Truyền mộng ngư...
Chân Phí Sự
2024-11-02 16:39:34
Đầu năm, khắp nơi trong Kinh Kỳ phủ đều tràn ngập niềm vui.
Trời đang rất lạnh, dĩ nhiên Kế Duyên sẽ không mặc quần áo mỏng, ít nhất hắn cũng phải tìm cách khiến cho mình trông thật ấm áp mới được.
Sau khi Lão Long trở về, Kế Duyên cũng không có ý định quấy rầy Doãn Triệu Tiên, mà vẫn theo thói quen tiến vào quán cờ Tâm Phổ.
Đi đến đầu con hẻm để vào cờ quán, hắn phát hiện ra vào ngày đầu tiên của năm mà cửa tiệm này cũng khai trương. Mặc dù quán cờ đã đóng kín cửa vì gió lạnh nhưng bên ngoài vẫn treo bảng đón khách.
Kế Duyên đi tới đi lui một vòng, cũng chỉ thấy mỗi tiểu nhị canh giữ trong tiệm. Trong quán cờ cũng không có một người khách, chủ quán cũng không ở đó, chỉ có một chưỡng quỹ làm đại diện.
Kế Duy hỏi thăm tiểu nhị trong quán, chúc vài câu tân xuân tốt rồi lui ra ngoài, dự định đi đến gian lầu các gần nhất để ngủ bù.
Đại hộ nhân gia họ Sở kia, mặc dù phủ đệ ở gần Hoàng thành nhưng dường như không phải quan viên gì đó trong triều đình.
Thư các kia giống như để trang trí, Kế Duyên thăm dò mấy ngày nay chỉ nhìn thấy người hầu đến quét dọn hai lần, người nhà họ Sở kia không có ai đến đây, nếu có thì cũng chỉ đến để lấy sách.
Dĩ nhiên cũng có thể là do thư các quá rộng lớn và lạnh lẽo, nếu muốn đến để xem viết chữ, thì ở bên trong ốc trạch vẫn thỏa mái hơn.
Một nơi như vậy rất tiện lợi với Kế Duyên. Thư các ba lầu kia tách biệt với sự huyên náo trong thành, không gian yên tĩnh lại cất giữ rất nhiều sách. Ngoại trừ những lúc nghỉ ngơi và tu luyện thì khi rảnh rỗi, hắn có thể đến đây đọc sách...
Sách ở thời đại này không tính là quá hiếm nhưng sách có giá trị vẫn tương đối trân quý. Dân chúng bình thường và thậm chí những thư sinh nhà nghèo muốn tiếp cận kiến thức đúng là một việc khó khăn.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho những thư viện kia nổi tiếng đến vậy. Đối với người đọc sách, so với tự học ở nhà thì thư viện chẳng những có lão phu tử giảng dạy mà quan trọng hơn là ở đó có rất nhiều sách. Trong những cuộc thi huyện, thi phủ kia, thậm chí cuộc thi Châu giải, lúc khảo sát lại kiến thức cơ bản, nếu yêu cầu bọn họ chép lại nội dung có trong một quyển điển tịch thì những thư sinh còn chưa được xem điển tịch kia phải viết như thế nào đây?
Đi trên đường Vĩnh Ninh Nhai, Kế Duyên vừa thổ nạp từng tia linh khí, vừa nhìn bách tính bên đường chúc Tết lẫn nhau. Lúc hắn đang định rẽ về phía Sở phủ thì xa xa có một âm thanh quen thuộc thu hút sự chú ý của hắn.
"Một chén cháo, một chút thức ăn, còn có hai cái bánh bao, đừng quên nấu một chậu nước nóng, cảm ơn nhiều!"
"Được rồi, ngài yên tâm đi Vương tiên sinh. Một lát nữa, con sẽ đưa tới cho ngài, con vừa kịp mua bánh bao sáng sớm đây."
Một trong hai người đang nói chuyện kia chính là người kể chuyện trong phủ Tấn Vương lúc trước, tiên sinh Vương Lập. Giọng nói Kế Duyên đã nghe qua thì không thể nào sai được. Còn một giọng nói trong trẻo nữa chắc là một đứa trẻ.
Suy nghĩ một chút, Kế Duyên thuận theo vị trí âm thanh trong trí nhớ, rời khỏi Vĩnh Ninh Nhai đi về phía bên trái, rồi tiến vào một con hẻm cũ kỹ.
Ngõ hẻm nhỏ ước chừng bằng chiều rộng của hai chiếc xe ngựa, dọc đường trái phải đều là hàng rào nhà dân, nhưng tường rào rất thấp, còn cao không tới bả vai. Ngược lại, cửa sân cao hơn chút, bên trong sân phần lớn nhà ở có hai ba gian phòng thông với nhau.
Mỗi nhà đều dán cùng một loại câu đối xuân, chữ Phúc, có vài nhà còn treo đèn lồng đỏ. Chỉ là thế giới này không thờ thần Táo quân, tất nhiên sẽ không có trương thiếp loại tượng thần này.
Kế Duyên đi theo tiếng nói mà tới, sau đó dừng lại trước sân một gia đình. Hắn có thể nghe được bên trong có khoảng bốn người đang chuyển động. Trong ba căn phòng, có hai căn phòng bên phải vừa nói vừa cười, còn có mùi thơm nóng hổi tỏa ra. Còn một căn phòng bên trái chỉ có một người ở, đó là người kể chuyện Vương Lập.
Tối hôm qua, người kể chuyện này đã đem lại hứng thú cho Kế Duyên. Bây giờ Kế mỗ hắn rất tin tưởng thứ duyên phận này, đã gặp phải thì nhất định phải nhìn một chút.
Hắn thi triển Chướng Nhãn Pháp, nhẹ nhàng nhảy vào trong viện. Mặc dù cửa phòng đóng kín nhưng nghe tiếng mài mực rì rà và thanh âm có vẻ kích động bên trong, Kế Duyên tin chắc người này đang cực kỳ hưng phấn, một chút buồn ngủ cũng không có.
‘Tối qua, người này dùng tất cả kỹ năng của mình kể chuyện đến hơn nửa đêm. Theo lý mà nói, y là người mệt mỏi nhất trong Tấn vương phủ, ngay cả Doãn phu tử cũng uể oải phải về ngủ ngay, sao người này lại phấn khích như vậy?’
Dĩ nhiên, Vương Lập không ngủ được, cả đêm mệt mỏi có là gì chứ. Những kiến thức chấn động tối hôm qua cũng giống như tiểu vu gặp đại vu (*).
Căn phòng này cũng không lớn. Bên trong có một bàn tứ tiên dùng để làm bàn đọc sách, dựa vào chiếc giường nhỏ. Vương Lập đang ngồi mài mực ở mép giường.
Trong nghiên chứa mực vừa mài xong, Vương Lập vừa đói vừa lạnh, run rẩy một chút. Gã lấy cái chặn ép trang giấy trên bàn, nhấc bút lông chấm chút mực rồi bắt đầu viết lên giấy. Gã vừa viết vừa nói thầm trong miệng không ngừng.
"Đêm ba mươi, trong Tấn vương phủ, Vương mỗ được mời về kể chuyện, bàn về chuyện thần tiên, nhìn thấy gia đình Đế vương ..."
Suy nghĩ của Vương Lập hết sức rõ ràng, viết rất nhanh, chữ viết cũng khá ẩu.
"Đế Vương ngồi bên cạnh hỏi một khắc, sau lưng của tiên sinh đổ ba tầng mồ hôi, chuyện quỷ thần không thể nào nói, vắt hết sức suy nghĩ miễn cưỡng đáp lại... Canh giờ đã tới trước giờ Tý, trong Vương phủ đang rất yên tĩnh… Chợt nghe có tiếng la bên ngoài sảnh, âm thanh hân hoan gọi xuân không dứt, tân khách rối rít đi theo hoàng đế, trong đình hiện lên điềm lành.."
Viết đến đây, không biết do lạnh hay là do hưng phấn, bút trong tay gã hơi run rẩy, liên tục dính vết mực, gã phải viết lại lần nữa.
"Viên Trung Bách Mộc Phùng Xuân Lục, Đình Hoa Hội Ý Phóng Thiên Hồng, Đế Vương Cao Hô Thỉnh Thần Nhân, Bạch Vụ Sinh Hóa Vô Nhân Ứng. . ."(**)
(**)
Vườn xuân trăm cây biếc
Hoa đỏ nở thắm trời
Đế Vương gọi thần tới
Sương trắng chẳng buồn thưa
…
"Ôi.. Tê..."
Tiên sinh kể chuyện viết đến đây thì tạm thời gác bút xuống, xoa xoa bàn tay, hít hà một hơi. Gã dứt khoát kéo tấm chăn trên giường khoác lên người.
"Cốc cốc cốc ~ "
"Vương tiên sinh, thức ăn của ngài đã làm xong, con mang tới cho ngài đây!"
"A a a tốt lắm, tới rồi đây, tới rồi đây!"
Vương Lập vội vàng từ trên giường đứng dậy, bước ra cửa, giúp đứa trẻ mang đồ ăn vào phòng.
Gã mở cửa ra thì một trận gió rét ùa vào, khiến cho Vương Lập run người một cái. Một đứa bé trai khoảng mười hai mười ba tuổi đang bưng mâm đứng bên ngoài, trên khay là cháo nóng hổi, một ít thức ăn và bánh bao.
Cậu bé không để cho Vương Lập giúp mình. Nhìn dáng vẻ rụt lại của tiên sinh, cậu còn lo lắng, chủ động bưng đĩa bánh vào trong phòng, lấy từng loại thức ăn từ trong khay đặt ra ngoài.
Kế Duyên cũng đi theo cậu bé vào phòng. Vương Lập vội vàng đóng cửa lại. Mặc dù đóng cửa sẽ không tránh khỏi làm cho căn phòng hơi lờ mờ một chút, nhưng giấy dầu trên cửa sổ bắt sáng khá tốt, cũng không ảnh hưởng đến ánh sáng trong phòng.
"Vương tiên sinh, ngài đang viết chữ sao? Là viết về câu chuyện gì thế?"
Vương Lập trở lại mép giường, hai tay nâng chén cháo hoa hồng ấm áp vào đôi bàn tay lạnh như băng, rồi gã cầm đũa bắt đầu khuấy động cháo bên trong, vừa thổi vừa trả lời."
"Đúng vậy, tối hôm qua ta được Đại hộ nhân gia mời đi kể chuyện, thù lao cũng không ít. Hơn nữa, ta còn chứng kiến một chuyện tốt lành, chuyến đi này thật không uổng, ha ha..."
"Ừng ực.. Ôi ôi... Ừng ực..."
Hơi nóng từ chén cháo bốc lên, sau đó gã nuốt xuống vài hớp, cơ thể trở nên ấm áp hẳn lên.
"Chữ của Vương tiên sinh viết không giống như văn tự của mấy đại tiên sinh trên đường phố."
Đứa bé trai tò mò nhìn chữ viết qua loa trên giấy, Kế Duyên thì nhìn khí tướng của Vương Lập, quan sát từ việc này cho đến chuyện đêm qua, cũng xem là khí tướng trong sạch, có mấy phần tài khí, mặc dù chữ viết thực sự chẳng ra sao.
"Hắc hắc, bọn họ là người đọc sách chính thống, sao ta có thể so được. Hơn nữa, ta có thói quen viết nhanh, mình có thể xem hiểu là được rồi."
Vương Lập nói một câu như vậy rồi cầm bánh bao lên xé, nhân tiện lùa vào hai hớp cháo, xem cháo như đồ chấm, cứ vậy đưa vào miệng ăn rất ngon lành.
“Vương tiên sinh, tối qua đi đại hộ nhân gia, có thứ gì vui không, kể cho con nghe với”
Căn phòng này đại tiên sinh thuê đã nửa năm, đứa bé trai này cũng đã thân quen với gã.
“Nói ra sợ con không tin, thế nhưng hôm qua ta được mời đi vương phủ, con có biết vương phủ không?”
“Vương phủ? Chỗ ở của con trai Hoàng Thượng?”
“"Đúng đúng đúng, chính là chỗ ở của con trai Hoàng Thượng!”
Vương Lập vừa kẹp một miếng dưa muối đưa vào trong miệng, vừa chĩa đũa về phía bé trai bày tỏ đây là đáp án chính xác.
“Ta còn nhìn thấy đương kim hoàng thượng nữa đấy!”
Bé trai lập tức mở to hai mắt ra nhìn.
“Dáng dấp Hoàng thượng như thế nào? Có phải đặc biệt cao và cường tráng không, có thật sự đáng sợ như lão hổ không?”
Câu hỏi này khiến Vương Lập sững sờ, ngay cả Kế Duyên cũng ghé mắt cười đứa bé trai này.
“Ừm, đặc biệt cao và cường tráng. Ngài ngồi cạnh tiên sinh ta, ngay cả thở mạnh ta cũng không dám. Nhưng mà chuyện có ý nghĩa nằm ở phía sau. Canh giờ sau giờ Tý, tuyết bao phủ vườn hoa trong Vương phủ tan ra, trăm hoa đua nở, có rất nhiều người nói là trời ban đềm lành.”
Đứa bé trai gãi đầu một cái, có chút không thể tưởng tượng ra cảnh kia. Nhưng nghe tiên sinh nói những từ ngữ trau chuốt kia, cậu cũng cảm thấy rất lợi hại.
Dường như phát giác được đứa bé trai không hiểu, Vương Lập thay đổi cách giải thích.
“Chính là tối hôm qua có thần tiên thi triển pháp lực để tất cả cây cối hoa cỏ trong Vương phủ đều đâm chồi, mùa xuân mùa hè mùa thu mới nở hoa, nhưng vào thời khắc ấy tất cả đều nở rộ, trông thật tuyệt vời!”
"Oa!"
Lần này nam hài đã hiểu, la lên một tiếng nhưng sau đó lại không tin.
“Thật hay giả vậy… Vương tiên sinh ngài không gạt con chứ, cha con nói ngài là tiên sinh kể chuyện, soạn ra rất nhiều kịch bản.”
Vương Lập bực mình.
“Cha con… Hô… Tiểu Đông, người kể chuyện nếu không có lửa thì sao có khói, phần lớn là dựa theo bản gốc mà thay đổi, có một số việc khoa trương nhưng cũng có một số chuyện là sự thật. Giống như chuyện ta vừa kể, ta không có sắp xếp thành câu chuyện đâu, đó là tự ta trải qua, là thật!”
“Được, con đi lấy nước nóng cho tiên sinh ngâm chân!”
Đứa bé trai gãi đầu, nhớ ra có thứ còn chưa đưa, lập tức vội vàng mở cửa ra, đúng lúc Kế Duyên cũng theo ra ngoài, một mình Vương Lập trong phòng vừa ăn vừa nghĩ chi tiết.
Trước kia đi, Kế Duyên quay đầu nhìn người kể chuyện, lại xem qua mặt giấy, so với Doãn phu tử thì chắc hẳn người này thích hợp hơn một chút.
Sau khi đứa bé trai rời đi một lúc, cháo cũng ăn một nửa, trong lúc vô tình nhìn qua mặt giấy trên bàn, đột nhiên Vương lập ngây ngẩn cả người.
"Lạch cạch. . ."
Đũa rơi xuống mặt đất.
Vương Lập buông chén cháo xuống, cẩn thận xích lại gần mặt giấy, lại thấy ở trên đó xuất hiện ba chữ xa lạ.
Gã hồi hộp nhìn trái phải một chút, trong phòng ngoại trừ mình cũng không có người thứ hai.
Nét chữ này ẩn chứa khí thế linh động phi phàm, xem ra là bút tích của bậc thầy thư pháp, mấu chốt không phải chữ này đẹp thế nào mà là nó không biết xuất hiện từ đâu.
"Bạch lộc duyên?"
Vương lập gập ngón tay lại, theo bản năng chạm vào mặt giấ. Trong khoảnh khắc ngón tay chạm vào mặt giấy, đầu óc gã lập tức hôn mê, cả người hoảng hốt ngã xuống giường liền ngủ mất.
Bằng “dĩ vật truyền thần”, lấy phương thức mà người phàm có thể tiếp nhận, Vương Lập bước vào một giấc mộng kì lạ…
Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, đứa bé trai đợi một lúc không thấy Vương Lập đáp lại, lập tức đẩy cửa bưng nước nóng đi vào, phát hiện Vương Lập đã đi ngủ.
“Tiên sinh này… Cháo còn chưa ăn xong, nói ngủ liền ngủ!”
Nói thầm một câu, đứa bé trai nhỏ giọng đi lại gần, nhặt đũa lên xoa xoa vào quần áo rồi để lại trên bàn. Cậu giúp Vương Lập cởi giày ra, đắp chăn kín lại một chút mới rón rén bưng chậu nước nóng ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
(*) Tiểu vu gặp đại vu: Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.
(**) Thơ do Mèo Bụng Phệ viết lại.
Trời đang rất lạnh, dĩ nhiên Kế Duyên sẽ không mặc quần áo mỏng, ít nhất hắn cũng phải tìm cách khiến cho mình trông thật ấm áp mới được.
Sau khi Lão Long trở về, Kế Duyên cũng không có ý định quấy rầy Doãn Triệu Tiên, mà vẫn theo thói quen tiến vào quán cờ Tâm Phổ.
Đi đến đầu con hẻm để vào cờ quán, hắn phát hiện ra vào ngày đầu tiên của năm mà cửa tiệm này cũng khai trương. Mặc dù quán cờ đã đóng kín cửa vì gió lạnh nhưng bên ngoài vẫn treo bảng đón khách.
Kế Duyên đi tới đi lui một vòng, cũng chỉ thấy mỗi tiểu nhị canh giữ trong tiệm. Trong quán cờ cũng không có một người khách, chủ quán cũng không ở đó, chỉ có một chưỡng quỹ làm đại diện.
Kế Duy hỏi thăm tiểu nhị trong quán, chúc vài câu tân xuân tốt rồi lui ra ngoài, dự định đi đến gian lầu các gần nhất để ngủ bù.
Đại hộ nhân gia họ Sở kia, mặc dù phủ đệ ở gần Hoàng thành nhưng dường như không phải quan viên gì đó trong triều đình.
Thư các kia giống như để trang trí, Kế Duyên thăm dò mấy ngày nay chỉ nhìn thấy người hầu đến quét dọn hai lần, người nhà họ Sở kia không có ai đến đây, nếu có thì cũng chỉ đến để lấy sách.
Dĩ nhiên cũng có thể là do thư các quá rộng lớn và lạnh lẽo, nếu muốn đến để xem viết chữ, thì ở bên trong ốc trạch vẫn thỏa mái hơn.
Một nơi như vậy rất tiện lợi với Kế Duyên. Thư các ba lầu kia tách biệt với sự huyên náo trong thành, không gian yên tĩnh lại cất giữ rất nhiều sách. Ngoại trừ những lúc nghỉ ngơi và tu luyện thì khi rảnh rỗi, hắn có thể đến đây đọc sách...
Sách ở thời đại này không tính là quá hiếm nhưng sách có giá trị vẫn tương đối trân quý. Dân chúng bình thường và thậm chí những thư sinh nhà nghèo muốn tiếp cận kiến thức đúng là một việc khó khăn.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho những thư viện kia nổi tiếng đến vậy. Đối với người đọc sách, so với tự học ở nhà thì thư viện chẳng những có lão phu tử giảng dạy mà quan trọng hơn là ở đó có rất nhiều sách. Trong những cuộc thi huyện, thi phủ kia, thậm chí cuộc thi Châu giải, lúc khảo sát lại kiến thức cơ bản, nếu yêu cầu bọn họ chép lại nội dung có trong một quyển điển tịch thì những thư sinh còn chưa được xem điển tịch kia phải viết như thế nào đây?
Đi trên đường Vĩnh Ninh Nhai, Kế Duyên vừa thổ nạp từng tia linh khí, vừa nhìn bách tính bên đường chúc Tết lẫn nhau. Lúc hắn đang định rẽ về phía Sở phủ thì xa xa có một âm thanh quen thuộc thu hút sự chú ý của hắn.
"Một chén cháo, một chút thức ăn, còn có hai cái bánh bao, đừng quên nấu một chậu nước nóng, cảm ơn nhiều!"
"Được rồi, ngài yên tâm đi Vương tiên sinh. Một lát nữa, con sẽ đưa tới cho ngài, con vừa kịp mua bánh bao sáng sớm đây."
Một trong hai người đang nói chuyện kia chính là người kể chuyện trong phủ Tấn Vương lúc trước, tiên sinh Vương Lập. Giọng nói Kế Duyên đã nghe qua thì không thể nào sai được. Còn một giọng nói trong trẻo nữa chắc là một đứa trẻ.
Suy nghĩ một chút, Kế Duyên thuận theo vị trí âm thanh trong trí nhớ, rời khỏi Vĩnh Ninh Nhai đi về phía bên trái, rồi tiến vào một con hẻm cũ kỹ.
Ngõ hẻm nhỏ ước chừng bằng chiều rộng của hai chiếc xe ngựa, dọc đường trái phải đều là hàng rào nhà dân, nhưng tường rào rất thấp, còn cao không tới bả vai. Ngược lại, cửa sân cao hơn chút, bên trong sân phần lớn nhà ở có hai ba gian phòng thông với nhau.
Mỗi nhà đều dán cùng một loại câu đối xuân, chữ Phúc, có vài nhà còn treo đèn lồng đỏ. Chỉ là thế giới này không thờ thần Táo quân, tất nhiên sẽ không có trương thiếp loại tượng thần này.
Kế Duyên đi theo tiếng nói mà tới, sau đó dừng lại trước sân một gia đình. Hắn có thể nghe được bên trong có khoảng bốn người đang chuyển động. Trong ba căn phòng, có hai căn phòng bên phải vừa nói vừa cười, còn có mùi thơm nóng hổi tỏa ra. Còn một căn phòng bên trái chỉ có một người ở, đó là người kể chuyện Vương Lập.
Tối hôm qua, người kể chuyện này đã đem lại hứng thú cho Kế Duyên. Bây giờ Kế mỗ hắn rất tin tưởng thứ duyên phận này, đã gặp phải thì nhất định phải nhìn một chút.
Hắn thi triển Chướng Nhãn Pháp, nhẹ nhàng nhảy vào trong viện. Mặc dù cửa phòng đóng kín nhưng nghe tiếng mài mực rì rà và thanh âm có vẻ kích động bên trong, Kế Duyên tin chắc người này đang cực kỳ hưng phấn, một chút buồn ngủ cũng không có.
‘Tối qua, người này dùng tất cả kỹ năng của mình kể chuyện đến hơn nửa đêm. Theo lý mà nói, y là người mệt mỏi nhất trong Tấn vương phủ, ngay cả Doãn phu tử cũng uể oải phải về ngủ ngay, sao người này lại phấn khích như vậy?’
Dĩ nhiên, Vương Lập không ngủ được, cả đêm mệt mỏi có là gì chứ. Những kiến thức chấn động tối hôm qua cũng giống như tiểu vu gặp đại vu (*).
Căn phòng này cũng không lớn. Bên trong có một bàn tứ tiên dùng để làm bàn đọc sách, dựa vào chiếc giường nhỏ. Vương Lập đang ngồi mài mực ở mép giường.
Trong nghiên chứa mực vừa mài xong, Vương Lập vừa đói vừa lạnh, run rẩy một chút. Gã lấy cái chặn ép trang giấy trên bàn, nhấc bút lông chấm chút mực rồi bắt đầu viết lên giấy. Gã vừa viết vừa nói thầm trong miệng không ngừng.
"Đêm ba mươi, trong Tấn vương phủ, Vương mỗ được mời về kể chuyện, bàn về chuyện thần tiên, nhìn thấy gia đình Đế vương ..."
Suy nghĩ của Vương Lập hết sức rõ ràng, viết rất nhanh, chữ viết cũng khá ẩu.
"Đế Vương ngồi bên cạnh hỏi một khắc, sau lưng của tiên sinh đổ ba tầng mồ hôi, chuyện quỷ thần không thể nào nói, vắt hết sức suy nghĩ miễn cưỡng đáp lại... Canh giờ đã tới trước giờ Tý, trong Vương phủ đang rất yên tĩnh… Chợt nghe có tiếng la bên ngoài sảnh, âm thanh hân hoan gọi xuân không dứt, tân khách rối rít đi theo hoàng đế, trong đình hiện lên điềm lành.."
Viết đến đây, không biết do lạnh hay là do hưng phấn, bút trong tay gã hơi run rẩy, liên tục dính vết mực, gã phải viết lại lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Viên Trung Bách Mộc Phùng Xuân Lục, Đình Hoa Hội Ý Phóng Thiên Hồng, Đế Vương Cao Hô Thỉnh Thần Nhân, Bạch Vụ Sinh Hóa Vô Nhân Ứng. . ."(**)
(**)
Vườn xuân trăm cây biếc
Hoa đỏ nở thắm trời
Đế Vương gọi thần tới
Sương trắng chẳng buồn thưa
…
"Ôi.. Tê..."
Tiên sinh kể chuyện viết đến đây thì tạm thời gác bút xuống, xoa xoa bàn tay, hít hà một hơi. Gã dứt khoát kéo tấm chăn trên giường khoác lên người.
"Cốc cốc cốc ~ "
"Vương tiên sinh, thức ăn của ngài đã làm xong, con mang tới cho ngài đây!"
"A a a tốt lắm, tới rồi đây, tới rồi đây!"
Vương Lập vội vàng từ trên giường đứng dậy, bước ra cửa, giúp đứa trẻ mang đồ ăn vào phòng.
Gã mở cửa ra thì một trận gió rét ùa vào, khiến cho Vương Lập run người một cái. Một đứa bé trai khoảng mười hai mười ba tuổi đang bưng mâm đứng bên ngoài, trên khay là cháo nóng hổi, một ít thức ăn và bánh bao.
Cậu bé không để cho Vương Lập giúp mình. Nhìn dáng vẻ rụt lại của tiên sinh, cậu còn lo lắng, chủ động bưng đĩa bánh vào trong phòng, lấy từng loại thức ăn từ trong khay đặt ra ngoài.
Kế Duyên cũng đi theo cậu bé vào phòng. Vương Lập vội vàng đóng cửa lại. Mặc dù đóng cửa sẽ không tránh khỏi làm cho căn phòng hơi lờ mờ một chút, nhưng giấy dầu trên cửa sổ bắt sáng khá tốt, cũng không ảnh hưởng đến ánh sáng trong phòng.
"Vương tiên sinh, ngài đang viết chữ sao? Là viết về câu chuyện gì thế?"
Vương Lập trở lại mép giường, hai tay nâng chén cháo hoa hồng ấm áp vào đôi bàn tay lạnh như băng, rồi gã cầm đũa bắt đầu khuấy động cháo bên trong, vừa thổi vừa trả lời."
"Đúng vậy, tối hôm qua ta được Đại hộ nhân gia mời đi kể chuyện, thù lao cũng không ít. Hơn nữa, ta còn chứng kiến một chuyện tốt lành, chuyến đi này thật không uổng, ha ha..."
"Ừng ực.. Ôi ôi... Ừng ực..."
Hơi nóng từ chén cháo bốc lên, sau đó gã nuốt xuống vài hớp, cơ thể trở nên ấm áp hẳn lên.
"Chữ của Vương tiên sinh viết không giống như văn tự của mấy đại tiên sinh trên đường phố."
Đứa bé trai tò mò nhìn chữ viết qua loa trên giấy, Kế Duyên thì nhìn khí tướng của Vương Lập, quan sát từ việc này cho đến chuyện đêm qua, cũng xem là khí tướng trong sạch, có mấy phần tài khí, mặc dù chữ viết thực sự chẳng ra sao.
"Hắc hắc, bọn họ là người đọc sách chính thống, sao ta có thể so được. Hơn nữa, ta có thói quen viết nhanh, mình có thể xem hiểu là được rồi."
Vương Lập nói một câu như vậy rồi cầm bánh bao lên xé, nhân tiện lùa vào hai hớp cháo, xem cháo như đồ chấm, cứ vậy đưa vào miệng ăn rất ngon lành.
“Vương tiên sinh, tối qua đi đại hộ nhân gia, có thứ gì vui không, kể cho con nghe với”
Căn phòng này đại tiên sinh thuê đã nửa năm, đứa bé trai này cũng đã thân quen với gã.
“Nói ra sợ con không tin, thế nhưng hôm qua ta được mời đi vương phủ, con có biết vương phủ không?”
“Vương phủ? Chỗ ở của con trai Hoàng Thượng?”
“"Đúng đúng đúng, chính là chỗ ở của con trai Hoàng Thượng!”
Vương Lập vừa kẹp một miếng dưa muối đưa vào trong miệng, vừa chĩa đũa về phía bé trai bày tỏ đây là đáp án chính xác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta còn nhìn thấy đương kim hoàng thượng nữa đấy!”
Bé trai lập tức mở to hai mắt ra nhìn.
“Dáng dấp Hoàng thượng như thế nào? Có phải đặc biệt cao và cường tráng không, có thật sự đáng sợ như lão hổ không?”
Câu hỏi này khiến Vương Lập sững sờ, ngay cả Kế Duyên cũng ghé mắt cười đứa bé trai này.
“Ừm, đặc biệt cao và cường tráng. Ngài ngồi cạnh tiên sinh ta, ngay cả thở mạnh ta cũng không dám. Nhưng mà chuyện có ý nghĩa nằm ở phía sau. Canh giờ sau giờ Tý, tuyết bao phủ vườn hoa trong Vương phủ tan ra, trăm hoa đua nở, có rất nhiều người nói là trời ban đềm lành.”
Đứa bé trai gãi đầu một cái, có chút không thể tưởng tượng ra cảnh kia. Nhưng nghe tiên sinh nói những từ ngữ trau chuốt kia, cậu cũng cảm thấy rất lợi hại.
Dường như phát giác được đứa bé trai không hiểu, Vương Lập thay đổi cách giải thích.
“Chính là tối hôm qua có thần tiên thi triển pháp lực để tất cả cây cối hoa cỏ trong Vương phủ đều đâm chồi, mùa xuân mùa hè mùa thu mới nở hoa, nhưng vào thời khắc ấy tất cả đều nở rộ, trông thật tuyệt vời!”
"Oa!"
Lần này nam hài đã hiểu, la lên một tiếng nhưng sau đó lại không tin.
“Thật hay giả vậy… Vương tiên sinh ngài không gạt con chứ, cha con nói ngài là tiên sinh kể chuyện, soạn ra rất nhiều kịch bản.”
Vương Lập bực mình.
“Cha con… Hô… Tiểu Đông, người kể chuyện nếu không có lửa thì sao có khói, phần lớn là dựa theo bản gốc mà thay đổi, có một số việc khoa trương nhưng cũng có một số chuyện là sự thật. Giống như chuyện ta vừa kể, ta không có sắp xếp thành câu chuyện đâu, đó là tự ta trải qua, là thật!”
“Được, con đi lấy nước nóng cho tiên sinh ngâm chân!”
Đứa bé trai gãi đầu, nhớ ra có thứ còn chưa đưa, lập tức vội vàng mở cửa ra, đúng lúc Kế Duyên cũng theo ra ngoài, một mình Vương Lập trong phòng vừa ăn vừa nghĩ chi tiết.
Trước kia đi, Kế Duyên quay đầu nhìn người kể chuyện, lại xem qua mặt giấy, so với Doãn phu tử thì chắc hẳn người này thích hợp hơn một chút.
Sau khi đứa bé trai rời đi một lúc, cháo cũng ăn một nửa, trong lúc vô tình nhìn qua mặt giấy trên bàn, đột nhiên Vương lập ngây ngẩn cả người.
"Lạch cạch. . ."
Đũa rơi xuống mặt đất.
Vương Lập buông chén cháo xuống, cẩn thận xích lại gần mặt giấy, lại thấy ở trên đó xuất hiện ba chữ xa lạ.
Gã hồi hộp nhìn trái phải một chút, trong phòng ngoại trừ mình cũng không có người thứ hai.
Nét chữ này ẩn chứa khí thế linh động phi phàm, xem ra là bút tích của bậc thầy thư pháp, mấu chốt không phải chữ này đẹp thế nào mà là nó không biết xuất hiện từ đâu.
"Bạch lộc duyên?"
Vương lập gập ngón tay lại, theo bản năng chạm vào mặt giấ. Trong khoảnh khắc ngón tay chạm vào mặt giấy, đầu óc gã lập tức hôn mê, cả người hoảng hốt ngã xuống giường liền ngủ mất.
Bằng “dĩ vật truyền thần”, lấy phương thức mà người phàm có thể tiếp nhận, Vương Lập bước vào một giấc mộng kì lạ…
Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, đứa bé trai đợi một lúc không thấy Vương Lập đáp lại, lập tức đẩy cửa bưng nước nóng đi vào, phát hiện Vương Lập đã đi ngủ.
“Tiên sinh này… Cháo còn chưa ăn xong, nói ngủ liền ngủ!”
Nói thầm một câu, đứa bé trai nhỏ giọng đi lại gần, nhặt đũa lên xoa xoa vào quần áo rồi để lại trên bàn. Cậu giúp Vương Lập cởi giày ra, đắp chăn kín lại một chút mới rón rén bưng chậu nước nóng ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
(*) Tiểu vu gặp đại vu: Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.
(**) Thơ do Mèo Bụng Phệ viết lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro