Thuyền đâu?
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Bốn cái bánh bao này chắc do nhà lão Trần tự làm, nhồi bột rất ngon, có điều bánh bao nhân rau hơi mặn một chút.
Sau khi ăn xong, Kế Duyên vò lá sen khô thành một nhúm, ném vào bụi cỏ trên bờ, giao cho thiên nhiên phân giải. Còn sợi dây thừng thì để tạm trên thuyền, đợi chút nữa trả lại cho lão Trần.
Hắn nhấp ngụm rượu rồi nhìn cái cần câu xanh biếc bên cạnh. Thời tiết hôm nay chắc không thích hợp để câu cá.
Sau khi ăn xong bánh bao, lại có thêm mấy con cá lớn từ đáy sông bơi ngang qua, bóng lưng đen nhánh, nhìn kỹ thì chúng không to lớn như Giao Long nhưng cũng có thể so với cái thuyền ô bồng hắn đang ngồi.
Kế Duyên dõi mắt nhìn về phương nam. Rất nhiều yêu tinh Thủy tộc đều đi về hướng đó. Chắc là xảy ra chuyện lớn bên trong Thông Thiên giang, nhưng nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của đám Thủy tộc này, chắc cũng không phải chuyện khẩn cấp gì.
Dù sao vấn đề này cũng không liên quan đến phàm nhân bên ngoài Thông Thiên giang, bao gồm cả Kế Duyên hắn. Yêu tinh Thủy tộc tụ hội, dù rất hiếu kì nhưng tốt hơn hết là vẫn không tìm hiểu thì hơn.
Tiết trời bất tri bất giác biến đổi, càng ngày càng lạnh.
Cả một ngày này, Kế Duyên bất đắc dĩ nhấc cần câu lên. Hắn nhìn mồi câu hoàn hảo không chút tổn hại, sọt cá bên cạnh vẫn trống không như cũ.
"Ai. . . Con cá này không có cách nào câu được rồi!"
Qua bao nhiêu ngày rồi nhưng vẫn câu không được cá, chắc ngư dân ven bờ Thông Thiên giang cũng khó sống. Nhưng bây giờ cũng không phải là thời tiết thích hợp để bắt cá nên cũng không có nhiều ngư dân cho thuyền ra sông.
Hắn chỉ muốn uống canh cá thôi, dù đã nhờ lão Trần mua cá tươi nhưng cũng không có.
Cách một khoảng thời gian lại có yêu tinh Thủy tộc bơi qua, Kế Duyên tùy tiện nhẩm tính một chút thì đã có mấy chục đợt rồi.
Khắp cả Đại Trinh không có nhiều yêu quái, dù đạo hạnh cao hay thấp, cho nên Kế Duyên cực kỳ hoài nghi có phải yêu tinh Thủy Tộc của mấy nước xung quanh đều tụ tập về đây hay chăng.
Chúng không ăn tết đâu nhỉ, Thủy tộc chắc chưa thịnh hành tục lệ này?
Kế Duyên ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi. Bên bờ có tiếng vó ngựa cùng âm thanh xe lăn bánh từ phương xa truyền đến, hắn lắng tai theo âm thanh nhìn về phía bờ thì phát hiện đầu đường xa xa có một đội xe ngựa đi về hướng này.
Khi xe ngựa lại gần, Kế Duyên quan sát một lúc. Bên trong mấy chiếc xe ngựa đều có văn khí lưu chuyển, có lẽ họ vào kinh thành thi cống sĩ, trình độ chắc không thấp, xem thanh thế phô bày này chắc trong nhà không thiếu tiền.
Lúc này, trên trời bắt đầu lác đác rơi vài bông tuyết, khiến Kế Duyên đưa mắt tập trung nhìn quang cảnh xinh đẹp trên cao.
Hắn nhẩm tính thì đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, cũng là lần đầu tiên hắn thấy tuyết rơi tại kiếp này.
Đưa tay đón lấy một bông tuyết, nó nhanh chóng hòa tan vào lòng bàn tay nóng hổi của hắn. Kế Duyên nhấc bầu rượu bên cạnh, mở nút gỗ ra. Lúc này, hắn như một đứa bé vui đùa, dùng miệng bình tiếp lấy bông tuyết đang rơi.
Khi xe ngựa đi đến ven đường, một thư sinh xốc vải mành xe ngựa lên nhìn về phía bờ sông, nhìn thấy bầu trời tuyết rơi, mặt sông trải rộng bao la mờ mịt, có cả một ngư dân đội nón lá, mặc áo tơi trên chiếc thuyền cô độc.
"Nơi đây dưới chân thiên tử, cảnh đẹp ý thơ!"
"Ha ha. . . Thế huynh hào hứng thì tốt, ta đây sắp chết rét đến nơi rồi!"
Một thư sinh khác đang nắm thật chặt chăn lông bọc lấy mình, trong tay cầm cái lò sưởi bằng than .
Bên trong đội xe ngựa có một nam tử hán choàng áo khoác lông nhung, phóng ngựa đi ra khỏi đội ngũ tới gần bờ sông, hô to về phía Kế Duyên.
"Nhà đò ~~~~ có biết lộ trình đi Trạng Nguyên Độ còn bao xa không?"
Nghe được đối phương gọi mình, Kế Duyên để bầu rượu xuống, hét lớn trả lời bọn họ.
"Đi về phía nam men theo sông, còn hơn mười dặm đường là đến ~~~ "
Gã ngồi trên lưng ngựa chắp tay về phía thuyền ô bồng, sau đó thúc ngựa quay lại đội ngũ.
Kế Duyên nhìn thấy bộ dáng an nhàn của đoàn người này thì lại nghĩ đến Doãn phu tử, bạn tốt của mình đi đường thế nào rồi.
Doãn gia không phải phú hộ nhưng cũng không nghèo, trời đông giá rét thuê trọn cái xe ngựa chắc vẫn đủ tiền. Hơn nữa, Ninh An Huyện hiếm khi có Văn Khúc Tinh hạ phàm, trong huyện khẳng định phải ra tay tương trợ.
Kế Duyên dõi mắt nhìn đội xe ly khai, lại uống một ngụm rượu pha tuyết hiệu Kế thị. Hắn cảm thấy rượu do chính mình pha chế ngon hơn hẳn.
Tại thời điểm này, Kế Duyên ngắm nhìn sông núi lại cảm thán, theo thường lệ dùng ý niệm dẫn xuất từng sợi đan khí bên trong đan lô tẩm bổ cho mấy quân cờ, cứ cách ba ngày hắn lại làm vậy một lần.
Hôm nay, khả năng ngưng thực của mấy quân cờ mạnh nhất vẫn là cờ đen của Lục Sơn Quân. Kế Duyên đoán rằng Lục Sơn Quân phải tu hành đến khi hóa hình thành công thì quân cờ đen này mới có thể ngưng tụ hoàn chỉnh.
Thế nhưng yêu quái tu hành, hóa hình làm người chính là một trong những khảo nghiệm lớn nhất, không phải điều một sớm một chiều là thành, kể cả mấy quân cờ thỉnh thoảng được Kế Duyên "Uy đan"* cũng không biết mất bao lâu.
Đối lập với Kế Duyên không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bên trong thủy phủ Thông Thiên giang, tình hình hiện tại khiến cho tâm trạng của hai chủ sự không được tốt lắm.
Giang Thần Ứng Như Ly đang tọa trấn trong điện nhìn đám Thủy tộc bắt đầu bố trí chủ điện, còn có Thủy tộc từ trong biển mang san hô tới để trang trí. Chúng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Thần, trong lòng lại gấp đến độ không thở nỗi.
Một lát sau, có long ảnh lấp lánh tiến vào Giang Thần Phủ, trước cửa điện hóa thành một tên nam tử mặc cẩm y, chính là Kỳ huynh Ứng Phong.
Thấy Ứng Phong đi tới, Ứng Như Ly vội vàng đứng dậy.
"Thế nào rồi?"
Ứng Phong lắc đầu.
"Vẫn không tìm được. . ."
Nói xong, Ứng Phong tiến lại gần một chút, nhìn trái phải một cái, bộ dạng lén lút nói nhỏ:
"Lần trước muội đề nghị cái kia. . . Có thể phải cân nhắc một chút. . ."
Nói xong, hai huynh muội liếc nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ, đường đường là Giang Thần của Thông Thiên giang, cùng với Long tử, bị ép thành dạng này cực kỳ hiếm thấy.
Một phút trước đó, cả hai còn mặt mày ủ dột, đột nhiên lại biểu lộ vẻ sững sờ. Sau đó, hai huynh muội cùng nhìn về phương bắc, trên mặt hiện rõ nét vui mừng.
. . .
Bên bờ Thông Thiên gang , đoàn xe ngựa vừa mới đi qua bên cạnh Kế Duyên không bao lâu, nam tử cường tráng khoác áo choàng bỏ thêm than vào lò sưởi cho vị công tử trên xe xong, rồi tranh thủ thời gian cưỡi ngựa đi theo.
Nhưng khi gã vô tình quay đầu nhìn phía sau lưng lại phát hiện, cách thuyền nhỏ bên cạnh bờ sông hơn mười trượng, thế mà có thêm một người mặc quần áo hoa lệ đứng đó.
"Kỳ quái, ban nãy bên kia có người này sao?"
Đồng bạn nghe được nghi hoặc của hắn cũng quay đầu nhìn lại.
"Chúng ta mới đi qua, hình như không nhìn thấy người này. . ."
Nhưng hai người cũng không có nghĩ nhiều như vậy, có lẽ bọn họ không chú ý có người từ nơi khác đi tới.
Phía bên kia, Kế Duyên vẫn đang uống rượu ngon lành, bỗng trong lòng run lên. Khi hắn để bầu rượu xuống mới phát hiện bờ sông có một người đang đứng.
Vẫn là bộ áo khoác thẳng vạt, vẫn là bộ dáng kia, chính là lão Long Ứng Hoành.
"Ha ha ha ha. . . Nhã hứng của Kế tiên sinh vẫn tốt như vậy, mặc áo tơi đội mũ rộng vành, ngồi thuyền ô bồng nhỏ, hướng sông ngắm tuyết một mình uống rượu!"
Kế Duyên vội vàng đứng lên chắp tay về phía lão Long thở dài.
"Hóa ra là Ứng lão tiên sinh, chớ trách Kế Duyên đứng tại cửa nhà lão tiên sinh mà không đi bái phỏng!"
Lão Long cũng đáp lễ lại Kế Duyên, miệng cười to sảng khoái.
"Ha ha ha ha. . . tiên sinh sớm biết ta cũng không ở nhà, tự nhiên là sẽ không đi bái phỏng rồi. Đáng lẽ ta tưởng rằng lần này Kế tiên sinh sẽ vắng mặt, không nghĩ ngài ngược lại đã sớm chờ ta ở nơi này rồi. Tiên sinh chắc có chuẩn bị hạ lễ mà đến?"
Hạ lễ? Hạ lễ gì?
Kế Duyên có chút choáng váng, nhưng lão Long không đợi hắn lúng túng hỏi ra câu này đã cười hì hì nói.
"Ta nói đùa, nói đùa mà thôi. Kế tiên sinh có thể đến chúc thọ cho ta, một yêu vật Thủy tộc đã là nể mặt mũi ta rồi. Đi thôi. Mời Kế tiên sinh theo lão phu đi thăm Thủy phủ Thông Thiên giang nào!"
Sinh nhật mừng thọ?
Phản ứng đầu tiên của Kế Duyên là hiểu ra. Khó trách có nhiều Thủy tộc yêu tinh di chuyển qua như vậy, hóa ra là Chân Long thọ yến, nếu như vậy thì Thủy yêu đi qua không tính là nhiều. Hơn nữa tham gia Chân Long thọ yến, dù trên đường có đi ngang qua địa bàn của Thần Linh cai quản, tám phần cũng sẽ được tạo thuận lợi chứ không ngăn cản.
Có điều. . . Ứng lão tiên sinh mời mình đi tham gia thọ yến?
'Ố ồ, đây không phải dẫn Kế mỗ vào trong ổ yêu sao!'
Hắn tưởng tượng tràng cảnh mơ hồ kia, hình ảnh có chút đẹp lạ.
"A, Ứng lão tiên sinh, không bằng chúng ta đối ẩm ngay tại cái thuyền nhỏ này một phen, Kế mỗ muốn sớm chúc mừng ngài đại thọ vui vẻ, còn dưới nước thì. . . Ta là người tu hành đi vào đó phải chăng không tiện lắm? Mà cái thuyền ô bồng nhỏ này cũng là đồ mượn, lưu lại chổ này cũng không tốt. . ."
Ứng Hoành tìm Kế Duyên hơn ba năm, rốt cuộc cũng có chút buồn bực, bây giờ sao có thể cho Kế Duyên tìm kiếm cái cớ nào được.
"Ha ha ha. . . Tiên sinh quá lo lắng rồi. Đều là người thích uống rượu, tiên sinh nhất định phải đi nếm thử rượu ngon do Thủy tộc vơ vét khắp nơi. Còn về cái thuyền nhỏ này, tiên sinh càng không cần lo lắng!"
Nói xong, lão Long nhảy lên trên thuyền nhỏ, vung tay một cái, chiếc thuyền chấn động, trực tiếp lặn xuống dưới mặt nước.
"Ào ào ào. . ." Tiếng rẽ nước vang lên.
Kế Duyên ngồi hơi lắc lư, đến khi phản ứng lại thì thuyền ô bồng đã chìm vào dưới nước, chạy về phía nam của đáy sông.
. . .
Phía trước đội xe ngựa, tên hán tử kia vẫn cảm thấy có chút lạ, cho nên đi được một đoạn, gã quay đầu lại nhìn lần nữa.
Nhưng lần này, gã lập tức ngẩn cả người, vội vàng dụi hai mắt, rồi lại nhìn về phía bờ sông lúc hỏi đường. Mặt nước vẫn không có vật gì, nhìn quanh mặt sông và cả những phương hướng khác cũng không thấy cái gì cả.
'Thuyền đâu?'
*”Uy đan”: cho quân cờ hấp thu đan đạo đã được đề cập ở các chương trước
Sau khi ăn xong, Kế Duyên vò lá sen khô thành một nhúm, ném vào bụi cỏ trên bờ, giao cho thiên nhiên phân giải. Còn sợi dây thừng thì để tạm trên thuyền, đợi chút nữa trả lại cho lão Trần.
Hắn nhấp ngụm rượu rồi nhìn cái cần câu xanh biếc bên cạnh. Thời tiết hôm nay chắc không thích hợp để câu cá.
Sau khi ăn xong bánh bao, lại có thêm mấy con cá lớn từ đáy sông bơi ngang qua, bóng lưng đen nhánh, nhìn kỹ thì chúng không to lớn như Giao Long nhưng cũng có thể so với cái thuyền ô bồng hắn đang ngồi.
Kế Duyên dõi mắt nhìn về phương nam. Rất nhiều yêu tinh Thủy tộc đều đi về hướng đó. Chắc là xảy ra chuyện lớn bên trong Thông Thiên giang, nhưng nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của đám Thủy tộc này, chắc cũng không phải chuyện khẩn cấp gì.
Dù sao vấn đề này cũng không liên quan đến phàm nhân bên ngoài Thông Thiên giang, bao gồm cả Kế Duyên hắn. Yêu tinh Thủy tộc tụ hội, dù rất hiếu kì nhưng tốt hơn hết là vẫn không tìm hiểu thì hơn.
Tiết trời bất tri bất giác biến đổi, càng ngày càng lạnh.
Cả một ngày này, Kế Duyên bất đắc dĩ nhấc cần câu lên. Hắn nhìn mồi câu hoàn hảo không chút tổn hại, sọt cá bên cạnh vẫn trống không như cũ.
"Ai. . . Con cá này không có cách nào câu được rồi!"
Qua bao nhiêu ngày rồi nhưng vẫn câu không được cá, chắc ngư dân ven bờ Thông Thiên giang cũng khó sống. Nhưng bây giờ cũng không phải là thời tiết thích hợp để bắt cá nên cũng không có nhiều ngư dân cho thuyền ra sông.
Hắn chỉ muốn uống canh cá thôi, dù đã nhờ lão Trần mua cá tươi nhưng cũng không có.
Cách một khoảng thời gian lại có yêu tinh Thủy tộc bơi qua, Kế Duyên tùy tiện nhẩm tính một chút thì đã có mấy chục đợt rồi.
Khắp cả Đại Trinh không có nhiều yêu quái, dù đạo hạnh cao hay thấp, cho nên Kế Duyên cực kỳ hoài nghi có phải yêu tinh Thủy Tộc của mấy nước xung quanh đều tụ tập về đây hay chăng.
Chúng không ăn tết đâu nhỉ, Thủy tộc chắc chưa thịnh hành tục lệ này?
Kế Duyên ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi. Bên bờ có tiếng vó ngựa cùng âm thanh xe lăn bánh từ phương xa truyền đến, hắn lắng tai theo âm thanh nhìn về phía bờ thì phát hiện đầu đường xa xa có một đội xe ngựa đi về hướng này.
Khi xe ngựa lại gần, Kế Duyên quan sát một lúc. Bên trong mấy chiếc xe ngựa đều có văn khí lưu chuyển, có lẽ họ vào kinh thành thi cống sĩ, trình độ chắc không thấp, xem thanh thế phô bày này chắc trong nhà không thiếu tiền.
Lúc này, trên trời bắt đầu lác đác rơi vài bông tuyết, khiến Kế Duyên đưa mắt tập trung nhìn quang cảnh xinh đẹp trên cao.
Hắn nhẩm tính thì đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, cũng là lần đầu tiên hắn thấy tuyết rơi tại kiếp này.
Đưa tay đón lấy một bông tuyết, nó nhanh chóng hòa tan vào lòng bàn tay nóng hổi của hắn. Kế Duyên nhấc bầu rượu bên cạnh, mở nút gỗ ra. Lúc này, hắn như một đứa bé vui đùa, dùng miệng bình tiếp lấy bông tuyết đang rơi.
Khi xe ngựa đi đến ven đường, một thư sinh xốc vải mành xe ngựa lên nhìn về phía bờ sông, nhìn thấy bầu trời tuyết rơi, mặt sông trải rộng bao la mờ mịt, có cả một ngư dân đội nón lá, mặc áo tơi trên chiếc thuyền cô độc.
"Nơi đây dưới chân thiên tử, cảnh đẹp ý thơ!"
"Ha ha. . . Thế huynh hào hứng thì tốt, ta đây sắp chết rét đến nơi rồi!"
Một thư sinh khác đang nắm thật chặt chăn lông bọc lấy mình, trong tay cầm cái lò sưởi bằng than .
Bên trong đội xe ngựa có một nam tử hán choàng áo khoác lông nhung, phóng ngựa đi ra khỏi đội ngũ tới gần bờ sông, hô to về phía Kế Duyên.
"Nhà đò ~~~~ có biết lộ trình đi Trạng Nguyên Độ còn bao xa không?"
Nghe được đối phương gọi mình, Kế Duyên để bầu rượu xuống, hét lớn trả lời bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi về phía nam men theo sông, còn hơn mười dặm đường là đến ~~~ "
Gã ngồi trên lưng ngựa chắp tay về phía thuyền ô bồng, sau đó thúc ngựa quay lại đội ngũ.
Kế Duyên nhìn thấy bộ dáng an nhàn của đoàn người này thì lại nghĩ đến Doãn phu tử, bạn tốt của mình đi đường thế nào rồi.
Doãn gia không phải phú hộ nhưng cũng không nghèo, trời đông giá rét thuê trọn cái xe ngựa chắc vẫn đủ tiền. Hơn nữa, Ninh An Huyện hiếm khi có Văn Khúc Tinh hạ phàm, trong huyện khẳng định phải ra tay tương trợ.
Kế Duyên dõi mắt nhìn đội xe ly khai, lại uống một ngụm rượu pha tuyết hiệu Kế thị. Hắn cảm thấy rượu do chính mình pha chế ngon hơn hẳn.
Tại thời điểm này, Kế Duyên ngắm nhìn sông núi lại cảm thán, theo thường lệ dùng ý niệm dẫn xuất từng sợi đan khí bên trong đan lô tẩm bổ cho mấy quân cờ, cứ cách ba ngày hắn lại làm vậy một lần.
Hôm nay, khả năng ngưng thực của mấy quân cờ mạnh nhất vẫn là cờ đen của Lục Sơn Quân. Kế Duyên đoán rằng Lục Sơn Quân phải tu hành đến khi hóa hình thành công thì quân cờ đen này mới có thể ngưng tụ hoàn chỉnh.
Thế nhưng yêu quái tu hành, hóa hình làm người chính là một trong những khảo nghiệm lớn nhất, không phải điều một sớm một chiều là thành, kể cả mấy quân cờ thỉnh thoảng được Kế Duyên "Uy đan"* cũng không biết mất bao lâu.
Đối lập với Kế Duyên không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, bên trong thủy phủ Thông Thiên giang, tình hình hiện tại khiến cho tâm trạng của hai chủ sự không được tốt lắm.
Giang Thần Ứng Như Ly đang tọa trấn trong điện nhìn đám Thủy tộc bắt đầu bố trí chủ điện, còn có Thủy tộc từ trong biển mang san hô tới để trang trí. Chúng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Giang Thần, trong lòng lại gấp đến độ không thở nỗi.
Một lát sau, có long ảnh lấp lánh tiến vào Giang Thần Phủ, trước cửa điện hóa thành một tên nam tử mặc cẩm y, chính là Kỳ huynh Ứng Phong.
Thấy Ứng Phong đi tới, Ứng Như Ly vội vàng đứng dậy.
"Thế nào rồi?"
Ứng Phong lắc đầu.
"Vẫn không tìm được. . ."
Nói xong, Ứng Phong tiến lại gần một chút, nhìn trái phải một cái, bộ dạng lén lút nói nhỏ:
"Lần trước muội đề nghị cái kia. . . Có thể phải cân nhắc một chút. . ."
Nói xong, hai huynh muội liếc nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ, đường đường là Giang Thần của Thông Thiên giang, cùng với Long tử, bị ép thành dạng này cực kỳ hiếm thấy.
Một phút trước đó, cả hai còn mặt mày ủ dột, đột nhiên lại biểu lộ vẻ sững sờ. Sau đó, hai huynh muội cùng nhìn về phương bắc, trên mặt hiện rõ nét vui mừng.
. . .
Bên bờ Thông Thiên gang , đoàn xe ngựa vừa mới đi qua bên cạnh Kế Duyên không bao lâu, nam tử cường tráng khoác áo choàng bỏ thêm than vào lò sưởi cho vị công tử trên xe xong, rồi tranh thủ thời gian cưỡi ngựa đi theo.
Nhưng khi gã vô tình quay đầu nhìn phía sau lưng lại phát hiện, cách thuyền nhỏ bên cạnh bờ sông hơn mười trượng, thế mà có thêm một người mặc quần áo hoa lệ đứng đó.
"Kỳ quái, ban nãy bên kia có người này sao?"
Đồng bạn nghe được nghi hoặc của hắn cũng quay đầu nhìn lại.
"Chúng ta mới đi qua, hình như không nhìn thấy người này. . ."
Nhưng hai người cũng không có nghĩ nhiều như vậy, có lẽ bọn họ không chú ý có người từ nơi khác đi tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía bên kia, Kế Duyên vẫn đang uống rượu ngon lành, bỗng trong lòng run lên. Khi hắn để bầu rượu xuống mới phát hiện bờ sông có một người đang đứng.
Vẫn là bộ áo khoác thẳng vạt, vẫn là bộ dáng kia, chính là lão Long Ứng Hoành.
"Ha ha ha ha. . . Nhã hứng của Kế tiên sinh vẫn tốt như vậy, mặc áo tơi đội mũ rộng vành, ngồi thuyền ô bồng nhỏ, hướng sông ngắm tuyết một mình uống rượu!"
Kế Duyên vội vàng đứng lên chắp tay về phía lão Long thở dài.
"Hóa ra là Ứng lão tiên sinh, chớ trách Kế Duyên đứng tại cửa nhà lão tiên sinh mà không đi bái phỏng!"
Lão Long cũng đáp lễ lại Kế Duyên, miệng cười to sảng khoái.
"Ha ha ha ha. . . tiên sinh sớm biết ta cũng không ở nhà, tự nhiên là sẽ không đi bái phỏng rồi. Đáng lẽ ta tưởng rằng lần này Kế tiên sinh sẽ vắng mặt, không nghĩ ngài ngược lại đã sớm chờ ta ở nơi này rồi. Tiên sinh chắc có chuẩn bị hạ lễ mà đến?"
Hạ lễ? Hạ lễ gì?
Kế Duyên có chút choáng váng, nhưng lão Long không đợi hắn lúng túng hỏi ra câu này đã cười hì hì nói.
"Ta nói đùa, nói đùa mà thôi. Kế tiên sinh có thể đến chúc thọ cho ta, một yêu vật Thủy tộc đã là nể mặt mũi ta rồi. Đi thôi. Mời Kế tiên sinh theo lão phu đi thăm Thủy phủ Thông Thiên giang nào!"
Sinh nhật mừng thọ?
Phản ứng đầu tiên của Kế Duyên là hiểu ra. Khó trách có nhiều Thủy tộc yêu tinh di chuyển qua như vậy, hóa ra là Chân Long thọ yến, nếu như vậy thì Thủy yêu đi qua không tính là nhiều. Hơn nữa tham gia Chân Long thọ yến, dù trên đường có đi ngang qua địa bàn của Thần Linh cai quản, tám phần cũng sẽ được tạo thuận lợi chứ không ngăn cản.
Có điều. . . Ứng lão tiên sinh mời mình đi tham gia thọ yến?
'Ố ồ, đây không phải dẫn Kế mỗ vào trong ổ yêu sao!'
Hắn tưởng tượng tràng cảnh mơ hồ kia, hình ảnh có chút đẹp lạ.
"A, Ứng lão tiên sinh, không bằng chúng ta đối ẩm ngay tại cái thuyền nhỏ này một phen, Kế mỗ muốn sớm chúc mừng ngài đại thọ vui vẻ, còn dưới nước thì. . . Ta là người tu hành đi vào đó phải chăng không tiện lắm? Mà cái thuyền ô bồng nhỏ này cũng là đồ mượn, lưu lại chổ này cũng không tốt. . ."
Ứng Hoành tìm Kế Duyên hơn ba năm, rốt cuộc cũng có chút buồn bực, bây giờ sao có thể cho Kế Duyên tìm kiếm cái cớ nào được.
"Ha ha ha. . . Tiên sinh quá lo lắng rồi. Đều là người thích uống rượu, tiên sinh nhất định phải đi nếm thử rượu ngon do Thủy tộc vơ vét khắp nơi. Còn về cái thuyền nhỏ này, tiên sinh càng không cần lo lắng!"
Nói xong, lão Long nhảy lên trên thuyền nhỏ, vung tay một cái, chiếc thuyền chấn động, trực tiếp lặn xuống dưới mặt nước.
"Ào ào ào. . ." Tiếng rẽ nước vang lên.
Kế Duyên ngồi hơi lắc lư, đến khi phản ứng lại thì thuyền ô bồng đã chìm vào dưới nước, chạy về phía nam của đáy sông.
. . .
Phía trước đội xe ngựa, tên hán tử kia vẫn cảm thấy có chút lạ, cho nên đi được một đoạn, gã quay đầu lại nhìn lần nữa.
Nhưng lần này, gã lập tức ngẩn cả người, vội vàng dụi hai mắt, rồi lại nhìn về phía bờ sông lúc hỏi đường. Mặt nước vẫn không có vật gì, nhìn quanh mặt sông và cả những phương hướng khác cũng không thấy cái gì cả.
'Thuyền đâu?'
*”Uy đan”: cho quân cờ hấp thu đan đạo đã được đề cập ở các chương trước
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro