Chiếc Chìa Khoá
Khiết Tử Giang (Ciara )
2024-08-26 15:06:42
Giang Thiếu Phong ngoài việc nhẫn nhịn, cúi người nghe lời ông nội dạy dỗ chứ chẳng dám hó hé bất cứ thứ gì. Còn riêng phần Thẩm Giai Lệ, bà ta càng căm thù cô con dâu mới về này hơn nữa.
“ Con mau đưa chìa khoá tủ cũng như sổ sách cho Ninh Ninh. Từ nay con bé sẽ thay thế con quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà! ” Im lặng quá lâu rồi, đã đến lúc cho trên dưới lớn nhỏ biết đến sự tồn tại của ông. Không thể để người Thẩm gia bọn họ muốn tự tung tự tác thế nào cũng được.
Thẩm Giai Lệ ngơ người, người phụ nữ này không ngờ đến chuyện Giang lão gia vừa nói. Còn những tưởng ông chỉ trách móc đôi ba câu xong lại êm xuôi như bình thường, nào ngờ hôm nay cương quyết đến thế.
“ Ba! Ba nghĩ sao mà đưa chìa khoá cho nó, một con nghèo vì tiền sẵn sàng kết hôn với người chưa từng gặp mặt! Liệu nó có thể quản lý tốt hơn con sao? ” Thẩm Giai Lệ nhường nhịn bao lâu, nhẫn nại cố gắng cho Giang lão gia thấy, khó khăn lắm mới giữ được thứ quyền lực trong nhà. Nay bà ta dễ dàng đưa cho một con nhãi không thân thế như Tuyết Ninh ư? Không đời nào!
Rơi vào tình huống khó xử, Tuyết Ninh buộc lòng lên tiếng: “ Ông nội, con không cần giữ thứ gì đâu. Khi con đặt chân đến Giang gia, con chỉ đem theo vali quần áo còn những thứ khác không phải của con, con không nhận đâu. Còn nữa, mẹ dù sao cũng là bậc trưởng bối, con đây là phận dâu trong nhà nên mấy lời mẹ nói cứ coi như con chưa từng nghe, người một nhà cả thôi! ”
Cũng là ' dâu ' nhưng có đứa thì trầm lặng, nói gì nghe đấy, vã lại hiểu chuyện vô cùng. Còn có đứa kiêu ngạo, hóng hách, nói năng láo toét.
“ Lời ông đã quyết, không nói thêm! ” Giang lão gia nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Ha, khá khen cho Hạ Tuyết Ninh cô nàng này chỉ là kẻ nghèo có lối sống hạ lưu, cơm ngày ba bữa cũng không thể lo nổi. Vậy mà một bước được lên tận trời xanh, nắm giữ mọi quyền hành trong Giang gia, người người trên dưới đều gọi tiếng “ thiếu phu nhân ” gì đó nữa.
Nhìn cảnh mẹ mình bị ' chị dâu ' được mua về ức hiếp, Giang Hạnh Chi nói đỡ: “ Ông nội, có chuyện gì từ từ giải quyết. Trước giờ mẹ vẫn luôn giữ chìa khoá, nay ông lại đưa cho chị dâu...mặt mũi mẹ còn để ở đâu nữa ạ! ”
“ Ta chưa tính sổ con đó! Ở đây, con chưa được phép lên tiếng đâu! ” ngay cả một cái nhìn thân thiện cũng không có, Giang lão gia chỉ bình thản ngồi xuống ghế sofa soi xét chuyện đời.
Bầu không khí trong căn biệt thự to lớn dần trở nên u ám. Người ăn kẻ ở trong nhà đều đã ra sân vườn cả rồi, chỉ còn người cùng mái nhà bàn tán sôi nổi.
“ Nếu không còn chuyện gì, con xin phép về tập đoàn làm việc! ” Dứt lời, chưa được sự đồng ý của bất cứ ai trong nhà, Giang Thiếu Phong đã cất bước. Anh ta là như vậy! Chỉ cần muốn làm gì đều phải cố làm cho bằng được, từ trước đến nay định nghĩa “ đầu hàng ” không có trong từ điển của anh.
Thẩm Giai Lệ như vào thế bí, ngay cả Thiếu Phong cũng không nói giúp lời nào, bà ta đành cắn răng đưa chìa khoá cho Tuyết Ninh. Tuy bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật tâm bên trong như đang muốn nổ tung rồi!
Bà còn ' tốt tính ' dặn dò đôi ba câu: “ Chỉ mong cô làm đúng vai trò của mình, chiếc chìa khoá này tôi giữ bấy lâu nay cũng có phần nặng nhọc, người trẻ như cô e là sẽ rất khó để quản được hết. Có gì khó khăn, cứ hỏi tôi hoặc lão Thượng, tôi sẽ chỉ toàn bộ những thứ tôi biết cho CON DÂU mới về nhà chồng như cô. ”
Hai từ ' con dâu ' bà ta rõ là muốn nhấn mạnh lên. Như ngụ ý nói cô đây chẳng phải người trong nhà họ Giang, không có tư cách nắm quản thứ gì cả.
“ Con cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng để mẹ hài lòng.”
Hai mẹ con Giang Hạnh Chi và Thẩm Giai Lệ rời đi trong sự tức giận lên đến đỉnh điểm, cần giải toả ngay lúc này! Nếu không, chắc chắn sẽ lên cơn đau tim mà xảy đến chuyện không hay luôn đấy!
Khi giữ chìa khoá, sổ sách thu chi trong nhà. Chí ít hằng tháng bà ta cũng dư ra ' chút ít ' để còn shopping vui chơi với bạn bè, vậy mà giờ bị một con nhãi đáng tuổi con cái cướp mất, hỏi xem ai chẳng tức?!
“ Từ nay muốn tiêu xài gì cũng phải thông qua ý kiến của con nhỏ nhà quê đó sao, mẹ? ” Giang Hạnh Chi lay người bà, cô quả thật không muốn chuyện này xảy ra tẹo nào. Bỗng dưng đang là thiên nga, đùng một cái liền trở thành con vịt xấu xí sao?
“ Không đời nào! Mẹ sẽ cho nó biến khỏi Giang gia trong nhục nhã ê chề, nó không bao giờ trở thành con dâu của mẹ! Hạ Tuyết Ninh nghèo khổ, khốn khó sẽ không một bước mà thành nữ hoàng sánh ngang vai với ta! ”
“ Sớm nha mẹ! Con không muốn mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt của con nhỏ đó mà sống đâu! ”
Hai mẹ con họ bây giờ như đang rơi vào tình huống “ tiến thoái lưỡng nan ” vậy! Khó lòng lấy được vị thế như trước kia, trừ khi làm Giang lão gia mất lòng tin ở cô nàng ' nhà quê ' ấy.
“ Hừ! Ta im lặng quá lâu nên chúng dần quên ai mới là chủ nhân trong căn nhà này! Không sao đâu, từ nay về sau con cứ đưa Thiếu Huy ra ngoài đi chơi, không cần xin phép ai cả. Ai có ý kiến gì thì bảo họ gặp ta! ” Giang lão gia rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của Tuyết Ninh, không ngờ ông Giang thường ngày vẫn nhẹ nhàng, mặc kệ chuyện đời nay lại có thái độ lạ như vậy!
Thiếu Huy cậu bé hết sức hiểu chuyện, đến gần phía cô vỗ về an ủi. Thật ra từ lúc mọi chuyện mới bắt đầu, cậu vẫn đứng trên lầu quan sát mọi thứ và đã thấy ' mẹ ' mình chịu nhiều thiệt thòi rồi: “ Mẹ, mẹ đừng buồn mà! Do bà nội và mọi người chưa hiểu mẹ thôi, vẫn còn có Huy Huy ở đây ạ! ”
“ Huy Huy ngoan quá, cảm ơn con! ” Tuyết Ninh ôm chặt Thiếu Huy vào lòng, ra sức cảm ơn.
Dù nhiều người trong nhà không yêu quý cô, nhưng ít ra vẫn còn có ông nội cùng tiểu bảo bối Thiếu Huy mỗi ngày bên cạnh an ủi, xem như bù qua sớt lại.
Phòng khách lúc này như nơi thể hiện tình cảm của hai ' mẹ con ' nhà họ rồi!
“ Cô Hạ đó hay thật! Cậu chủ khó ở vậy mà lại nghe lời cổ răm rắp ấy nhỉ? ”
“ Chắc cô ta dùng chiêu trò gì mê hoặc ấy mà! ”
“ Đáng ghét, từ nay phải dựa vào cô ta mà sống rồi! ”
“ Tôi thấy tính cô ấy không tệ, không làm phiền đến người làm với những công việc hoàn toàn tự thực hiện được. Không giống như cô Hạnh Chi, kiêu ngạo thấy mà ghét! ”
“ Làm việc đi, tụ năm tụ bảy coi chừng mất việc như chơi! ”
Người ăn kẻ ở trong nhà không khỏi bàn tán. Vì từ trước đến nay, cậu nhóc Thiếu Huy rất khó tính, hầu như không ai chịu được tính cậu ta quá nửa tháng, luôn tìm mọi cách tránh xa mọi người. Nhưng hôm nay, đã có một kì tích xuất hiện, mang đến Tuyết Ninh phần nào giúp họ bớt lo âu trong việc chăm sóc cậu chủ nhỏ tinh quái này.
“ Con mau đưa chìa khoá tủ cũng như sổ sách cho Ninh Ninh. Từ nay con bé sẽ thay thế con quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà! ” Im lặng quá lâu rồi, đã đến lúc cho trên dưới lớn nhỏ biết đến sự tồn tại của ông. Không thể để người Thẩm gia bọn họ muốn tự tung tự tác thế nào cũng được.
Thẩm Giai Lệ ngơ người, người phụ nữ này không ngờ đến chuyện Giang lão gia vừa nói. Còn những tưởng ông chỉ trách móc đôi ba câu xong lại êm xuôi như bình thường, nào ngờ hôm nay cương quyết đến thế.
“ Ba! Ba nghĩ sao mà đưa chìa khoá cho nó, một con nghèo vì tiền sẵn sàng kết hôn với người chưa từng gặp mặt! Liệu nó có thể quản lý tốt hơn con sao? ” Thẩm Giai Lệ nhường nhịn bao lâu, nhẫn nại cố gắng cho Giang lão gia thấy, khó khăn lắm mới giữ được thứ quyền lực trong nhà. Nay bà ta dễ dàng đưa cho một con nhãi không thân thế như Tuyết Ninh ư? Không đời nào!
Rơi vào tình huống khó xử, Tuyết Ninh buộc lòng lên tiếng: “ Ông nội, con không cần giữ thứ gì đâu. Khi con đặt chân đến Giang gia, con chỉ đem theo vali quần áo còn những thứ khác không phải của con, con không nhận đâu. Còn nữa, mẹ dù sao cũng là bậc trưởng bối, con đây là phận dâu trong nhà nên mấy lời mẹ nói cứ coi như con chưa từng nghe, người một nhà cả thôi! ”
Cũng là ' dâu ' nhưng có đứa thì trầm lặng, nói gì nghe đấy, vã lại hiểu chuyện vô cùng. Còn có đứa kiêu ngạo, hóng hách, nói năng láo toét.
“ Lời ông đã quyết, không nói thêm! ” Giang lão gia nhấn mạnh thêm một lần nữa.
Ha, khá khen cho Hạ Tuyết Ninh cô nàng này chỉ là kẻ nghèo có lối sống hạ lưu, cơm ngày ba bữa cũng không thể lo nổi. Vậy mà một bước được lên tận trời xanh, nắm giữ mọi quyền hành trong Giang gia, người người trên dưới đều gọi tiếng “ thiếu phu nhân ” gì đó nữa.
Nhìn cảnh mẹ mình bị ' chị dâu ' được mua về ức hiếp, Giang Hạnh Chi nói đỡ: “ Ông nội, có chuyện gì từ từ giải quyết. Trước giờ mẹ vẫn luôn giữ chìa khoá, nay ông lại đưa cho chị dâu...mặt mũi mẹ còn để ở đâu nữa ạ! ”
“ Ta chưa tính sổ con đó! Ở đây, con chưa được phép lên tiếng đâu! ” ngay cả một cái nhìn thân thiện cũng không có, Giang lão gia chỉ bình thản ngồi xuống ghế sofa soi xét chuyện đời.
Bầu không khí trong căn biệt thự to lớn dần trở nên u ám. Người ăn kẻ ở trong nhà đều đã ra sân vườn cả rồi, chỉ còn người cùng mái nhà bàn tán sôi nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Nếu không còn chuyện gì, con xin phép về tập đoàn làm việc! ” Dứt lời, chưa được sự đồng ý của bất cứ ai trong nhà, Giang Thiếu Phong đã cất bước. Anh ta là như vậy! Chỉ cần muốn làm gì đều phải cố làm cho bằng được, từ trước đến nay định nghĩa “ đầu hàng ” không có trong từ điển của anh.
Thẩm Giai Lệ như vào thế bí, ngay cả Thiếu Phong cũng không nói giúp lời nào, bà ta đành cắn răng đưa chìa khoá cho Tuyết Ninh. Tuy bề ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật tâm bên trong như đang muốn nổ tung rồi!
Bà còn ' tốt tính ' dặn dò đôi ba câu: “ Chỉ mong cô làm đúng vai trò của mình, chiếc chìa khoá này tôi giữ bấy lâu nay cũng có phần nặng nhọc, người trẻ như cô e là sẽ rất khó để quản được hết. Có gì khó khăn, cứ hỏi tôi hoặc lão Thượng, tôi sẽ chỉ toàn bộ những thứ tôi biết cho CON DÂU mới về nhà chồng như cô. ”
Hai từ ' con dâu ' bà ta rõ là muốn nhấn mạnh lên. Như ngụ ý nói cô đây chẳng phải người trong nhà họ Giang, không có tư cách nắm quản thứ gì cả.
“ Con cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng để mẹ hài lòng.”
Hai mẹ con Giang Hạnh Chi và Thẩm Giai Lệ rời đi trong sự tức giận lên đến đỉnh điểm, cần giải toả ngay lúc này! Nếu không, chắc chắn sẽ lên cơn đau tim mà xảy đến chuyện không hay luôn đấy!
Khi giữ chìa khoá, sổ sách thu chi trong nhà. Chí ít hằng tháng bà ta cũng dư ra ' chút ít ' để còn shopping vui chơi với bạn bè, vậy mà giờ bị một con nhãi đáng tuổi con cái cướp mất, hỏi xem ai chẳng tức?!
“ Từ nay muốn tiêu xài gì cũng phải thông qua ý kiến của con nhỏ nhà quê đó sao, mẹ? ” Giang Hạnh Chi lay người bà, cô quả thật không muốn chuyện này xảy ra tẹo nào. Bỗng dưng đang là thiên nga, đùng một cái liền trở thành con vịt xấu xí sao?
“ Không đời nào! Mẹ sẽ cho nó biến khỏi Giang gia trong nhục nhã ê chề, nó không bao giờ trở thành con dâu của mẹ! Hạ Tuyết Ninh nghèo khổ, khốn khó sẽ không một bước mà thành nữ hoàng sánh ngang vai với ta! ”
“ Sớm nha mẹ! Con không muốn mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt của con nhỏ đó mà sống đâu! ”
Hai mẹ con họ bây giờ như đang rơi vào tình huống “ tiến thoái lưỡng nan ” vậy! Khó lòng lấy được vị thế như trước kia, trừ khi làm Giang lão gia mất lòng tin ở cô nàng ' nhà quê ' ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Hừ! Ta im lặng quá lâu nên chúng dần quên ai mới là chủ nhân trong căn nhà này! Không sao đâu, từ nay về sau con cứ đưa Thiếu Huy ra ngoài đi chơi, không cần xin phép ai cả. Ai có ý kiến gì thì bảo họ gặp ta! ” Giang lão gia rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của Tuyết Ninh, không ngờ ông Giang thường ngày vẫn nhẹ nhàng, mặc kệ chuyện đời nay lại có thái độ lạ như vậy!
Thiếu Huy cậu bé hết sức hiểu chuyện, đến gần phía cô vỗ về an ủi. Thật ra từ lúc mọi chuyện mới bắt đầu, cậu vẫn đứng trên lầu quan sát mọi thứ và đã thấy ' mẹ ' mình chịu nhiều thiệt thòi rồi: “ Mẹ, mẹ đừng buồn mà! Do bà nội và mọi người chưa hiểu mẹ thôi, vẫn còn có Huy Huy ở đây ạ! ”
“ Huy Huy ngoan quá, cảm ơn con! ” Tuyết Ninh ôm chặt Thiếu Huy vào lòng, ra sức cảm ơn.
Dù nhiều người trong nhà không yêu quý cô, nhưng ít ra vẫn còn có ông nội cùng tiểu bảo bối Thiếu Huy mỗi ngày bên cạnh an ủi, xem như bù qua sớt lại.
Phòng khách lúc này như nơi thể hiện tình cảm của hai ' mẹ con ' nhà họ rồi!
“ Cô Hạ đó hay thật! Cậu chủ khó ở vậy mà lại nghe lời cổ răm rắp ấy nhỉ? ”
“ Chắc cô ta dùng chiêu trò gì mê hoặc ấy mà! ”
“ Đáng ghét, từ nay phải dựa vào cô ta mà sống rồi! ”
“ Tôi thấy tính cô ấy không tệ, không làm phiền đến người làm với những công việc hoàn toàn tự thực hiện được. Không giống như cô Hạnh Chi, kiêu ngạo thấy mà ghét! ”
“ Làm việc đi, tụ năm tụ bảy coi chừng mất việc như chơi! ”
Người ăn kẻ ở trong nhà không khỏi bàn tán. Vì từ trước đến nay, cậu nhóc Thiếu Huy rất khó tính, hầu như không ai chịu được tính cậu ta quá nửa tháng, luôn tìm mọi cách tránh xa mọi người. Nhưng hôm nay, đã có một kì tích xuất hiện, mang đến Tuyết Ninh phần nào giúp họ bớt lo âu trong việc chăm sóc cậu chủ nhỏ tinh quái này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro