Lạn Kha Kì Duyên

Thế mà sống đến...

Chân Phí Sự

2024-11-02 16:39:34

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Hồ Vân sợ ngây người. Lão Quy ở trước mặt vừa rồi còn ôn hòa dễ chịu, bây giờ lại trở nên đáng sợ còn hơn Lục Sơn Quân trong ấn tượng của nó. Quan trọng là khí thế kinh khủng này hoàn toàn nhằm vào nó.

Hồ Vân ráng vắt óc suy nghĩ mấy lượt cũng không nhớ rõ mình đã phạm sai lầm với lão Quy từ lúc nào.

"Chẳng lẽ Kế tiên sinh đắc tội lão?"

Với phân tích của mình, nó cũng chỉ có thể nghĩ ra chuyện này. Dù sao từ nhỏ đến lớn, nó sống ở Ngưu Khuê Sơn, cho tới bây giờ cũng chưa từng gây thù kết oán với ai. Chỉ là sau khi nói tới những chuyện liên quan đến Kế tiên sinh thì cảm xúc của lão Quy mới thay đổi lớn như vậy.

"Kế tiên sinh, ngài làm hại ta rồi!"

Trong lòng Hồ Vân run sợ, nói chuyện cũng run rẩy. Nó khép chân trước lại, yếu ớt vái lạy lão Quy đang gần trong gang tấc vài cái.

"Quy, Quy đại gia, ta, ta chỉ là một tiểu hồ ly... Kế tiên sinh chọc giận ngài, vậy, vậy cũng không liên quan đến ta mà...!"

Nghe được lời này, Kế Duyên cách đó mấy chục trượng suýt chút nữa hộc máu, ngay cả lão Quy trên sông rõ ràng cũng sửng sốt một hồi.

"Ai ôi ai ôi.... Hồ ly nhà ngươi, rốt cuộc vì sao tốt số như vậy... Roạt roạt~ roạt roạt~..."

Tiếp sau thanh âm của lão Quy chính là miếng vỏ gỗ dương liễu còn sót lại trong miệng lão đã bị nghiền nát thành bụi phấn. Cái gì gọi là nghiến răng nghiến lợi chứ, dù lão Quy không có răng, nhưng lại rất đúng với hình tượng này.

Lão vừa nói xong, Hồ Vân ý thức được có khả năng vấn đề không phải do Kế tiên sinh, mà vẫn là bản thân nó.

Loài động vật như rùa đen bình thường cực kỳ chậm chạp, tần suất hô hấp cũng cực thấp. Một con rùa đã thành tinh lại càng không cần phải nói. Nhưng lúc này, chẳng những lão Quy thở dốc rất nhanh, lại vô cùng nặng nề. Ánh mắt của loài động vật máu lạnh này còn có chút tơ máu.

Một cỗ yêu khí mà Hồ Vân cảm thấy cực kỳ sợ hãi chậm rãi dâng lên. Trước kia, tuy Lục Sơn Quân cũng rất đáng sợ, nhưng cũng chưa từng lộ bộ mặt như vậy trước mắt xích hồ.

May mà yêu khí của lão Quy từ đầu đến cuối chỉ ở gần mặt sông, nếu không có lẽ đã khiến cho Dạ Tuần Du của Âm Ti chú ý. Nhưng mặc dù vậy, yêu khí này vẫn quá khủng bố với Hồ Vân, thậm chí nó còn sinh ra ảo giác cho rằng dù Kế tiên sinh có đến đây cũng không làm gì được lão Quy này.

"Ta hỏi ngươi lần nữa, từ ngày ngươi mở ra linh giác, không còn mơ hồ không rõ nữa, đến hôm nay đã được bao nhiêu năm rồi?"

Thanh âm của lão Quy có chút khàn khàn, lạnh lùng, nhưng dầu gì cũng đã tỉnh táo hơn không ít, cũng để cho Hồ Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Từ ngày ta không còn mơ màng đến nay, ước chừng đã mười lăm năm..."

"Mười lăm năm? Mới mười lăm năm! Ha ha ha ha ha hặc hặc... Mới mười lăm năm.... Ta đoán chín năm trước ngươi đã không còn mơ hồ nữa rồi, thời gian qua vẫn không khác gì một hồ ly bình thường đúng không?"

Lão Quy cười thê lương, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm xích hồ, khiến cho nó không dám đối mặt, theo bản năng muốn né tránh.

"Làm sao ngài biết?"

Lão Quy cười lạnh.

"Sáu năm, sáu năm luyện hóa xương ngang. Tuy linh khí, yêu khí trên người còn nông cạn, không hiện pháp lực, nhưng sáu năm luyện hóa xương ngang, không hổ là Tiên nhân chỉ lộ! Hồ ly, ngươi đoán xem lão Quy ta đã luyện hóa xương ngang bao lâu mới có thể mở miệng nói chuyện được?"

Thực ra Hồ Vân cũng không ngốc, nhìn dáng vẻ lúc này của lão, chỉ sợ là tốn không ít thời gian rồi. Tuy Lục Sơn Quân chưa từng nói qua nhưng lần đầu tiên Lục Sơn Quân nhìn thấy Hồ Vân luyện hóa được xương ngang, nó vẫn có thể cảm nhận được con cọp lớn lúc ấy đã kinh ngạc như thế nào.

"Lão đại, ngài có lẽ đã tốn... vài chục năm?"

"Ha ha, đa tạ ngươi đã xem trọng ta. Chẳng qua loài rùa như ta tu luyện cực kỳ khó khăn, lại đơn độc không nơi nương tựa. Năm đó, ta luyện hóa xương ngang ước chừng hai trăm ba mươi năm, không thể so sánh với sáu năm của "kỳ tài ngút trời" như ngươi rồi."

Giọng nói chứa đầy những năm tháng phí hoài vang lên, còn Đại Thanh Ngư đang bị nhốt trong sóng nước cũng yên tĩnh lại. Thực sự nếu nói đến chuyện này, nó cũng đã tu luyện mấy chục năm rồi.

Hồ Vân lại ngẩn người lần nữa, thời gian như vậy quả thực rất lâu, lâu đến nỗi nó không dám tưởng tượng, ngay cả Lục Sơn Quân cũng chưa được hai trăm tuổi nữa.

"Được Tiên nhân chỉ lộ, được ban cho tên gọi Hồ Vân, e là lúc ngươi dưỡng thương trước đây đã nhận được rất nhiều chỗ tốt mà ngươi còn chưa biết. Quả nhiên là, hồ như kỳ danh, thanh vân trực thượng (*), ai ôi ai ôi...."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hồ như kỳ danh, thanh Vân trực thượng: Hồ cũng như tên, một bước lên mây.

Lão Quy nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, xúc động nói mấy câu. Bỗng nhiên, lão lại giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hồ Vân, khiến xích hồ run rẩy dữ dội.

"Nếu là như vậy cũng chẳng sao, yêu có chí của yêu, cũng có mệnh của yêu. Nhưng rõ ràng trong lòng hồ ly nhà ngươi biết được đó là cơ duyên khó có được, vậy mà vẫn bỏ chạy. Ngươi biết có bao nhiêu yêu loại khổ tu trăm năm vẫn không đợi được một thành cơ hội kia của ngươi không. Ngươi có biết có bao nhiêu yêu tu cho rằng có thể cầu được Tiên nhân chỉ lộ, lại bị người tu tiên tru sát. Ngươi có duyên nhìn thấy cao nhân, rồi lại... Ài..."

Nói đến đây, lão Quy cũng nặng nề thở dài.

"Hôm nay, ta nói những thứ này cũng đã trễ rồi. Chính ngươi bỏ qua cơ duyên, về sau muốn gặp lại liền khó khăn. Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng được cái tên Hồ Vân này, xem như là chính miệng được phong chính (**). Đổi lại trăm năm trước thì ta đây đã đố kỵ điên cuồng, vừa rồi có khi đã trực tiếp cắn đứt đầu ngươi đấy!"

Phong chính (**): phong chính là kiểu sắc phong/chúc phúc đối với yêu loại.

"Vậy... Như vậy sao..."

Hồ Vân sững sờ thì thầm một câu, trong lòng nghĩ đến mà sợ.

"Ha ha, ngươi đều tu hành suôn sẻ như vậy sao? Đúng rồi, cái mộc bài âm trầm này cũng là vị Kế tiên sinh kia cho ngươi à?"

"A... Đúng vậy, hôm qua... Năm đó, Kế tiên...."

Hiện tại, nỗi lòng của Hồ Vân có chút loạn xà ngầu. Trong lúc nhất thời, thiếu chút nữa nó đã lỡ miệng nói ra. Nhưng chỉ vẻn vẹn có một từ đã khiến lão Quy phát hiện ra điểm không đúng.

"Ừ!?"

Giọng mũi của lão lại nặng nề lên tiếng.

"Ngươi vừa mới nói là ngày hôm qua ư?"

Sau tai xích hồ đổ đầy mồ hôi, đột nhiên nó chỉ vào mặt sông kêu "Kế tiên sinh!".

Vào lúc lão Quy vô thức quay đầu, nó bất thình lình nhảy lên bờ bỏ chạy. Kết quả là một đạo sóng nước bay lên trước mặt.

"Rầm~"

Sóng nước rộng hai trượng bay lên bờ sông chừng một trượng, trực tiếp bỏ qua gốc dương liễu. Xích hồ liền đâm sầm vào bức tường nước, sau đó bị cuốn xuống sông.

"Rầm rầm... Rầm rầm..."

Cả Hồ Vân và Đại Thanh Ngư đều bị kéo đến bên cạnh lão Quy. Một cái đầu rùa to lớn gần như dí sát vào đầu hồ ly, khoảng cách không đến một nắm tay.

Nhưng vào lúc Hồ Vân đang sợ hãi tột độ chớp mắt một cái, bỗng phát hiện vẻ mặt lão Quy không dữ tợn như vừa rồi nữa, ngược lại cảm giác giống như lo lắng không yên kỳ lạ. Lão nói chuyện cũng trở nên cẩn thận từng li từng tí.

"Ngươi, ngươi, có phải mấy ngày gần đây gặp Kế tiên sinh không? Tấm mộc bài này.... Lúc nãy lão Quy ta... không hù dọa ngươi đấy chứ?"

Nhìn dáng vẻ vừa chờ mong vừa thấp thỏm của lão hiện tại, không biết tại sao Hồ Vân còn chấn động mạnh hơn lúc lão đột nhiên bạo khởi cắn nát thân cây nhiều, chẳng hiểu sao lại thấy lão có chút đáng thương.

Trước khi ‘bạo phát xung đột", trong lúc nói chuyện phiếm, lão Quy đã câu được câu chăng nói về kinh nghiệm của mình, đại đa số là một vài chuyện tu hành từng trải qua và "kinh nghiệm cầu đạo".

Trong đó có việc hao phí bao nhiêu năm làm cái gì, nhiều lần vì kết thiện duyên giúp đỡ phàm nhân lại rơi vào kết cục không tốt. Có khi lão tiếp cận người tu tiên nào đó rồi bị đánh cho chạy không kịp, sau đó còn không dám lên bờ.

Lúc nghe kể, Hồ Vân chủ yếu cảm thấy thú vị vui vẻ. Lão Quy cũng cười cười. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó đột nhiên hiểu ra ở bên trong đó ẩn chứa thê lương đến cỡ nào.

Lần minh ngộ này rất vi diệu, nhưng đều là linh giác giao cảm, làm cho Hồ Vân cảm thụ rất rõ ràng.

Trong miệng nó dường như muốn nói rất nhiều, nhưng rốt cuộc chỉ có thể nói ra một chữ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ừ..."

Ở phía xa, Kế Duyên nằm ở trên cành cây vẫn không nhúc nhích. Hắn cũng không nhìn về phía Hồ Vân và lão Quy, mà như đang suy nghĩ điều gì, chỉ nhìn chăm chú ánh trăng phản chiếu lên mặt nước ở phương xa.

"Hoa trong gương, trăng trong nước..."

Ở bên kia, sau khi Hồ Vân đáp lời, trong lòng lão Quy phấn khởi một phen.

"Chuyện này... Ngươi biết Kế tiên sinh ở đâu đúng không, có phải ở trong thành không?"

Hồ Vân vô thức nhìn phủ thành, nhẹ gật đầu với lão.

"Rầm rầm..."

Bọt nước bị khuấy lên, Hồ Vân cảm thấy mình đang chậm rãi lên cao. Cuối cùng, nó được một sợi nước cuốn vào bờ. Tiếp đó, nước sông đang thấm ướt trên người nó cũng thuận theo dòng nước chảy ngược xuống sông. Cả người nó lại khô ráo, nhẹ nhàng khoan khoái.

Đồng thời, Đại Thanh Ngư trong nước cũng không bị trói buộc nữa, có thể tự do bơi qua bơi lại.

Vốn dĩ lão Quy muốn nhờ Hồ Vân tiến cử giúp mình, nhưng lại cảm thấy tình hình vừa rồi như vậy, lão thật sự không mở miệng được. Vì vậy, lão lại quay về ý định lúc trước.

"Có thể nói cho ta biết tình huống các ngươi gặp nhau không, còn có Cọp tinh mà ngươi nhắc đến lúc nãy nữa..."

Xích hồ yên tĩnh nằm bên bờ sông, nhìn Đại Thanh Ngư, rồi lại nhìn lão Quy. Nó suy nghĩ một chút rồi mới nói.

"Mấy ngày trước, ta xuống núi, chạy đến huyện Ninh An, thấy Kế tiên sinh chưa trở về..."

Hồ Vân nói đại khái mấy chuyện vụn vặt trong khoảng thời gian này, nhưng dựa vào đạo lý "của cải không lộ ra ngoài". Mặc dù nó kể về câu táo lớn thần dị nhưng không nói về chuyện hỏa táo. Kể một hồi như vậy, thẳng tới chuyện Kế Duyên giảng đạo trên đài ngắm trăng trong núi.

Tiếng hít thở "hồng hộc" của lão Quy lại càng nặng nề hơn trước không biết bao nhiêu lần. Dưới mặt nước, chân rùa cấp tốc khua nước, khiến cho bọt nước nổi lên từng trận.

Nghe thấy Hồ Vân kể về chuyện trên đài ngắm trăng ở Ngưu Khuê Sơn, Kế tiên sinh ngồi xuống, Cọp tinh cùng đi với nó, lúc này lão Quy sốt ruột chịu không nổi, gấp gáp muốn biết thứ gì đó.

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Nói chuyện gì, nói nhanh lên, các ngươi nói chuyện gì?"

Hồ Vân nghiêng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, nhớ lại một hồi.

"Giống như một đoạn văn chương kỳ quái trong một quyển sách, chỉ nhớ nó tên là "Tiêu Dao Du"."

Ba chữ "Tiêu Dao Du" vừa lọt vào tai, lão Quy theo bản năng cảm thấy không đơn giản. Lão lại càng nôn nóng hơn, căn bản chẳng quan tâm đến cái gì kiêng kị với không kiêng kị nữa rồi.

"Nội dung đâu, nội dung là gì? Xin Hồ đạo hữu nói kỹ chút, nói vài câu cũng được!"

Móng vuốt của hồ ly Hồ Vân ra sức gãi mặt, vò đầu suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng bỏ cuộc.

"Quá khó đọc, quá dài, ta đã quên toàn bộ..."

"Ngươi! Ngươi! Ngươi ngươi ngươi ngươi... A ~~~~~~ "

Ầm...

Sóng lớn xoay tròn gần bờ sông. Hồ Vân kinh hãi, vội vàng nhảy tới nhảy lui nhiều lần để né tránh. Đại Thanh Ngư cũng nhanh chóng bơi ra một nơi rất xa.

Một hồ ly một cá đều sợ hãi nhìn lão Quy đang rống to trong sóng nước xoay tròn kia, cảm giác như tức giận đến cực độ nhưng lại không có chỗ phát tiết.

"Hồ ly chết tiệt, hết lần này đến lần khác bỏ qua cơ duyên trời ban, thế mà sống đến bây giờ!"

Thân thể lão Quy điên cuồng, trong lòng buồn bực muốn ói máu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0