Tiên nhân mấy đ...
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Cũng vào lúc này, Tung Luân hướng về phía bóng người phía xa vái
chào hành đại lễ. Khi Kế Duyên và bóng dáng phía xa đều thu lễ, Tung
Luân trì hoãn khoảng hai hơi thở rồi mới từ từ đứng thẳng người.
"Kế tiên sinh, đó chính là gia sư Trọng Bình Hưu, sống ở Vô Lượng Sơn cằn cỗi và hoang vu."
Trong lúc Tung Luân thấp giọng giới thiệu, từ núi bên kia đã có một giọng nói trầm lắng truyền tới.
"Ngưỡng mộ đại danh Kế tiên sinh đã lâu, Trọng Bình Hưu đã cung kính chờ đợi ở Vô Lượng Sơn rất lâu rồi!"
"Trọng đạo hữu, Kế mỗ cũng đã ngưỡng mộ từ lâu!"
Theo đám mây, Tung Luân bay hạ xuống. Đây là lần đầu tiên mà Kế Duyên và Trọng Bình Hưu có thể quan sát đối phương ở khoảng cách gần.
Trong mắt Kế Duyên, Trọng Bình Hưu mặc một bộ y phục màu xám sẫm vừa vặn, mái tóc dài trắng không búi, nước da hồng hào không chút già nua, nhìn như trung niên lại giống như thanh niên, trẻ hơn rất nhiều so với đồ đệ Tung Luân của ông ta. Còn trong mắt Trọng Bình Hưu, Kế Duyên mặc một bộ thanh sam với tay áo rộng, tóc dài búi gọn, không có thêm phụ kiện nào ngoài chiếc trâm ngọc đen, một đôi mắt xám nhạt vô thần và vô hồn nhưng trông như có thể nhìn thấu thế sự.
Thân hình của hai người chênh lệch không nhiều, mà quan sát lẫn nhau như vậy cũng chỉ vỏn vẹn trong vài hơi thở. Sau đó, Trọng Bình Hưu đưa tay ra.
"Vô Lượng Sơn không có đình đài lầu các gì, nhưng vì hôm nay trời mưa nên mời tiên sinh đến sơn phúc nội phủ - chỗ ở của Trọng mỗ - để trò chuyện."
"Khách theo ý chủ, Kế mỗ không kén chọn."
Trọng Bình Hưu gật đầu rồi mời lần nữa, cùng Kế Duyên đi về phía trước dưới làn mưa mờ ảo.
Vô Lượng Sơn trông vô cùng hoang vắng, nhưng cũng không hoàn toàn không có cây cối, vẫn còn một số cỏ dại và cây, nhưng động vật thì thực sự không có lấy một con, đến cả côn trùng cũng vậy. Trong mắt Kế Duyên, màu sắc phổ biến nhất là màu của các loại nham thạch, chủ yếu là đá xanh và đá vàng, khi nhìn vào có cảm giác vô cùng cứng, hơn nữa ít có các mảng rời, đa phần là đá và đất nối liền thành một thể.
Về cơ bản, cây cối trong tầm mắt cũng không mang dáng đứng thẳng. Tất cả đều là cây cổ thụ, có cảm giác thân cây đầy rễ và vảy. Lúc đi ngang qua một thân cây, Kế Duyên còn đưa tay chạm vào và gõ nhẹ, để rồi nhận thấy âm thanh vang lên như kim thiết, cảm giác chạm vào cũng cực kỳ cứng.
Cái gọi là sơn phúc nội phủ cũng coi như có chút khác với động thiên. Từ một nơi trong sơn động đi vào, có thể nhìn thấy trong động có nơi tĩnh tu, cũng có ngọa thất để ngủ. Vị trí mà ba người Kế Duyên đang đến lúc này càng đặc biệt hơn. Chưa cần bàn đến độ rộng rãi, địa điểm hiện tại còn có một khe nứt khá rộng trên sơn thể cao chừng cỡ một người, dài bảy tám trượng, không những thế mà còn gần sát vách núi, trông tựa như một ô cửa sổ thông gió vô cực từ trần đến sàn lộ thiên.
Tại một bàn dài thấp bé và hai chiếc bồ đoàn, Kế Duyên và Trọng Bình Hưu ngồi đối diện trong khi Tung Luân lại khăng khăng đứng một bên ở ngoài. Cạnh bàn dài có nước trà, mà vị trí trung tâm là một bàn cờ. Tuy nhiên, đây không là để đánh cờ cùng Kế Duyên, mà là Trọng Bình Hưu dùng để độc thoại một mình trong những năm tháng buồn chán khi tu luyện tại đây.
"Trong lòng Kế tiên sinh chắc hẳn có rất nhiều nghi vấn, muốn Trọng mỗ giải đáp cho tiên sinh; mà trong lòng Trọng mỗ cũng có rất nhiều nghi vấn, mong muốn Kế tiên sinh có thể giải đáp tường tận."
Kế Duyên khẽ cau mày nói.
"Mong Trọng đạo hữu nói về ngọn Vô Lượng Sơn này trước."
"Cũng được."
Tầm mắt Trọng Bình Hưu nhìn xuyên thấu qua khe nứt rộng lớn, nhìn ra bên ngoài sơn thể, nhìn ngọn Vô Lượng Sơn tuy không hiểm trở nhưng cực kỳ hùng vĩ, sau đó lão bèn nói với một giọng nhẹ nhàng.
"Ngọn Vô Lượng Sơn này lấy tên là 'Vô Lượng' ngoài ý nghĩa rộng lớn vô biên, thực tế chiều ngang của núi thì chia cắt hai giới, tên thật là Lưỡng Giới Sơn; Vô Lượng Sơn chỉ là một cách nói thuận tiện đối với bên ngoài. Dãy núi này luôn bị bao phủ dưới áp lực vượt quá mức bình thường, càng đi lên thì sức nặng vốn có của bản thân càng nặng nề. Hiện giờ, ở độ cao vạn trượng có Lưỡng Nghi Huyền Từ đại trận do ta đích thân chủ trì, cho nên khi tiên sinh vào Lưỡng Giới Sơn này sẽ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bay bổng, mà thực ra phải là chỗ càng cao thì càng nặng.”
Vừa nói, Trọng Bình Hưu vừa chỉ tay hướng về những đỉnh núi có thể nhìn thấy ở bên ngoài.
"Thực ra, ngọn Vô Lượng Sơn này từng có vô số ngọn núi cao và hiểm trở san sát nối tiếp nhau, haha, nhưng thời gian lâu dài, đỉnh núi cao đã bị san phẳng, độ cao của ngọn núi cũng đã không ngừng giảm đi rất nhiều. Ngày nay, độ cao sơn thế chỉ còn chưa tới một hoặc hai phần mười so với lúc nguyên sơ."
Kế Duyên hơi sửng sốt một chút, nhìn ra phía bên ngoài. Lúc từ không trung bay xuống, trong lòng hắn đã có định nghĩa về Vô Lượng Sơn, biết ngọn núi này tuy không tính là quá cao và hiểm trở nhưng hoàn toàn không thể coi là nhỏ, độ cao của ngọn núi cũng rất ghê gớm. Nhưng hiện nay, vậy mà cũng chỉ là một hai phần so với trước đây.
“Trải qua một thời gian dài, bất luận là nham thạch hay thảo mộc trong núi, thậm chí là bùn đất các loại đều trở nên cứng rắn không gì sánh bằng. Mặc cho đạo hạnh của ngài có cao, mặc cho pháp lực ngài có mạnh, Lưỡng Giới Sơn cũng không phải là một con đường dễ đi, cũng chỉ có hạng người mang tâm cảnh siêu thoát, linh đài trong veo mới có thể vượt qua tính chất 'vô lượng' của núi này ở một trình độ nhất định.”
Nhờ Trọng Bình Hưu kể chuyện từ từ về Lưỡng Giới Sơn, Kế Duyên mới hiểu rõ ngọn núi này đã ẩn lánh thế gian từ rất lâu về trước. Thuở ban sơ, khi vẫn còn tu hành chưa đến nơi đến chốn, Trọng Bình Hưu còn thỉnh thoảng đi vào di phủ của một vị cao nhân tiên đạo nào đó. Bên cạnh việc lấy được quà tặng do cao nhân để lại cho người hữu duyên, lão còn được truyền lại một đạo thần ý trong động phủ của vị cao nhân kia.
“Thần ý này được ký thác vào trong linh khí và khí lưu trong động phủ, truyền qua lại nhiều lần trong động phủ, thẳng đến chỗ của Trọng mỗ. Trong đạo thần ý được nhận ấy, ta biết được rất nhiều điều thần kỳ mà người tu hành bình thường không biết được hoặc khiến người ta sinh ra tri thức...
Vị cao nhân đó chính là Trường Tu trưởng lão của Thiên Cơ Các ở những năm tháng xa xưa trước đó. Tuy nhiên, đạo thống của vị Trường Tu trưởng lão này lại phân ly ra khỏi hệ thống truyền thừa của Thiên Cơ Các, tự có khám phá và mang sứ mệnh riêng cho đến tận thời nay. Căn cứ theo đạo thống của vị ấy, họ là những người đầu tiên tìm thấy Lưỡng Giới Sơn vào mấy ngàn năm trước. Vào thời điểm đó, Lưỡng Giới Sơn vẫn còn có cạnh và góc, để rồi từ đó về sau vẫn luôn dần biến hóa...”
Nghe đến đây, Kế Duyên không khỏi nhíu mày, hỏi.
"Theo ý của Trọng đạo hữu, mạch đó đã đứt rồi à?"
"Đúng vậy!"
Trọng Bình Hưu gật đầu. nói.
"Mạch đó đã đứt rồi. Tuy Trọng mỗ được coi là đã tiếp nhận một số sự tình, nhưng mạch đó quả thực đã đứt. Chỉ vì Trường Tu trưởng lão kia và mấy người đệ tử đã trải qua năm này tháng nọ, hợp lực để nhìn thấy một ít đại thiên cơ, nguyên thần và xác thịt đều chịu không nổi, dần dần bị xé nát; Trường Tu trưởng lão cũng chỉ kịp lưu lại một phần thần ý. Đạo ấy hiển lộ rõ bảy phần chân ý, giữ lại ba phần khuyên bảo - thật sự là khó mà phân trần sự kỳ diệu trong đó cho người bên ngoài.... Cho dù là một tên đệ tử như ta, ha ha, cũng chỉ biết một mà không biết hai, thật tình là không dám nói!"
Nói đến đây, Trọng Bình Hưu lại chăm chú nhìn Kế Duyên lần nữa.
"Vùng đất cũ phương Nam của Vân Châu có cổ tiên trầm miên nơi nhân thế. Vị ấy sẽ biến hóa theo từng giáp, tu Tăng, tu Đạo, thành dân thường hay quan lại, quyền quý... dường như có thể nhiễu khai thiên đạo, dù chết đi hồn phách cũng không bị tiêu tán, ngược lại có thể trọng sinh lần nữa, chỉ là cuối cùng quy về phàm nhân chứ không phải cổ tiên. Vị ấy có thể sẽ thức tỉnh hoặc vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh; nếu tiên lâm phàm, trong kiếp số sẽ có thể thêm ba phần sinh cơ, mà Lưỡng Giới Sơn cũng tuyệt đối không vỡ nát."
Trọng Bình Hưu cong tay bấm đốt, sau đó lắc đầu và mỉm cười.
"Trọng mỗ ở nơi này ổn định Lưỡng Giới Sơn đã hơn một ngàn một trăm năm. Áp lực đè lên Lưỡng Giới Sơn quá nặng; nếu không có người ổn định núi, sơn thể núi đá sẽ khó mà ngưng kết làm một thể, càng dễ trực tiếp vỡ nát dưới trọng áp vô hạn. Mấy năm nay, sơn thể cũng biến đổi không ổn định, ta lại càng không tiện rời khỏi ngọn núi này."
"Chao ôi... Tự giam mình ở đây trăm ngàn năm, ngoại tại Lưỡng Giới Sơn đều là mộng..."
Khi Trọng Bình Hưu nói lời này, Kế Duyên đã vô cùng chấn động. Hắn nhận ra ý cảnh của câu nói vừa rồi đúng thật nằm trong quyển "Vân Trung Du Mộng" mà bản thân từng cảm thụ qua. Tuy nhiên, ý trong sách là tiêu dao, ý lúc này là tiêu điều.
Nói xong, Trọng Bình Hưu rơi vào trạng thái xuất thần một lúc, sau đó bèn quay sang đối mặt với Kế Duyên. Trong mắt lão, dường như có một vẻ sợ hãi nào đó; đôi môi khẽ mấp máy, cuối cùng lão thấp giọng hỏi ra vấn đề trong lòng.
"Kế tiên sinh, ta không tính toán được về ngài, càng nhìn không ra mức độ sâu cạn của ngài. Cho dù lúc này ngài có ngồi trước mặt ta cũng gần giống như phàm nhân. Hơn một ngàn năm qua, ta đã dùng đủ loại phương thức, tìm qua vô số người, những chưa bao giờ, chưa bao giờ giống như hôm nay... Ngài, ngài là vị cổ tiên kia sao?"
Trong những năm qua, Tung Luân thay sư phụ dạo khắp thế gian, cẩn thận tìm kiếm những người có linh tính, bất luận tuổi tác, bất kể nam nữ. Nếu có thể khẳng định họ đặc biệt, đôi khi quan sát họ cả đời, đôi khi trực tiếp thu làm đồ đệ truyền bản lĩnh cho họ. Vùng phía nam Vân Châu chính là trọng điểm đáng chú ý.
Kế Duyên nghe Trọng Bình Hưu nói nhiều như vậy, mặc dù biết được nhiều chuyện mà bản thân nóng lòng muốn đáp án, nhưng lại không nhất quán với cách nghĩ trong lúc trước khi đến đây. Nhưng bất kể nói thế nào, có thể đến Lưỡng Giới Sơn, có thể gặp gỡ Trọng Bình Hưu, đối với hắn mà nói là một điều tuyệt vời.
Đối mặt với câu hỏi của Trọng Bình Hưu, Kế Duyên vốn dĩ muốn nói lời thật lòng. Dù sau khi đi qua vô số khúc quanh trong đầu, đa phần Kế Duyên đều nghiêng về ý nghĩ có thể mình chính là người được gọi là “cổ tiên”, nhưng cũng không muốn nói hết ra. Nhưng đối mặt với Trọng Bình Hưu vào lúc này, Kế Duyên đã im lặng.
Khẽ nhắm mắt lại, Kế Duyên tĩnh tâm ngưng thần sau hơn mười nhịp thở. Cuối cùng, đôi mắt xám nhạt chậm rãi mở ra. Hắn cúi đầu nhìn bàn cờ trên án kỷ. Không có gì bất ngờ, đây là một bàn cờ tàn. Suy cho cùng, nhiều khi bản thân mình cũng sẽ như vậy.
"Khi đó, thời khắc Kế mỗ tỉnh lại, thế sự biến đổi thất thường. Trải qua bao cuộc bể dâu, thế giới trước mắt đã không còn là nơi quen thuộc đối với Kế mỗ. Thành thật mà nói, lúc đó Kế mỗ không có điểm mạnh nào ngoài đôi tai thính, chẳng có lấy nửa phần pháp lực. Không những thế, nguyên thần bất ổn, thậm chí thân thể cũng không thể cử động được, suýt nữa bị mãnh hổ trên núi ăn mất. Cũng không biết nếu vận khí không tốt, có còn cơ hội tỉnh lại nữa không, chỉ chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua..."
Nói xong, Kế Duyên bắt kiếm chỉ, chỉ vào một quân cờ trong hộp cờ, sau đó đặt vào một nơi nào đó trên bàn cờ.
"Cách…"
Âm thanh hạ cờ trong trẻo vọng lên một tiếng vang trong sơn phủ, mà trong lòng Kế Duyên cũng dâng lên một luồng hào khí. Theo thời khắc mà nét mặt Kế Duyên giãn ra, hình thành một nụ cười, luồng thanh khí này bèn xuất ra ngoài thân, như thể quét sạch bụi trần.
"Đã là cờ tàn, Kế mỗ sẽ phá nó!"
"Kế tiên sinh, đó chính là gia sư Trọng Bình Hưu, sống ở Vô Lượng Sơn cằn cỗi và hoang vu."
Trong lúc Tung Luân thấp giọng giới thiệu, từ núi bên kia đã có một giọng nói trầm lắng truyền tới.
"Ngưỡng mộ đại danh Kế tiên sinh đã lâu, Trọng Bình Hưu đã cung kính chờ đợi ở Vô Lượng Sơn rất lâu rồi!"
"Trọng đạo hữu, Kế mỗ cũng đã ngưỡng mộ từ lâu!"
Theo đám mây, Tung Luân bay hạ xuống. Đây là lần đầu tiên mà Kế Duyên và Trọng Bình Hưu có thể quan sát đối phương ở khoảng cách gần.
Trong mắt Kế Duyên, Trọng Bình Hưu mặc một bộ y phục màu xám sẫm vừa vặn, mái tóc dài trắng không búi, nước da hồng hào không chút già nua, nhìn như trung niên lại giống như thanh niên, trẻ hơn rất nhiều so với đồ đệ Tung Luân của ông ta. Còn trong mắt Trọng Bình Hưu, Kế Duyên mặc một bộ thanh sam với tay áo rộng, tóc dài búi gọn, không có thêm phụ kiện nào ngoài chiếc trâm ngọc đen, một đôi mắt xám nhạt vô thần và vô hồn nhưng trông như có thể nhìn thấu thế sự.
Thân hình của hai người chênh lệch không nhiều, mà quan sát lẫn nhau như vậy cũng chỉ vỏn vẹn trong vài hơi thở. Sau đó, Trọng Bình Hưu đưa tay ra.
"Vô Lượng Sơn không có đình đài lầu các gì, nhưng vì hôm nay trời mưa nên mời tiên sinh đến sơn phúc nội phủ - chỗ ở của Trọng mỗ - để trò chuyện."
"Khách theo ý chủ, Kế mỗ không kén chọn."
Trọng Bình Hưu gật đầu rồi mời lần nữa, cùng Kế Duyên đi về phía trước dưới làn mưa mờ ảo.
Vô Lượng Sơn trông vô cùng hoang vắng, nhưng cũng không hoàn toàn không có cây cối, vẫn còn một số cỏ dại và cây, nhưng động vật thì thực sự không có lấy một con, đến cả côn trùng cũng vậy. Trong mắt Kế Duyên, màu sắc phổ biến nhất là màu của các loại nham thạch, chủ yếu là đá xanh và đá vàng, khi nhìn vào có cảm giác vô cùng cứng, hơn nữa ít có các mảng rời, đa phần là đá và đất nối liền thành một thể.
Về cơ bản, cây cối trong tầm mắt cũng không mang dáng đứng thẳng. Tất cả đều là cây cổ thụ, có cảm giác thân cây đầy rễ và vảy. Lúc đi ngang qua một thân cây, Kế Duyên còn đưa tay chạm vào và gõ nhẹ, để rồi nhận thấy âm thanh vang lên như kim thiết, cảm giác chạm vào cũng cực kỳ cứng.
Cái gọi là sơn phúc nội phủ cũng coi như có chút khác với động thiên. Từ một nơi trong sơn động đi vào, có thể nhìn thấy trong động có nơi tĩnh tu, cũng có ngọa thất để ngủ. Vị trí mà ba người Kế Duyên đang đến lúc này càng đặc biệt hơn. Chưa cần bàn đến độ rộng rãi, địa điểm hiện tại còn có một khe nứt khá rộng trên sơn thể cao chừng cỡ một người, dài bảy tám trượng, không những thế mà còn gần sát vách núi, trông tựa như một ô cửa sổ thông gió vô cực từ trần đến sàn lộ thiên.
Tại một bàn dài thấp bé và hai chiếc bồ đoàn, Kế Duyên và Trọng Bình Hưu ngồi đối diện trong khi Tung Luân lại khăng khăng đứng một bên ở ngoài. Cạnh bàn dài có nước trà, mà vị trí trung tâm là một bàn cờ. Tuy nhiên, đây không là để đánh cờ cùng Kế Duyên, mà là Trọng Bình Hưu dùng để độc thoại một mình trong những năm tháng buồn chán khi tu luyện tại đây.
"Trong lòng Kế tiên sinh chắc hẳn có rất nhiều nghi vấn, muốn Trọng mỗ giải đáp cho tiên sinh; mà trong lòng Trọng mỗ cũng có rất nhiều nghi vấn, mong muốn Kế tiên sinh có thể giải đáp tường tận."
Kế Duyên khẽ cau mày nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mong Trọng đạo hữu nói về ngọn Vô Lượng Sơn này trước."
"Cũng được."
Tầm mắt Trọng Bình Hưu nhìn xuyên thấu qua khe nứt rộng lớn, nhìn ra bên ngoài sơn thể, nhìn ngọn Vô Lượng Sơn tuy không hiểm trở nhưng cực kỳ hùng vĩ, sau đó lão bèn nói với một giọng nhẹ nhàng.
"Ngọn Vô Lượng Sơn này lấy tên là 'Vô Lượng' ngoài ý nghĩa rộng lớn vô biên, thực tế chiều ngang của núi thì chia cắt hai giới, tên thật là Lưỡng Giới Sơn; Vô Lượng Sơn chỉ là một cách nói thuận tiện đối với bên ngoài. Dãy núi này luôn bị bao phủ dưới áp lực vượt quá mức bình thường, càng đi lên thì sức nặng vốn có của bản thân càng nặng nề. Hiện giờ, ở độ cao vạn trượng có Lưỡng Nghi Huyền Từ đại trận do ta đích thân chủ trì, cho nên khi tiên sinh vào Lưỡng Giới Sơn này sẽ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bay bổng, mà thực ra phải là chỗ càng cao thì càng nặng.”
Vừa nói, Trọng Bình Hưu vừa chỉ tay hướng về những đỉnh núi có thể nhìn thấy ở bên ngoài.
"Thực ra, ngọn Vô Lượng Sơn này từng có vô số ngọn núi cao và hiểm trở san sát nối tiếp nhau, haha, nhưng thời gian lâu dài, đỉnh núi cao đã bị san phẳng, độ cao của ngọn núi cũng đã không ngừng giảm đi rất nhiều. Ngày nay, độ cao sơn thế chỉ còn chưa tới một hoặc hai phần mười so với lúc nguyên sơ."
Kế Duyên hơi sửng sốt một chút, nhìn ra phía bên ngoài. Lúc từ không trung bay xuống, trong lòng hắn đã có định nghĩa về Vô Lượng Sơn, biết ngọn núi này tuy không tính là quá cao và hiểm trở nhưng hoàn toàn không thể coi là nhỏ, độ cao của ngọn núi cũng rất ghê gớm. Nhưng hiện nay, vậy mà cũng chỉ là một hai phần so với trước đây.
“Trải qua một thời gian dài, bất luận là nham thạch hay thảo mộc trong núi, thậm chí là bùn đất các loại đều trở nên cứng rắn không gì sánh bằng. Mặc cho đạo hạnh của ngài có cao, mặc cho pháp lực ngài có mạnh, Lưỡng Giới Sơn cũng không phải là một con đường dễ đi, cũng chỉ có hạng người mang tâm cảnh siêu thoát, linh đài trong veo mới có thể vượt qua tính chất 'vô lượng' của núi này ở một trình độ nhất định.”
Nhờ Trọng Bình Hưu kể chuyện từ từ về Lưỡng Giới Sơn, Kế Duyên mới hiểu rõ ngọn núi này đã ẩn lánh thế gian từ rất lâu về trước. Thuở ban sơ, khi vẫn còn tu hành chưa đến nơi đến chốn, Trọng Bình Hưu còn thỉnh thoảng đi vào di phủ của một vị cao nhân tiên đạo nào đó. Bên cạnh việc lấy được quà tặng do cao nhân để lại cho người hữu duyên, lão còn được truyền lại một đạo thần ý trong động phủ của vị cao nhân kia.
“Thần ý này được ký thác vào trong linh khí và khí lưu trong động phủ, truyền qua lại nhiều lần trong động phủ, thẳng đến chỗ của Trọng mỗ. Trong đạo thần ý được nhận ấy, ta biết được rất nhiều điều thần kỳ mà người tu hành bình thường không biết được hoặc khiến người ta sinh ra tri thức...
Vị cao nhân đó chính là Trường Tu trưởng lão của Thiên Cơ Các ở những năm tháng xa xưa trước đó. Tuy nhiên, đạo thống của vị Trường Tu trưởng lão này lại phân ly ra khỏi hệ thống truyền thừa của Thiên Cơ Các, tự có khám phá và mang sứ mệnh riêng cho đến tận thời nay. Căn cứ theo đạo thống của vị ấy, họ là những người đầu tiên tìm thấy Lưỡng Giới Sơn vào mấy ngàn năm trước. Vào thời điểm đó, Lưỡng Giới Sơn vẫn còn có cạnh và góc, để rồi từ đó về sau vẫn luôn dần biến hóa...”
Nghe đến đây, Kế Duyên không khỏi nhíu mày, hỏi.
"Theo ý của Trọng đạo hữu, mạch đó đã đứt rồi à?"
"Đúng vậy!"
Trọng Bình Hưu gật đầu. nói.
"Mạch đó đã đứt rồi. Tuy Trọng mỗ được coi là đã tiếp nhận một số sự tình, nhưng mạch đó quả thực đã đứt. Chỉ vì Trường Tu trưởng lão kia và mấy người đệ tử đã trải qua năm này tháng nọ, hợp lực để nhìn thấy một ít đại thiên cơ, nguyên thần và xác thịt đều chịu không nổi, dần dần bị xé nát; Trường Tu trưởng lão cũng chỉ kịp lưu lại một phần thần ý. Đạo ấy hiển lộ rõ bảy phần chân ý, giữ lại ba phần khuyên bảo - thật sự là khó mà phân trần sự kỳ diệu trong đó cho người bên ngoài.... Cho dù là một tên đệ tử như ta, ha ha, cũng chỉ biết một mà không biết hai, thật tình là không dám nói!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, Trọng Bình Hưu lại chăm chú nhìn Kế Duyên lần nữa.
"Vùng đất cũ phương Nam của Vân Châu có cổ tiên trầm miên nơi nhân thế. Vị ấy sẽ biến hóa theo từng giáp, tu Tăng, tu Đạo, thành dân thường hay quan lại, quyền quý... dường như có thể nhiễu khai thiên đạo, dù chết đi hồn phách cũng không bị tiêu tán, ngược lại có thể trọng sinh lần nữa, chỉ là cuối cùng quy về phàm nhân chứ không phải cổ tiên. Vị ấy có thể sẽ thức tỉnh hoặc vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh; nếu tiên lâm phàm, trong kiếp số sẽ có thể thêm ba phần sinh cơ, mà Lưỡng Giới Sơn cũng tuyệt đối không vỡ nát."
Trọng Bình Hưu cong tay bấm đốt, sau đó lắc đầu và mỉm cười.
"Trọng mỗ ở nơi này ổn định Lưỡng Giới Sơn đã hơn một ngàn một trăm năm. Áp lực đè lên Lưỡng Giới Sơn quá nặng; nếu không có người ổn định núi, sơn thể núi đá sẽ khó mà ngưng kết làm một thể, càng dễ trực tiếp vỡ nát dưới trọng áp vô hạn. Mấy năm nay, sơn thể cũng biến đổi không ổn định, ta lại càng không tiện rời khỏi ngọn núi này."
"Chao ôi... Tự giam mình ở đây trăm ngàn năm, ngoại tại Lưỡng Giới Sơn đều là mộng..."
Khi Trọng Bình Hưu nói lời này, Kế Duyên đã vô cùng chấn động. Hắn nhận ra ý cảnh của câu nói vừa rồi đúng thật nằm trong quyển "Vân Trung Du Mộng" mà bản thân từng cảm thụ qua. Tuy nhiên, ý trong sách là tiêu dao, ý lúc này là tiêu điều.
Nói xong, Trọng Bình Hưu rơi vào trạng thái xuất thần một lúc, sau đó bèn quay sang đối mặt với Kế Duyên. Trong mắt lão, dường như có một vẻ sợ hãi nào đó; đôi môi khẽ mấp máy, cuối cùng lão thấp giọng hỏi ra vấn đề trong lòng.
"Kế tiên sinh, ta không tính toán được về ngài, càng nhìn không ra mức độ sâu cạn của ngài. Cho dù lúc này ngài có ngồi trước mặt ta cũng gần giống như phàm nhân. Hơn một ngàn năm qua, ta đã dùng đủ loại phương thức, tìm qua vô số người, những chưa bao giờ, chưa bao giờ giống như hôm nay... Ngài, ngài là vị cổ tiên kia sao?"
Trong những năm qua, Tung Luân thay sư phụ dạo khắp thế gian, cẩn thận tìm kiếm những người có linh tính, bất luận tuổi tác, bất kể nam nữ. Nếu có thể khẳng định họ đặc biệt, đôi khi quan sát họ cả đời, đôi khi trực tiếp thu làm đồ đệ truyền bản lĩnh cho họ. Vùng phía nam Vân Châu chính là trọng điểm đáng chú ý.
Kế Duyên nghe Trọng Bình Hưu nói nhiều như vậy, mặc dù biết được nhiều chuyện mà bản thân nóng lòng muốn đáp án, nhưng lại không nhất quán với cách nghĩ trong lúc trước khi đến đây. Nhưng bất kể nói thế nào, có thể đến Lưỡng Giới Sơn, có thể gặp gỡ Trọng Bình Hưu, đối với hắn mà nói là một điều tuyệt vời.
Đối mặt với câu hỏi của Trọng Bình Hưu, Kế Duyên vốn dĩ muốn nói lời thật lòng. Dù sau khi đi qua vô số khúc quanh trong đầu, đa phần Kế Duyên đều nghiêng về ý nghĩ có thể mình chính là người được gọi là “cổ tiên”, nhưng cũng không muốn nói hết ra. Nhưng đối mặt với Trọng Bình Hưu vào lúc này, Kế Duyên đã im lặng.
Khẽ nhắm mắt lại, Kế Duyên tĩnh tâm ngưng thần sau hơn mười nhịp thở. Cuối cùng, đôi mắt xám nhạt chậm rãi mở ra. Hắn cúi đầu nhìn bàn cờ trên án kỷ. Không có gì bất ngờ, đây là một bàn cờ tàn. Suy cho cùng, nhiều khi bản thân mình cũng sẽ như vậy.
"Khi đó, thời khắc Kế mỗ tỉnh lại, thế sự biến đổi thất thường. Trải qua bao cuộc bể dâu, thế giới trước mắt đã không còn là nơi quen thuộc đối với Kế mỗ. Thành thật mà nói, lúc đó Kế mỗ không có điểm mạnh nào ngoài đôi tai thính, chẳng có lấy nửa phần pháp lực. Không những thế, nguyên thần bất ổn, thậm chí thân thể cũng không thể cử động được, suýt nữa bị mãnh hổ trên núi ăn mất. Cũng không biết nếu vận khí không tốt, có còn cơ hội tỉnh lại nữa không, chỉ chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua..."
Nói xong, Kế Duyên bắt kiếm chỉ, chỉ vào một quân cờ trong hộp cờ, sau đó đặt vào một nơi nào đó trên bàn cờ.
"Cách…"
Âm thanh hạ cờ trong trẻo vọng lên một tiếng vang trong sơn phủ, mà trong lòng Kế Duyên cũng dâng lên một luồng hào khí. Theo thời khắc mà nét mặt Kế Duyên giãn ra, hình thành một nụ cười, luồng thanh khí này bèn xuất ra ngoài thân, như thể quét sạch bụi trần.
"Đã là cờ tàn, Kế mỗ sẽ phá nó!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro