Bữa Ăn Đầu Tiên Khi Về Nhà Chồng
Khiết Tử Giang (Ciara )
2024-08-26 15:06:42
Hôm nay là ngày đầu về làm dâu ' xứ lạ ' nhất là gia đình hào môn thế này, lòng Tuyết Ninh có phần lo lắng.
Cô diện lên mình chiếc váy màu hồng nhạt, có trang trí ít hoa văn trên đấy, phần nào thể hiện sự tinh khiết của tuổi mới lớn. Nhanh chân, cô chỉnh đốn trang phục của mình, sau đó đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tạch tạch tạch.
Tiếng dao kéo trong nhà trở nên lộn xộn hơn, Tuyết Ninh vẫn đang bận rộn với những gì mình đang làm, mặc kệ sự ngăn cản của các nữ hầu khác cũng như lão Thượng.
“ Con dậy sớm thế, Ninh Ninh? ” ông nội từ trước đến nay vẫn luôn là người thức sớm nhất trong nhà, nhưng có lẽ từ nay danh hiệu này phải dành cho người khác rồi.
“ A, dạ con đang làm đồ ăn sáng cho cả nhà ạ, ông nội lên phòng khách xem phim đi, khi nào xong cháu sẽ gọi ông! ”
Giang lão gia gật gù, trông ông ấy hài lòng về đứa cháu dâu này lắm!
Từ cái ngày vợ cũ của Giang Thiếu Phong qua đời, thì giây phút đó ông luôn tìm kiếm một người con gái hiền lành, giỏi việc nhà và đặc biệt có tâm hồn yêu trẻ thơ. Ngỡ rằng sẽ không bao giờ tìm đuợc, nhưng nào ngờ hôm nay cô gái ấy đang đứng trước mặt ông.
Mùi thức ăn lan toả khắp khuôn viên nhà, khiến cho những người đang chìm sâu giấc ngủ cũng vì vậy mà tỉnh giấc.
“ Coi ra cô ta biết cách lấy lòng người khác quá nhỉ? ” Thẩm Giai Lệ vừa bước vừa nhận xét về cô con dâu mới này.
Còn phải bàn nữa sao!
Hạ Tuyết Ninh cô ấy từ nhỏ đã sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, trải qua nhiều biến cố. Hầu như chuyện gì trên đời này cũng đều thấu hết cả rồi, vậy thì mấy điều nhỏ xíu này có là gì mà không làm được?
“ Ngọc Hoa, em giúp chị lên trên nhà gọi mọi người xuống dùng bữa nhé! ” Hôm qua đến nay, sống trong căn nhà này cô đã gặp được nhiều người, nhưng thấy cô bé Ngọc Hoa này là đáng yêu nhất, không giống như mấy con người kia chỉ suốt ngày săm soi chủ nhân.
Trong lúc đợi Ngọc Hoa đi gọi mọi người, thì ở đây Tuyết Ninh tranh thủ thời gian dọn hết tất cả đem lên bàn ăn, ngắm nhìn một lượt xem xem có thứ gì còn sai sót không.
“ Chà! Ta nghe mùi thôi đã thấy nó rất ngon rồi đó, Ninh Ninh. ” Giang lão gia còn cách Tuyết Ninh mấy bước chân đã ra lời nhận xét. Đúng là người do ông chọn, còn phải bàn cãi đến sao?
Gia đình danh giá có khác, nhưng giờ ăn giấc ngủ đều phải đúng giờ. Rất nhanh, sau lời gọi của Ngọc Hoa, từ nhỏ đến lớn đều ngồi vào bàn ăn.
“ Chỉ ở nhà, có cần ăn mặc sặc sỡ như vậy không...” Tuyết Ninh nói nhỏ.
Nhìn từ trên xuống dưới, ai nấy cũng diện đồ giống hệt như đang đi dạ hội vậy!
“ Sao nay nhà mình ăn ' lạ ' thế? ” Thẩm Giai Lệ nhìn chung các món ăn được bày trên bàn, đặt ra câu hỏi.
“ Cái gì đây? Đồ như thế này cũng ăn được sao? ” Giang Hạnh Chi bắt bẻ, vốn là tiểu thư nhà giàu cơ mà! Mấy món bình dân của Tuyết Ninh, e là đám người nhà giàu này khó nuốt đây.
“ Còn món gì khác không vậy? Dọn lên đây đi, mấy món này nhìn thôi đã thấy dở tệ rồi. ”
Cả nhà liên tục bình phẩm món ăn cô chuẩn bị, đến giờ vẫn chưa được nghe lời khen nào. Giang lão gia ngồi đó nhìn và nghe được mọi thứ, ông chen ngang câu chuyện: “ Không ăn được thì nhịn, lúc trước ta cũng từng ăn mấy món còn khổ hơn thế này để có được ngày hôm nay đấy thì sao? Các con ăn sung mặc sướng quá rồi nên không coi trọng đồ ăn hả? Không ăn thì thôi, cũng chả ai ép buộc ai đâu! ”
Điều này, có lẽ đã làm sự ghét bỏ trong lòng Thẩm Giai Lệ tăng lên.
Một đứa con dâu nghèo hèn, có cuộc sống khố.n khó. Tự dưng, đùng một cái liền được bước chân vào nhà hào môn, danh gia vọng tộc, bắt đầu hành trình đổi đời. Vậy thì xứng đáng gọi bà ấy bằng hai tiếng ' mẹ chồng ' ư?
Giang Hạnh Chi tức giận, bỏ đi một mạch trong sự ngỡ ngàng của Tuyết Ninh cùng với sự khó chịu của ông nội: “ Chiều nó quá, riết nó sinh hư! ”
“ Xin lỗi ba, con sẽ dạy dỗ lại con bé, ba đừng buồn bực mà dễ sinh bệnh ạ...” Thẩm Giai Lệ vừa đằm thắm nhẹ nhàng nói chuyện với Giang lão gia, nhưng ánh mắt vẫn rất nhạy bén ' liếc ' ngang về phía Tuyết Ninh.
Cuối cùng, tất cả đành ngậm ngùi dùng bữa sáng do chính tay cô con dâu mới về nhà này chuẩn bị.
“ Phong, lại đây dùng bữa luôn đi con.” Giang lão gia vừa thấy Thiếu Phong xuống, liền gọi anh ta đến bàn ăn. Đúng là cháu đích tôn có khác, anh luôn được quan tâm và chiều chuộng so với những người anh em khác trong nhà. Cậy thế đó, Thẩm Giai Lệ bà ta luôn tỏ thái độ chán chường, nghĩ mình đã nắm trong tay sổ sách của gia đình.
Suốt buổi, ai nấy đều mãi mê hưởng thức phần ăn của mình, ngay cả một câu nói cũng chớ hề có.
Chỉ mỗi Tuyết Ninh, ánh mắt vẫn len lén ngó xem người đàn ông kia...
“ Thấy thế nào, Phong? ”
“ Tạm ổn! ”
“ Vợ con nấu đấy, công nhận con bé nó khéo léo thật! ”
Thiếu Phong đang dùng rõ ngon nhưng đến khi nghe ông nội nhắc đến từ ' vợ ' liền khựng người, anh ta ngưng ngang bữa ăn. Vội vã bỏ đi, không lời chào tạm biệt.
Kể từ ngày người vợ cũ ra đi đột ngột, lòng anh đau như triệu vết cắt khứa vào đó. Đau đớn đến tột cùng, tưởng chừng anh ta đã không thể sống tiếp nữa, nhưng vì nghĩ cho cậu nhóc Thiếu Huy kia mà vững bước, cố giữ lấy sự bình tĩnh. Từ đó, mãi mê cắm đầu cắm cổ vào công việc nên tình cảm cha con dần xa cách.
Bởi vậy, ngay lúc hôn sự được ông nội sắp xếp anh hết mực từ chối. Ngay từ đầu đã không có thứ gọi là tình yêu, thì liệu ' ăn đời ở kiếp ' với nhau được không?
Cũng vì chữ hiếu đạt trên hàng đầu, Thiếu Phong nhẫn nhịn chấp nhận kết hôn. Nhưng không phải vì vậy mà cô gái xa lạ này sẽ trở thành người vợ thật thụ của anh, mọi giấy tờ chỉ có thể nói là ' danh nghĩa ' còn thực tế thấy rõ...Đêm qua đến nay ngay cả ngó nhìn một lần cũng chớ hề!
“ Mặc kệ nó, con đừng buồn nha Ninh Ninh. Tạm thời thằng bé chưa quen thôi, lâu dần sống chung với nhau rồi nó cũng thấy được tấm chân tình của con. ” Thấy Tuyết Ninh có vẻ buồn rầu, ông nội lên tiếng an ủi.
Tính thằng nhãi đó ông đây còn lạ gì!
“ Trước đây nhiều lần Quân Thiệu làm tôi buồn, ông có quan tâm an ủi như bây giờ không chứ! ” Thẩm Giai Lệ thầm nghĩ. Đến đây, nỗi ghen tị càng dâng cao hơn. Cùng lắm chỉ là một con nhãi nghèo khổ, liệu xứng đáng ngồi chung mâm với đại tiểu thư nhà họ Thẩm như bà đây chứ!?
Cô diện lên mình chiếc váy màu hồng nhạt, có trang trí ít hoa văn trên đấy, phần nào thể hiện sự tinh khiết của tuổi mới lớn. Nhanh chân, cô chỉnh đốn trang phục của mình, sau đó đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tạch tạch tạch.
Tiếng dao kéo trong nhà trở nên lộn xộn hơn, Tuyết Ninh vẫn đang bận rộn với những gì mình đang làm, mặc kệ sự ngăn cản của các nữ hầu khác cũng như lão Thượng.
“ Con dậy sớm thế, Ninh Ninh? ” ông nội từ trước đến nay vẫn luôn là người thức sớm nhất trong nhà, nhưng có lẽ từ nay danh hiệu này phải dành cho người khác rồi.
“ A, dạ con đang làm đồ ăn sáng cho cả nhà ạ, ông nội lên phòng khách xem phim đi, khi nào xong cháu sẽ gọi ông! ”
Giang lão gia gật gù, trông ông ấy hài lòng về đứa cháu dâu này lắm!
Từ cái ngày vợ cũ của Giang Thiếu Phong qua đời, thì giây phút đó ông luôn tìm kiếm một người con gái hiền lành, giỏi việc nhà và đặc biệt có tâm hồn yêu trẻ thơ. Ngỡ rằng sẽ không bao giờ tìm đuợc, nhưng nào ngờ hôm nay cô gái ấy đang đứng trước mặt ông.
Mùi thức ăn lan toả khắp khuôn viên nhà, khiến cho những người đang chìm sâu giấc ngủ cũng vì vậy mà tỉnh giấc.
“ Coi ra cô ta biết cách lấy lòng người khác quá nhỉ? ” Thẩm Giai Lệ vừa bước vừa nhận xét về cô con dâu mới này.
Còn phải bàn nữa sao!
Hạ Tuyết Ninh cô ấy từ nhỏ đã sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, trải qua nhiều biến cố. Hầu như chuyện gì trên đời này cũng đều thấu hết cả rồi, vậy thì mấy điều nhỏ xíu này có là gì mà không làm được?
“ Ngọc Hoa, em giúp chị lên trên nhà gọi mọi người xuống dùng bữa nhé! ” Hôm qua đến nay, sống trong căn nhà này cô đã gặp được nhiều người, nhưng thấy cô bé Ngọc Hoa này là đáng yêu nhất, không giống như mấy con người kia chỉ suốt ngày săm soi chủ nhân.
Trong lúc đợi Ngọc Hoa đi gọi mọi người, thì ở đây Tuyết Ninh tranh thủ thời gian dọn hết tất cả đem lên bàn ăn, ngắm nhìn một lượt xem xem có thứ gì còn sai sót không.
“ Chà! Ta nghe mùi thôi đã thấy nó rất ngon rồi đó, Ninh Ninh. ” Giang lão gia còn cách Tuyết Ninh mấy bước chân đã ra lời nhận xét. Đúng là người do ông chọn, còn phải bàn cãi đến sao?
Gia đình danh giá có khác, nhưng giờ ăn giấc ngủ đều phải đúng giờ. Rất nhanh, sau lời gọi của Ngọc Hoa, từ nhỏ đến lớn đều ngồi vào bàn ăn.
“ Chỉ ở nhà, có cần ăn mặc sặc sỡ như vậy không...” Tuyết Ninh nói nhỏ.
Nhìn từ trên xuống dưới, ai nấy cũng diện đồ giống hệt như đang đi dạ hội vậy!
“ Sao nay nhà mình ăn ' lạ ' thế? ” Thẩm Giai Lệ nhìn chung các món ăn được bày trên bàn, đặt ra câu hỏi.
“ Cái gì đây? Đồ như thế này cũng ăn được sao? ” Giang Hạnh Chi bắt bẻ, vốn là tiểu thư nhà giàu cơ mà! Mấy món bình dân của Tuyết Ninh, e là đám người nhà giàu này khó nuốt đây.
“ Còn món gì khác không vậy? Dọn lên đây đi, mấy món này nhìn thôi đã thấy dở tệ rồi. ”
Cả nhà liên tục bình phẩm món ăn cô chuẩn bị, đến giờ vẫn chưa được nghe lời khen nào. Giang lão gia ngồi đó nhìn và nghe được mọi thứ, ông chen ngang câu chuyện: “ Không ăn được thì nhịn, lúc trước ta cũng từng ăn mấy món còn khổ hơn thế này để có được ngày hôm nay đấy thì sao? Các con ăn sung mặc sướng quá rồi nên không coi trọng đồ ăn hả? Không ăn thì thôi, cũng chả ai ép buộc ai đâu! ”
Điều này, có lẽ đã làm sự ghét bỏ trong lòng Thẩm Giai Lệ tăng lên.
Một đứa con dâu nghèo hèn, có cuộc sống khố.n khó. Tự dưng, đùng một cái liền được bước chân vào nhà hào môn, danh gia vọng tộc, bắt đầu hành trình đổi đời. Vậy thì xứng đáng gọi bà ấy bằng hai tiếng ' mẹ chồng ' ư?
Giang Hạnh Chi tức giận, bỏ đi một mạch trong sự ngỡ ngàng của Tuyết Ninh cùng với sự khó chịu của ông nội: “ Chiều nó quá, riết nó sinh hư! ”
“ Xin lỗi ba, con sẽ dạy dỗ lại con bé, ba đừng buồn bực mà dễ sinh bệnh ạ...” Thẩm Giai Lệ vừa đằm thắm nhẹ nhàng nói chuyện với Giang lão gia, nhưng ánh mắt vẫn rất nhạy bén ' liếc ' ngang về phía Tuyết Ninh.
Cuối cùng, tất cả đành ngậm ngùi dùng bữa sáng do chính tay cô con dâu mới về nhà này chuẩn bị.
“ Phong, lại đây dùng bữa luôn đi con.” Giang lão gia vừa thấy Thiếu Phong xuống, liền gọi anh ta đến bàn ăn. Đúng là cháu đích tôn có khác, anh luôn được quan tâm và chiều chuộng so với những người anh em khác trong nhà. Cậy thế đó, Thẩm Giai Lệ bà ta luôn tỏ thái độ chán chường, nghĩ mình đã nắm trong tay sổ sách của gia đình.
Suốt buổi, ai nấy đều mãi mê hưởng thức phần ăn của mình, ngay cả một câu nói cũng chớ hề có.
Chỉ mỗi Tuyết Ninh, ánh mắt vẫn len lén ngó xem người đàn ông kia...
“ Thấy thế nào, Phong? ”
“ Tạm ổn! ”
“ Vợ con nấu đấy, công nhận con bé nó khéo léo thật! ”
Thiếu Phong đang dùng rõ ngon nhưng đến khi nghe ông nội nhắc đến từ ' vợ ' liền khựng người, anh ta ngưng ngang bữa ăn. Vội vã bỏ đi, không lời chào tạm biệt.
Kể từ ngày người vợ cũ ra đi đột ngột, lòng anh đau như triệu vết cắt khứa vào đó. Đau đớn đến tột cùng, tưởng chừng anh ta đã không thể sống tiếp nữa, nhưng vì nghĩ cho cậu nhóc Thiếu Huy kia mà vững bước, cố giữ lấy sự bình tĩnh. Từ đó, mãi mê cắm đầu cắm cổ vào công việc nên tình cảm cha con dần xa cách.
Bởi vậy, ngay lúc hôn sự được ông nội sắp xếp anh hết mực từ chối. Ngay từ đầu đã không có thứ gọi là tình yêu, thì liệu ' ăn đời ở kiếp ' với nhau được không?
Cũng vì chữ hiếu đạt trên hàng đầu, Thiếu Phong nhẫn nhịn chấp nhận kết hôn. Nhưng không phải vì vậy mà cô gái xa lạ này sẽ trở thành người vợ thật thụ của anh, mọi giấy tờ chỉ có thể nói là ' danh nghĩa ' còn thực tế thấy rõ...Đêm qua đến nay ngay cả ngó nhìn một lần cũng chớ hề!
“ Mặc kệ nó, con đừng buồn nha Ninh Ninh. Tạm thời thằng bé chưa quen thôi, lâu dần sống chung với nhau rồi nó cũng thấy được tấm chân tình của con. ” Thấy Tuyết Ninh có vẻ buồn rầu, ông nội lên tiếng an ủi.
Tính thằng nhãi đó ông đây còn lạ gì!
“ Trước đây nhiều lần Quân Thiệu làm tôi buồn, ông có quan tâm an ủi như bây giờ không chứ! ” Thẩm Giai Lệ thầm nghĩ. Đến đây, nỗi ghen tị càng dâng cao hơn. Cùng lắm chỉ là một con nhãi nghèo khổ, liệu xứng đáng ngồi chung mâm với đại tiểu thư nhà họ Thẩm như bà đây chứ!?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro