Cũng đâu phải a...
Khiết Tử Giang (Ciara )
2024-08-26 15:06:42
Nhược Lan đúng như cái tên cô ẩy, có phần nhu nhược và yếu đuối. Cảm xúc
cũng thế, khó hiều. Lúc nảng, lúc mưa, làm thế nào để hài lòng được cô đây?
" Minh guyết đỉnh từ bỏ. " Nhược Lan ngước mät lên nhìn Thiên Mẫn, khó khắn
nói hết câu, khu vực cổ họng lại có chút nghẹn ngào, nói ra lời chấm dứt lại
đau đến vậy?
Thiên Mẫn ngây người, khó hiều, chuyện yêu đương thật khó hiều!
Lúc thì yêu đến chết đi sống lại, bi lụy vì đối phưrơng, dùng mọi cách để có
được trái tim của người ta. Nhưng cũng có lúc lạnh nhạt, buông xuoi. Rốt
cuộc đâu mới chính là con người thật của Vân Nhược Lan?
"Câu.."
Nhược Lan cùng đội mắt nặng trĩu bầu tâm sự, cứ vây mà nói hết tâm tư: "
Anh ấy không thích minh, cậu nghĩ xem nếu như mình cứ liên tục đến quấy rầy,
có phải rất mất giá không? Với cẳ..anh ấy có người trong lòng rồi. "
"Hả? Anh Thiên Hoàng c...có người thương rồi sao? Öng anh này tệ thật, còn
không nói cho mình nghe! Mà sao cậu biết...người đó là ai thế? " Thiên Mẫn tò
mò, muốn tìm hiểu ngay câu trả lời. Anh em thân thiết, ở chung mái nhà ấy mà
cô chắng biết đưỢc cô bạn gái ' may mån' của ông anh trai đó.
" Người đó là cậu.
Phut.
Cái quái gì đang diễn ra?
Cậu ấy nói...Anh trai minh thích mình?
Nực cười!
Thiên Mẫn vội năm tay Nhược Lan, gạc bỏ những suy nghĩ vớ vẫn trong đầu,
bảo:" Câu nói linh tinh gì đấy? Anh Thiên Hoàng và mình là anh em mà? Sao
có thể xảy ra..."
Quả thật, từ trước đến nay trong lòng cô nàng vẫn luôn coi anh em nhà Ngô
gia là máu mủ ruột thịt. Họ tốt bụng, giúp cô trong tình cảnh ngặt nghèo nhất,
những chuyện chưa chạc người thân trong nhà đã làm được. Đương nhiên,
chuyện tình cám trai gái không thể xáy ra.
Nhược Lan giữ nguyên ý nghĩ, bình thản đáp: " Cūng đâu phải anh em ruột thịt?
Cậu và anh Thiên Hoàng mới là em anh em trong một năm hơn thôi. "
" Cũng đâu phải anh em ruột thịt. "
" Cũng đầu phải anh em ruột thit. "
" Cũng đâu phải anh em ruột thịt. "
" Cũng đâu phải anh em ruột thịt. "
" Cũng đâu phải anh em ruột thịt. "
Mấy câu nói của Nhược Lan như ăn sâu vào trong máu, liên tiếp hiện lên.
Thiên Mẫn chau mày, tay ôm lấy đầu bức bối than vẫn: " Không có đâu, cậu đừng nói linh tinh, anh Thiên Hoàng mà nghe được thì lại không hay."
Nhưng Nhược Lan nói cũng không hề sai, anh em ruột thì oan trái. Đảng này,
hai người ngay cả chung nứa dòng máu cũng không!
Vậy chuyện yêu đương, không gì là không thể.
" Minh biết cậu không có tình cám với anh Thiên Hoàng. Nhưng anh ấy thì có,
cậu thử nhìn vào måt của ảnh là biết, luôn dịu dàng so với lúc đúng trước mặt
bạn nữ hác giới. Còn nhiều thứ lẫm, cậu tin mình, người ngoài cuộc luôn có
cái nhìn hơn người trong cuộc. " Nhược Lan vỗ nhẹ vai Thiên Mẫn. Mặc dù cô
gái này khá đau nhói khi nhảc đến tên người đàn ông đó, nhưng đã sao? Càng
giấu trong lòng, càng nhiều ưu phiền!
" Cậu đừng nói nữa!" Thiên Mẫn quay gót, mấy lời này không nghe lot tai chút
nào.
Không phải anh em trong nhà thì sao? Vậy là có thể yêu nhau ư? Không, cô
không chấp nhận điều đó!
Trong måt Thiên Mẫn, Ngô Thiên Hoàng chính là thần tượng trong lòng, dù
anh có xuất thân tốt nhưng rất cố gảng cho chặn đường phía trướC, chẳng
giống đám công tử nhà giàu chi biết ăn chơi hư đốn. Ngoài ra, một chút tình
cảm vượt qua mức tình anh em cũng không hề có.
" Chảc là có sự hiều lầm ở đây. " Thiên Mẫn khảng định là như thể.
Rõ hai tính cách khác nhau một trời một vực, tuổi tác rõ xa. Hửm, không lẽ
anh vậy mà phải lòng cô? Càng nói càng phi lý.
" Cậu nói cho mình biết, cậu còn thích anh ẩy phải không?"
Đối mặt với câu hỏi của Thiên Mẫn, Nhược Lan câm nín. Ý tứ con nhà người ta bấy lâu nay chẳng lẽ cô chưa rõ à?Nhược Lan khẽ gật đầu, nói nhỏ:"M.mà anh ấy...Thôi, dù làm gì anh ấy cũng
không yêu mình...c..cậu đừng phí công vô it.."
Một Vân Nhược Lan mạnh dạn ngày nào đâu? Sao bây giờ cô yếu đuối đến
thế!
" Chán cậu, chưa thử làm sao biết. Phải kiên trì, quyết đoán mới có được
chồng đẹp trai, biết không? "
Bị lay động, Nhược Lan như cÓ sức sống trở lại, cô cười tươi thậm chí còn
khoe såc hơn cả mấy bông hoa ngoài sân vườn.
" Ok bạn yêu, à không...Phải là em chòng yêu dấu mới đúng! " Một nụ hôn ngay
sau đó được áp lên chiếc má mịn màng như da em bé của Thiên Mẫn, nổi hết
da gà rồi này!
Cả buổi sáng, hai' chị em'ngoi yên trong phòng, không bước ra ngoài dù chỉ
nửa bước. Hoá ra là đang bàn chuyện đại sự, ảnh hưởng đến tương lai ở thế
hệ sau, chỉ cần có chút sai phạm chảc chản là cả một hệ lụy kéo theo.
Vân phu nhân ở dưới nhà lo sốt gió, bà đánh liều đi lên trên xem tinh hình.
Một Vân Nhược Lan chưa đủ, giờ lai thêm Ngô Thiên Mẫn sao?
" Hai cái đứa này, đang làm gì trên đó vậy chứ, không biết con bé Mẫn Mẫn có
khuyên ngăn được Lan Lan không. " Bà luôn miệng lầm bẩm, gương mặt hiện
rõ nét nhăn lên luôn ròi, chẳng phải vì lo cho hai con người đó à.
Cạch.
Cánh cửa không khoá trái bên trong nên dễ dàng được Vân phu nhân mở ra.
Bà chỉ hé phần nhỏ thôi, kėo tụi nhỏ lại nghĩ mình là người lớn nhưng lại đi
nhiều chuyện của trẻ con thì thật mất mặt.
Khung cảnh bên trong làm bà há hốc mồm, cùng với sự hạanh phúc, hai người
bọn họ đang vẽ vời cái gì đó! Dù không thẩy rõ, nhưng Vân phu nhân phần nào
yên tâm, miễn là thấy được nụ cười trên mội con gái thì trả giá bao nhiêu bà
đây xin chấp nhận hết. Đấy chính là sự cao cả, thiêng liêng của bậc cha mę.
"Đứa bé Mẫn Mẫn này đúng là rất có tài năng, Lan Lan khó bảo như vậy mà
nó cũng thuyết phục được. " Vân phu nhân đánh giá cao về cô con gái nuôi
bên nhà họ Ngô, nếu như lúc trước gặp được cô sớm hơn họ, có lē bà cũng
đưa cô về làm con gái, bầu bạn sớm hôm cùng Vân Nhược Lan.
cũng thế, khó hiều. Lúc nảng, lúc mưa, làm thế nào để hài lòng được cô đây?
" Minh guyết đỉnh từ bỏ. " Nhược Lan ngước mät lên nhìn Thiên Mẫn, khó khắn
nói hết câu, khu vực cổ họng lại có chút nghẹn ngào, nói ra lời chấm dứt lại
đau đến vậy?
Thiên Mẫn ngây người, khó hiều, chuyện yêu đương thật khó hiều!
Lúc thì yêu đến chết đi sống lại, bi lụy vì đối phưrơng, dùng mọi cách để có
được trái tim của người ta. Nhưng cũng có lúc lạnh nhạt, buông xuoi. Rốt
cuộc đâu mới chính là con người thật của Vân Nhược Lan?
"Câu.."
Nhược Lan cùng đội mắt nặng trĩu bầu tâm sự, cứ vây mà nói hết tâm tư: "
Anh ấy không thích minh, cậu nghĩ xem nếu như mình cứ liên tục đến quấy rầy,
có phải rất mất giá không? Với cẳ..anh ấy có người trong lòng rồi. "
"Hả? Anh Thiên Hoàng c...có người thương rồi sao? Öng anh này tệ thật, còn
không nói cho mình nghe! Mà sao cậu biết...người đó là ai thế? " Thiên Mẫn tò
mò, muốn tìm hiểu ngay câu trả lời. Anh em thân thiết, ở chung mái nhà ấy mà
cô chắng biết đưỢc cô bạn gái ' may mån' của ông anh trai đó.
" Người đó là cậu.
Phut.
Cái quái gì đang diễn ra?
Cậu ấy nói...Anh trai minh thích mình?
Nực cười!
Thiên Mẫn vội năm tay Nhược Lan, gạc bỏ những suy nghĩ vớ vẫn trong đầu,
bảo:" Câu nói linh tinh gì đấy? Anh Thiên Hoàng và mình là anh em mà? Sao
có thể xảy ra..."
Quả thật, từ trước đến nay trong lòng cô nàng vẫn luôn coi anh em nhà Ngô
gia là máu mủ ruột thịt. Họ tốt bụng, giúp cô trong tình cảnh ngặt nghèo nhất,
những chuyện chưa chạc người thân trong nhà đã làm được. Đương nhiên,
chuyện tình cám trai gái không thể xáy ra.
Nhược Lan giữ nguyên ý nghĩ, bình thản đáp: " Cūng đâu phải anh em ruột thịt?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu và anh Thiên Hoàng mới là em anh em trong một năm hơn thôi. "
" Cũng đâu phải anh em ruột thịt. "
" Cũng đầu phải anh em ruột thit. "
" Cũng đâu phải anh em ruột thịt. "
" Cũng đâu phải anh em ruột thịt. "
" Cũng đâu phải anh em ruột thịt. "
Mấy câu nói của Nhược Lan như ăn sâu vào trong máu, liên tiếp hiện lên.
Thiên Mẫn chau mày, tay ôm lấy đầu bức bối than vẫn: " Không có đâu, cậu đừng nói linh tinh, anh Thiên Hoàng mà nghe được thì lại không hay."
Nhưng Nhược Lan nói cũng không hề sai, anh em ruột thì oan trái. Đảng này,
hai người ngay cả chung nứa dòng máu cũng không!
Vậy chuyện yêu đương, không gì là không thể.
" Minh biết cậu không có tình cám với anh Thiên Hoàng. Nhưng anh ấy thì có,
cậu thử nhìn vào måt của ảnh là biết, luôn dịu dàng so với lúc đúng trước mặt
bạn nữ hác giới. Còn nhiều thứ lẫm, cậu tin mình, người ngoài cuộc luôn có
cái nhìn hơn người trong cuộc. " Nhược Lan vỗ nhẹ vai Thiên Mẫn. Mặc dù cô
gái này khá đau nhói khi nhảc đến tên người đàn ông đó, nhưng đã sao? Càng
giấu trong lòng, càng nhiều ưu phiền!
" Cậu đừng nói nữa!" Thiên Mẫn quay gót, mấy lời này không nghe lot tai chút
nào.
Không phải anh em trong nhà thì sao? Vậy là có thể yêu nhau ư? Không, cô
không chấp nhận điều đó!
Trong måt Thiên Mẫn, Ngô Thiên Hoàng chính là thần tượng trong lòng, dù
anh có xuất thân tốt nhưng rất cố gảng cho chặn đường phía trướC, chẳng
giống đám công tử nhà giàu chi biết ăn chơi hư đốn. Ngoài ra, một chút tình
cảm vượt qua mức tình anh em cũng không hề có.
" Chảc là có sự hiều lầm ở đây. " Thiên Mẫn khảng định là như thể.
Rõ hai tính cách khác nhau một trời một vực, tuổi tác rõ xa. Hửm, không lẽ
anh vậy mà phải lòng cô? Càng nói càng phi lý.
" Cậu nói cho mình biết, cậu còn thích anh ẩy phải không?"
Đối mặt với câu hỏi của Thiên Mẫn, Nhược Lan câm nín. Ý tứ con nhà người ta bấy lâu nay chẳng lẽ cô chưa rõ à?Nhược Lan khẽ gật đầu, nói nhỏ:"M.mà anh ấy...Thôi, dù làm gì anh ấy cũng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
không yêu mình...c..cậu đừng phí công vô it.."
Một Vân Nhược Lan mạnh dạn ngày nào đâu? Sao bây giờ cô yếu đuối đến
thế!
" Chán cậu, chưa thử làm sao biết. Phải kiên trì, quyết đoán mới có được
chồng đẹp trai, biết không? "
Bị lay động, Nhược Lan như cÓ sức sống trở lại, cô cười tươi thậm chí còn
khoe såc hơn cả mấy bông hoa ngoài sân vườn.
" Ok bạn yêu, à không...Phải là em chòng yêu dấu mới đúng! " Một nụ hôn ngay
sau đó được áp lên chiếc má mịn màng như da em bé của Thiên Mẫn, nổi hết
da gà rồi này!
Cả buổi sáng, hai' chị em'ngoi yên trong phòng, không bước ra ngoài dù chỉ
nửa bước. Hoá ra là đang bàn chuyện đại sự, ảnh hưởng đến tương lai ở thế
hệ sau, chỉ cần có chút sai phạm chảc chản là cả một hệ lụy kéo theo.
Vân phu nhân ở dưới nhà lo sốt gió, bà đánh liều đi lên trên xem tinh hình.
Một Vân Nhược Lan chưa đủ, giờ lai thêm Ngô Thiên Mẫn sao?
" Hai cái đứa này, đang làm gì trên đó vậy chứ, không biết con bé Mẫn Mẫn có
khuyên ngăn được Lan Lan không. " Bà luôn miệng lầm bẩm, gương mặt hiện
rõ nét nhăn lên luôn ròi, chẳng phải vì lo cho hai con người đó à.
Cạch.
Cánh cửa không khoá trái bên trong nên dễ dàng được Vân phu nhân mở ra.
Bà chỉ hé phần nhỏ thôi, kėo tụi nhỏ lại nghĩ mình là người lớn nhưng lại đi
nhiều chuyện của trẻ con thì thật mất mặt.
Khung cảnh bên trong làm bà há hốc mồm, cùng với sự hạanh phúc, hai người
bọn họ đang vẽ vời cái gì đó! Dù không thẩy rõ, nhưng Vân phu nhân phần nào
yên tâm, miễn là thấy được nụ cười trên mội con gái thì trả giá bao nhiêu bà
đây xin chấp nhận hết. Đấy chính là sự cao cả, thiêng liêng của bậc cha mę.
"Đứa bé Mẫn Mẫn này đúng là rất có tài năng, Lan Lan khó bảo như vậy mà
nó cũng thuyết phục được. " Vân phu nhân đánh giá cao về cô con gái nuôi
bên nhà họ Ngô, nếu như lúc trước gặp được cô sớm hơn họ, có lē bà cũng
đưa cô về làm con gái, bầu bạn sớm hôm cùng Vân Nhược Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro