sợi tơ trong suốt, hơn nữa còn khá cứng cáp, khiến hắn có chút hiếu kỳ. Hắn hỏi người bán hàng mới biết rằng, ngoại trừ những con tằm nhả tơ tạo kén rồi được chế thành tơ tằm, thì một sợi dây câu này đại diện cho một hoặc vài con tằm đáng thương không thể kết kén…
Đợi đến khi Kế Duyên đi tới vị trí đầm nước sâu kia thì một cần câu xanh biếc, mới tinh cũng đã làm xong. Hắn cũng không cần phải sửa sang thêm gì cả. Bởi vì một khi có cá cắn câu, chỉ cần con cá không quá lớn, thì hắn sẽ dùng linh khí dẫn vào cần câu rồi trực tiếp kéo lên là được.
Đầm nước trước mắt có hình tròn, đường kính lớn nhất chỉ có hơi mười, hai mươi trượng, nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Kế Duyên. Đầm nước xanh màu bích lục, chỗ sâu thì tối om một mảnh, căn bản là không nhìn thấy gì, cũng không thấy động tĩnh gì.
“Nơi này có thể có cá sao?”
Kế Duyên nói thầm một câu. Sau đó, hắn tìm một nơi râm mát để ngồi câu cá. Mồi câu không phải là giun mà là một hạt gạo bình thường, chỉ là hạt gạo này có chứa một tia linh khí.
Hắn chậm rãi móc mồi lên cần câu, rồi vung cần câu lên.
Cành trúc dẻo dai thuận theo đó lắc lư một chút.
“Tõm~” một tiếng, lưỡi câu đã được quăng ra giữa đầm nước, tạo nên từng đợt gợn sóng nhỏ.
Câu cá cần sự kiên nhẫn. Với cảm giác nhạy bén của Kế Duyên ngày hôm nay, mỗi khi lưỡi câu ở dưới nước có một tia khác thường thì hắn đều có thể cảm giác được, không cần lo sợ vì phân tâm mà bỏ lỡ việc bắt cá.
Vì vậy Kế Duyên lại lấy ra một quyển sách để đọc, lần này là >.
Tuy sách này cũng là một loại thiên lục thư, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác Ngoại Đạo Truyện. Lúc trước, Kế Duyên cũng có đọc lướt qua một chút, nên hắn biết rõ Thông Minh Sách “chính thống” hơn Ngoại Đạo Truyện nhiều.
Tuy nó cũng không phải là pháp quyết tu tiên chân chính, nhưng có ghi lại những chỗ khó khăn nguy hiểm của từng cửa ải trong tu hành. Người viết sách hẳn là đã góp nhặt quan điểm của khá nhiều người tu tiên, kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, từ đó tóm tắt lại trong cuốn sách này. Thậm chí, trong sách còn có phần viết về Thần Đạo và Yêu Tinh.
Theo cách nói ở kiếp trước của Kế Duyên thì đây là một quyển sách chân chính có thể tạo phúc cho người tu tiên.
Nhưng vì sao Thông Minh Sách lại là “tạp thư”? Theo quan điểm của Kế Duyên thì phần hư cấu và suy đoán của người viết sách quá nhiều, do đó nếu nói về nội dung trong sách thì rất ít. Mà có nhiều thứ người viết thiên lục thư còn không hiểu hết, cho nên mới gọi là “tạp thư”.
Nhưng Kế Duyên lại không nghĩ vậy. Tuy nội dung của Thông Minh Sách ít ỏi và buồn tẻ hơn Ngoại Đạo Truyện nhưng dù sao đó cũng là những tri thức có ích. Chỉ là trên lý thuyết thì Kế Duyên tạm thời chưa dùng đến những kiến thức này, bởi vì hắn còn chưa có Luyện Khí Quyết nào cả.
“Luyện khí mà Hóa Thần, Thần hiện sinh ra Pháp, Pháp lực cũng là Linh lực… Cái gọi là Huyền Quan Khấu Tâm, là có hay không cũng được hoặc là rất trọng yếu….”
‘Ai ôi… Đường còn rất dài!’
Kế Duyên vừa câu cá vừa đọc sách. Đợi một lúc như vậy cũng đã trôi qua một canh giờ. Cần câu bên cạnh hắn vẫn không có chút động tĩnh nào, khiến hắn nhịn không được phải nhấc cần câu lên nhìn lại. Hắn phát hiện ra hạt gạo vẫn còn ở đó.
‘Ngoại Đạo Truyện lừa người sao? Hay là do lâu quá rồi nên cá đã tuyệt chủng?’
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời đã mọc trên cao.
‘Chẳng lẽ là trễ quá rồi?’
Kế Duyên cũng không vội vàng. Có lẽ từ lúc còn ở miếu Sơn Thần thì hắn đã có một công phu dưỡng khí không tệ.
Hắn lấy một ổ bánh mì từ trong bọc đựng đồ ra, chậm rãi gặm nhấm. Bánh bột ngô này mua ở huyện Cửu Đạo Khẩu, bánh còn lớn hơn hai bàn tay hắn chụm lại. Trong bọc hắn có tổng cộng là 5 cái như vậy. Bây giờ, bánh vẫn còn mềm mềm. Bánh hơi ngọt, bên trong nhân bánh còn có rau khô, rất hợp với khẩu vị của hắn.
Sắc trời dần tối. Ở phía chân trời là những tia nắng cuối cùng trong ngày. Trên đỉnh đầu dần hiện ra các vì sao. Mà trong tai Kế Duyên nghe được một chút âm thanh khác thường, không đến từ đầm nước, mà là từ trong núi.
“Hi hi hi… Phía trước là Bích Thủy Đàm rồi. Cuối cùng cũng đã tới! Đi nhanh lên, nhanh lên chút nào!”
“Ai ôi!!! Ngươi khỏe thật đấy, ta mệt muốn chết rồi đây!”
Thanh âm thanh thúy cách quãng từ đằng xa truyền đến. Khi tiếng nói chuyện tiến lại gần, từng tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt cũng lọt vào tai Kế Duyên.
Một nam một nữ, hai người mặc áo bào vải tơ sạch sẽ, màu lam nhạt. Bộ dáng ước chừng là những hài tử mười ba, mười bốn tuổi, đang nhẹ nhàng bay qua núi đá, nhảy qua khe suối nhỏ. Hai đứa trẻ đi xuyên qua rừng cây, đi tới núi Lão Hoa, sau đó đến chỗ âm u thanh tĩnh này.
“Ai nha, ở đây có người!”
Cô bé trong đó kinh ngạc một tiếng, mà người đồng bạn cũng vừa mới nhìn thấy Kế Duyên ngồi ở xa xa.
“Thật luôn, trời tối rồi mà hắn đang làm gì thế? Câu cá sao?”
“Hình như là vậy! Ha ha ha … Hắn tưởng rằng có thể câu cá ở đây!”
“Đi đi đi, thật là khó có được, chúng ta qua trêu chọc hắn một chút!”
“Hì hì!”
Từ đằng xa, hai đứa trẻ liền thong thả bước chậm lại, lặng lẽ tới gần vị trí đầm nước, dường như bọn họ muốn dọa Kế Duyên một trận. Khi còn cách khoảng mười thước, hai người liếc nhìn nhau, lộ ra dáng vẻ tươi cười. Sau đó hai đứa cùng há miệng về phía trước hết sức ăn ý.
“Này~~~!”
Hình ảnh một người câu cá sợ tới mức quăng cần câu trong tưởng tượng đã không xuất hiện. Kế Duyên giống như kẻ điếc, vẫn cầm cần câu và đọc sách trên đầu gối. Thỉnh thoảng hắn còn cắn một miếng bánh bột ngô.
“Không hù được sao?”
“Là người điếc?”
“Mất hứng thật!” “Ai ôi!”
Hai đứa trẻ cảm thấy không vui chút nào, đi lại bên cạnh đầm nước. Đúng lúc này, âm thanh của Kế Duyên đột ngột vang lên.
“Chơi vui không?”
Hai đứa trẻ đang đi bộ bỗng bị dọa run một cái.
“Ngài không bị điếc sao?”
“Lẽ nào lại như vậy, ngài rõ ràng còn hù bọn con?”
Hai đứa trẻ, một nam một nữ, dường như có chút tức giận. Kế Duyên xoay đầu khẽ cười.
“Thật là khó có được!”
Khí thế của hai đứa trẻ dịu xuống, còn mang theo vẻ mặt ngốc nghếch nhìn nhau.
Cả người hắn mặc đồ màu xám, áo dài, tay áo rộng. Trên đỉnh đầu là một búi tóc nhỏ có cắm một cây trâm. Tóc dài thả sau lưng, trước trán cũng có vài sợi rủ xuống. Hắn mang theo một bọc đựng y phục và một cái ô. Nhìn qua thì thấy hắn đang đi bộ chậm rãi nhưng thực ra tốc độ khá nhanh.
Để tránh bị lạc đường, mấy ngày nay, Kế Duyên di chuyển không nhanh không chậm. Chỉ cần có cơ hội là hắn đều dừng lại hỏi đường. Hơn nữa, hắn cũng ở lại mỗi huyện một chút, tìm hiểu phong tục tập quán của mỗi vùng. Đây là trải nghiệm mà kiếp trước hắn chưa có cơ hội thử qua.
Lần này, việc hắn cố ý bước đi chầm chậm trên núi Lão Hoa tất nhiên là có mục đích của mình.
Tuy núi Lão Hoa không rộng lớn như núi Ngưu Khuê nhưng cũng không nhỏ. Nơi này có diện tích khoảng hai, ba mươi dặm vuông. Chớ nên xem thường số này, hai ba mươi dặm cũng tương đương với diện tích của một hình tròn có bán kính hơn 10km. Hơn nữa, đường núi lại khó đi. Có vị khách đã từng nói rất chuẩn xác rằng đi qua núi Lão Hoa có muôn vàn khó khăn trắc trở.
Và trong núi Lão Hoa còn có một đầm nước sâu. Một nơi như vậy mà lại có thể được Ngoại Đạo Truyện nhắc tới. Nhiều năm qua, toàn bộ vùng Kê Châu này cũng không có mấy chuyện được ghi lại trong Ngoại Đạo Truyện đâu. Chính vì vậy nên Kế Duyên mới quyết định dành một ngày để dừng lại bên đầm nước kia.
Làm gì nhỉ? Câu cá!
Trong Ngoại Đạo Truyện có câu: Kê Châu ở nước Đại Trinh có núi Lão Hoa, trong núi có một đầm nước sâu, trên thì không chảy ra sông ngòi, dưới không nối tới địa trạch, cá sống trong đầm chính là Thủy Chi Tinh.
Kế Duyên cũng muốn nhìn xem rốt cuộc loài cá được gọi là Thủy Chi Tinh này được sinh ra ở đây, hay là bị bão cuốn tới, hay là cả hai đều có.
Lúc này, Kế Duyên đi đến một chỗ rẽ dưới khe núi. Cuối cùng hắn cũng tìm được nơi muốn tìm. Hắn liền cất sách vào trong ngực, sau đó tung người nhảy lên, bay về phía một khu rừng xanh thăm thẳm.
Hắn mượn lực trên mấy cành cây trong rừng, cuối cùng đáp xuống trước một rừng trúc.
Kế Duyên đứng nhìn thân cây trúc ở khu rừng phía trước. Đa số đều có thân cây nhỏ dài, đang đung đưa theo làn gió. Quả thực đây chính là cần câu lý tưởng của hắn.
Hắn chọn một cây có độ dài phù hợp nhất, xoay người vận khí, dùng hai ngón tay búng nhẹ lên gốc cây.
“Rắc~” một tiếng, âm thanh cây trúc bị chặt gãy vang lên, vết cắt bằng phẳng nhẵn nhụi.
Ở trong núi, Kế Duyên vừa đi vừa lấy một con dao cầm tay rọc bớt mấy chạc cây nhỏ. Cứ liên tục như vậy, một cây gậy trúc nhỏ dài, xanh tốt đã xuất hiện trong tay Kế Duyên.
Hắn cầm gậy trúc vung vẩy một phen. Tiếng xé gió vang lên “ô hô ô hô”, nghe hết sức êm tai.
“Xem ra không tệ!”
Kế Duyên rất hài lòng với cây trúc này.
Trong bọc đựng quần áo của hắn đã mua sẵn một dây câu và lưỡi câu. Còn phao thì hắn không cần dùng.
Khi Kế Duyên mua sợi dây câu thì được người ta đưa cho một sợi tơ trong suốt, hơn nữa còn khá cứng cáp, khiến hắn có chút hiếu kỳ. Hắn hỏi người bán hàng mới biết rằng, ngoại trừ những con tằm nhả tơ tạo kén rồi được chế thành tơ tằm, thì một sợi dây câu này đại diện cho một hoặc vài con tằm đáng thương không thể kết kén…
Đợi đến khi Kế Duyên đi tới vị trí đầm nước sâu kia thì một cần câu xanh biếc, mới tinh cũng đã làm xong. Hắn cũng không cần phải sửa sang thêm gì cả. Bởi vì một khi có cá cắn câu, chỉ cần con cá không quá lớn, thì hắn sẽ dùng linh khí dẫn vào cần câu rồi trực tiếp kéo lên là được.
Đầm nước trước mắt có hình tròn, đường kính lớn nhất chỉ có hơi mười, hai mươi trượng, nhỏ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Kế Duyên. Đầm nước xanh màu bích lục, chỗ sâu thì tối om một mảnh, căn bản là không nhìn thấy gì, cũng không thấy động tĩnh gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nơi này có thể có cá sao?”
Kế Duyên nói thầm một câu. Sau đó, hắn tìm một nơi râm mát để ngồi câu cá. Mồi câu không phải là giun mà là một hạt gạo bình thường, chỉ là hạt gạo này có chứa một tia linh khí.
Hắn chậm rãi móc mồi lên cần câu, rồi vung cần câu lên.
Cành trúc dẻo dai thuận theo đó lắc lư một chút.
“Tõm~” một tiếng, lưỡi câu đã được quăng ra giữa đầm nước, tạo nên từng đợt gợn sóng nhỏ.
Câu cá cần sự kiên nhẫn. Với cảm giác nhạy bén của Kế Duyên ngày hôm nay, mỗi khi lưỡi câu ở dưới nước có một tia khác thường thì hắn đều có thể cảm giác được, không cần lo sợ vì phân tâm mà bỏ lỡ việc bắt cá.
Vì vậy Kế Duyên lại lấy ra một quyển sách để đọc, lần này là >.
Tuy sách này cũng là một loại thiên lục thư, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác Ngoại Đạo Truyện. Lúc trước, Kế Duyên cũng có đọc lướt qua một chút, nên hắn biết rõ Thông Minh Sách “chính thống” hơn Ngoại Đạo Truyện nhiều.
Tuy nó cũng không phải là pháp quyết tu tiên chân chính, nhưng có ghi lại những chỗ khó khăn nguy hiểm của từng cửa ải trong tu hành. Người viết sách hẳn là đã góp nhặt quan điểm của khá nhiều người tu tiên, kết hợp với kinh nghiệm của bản thân, từ đó tóm tắt lại trong cuốn sách này. Thậm chí, trong sách còn có phần viết về Thần Đạo và Yêu Tinh.
Theo cách nói ở kiếp trước của Kế Duyên thì đây là một quyển sách chân chính có thể tạo phúc cho người tu tiên.
Nhưng vì sao Thông Minh Sách lại là “tạp thư”? Theo quan điểm của Kế Duyên thì phần hư cấu và suy đoán của người viết sách quá nhiều, do đó nếu nói về nội dung trong sách thì rất ít. Mà có nhiều thứ người viết thiên lục thư còn không hiểu hết, cho nên mới gọi là “tạp thư”.
Nhưng Kế Duyên lại không nghĩ vậy. Tuy nội dung của Thông Minh Sách ít ỏi và buồn tẻ hơn Ngoại Đạo Truyện nhưng dù sao đó cũng là những tri thức có ích. Chỉ là trên lý thuyết thì Kế Duyên tạm thời chưa dùng đến những kiến thức này, bởi vì hắn còn chưa có Luyện Khí Quyết nào cả.
“Luyện khí mà Hóa Thần, Thần hiện sinh ra Pháp, Pháp lực cũng là Linh lực… Cái gọi là Huyền Quan Khấu Tâm, là có hay không cũng được hoặc là rất trọng yếu….”
‘Ai ôi… Đường còn rất dài!’
Kế Duyên vừa câu cá vừa đọc sách. Đợi một lúc như vậy cũng đã trôi qua một canh giờ. Cần câu bên cạnh hắn vẫn không có chút động tĩnh nào, khiến hắn nhịn không được phải nhấc cần câu lên nhìn lại. Hắn phát hiện ra hạt gạo vẫn còn ở đó.
‘Ngoại Đạo Truyện lừa người sao? Hay là do lâu quá rồi nên cá đã tuyệt chủng?’
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời đã mọc trên cao.
‘Chẳng lẽ là trễ quá rồi?’
Kế Duyên cũng không vội vàng. Có lẽ từ lúc còn ở miếu Sơn Thần thì hắn đã có một công phu dưỡng khí không tệ.
Hắn lấy một ổ bánh mì từ trong bọc đựng đồ ra, chậm rãi gặm nhấm. Bánh bột ngô này mua ở huyện Cửu Đạo Khẩu, bánh còn lớn hơn hai bàn tay hắn chụm lại. Trong bọc hắn có tổng cộng là 5 cái như vậy. Bây giờ, bánh vẫn còn mềm mềm. Bánh hơi ngọt, bên trong nhân bánh còn có rau khô, rất hợp với khẩu vị của hắn.
Sắc trời dần tối. Ở phía chân trời là những tia nắng cuối cùng trong ngày. Trên đỉnh đầu dần hiện ra các vì sao. Mà trong tai Kế Duyên nghe được một chút âm thanh khác thường, không đến từ đầm nước, mà là từ trong núi.
“Hi hi hi… Phía trước là Bích Thủy Đàm rồi. Cuối cùng cũng đã tới! Đi nhanh lên, nhanh lên chút nào!”
“Ai ôi!!! Ngươi khỏe thật đấy, ta mệt muốn chết rồi đây!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh âm thanh thúy cách quãng từ đằng xa truyền đến. Khi tiếng nói chuyện tiến lại gần, từng tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt cũng lọt vào tai Kế Duyên.
Một nam một nữ, hai người mặc áo bào vải tơ sạch sẽ, màu lam nhạt. Bộ dáng ước chừng là những hài tử mười ba, mười bốn tuổi, đang nhẹ nhàng bay qua núi đá, nhảy qua khe suối nhỏ. Hai đứa trẻ đi xuyên qua rừng cây, đi tới núi Lão Hoa, sau đó đến chỗ âm u thanh tĩnh này.
“Ai nha, ở đây có người!”
Cô bé trong đó kinh ngạc một tiếng, mà người đồng bạn cũng vừa mới nhìn thấy Kế Duyên ngồi ở xa xa.
“Thật luôn, trời tối rồi mà hắn đang làm gì thế? Câu cá sao?”
“Hình như là vậy! Ha ha ha … Hắn tưởng rằng có thể câu cá ở đây!”
“Đi đi đi, thật là khó có được, chúng ta qua trêu chọc hắn một chút!”
“Hì hì!”
Từ đằng xa, hai đứa trẻ liền thong thả bước chậm lại, lặng lẽ tới gần vị trí đầm nước, dường như bọn họ muốn dọa Kế Duyên một trận. Khi còn cách khoảng mười thước, hai người liếc nhìn nhau, lộ ra dáng vẻ tươi cười. Sau đó hai đứa cùng há miệng về phía trước hết sức ăn ý.
“Này~~~!”
Hình ảnh một người câu cá sợ tới mức quăng cần câu trong tưởng tượng đã không xuất hiện. Kế Duyên giống như kẻ điếc, vẫn cầm cần câu và đọc sách trên đầu gối. Thỉnh thoảng hắn còn cắn một miếng bánh bột ngô.
“Không hù được sao?”
“Là người điếc?”
“Mất hứng thật!” “Ai ôi!”
Hai đứa trẻ cảm thấy không vui chút nào, đi lại bên cạnh đầm nước. Đúng lúc này, âm thanh của Kế Duyên đột ngột vang lên.
“Chơi vui không?”
Hai đứa trẻ đang đi bộ bỗng bị dọa run một cái.
“Ngài không bị điếc sao?”
“Lẽ nào lại như vậy, ngài rõ ràng còn hù bọn con?”
Hai đứa trẻ, một nam một nữ, dường như có chút tức giận. Kế Duyên xoay đầu khẽ cười.
“Thật là khó có được!”
Khí thế của hai đứa trẻ dịu xuống, còn mang theo vẻ mặt ngốc nghếch nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro