Có Thật Là Ngườ...
Khiết Tử Giang (Ciara )
2024-08-26 15:06:42
Mot nam sau
Tại Ngô Thị.
Ngô Thiên Mẫn thong thả bước vào, một năm đã qua, sự xinh đẹp trên gương mặt đã bình phục hoàn toàn, thậm chí còn xinh hơn lúc trước. Từ những bước chân đầu tiên, Thiên Mẫn hoàn toàn thu hút được sự chú ý của bao chàng trai trong tập đoàn.
" Tôi nghe bảo cô ấy là con nuôi của phu nhân đấy, sướng thật! Có thể một bước lên mây! "
" Nữ thần của tôi đấy! "
Họ vừa nói vừa chạm vào lồng ngực của chính mình, xem trái tim đang thổn thức, loạn nhịp vì nữ nhân họ nói.
"Giới thiệu với mọi người đây là con gái tôi - Ngô Thiên Mẫn, từ bây giờ con bé sẽ là trưởng phòng thông tin, tôi giờ đã có tuổi nên mong mọi người giúp đỡ và chiếu cố con bé nhé! " Thanh Hoa đứng trước vị trí hội đồng quản trị, thông báo về tin tốt lành bấy lâu nay bà vẫn đợi.
Khó khăn lắm cô gái này mới chấp nhận làm theo ý nguyện bà. Khổ tâm, cô không hề thích chuyện làm công sở, cũng không hẳn không thích mà là cảm thấy bản thân chưa phù hợp lắm, trí nhớ vẫn chưa phục hồi.
Mọi người trong phòng đều vỗ tay lớn, vui vẻ chào đón cô gái mới xuất hiện. Thêm một người thì bớt đi phần công việc thôi.
" Chào mọi người, tôi là Thiên Mẫn, sau này chúng ta làm việc cùng nhau vẫn mong mọi người giúp đỡ tôi."
"Đúng là con gái của Ngô phu nhân, xinh đẹp mĩ miều!"
Một ngày làm việc kết thúc, Thiên Mẫn ra xe trở về. Cô cảm thấy cuộc sống chốn công sở tuy có vui nhưng cũng có đôi lúc chán nản, buồn rầu vì không hợp với bầu không khí bàn tán, soi mói.
" Cô chủ, xe bị hư mất rồi, để tôi gọi xe khác đến đưa cô về nhé! "
"Ừm, không cần đâu anh Thiên, tôi tự về được mà. Sẵn tiện đi dạo cũng tốt. "
"Được không vậy cô..?"
" Tôi đâu còn nhỏ chứ! Hai mươi hai rồi đấy, anh cứ yên tâm đi."
Xe hư, Thiên Mẫn cũng không muốn phiền hà đến người khác, chi bằng ra ngoài dạo chơi một chút cho giải toả tâm trạng.
Lâu rồi, cô gái này không đặt chân ra khỏi nhà. Có lẽ cuộc sống quá bộn bề hay buồn chán nên dần những thứ đó không còn nghĩa lý gì nữa?
" Ghé tập đoàn BT ngay, tôi đã muốn nhường một bước nhưng bọn họ vẫn thích tiến tới, được! Ông đây cho các người lên tây thiên luôn!" Thiếu Phong nhếch mày, bực tức vì chuyện đã qua. Anh vốn không thích so đo tính toán với những kẻ yếu thế, nhưng người muốn khiêu chiến anh nhẹ nhàng chấp nhận.
" Giang tổng anh ấy đã có quá nhiều thay đổi từ ngày cô chủ..." Chu Diện thầm nghĩ, anh cảm thấy khá buồn khi
Thiếu Phong giờ đây chẳng còn là mình nữa. Dù vẫn làm tốt công việc, đúng nghĩa vụ một người cha nhưng trông thấy anh rất khác.
Từ cách ăn mặc cho đến tóc tai.
Từ cách giải quyết, cư xử với đối tác làm ăn.
Từ cách im lặng khi về đêm.
Trái tim người đàn ông này có lẽ đã chế.t theo người con gái anh yêu kể từ ngày cô ấy bỏ đi, đến một phương trời mới.
Bíp bíp.
Bíp bíp.
" Này cô gái, cô đi đứng kiểu gì đấy hả? Ra giữa đường như vậy, muốn chế.t sao?" Chu Diện mắng.
Ý thức của một số thành phần đi đường thật sự rất chán, chẳng biết dòm trước ngó sau, xem như nhà mình nên muốn tự tung tự tác đi rong chơi khắp nơi. Chỉ khổ những người tài xế, tay lái luôn cần sự vững vàng, nếu không kẻo đụng trúng lại mang hoạ vào thần.
Thiên Mẫn ngóc đầu lên, cúi đầu đến gần sát đất tỏ ý xin lỗi. Sau đó nhanh tay lẹ chân nhặt hết đống hoa quả rơi
8 mat dudng.
" Cô chủ?"
Lời nói của anh chàng này dường như thu hút được ánh mắt đang chăm chẳm nhìn vào máy tính. Thiếu Phong trớ mắt: "Cậu nói gì, cô chủ? "
"Vâng, tôi thấy cô gái phía trước nhìn rất giống cô chủ đấy ạ. "
Thiếu Phong nói không không đằng, liền bước xuống xe trong tâm thế hồi hộp mong chờ người trong mộng bấy lâu nay.
Đôi mắt không ngừng ngóng nghía không gian rộng tấp nập xe cộ. Hửm? Người đâu rồi!
" Chu Diện, câu đùa tôi sao?"
"Không phải đâu sếp, thật sự. thật sự lúc nãy tôi thấy cô chủ, g.gương mặt vẫn giống như ngày nào, không hề thay đồi."
"Vậy giờ cô ấy đâu?" Thiếu Phong vắt chân hỏi, anh ghét nhất những kẻ nói dối, đem nỗi đau của người khác để làm trò đùa.
" Cô...cô ấy." Chu Diện ấp úng, đơn giản anh cũng chả biết giải thích thế nào.
Một con người lớn đến như vậy, sao có thể biến mất giống một cơn gió? Anh tiếp tục lăn bánh, đến nơi cần đến.
Tuy vậy, tâm trạng vẫn có chút bất ổn, nhớ đến hình ảnh một Hạ Tuyết Ninh xinh đẹp, ôn nhu vừa hiện ra trước mắt mình. Nhưng rồi lại biển mất trong chốc lát.
" Hừ! Làm mất thời gian của tôi! Cậu, cuối tháng bị trừ nửa lương!"
Làm việc ở Giang Thị phải nói là có số tiền lương, tiền hưởng mỗi năm đều rất hậu hĩnh. Nhưng đáng tiếc, số Chu Diện cậu ấy không may mắn đến vậy, làm việc cho tên ác bá này gần mười năm mà tiền đồ vẫn thế. Chiếc xe mô tô cà tàng luôn đi theo anh từ những ngày đầu tiên chân ướt chân ráo bước vào Giang Thị.
Chu Diện xụ mặt, anh buồn suýt rơi nước mắt. Ồi má ơi! Cuộc đời này sao lại đối xử tệ bạc với người đẹp trai như anh? Hay anh chỉ là cậu nhân viên quèn thấp cổ bé họng nên bị chủ tịch mặt lạnh ức hiếp!
"Rõ ràng cô gái đó là Hạ tiểu thư!" Dù bị mắng, bị trừ lương thì đã sao? Chu Diện một lòng ' sắc son ' tin rằng người con gái mình suýt tông trúng chính là Hạ Tuyết Ninh.
Lời Chu Diện nói có thể không sai, nhưng với một người đã chế.t từ lâu, chẳng lẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người như vậy? Đó là vong hồn của cô ấy ư? Thật kỳ lạ!
Thiên Mẫn sau khi lấy được túi đồ, cô đi trên hai bên mép đường, nét mặt thật sự rất khó coi giống như vừa bị ai đó doạ đến tím ngắt mặt mày.
Cô thở hồn hền, ôm lấy ngực cảm thấy có chút nhức nhối. Nơi đó đập rất nhanh, có lẽ đã cảm nhận được nguy hiểm mình vừa trải qua nên nó muốn văng ra bên ngoài luôn rồi. Dại dột một lần thôi, không bao giờ cô để bản thân rơi vào tình trạng này một lần nào nữa, phải biết yêu quý mạng sống thay vì cố gắng giành lại mấy món ăn kia...
"Tí thì đi chầu ông bà, ông vải rồi! "
Hộc hộc.
Rời khỏi tập đoàn được mấy bước chân đã gặp đủ tai nạn xui rủi trên đời, khổ quá không chứ?
Bíp.
Két.
"Thiên Mẫn, lên xe!"
Bên trong chiếc xe hạng sang là một người đàn ông lịch thiệp, mang kính đen, vest đen, từ đầu đến chân đều phủ lên một màu đen như đêm vậy. Giọng nói còn khá quyết đoán, thô bạo, không dịu dàng.
Thiên Mẫn thẩn thờ, ủa cái gì vậy?
"A! Anh Thiên Hoàng!"
Còn ngỡ ai xa lạ, hóá ra người quen năm nào đây mà!
Thiên Mẫn nhanh chóng bước lên xe, nét mặt hớn hở như được mùa. Trong suốt quá trình chiếc xe chạy phăng phăng trên mặt phố, cô gái không ngừng hỏi mấy câu hết sức vô tri nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
"Anh về khi nào vậy?"
"Ba mẹ, anh Thiên Long, anh Thiên Phúc đã biết anh về chưa? "
"Hình như anh ốm xuống phải không?"
" Bao năm bên nước ngoài anh vẫn đẹp trai như vậy!"
Tại Ngô Thị.
Ngô Thiên Mẫn thong thả bước vào, một năm đã qua, sự xinh đẹp trên gương mặt đã bình phục hoàn toàn, thậm chí còn xinh hơn lúc trước. Từ những bước chân đầu tiên, Thiên Mẫn hoàn toàn thu hút được sự chú ý của bao chàng trai trong tập đoàn.
" Tôi nghe bảo cô ấy là con nuôi của phu nhân đấy, sướng thật! Có thể một bước lên mây! "
" Nữ thần của tôi đấy! "
Họ vừa nói vừa chạm vào lồng ngực của chính mình, xem trái tim đang thổn thức, loạn nhịp vì nữ nhân họ nói.
"Giới thiệu với mọi người đây là con gái tôi - Ngô Thiên Mẫn, từ bây giờ con bé sẽ là trưởng phòng thông tin, tôi giờ đã có tuổi nên mong mọi người giúp đỡ và chiếu cố con bé nhé! " Thanh Hoa đứng trước vị trí hội đồng quản trị, thông báo về tin tốt lành bấy lâu nay bà vẫn đợi.
Khó khăn lắm cô gái này mới chấp nhận làm theo ý nguyện bà. Khổ tâm, cô không hề thích chuyện làm công sở, cũng không hẳn không thích mà là cảm thấy bản thân chưa phù hợp lắm, trí nhớ vẫn chưa phục hồi.
Mọi người trong phòng đều vỗ tay lớn, vui vẻ chào đón cô gái mới xuất hiện. Thêm một người thì bớt đi phần công việc thôi.
" Chào mọi người, tôi là Thiên Mẫn, sau này chúng ta làm việc cùng nhau vẫn mong mọi người giúp đỡ tôi."
"Đúng là con gái của Ngô phu nhân, xinh đẹp mĩ miều!"
Một ngày làm việc kết thúc, Thiên Mẫn ra xe trở về. Cô cảm thấy cuộc sống chốn công sở tuy có vui nhưng cũng có đôi lúc chán nản, buồn rầu vì không hợp với bầu không khí bàn tán, soi mói.
" Cô chủ, xe bị hư mất rồi, để tôi gọi xe khác đến đưa cô về nhé! "
"Ừm, không cần đâu anh Thiên, tôi tự về được mà. Sẵn tiện đi dạo cũng tốt. "
"Được không vậy cô..?"
" Tôi đâu còn nhỏ chứ! Hai mươi hai rồi đấy, anh cứ yên tâm đi."
Xe hư, Thiên Mẫn cũng không muốn phiền hà đến người khác, chi bằng ra ngoài dạo chơi một chút cho giải toả tâm trạng.
Lâu rồi, cô gái này không đặt chân ra khỏi nhà. Có lẽ cuộc sống quá bộn bề hay buồn chán nên dần những thứ đó không còn nghĩa lý gì nữa?
" Ghé tập đoàn BT ngay, tôi đã muốn nhường một bước nhưng bọn họ vẫn thích tiến tới, được! Ông đây cho các người lên tây thiên luôn!" Thiếu Phong nhếch mày, bực tức vì chuyện đã qua. Anh vốn không thích so đo tính toán với những kẻ yếu thế, nhưng người muốn khiêu chiến anh nhẹ nhàng chấp nhận.
" Giang tổng anh ấy đã có quá nhiều thay đổi từ ngày cô chủ..." Chu Diện thầm nghĩ, anh cảm thấy khá buồn khi
Thiếu Phong giờ đây chẳng còn là mình nữa. Dù vẫn làm tốt công việc, đúng nghĩa vụ một người cha nhưng trông thấy anh rất khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ cách ăn mặc cho đến tóc tai.
Từ cách giải quyết, cư xử với đối tác làm ăn.
Từ cách im lặng khi về đêm.
Trái tim người đàn ông này có lẽ đã chế.t theo người con gái anh yêu kể từ ngày cô ấy bỏ đi, đến một phương trời mới.
Bíp bíp.
Bíp bíp.
" Này cô gái, cô đi đứng kiểu gì đấy hả? Ra giữa đường như vậy, muốn chế.t sao?" Chu Diện mắng.
Ý thức của một số thành phần đi đường thật sự rất chán, chẳng biết dòm trước ngó sau, xem như nhà mình nên muốn tự tung tự tác đi rong chơi khắp nơi. Chỉ khổ những người tài xế, tay lái luôn cần sự vững vàng, nếu không kẻo đụng trúng lại mang hoạ vào thần.
Thiên Mẫn ngóc đầu lên, cúi đầu đến gần sát đất tỏ ý xin lỗi. Sau đó nhanh tay lẹ chân nhặt hết đống hoa quả rơi
8 mat dudng.
" Cô chủ?"
Lời nói của anh chàng này dường như thu hút được ánh mắt đang chăm chẳm nhìn vào máy tính. Thiếu Phong trớ mắt: "Cậu nói gì, cô chủ? "
"Vâng, tôi thấy cô gái phía trước nhìn rất giống cô chủ đấy ạ. "
Thiếu Phong nói không không đằng, liền bước xuống xe trong tâm thế hồi hộp mong chờ người trong mộng bấy lâu nay.
Đôi mắt không ngừng ngóng nghía không gian rộng tấp nập xe cộ. Hửm? Người đâu rồi!
" Chu Diện, câu đùa tôi sao?"
"Không phải đâu sếp, thật sự. thật sự lúc nãy tôi thấy cô chủ, g.gương mặt vẫn giống như ngày nào, không hề thay đồi."
"Vậy giờ cô ấy đâu?" Thiếu Phong vắt chân hỏi, anh ghét nhất những kẻ nói dối, đem nỗi đau của người khác để làm trò đùa.
" Cô...cô ấy." Chu Diện ấp úng, đơn giản anh cũng chả biết giải thích thế nào.
Một con người lớn đến như vậy, sao có thể biến mất giống một cơn gió? Anh tiếp tục lăn bánh, đến nơi cần đến.
Tuy vậy, tâm trạng vẫn có chút bất ổn, nhớ đến hình ảnh một Hạ Tuyết Ninh xinh đẹp, ôn nhu vừa hiện ra trước mắt mình. Nhưng rồi lại biển mất trong chốc lát.
" Hừ! Làm mất thời gian của tôi! Cậu, cuối tháng bị trừ nửa lương!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm việc ở Giang Thị phải nói là có số tiền lương, tiền hưởng mỗi năm đều rất hậu hĩnh. Nhưng đáng tiếc, số Chu Diện cậu ấy không may mắn đến vậy, làm việc cho tên ác bá này gần mười năm mà tiền đồ vẫn thế. Chiếc xe mô tô cà tàng luôn đi theo anh từ những ngày đầu tiên chân ướt chân ráo bước vào Giang Thị.
Chu Diện xụ mặt, anh buồn suýt rơi nước mắt. Ồi má ơi! Cuộc đời này sao lại đối xử tệ bạc với người đẹp trai như anh? Hay anh chỉ là cậu nhân viên quèn thấp cổ bé họng nên bị chủ tịch mặt lạnh ức hiếp!
"Rõ ràng cô gái đó là Hạ tiểu thư!" Dù bị mắng, bị trừ lương thì đã sao? Chu Diện một lòng ' sắc son ' tin rằng người con gái mình suýt tông trúng chính là Hạ Tuyết Ninh.
Lời Chu Diện nói có thể không sai, nhưng với một người đã chế.t từ lâu, chẳng lẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người như vậy? Đó là vong hồn của cô ấy ư? Thật kỳ lạ!
Thiên Mẫn sau khi lấy được túi đồ, cô đi trên hai bên mép đường, nét mặt thật sự rất khó coi giống như vừa bị ai đó doạ đến tím ngắt mặt mày.
Cô thở hồn hền, ôm lấy ngực cảm thấy có chút nhức nhối. Nơi đó đập rất nhanh, có lẽ đã cảm nhận được nguy hiểm mình vừa trải qua nên nó muốn văng ra bên ngoài luôn rồi. Dại dột một lần thôi, không bao giờ cô để bản thân rơi vào tình trạng này một lần nào nữa, phải biết yêu quý mạng sống thay vì cố gắng giành lại mấy món ăn kia...
"Tí thì đi chầu ông bà, ông vải rồi! "
Hộc hộc.
Rời khỏi tập đoàn được mấy bước chân đã gặp đủ tai nạn xui rủi trên đời, khổ quá không chứ?
Bíp.
Két.
"Thiên Mẫn, lên xe!"
Bên trong chiếc xe hạng sang là một người đàn ông lịch thiệp, mang kính đen, vest đen, từ đầu đến chân đều phủ lên một màu đen như đêm vậy. Giọng nói còn khá quyết đoán, thô bạo, không dịu dàng.
Thiên Mẫn thẩn thờ, ủa cái gì vậy?
"A! Anh Thiên Hoàng!"
Còn ngỡ ai xa lạ, hóá ra người quen năm nào đây mà!
Thiên Mẫn nhanh chóng bước lên xe, nét mặt hớn hở như được mùa. Trong suốt quá trình chiếc xe chạy phăng phăng trên mặt phố, cô gái không ngừng hỏi mấy câu hết sức vô tri nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
"Anh về khi nào vậy?"
"Ba mẹ, anh Thiên Long, anh Thiên Phúc đã biết anh về chưa? "
"Hình như anh ốm xuống phải không?"
" Bao năm bên nước ngoài anh vẫn đẹp trai như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro