Em Trai Hay Em...
Khiết Tử Giang (Ciara )
2024-08-26 15:06:42
Sáng hôm sau.
Tuyết Ninh bật dậy từ trên giường, cô lờ mò mở mắt, tràn đầy sự mệt mỏi. Vươn hai tay lên cao, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh căn phòng rộng lớn, sau đó lấy tay che che miệng rồi ngáp mấy tiếng.
Như thói quen, cô dùng tay xoa xoa phía bên cạnh, tìm kiếm thứ gì đó nhưng không thấy tung tích nơi nào.
Tối đêm qua về đến nhà đã trẻ, còn thêm anh ' hành ' cả đêm, nên hồm nay dậy muộn so với mọi ngày.
Cô nhìn đồng hồ báo thức, ôi má ơi!
Ai, là ai đã tắt báo thức của cô?
Không xong rồi, không xong rồi! Nhân viên trong tập đoàn Giang Thị đã không yêu thích gì cô vợ sếp tổng như cô, giờ còn đến muộn, thế nào bọn họ cũng có cớ xù xì bàn tán sôi nổi cho xem.
Tuyết Ninh chạy đến tủ quần áo, xém chút đã ngã nhào ra sàn rồi!
Nhưng không đâu! Một lực tay đủ lớn và thô ráp vẫn luôn đứng phía sau che chở cho cô, Giang Thiếu Phong!
" Bà xã, em đang làm gì vậy? Cần gì gấp gáp thế, có chồng em ở đây rồi! "
Tuyết Ninh cô ấy muốn quay lại những ngày trước, cách xưng hô " tôi" " em" vậy mà dễ chịu hơn lúc này. Mới sáng ra anh liền nói mấy lời làm người nghe nổi gai ốc lên rồi.
' Tách tách '
Một chút ánh sáng chói lóa từ máy chụp hình chỗ cánh cửa phát ra. Hai gương mặt, hai cơ thể đang chìm đắm trong sự hạnh phúc đều ngơ ngác, quay đầu về nơi cần nhìn. Đôi mắt tròn xoe hoảng loạn, còn tưởng ai xa lạ hoá ra thẳng nhóc con Thiếu Huy đang muốn pha chút trò vui.
Cậu bé chạy đi trong vui vẻ, tay không quên kéo cửa lại. Không gian mênh mang, lần nữa chỉ có hai trái tim đang thồn thức vì nhau.
Thình thịch thình thịch.
Tiếng nhịp tim đập lên rất nhanh, cứ như sắp văng ra bên ngoài luôn vậy.
"A...anh làm gì vậy? Có thấy thằng bé nó cười không? Ng...ngại chế.t đi được! " Tuyết Ninh đánh yêu vào phần ngực săn chắc của người đàn ông đang ôm chặt lấy mình, cuối cùng cô đẩy anh sang một bên, gương mặt đáng yêu không thể giấu đi sự tức giận bên trong.
"Ngại gì? Sao phải ngại, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, thằng bé là con của chúng ta, hửm?"
Từng từ, từng chữ phát ra, y như rằng anh tiến thêm một bước về phía cô. Giống như đang chơi cái trò ' tiến lùi' ấy, anh cứ tiến lên là việc của anh, còn lùi về sau là chuyện của cô. Không ai liên quan đến nhau, nhưng có chung một mục đích chính là mang đến hơi ấm cho nhau.
" Tám giờ rồi đó, anh làm ơn cho em vào trong phòng tắm thay đồ giùm đi! "
"Bà xã, chúng ta tiếp tục tìm kiếm em cho Thiếu Huy nhé?"
Tuyết Ninh không nói nữa, hai vành tai tỏ lên như thể ai vừa cắn vào ấy. Cô đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm, sau đó khóa chốt bên trong. Ôi! Thoát kiếp nạn bị sói già ăn thịt rồi!
Anh cũng nhận ra, anh không còn là chính mình nữa. Một người thích không gian yên tĩnh, im lặng, lạnh nhạt với mọi thứ, giờ đây lại trở thành kẻ ' háo sắc' đầu óc chỉ biết đến vợ và con. Làm ơn đi, hãy trả lại một Giang tổng ngày xưa đầy!
Đến khi cô bước chân ra ngoài, hình ảnh đặc sắc ập vào mắt cô chính là hai ba con đang cười đùa vui vẻ. Cô không hiểu sao, bản thân không tự chủ được mà cười theo, ánh mắt híp lại nhưng vẫn còn trông thấy sự hồn nhiên, đáng yêu kia.
"Ba, Huy Huy thật sự rất muốn có em! Các bạn trong lớp đều có em trai hoặc em gái, ngày nào bọn họ cũng vô lớp nói về một ngày chơi với em cả, Huy Huy thấy tủi thân quá..." Thiếu Huy nhào vào lòng Thiếu Phong, tâm sự như hai người đàn ông thật thụ, không phải mang danh người ba và đứa con đâu.
Hơ, nhưng sao là lúc cô vừa đi ra? Hai người họ chắc hẳn đang ủ mưu gì đó rồi!
Tuyết Ninh đứng một bên quan sát, để coi màn ' kẻ tung người hứng ' này kéo dài được bao lâu, ăn ý được bao nhiều.
" Nhưng mẹ không muốn sinh em bé, hay con tự đi nói với mẹ đi!"
" Sao lại không ạ?" Cậu bé hồn nhiên, phì má hỏi. Đúng là con nít, hai má vừa nhìn đã thấy rất mịn màng, đáng yêu làm sao, khiến người ta chỉ muốn cắn một phát cho đã nư.
Thiếu Phong lâu lâu lén ngó về phía sau, nơi có cô gái trẻ đang hóng hía chuyện của mình. Anh cười thầm trong bụng, chuyến này anh và Thiếu Huy sắp có em bé để bế bồng rồi. Anh cố tình hỏi lớn: " Thế Huy Huy thích em trai hay em gái đây? Ba mẹ sẽ sinh cho con! "
Sẽ sinh? Ố, ơ? Người mang trọng trách quan trọng đó đã đồng ý từ lúc nào thế? Anh cũng tùy tiện quá rồi!
Thiếu Huy mạnh dạn nói, cậu bé vốn thích có em nên không chần chừ gì đâu nha!
"Em trai hay em gái gì cũng được ạ! Nhưng nếu là em gái sẽ tốt hơn, vì em gái sẽ dễ thương và xinh đẹp giống như mẹ Tuyết Ninh. Còn em trai thì chắc em ấy sẽ có tính cọc cắn, cau có như ba mất! Thôi, thôi, Huy Huy không chịu có em trai đâu ạ! "
Tuyết Ninh bất giác cười theo sự thích thú của Thiếu Huy. Đứa trẻ này, thật biết cách làm người ta vui vẻ.
Cậu bé đã giúp cô nói lên nỗi lòng bao lâu nay. Gương mặt lạnh nhạt này của anh, tốt nhất nên cất vào trong tủ kính ấy và nhất là không bao giờ mở ra, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác. Nhớ có mấy lúc, Tuyết Ninh rõ cười rạng rỡ nhưng khi quay sang nhìn phải nét mạnh không hề biến sắc đó, cô đành ngậm ngùi cất đi cảm xúc.
Thiếu Phong có gương mặt không hề tươi như bao người, giờ đây khi nghe cậu con trai mình cưng chiều hết mực, đi nói mấy lời này... Thật là làm anh phát điên!
"Con dám hả? Là mẹ dạy con nói mấy lời đó phải không?" Thiếu Phong đứng dậy, bắt đầu chơi màn đuổi bắt đầy thú vị. Anh vừa chạy theo vừa phô ra nét mặt tức giận, con trai cưng của anh ngày hôm nay lại ' phản' anh sao?
Thiếu Huy chạy ríu rít cả căn phòng, cậu bé lao đến ôm chặt chân Tuyết Ninh không rời, miệng kêu cứu: " Mẹ, mẹ ơi, mẹ cứu Huy Huy!"
" Hôm nay ba đánh đòn con!" Thiếu Phong lớn tiếng quát.
" Rõ ràng ba bảo con nói như vậy với mẹ, rồi giờ ba đòi đánh con, Hứ! Không công bằng, m..mẹ mẹ làm chủ cho con! "
Rồi, đuôi cáo đã lộ, xem anh còn gì để chối nữa không?
Tuyết Ninh khoanh tay, mặt tỏ vênh váo, đôi mắt đang rực lửa chuẩn bị cơn thịnh nộ lớn sắp diễn ra. Cô vỗ tay mấy cái, như lời khen ngợi dành cho vai diễn xuất sắc của hai ba con nhà họ Giang này.
" Hai người được lắm! "
Khi nãy hai người rượt đuổi nhau chưa đủ, được thôi! Để cô tham gia chung cho vui nhà vui cửa!
" Á! Ba ba cứu con! "
" Con tự lo đi, ba lo cho thân ba còn chưa xong! "
" Hai người đứng lại đó cho TÔI!"
Tiếng đùa giỡn làm náo nhiệt cả căn biệt thự. Tuyết Ninh lần này cô ấy chính là làm chủ được đại cuộc, cho chừa cái thói ỉ hai ăn hiếp một nè!
Tuyết Ninh bật dậy từ trên giường, cô lờ mò mở mắt, tràn đầy sự mệt mỏi. Vươn hai tay lên cao, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh căn phòng rộng lớn, sau đó lấy tay che che miệng rồi ngáp mấy tiếng.
Như thói quen, cô dùng tay xoa xoa phía bên cạnh, tìm kiếm thứ gì đó nhưng không thấy tung tích nơi nào.
Tối đêm qua về đến nhà đã trẻ, còn thêm anh ' hành ' cả đêm, nên hồm nay dậy muộn so với mọi ngày.
Cô nhìn đồng hồ báo thức, ôi má ơi!
Ai, là ai đã tắt báo thức của cô?
Không xong rồi, không xong rồi! Nhân viên trong tập đoàn Giang Thị đã không yêu thích gì cô vợ sếp tổng như cô, giờ còn đến muộn, thế nào bọn họ cũng có cớ xù xì bàn tán sôi nổi cho xem.
Tuyết Ninh chạy đến tủ quần áo, xém chút đã ngã nhào ra sàn rồi!
Nhưng không đâu! Một lực tay đủ lớn và thô ráp vẫn luôn đứng phía sau che chở cho cô, Giang Thiếu Phong!
" Bà xã, em đang làm gì vậy? Cần gì gấp gáp thế, có chồng em ở đây rồi! "
Tuyết Ninh cô ấy muốn quay lại những ngày trước, cách xưng hô " tôi" " em" vậy mà dễ chịu hơn lúc này. Mới sáng ra anh liền nói mấy lời làm người nghe nổi gai ốc lên rồi.
' Tách tách '
Một chút ánh sáng chói lóa từ máy chụp hình chỗ cánh cửa phát ra. Hai gương mặt, hai cơ thể đang chìm đắm trong sự hạnh phúc đều ngơ ngác, quay đầu về nơi cần nhìn. Đôi mắt tròn xoe hoảng loạn, còn tưởng ai xa lạ hoá ra thẳng nhóc con Thiếu Huy đang muốn pha chút trò vui.
Cậu bé chạy đi trong vui vẻ, tay không quên kéo cửa lại. Không gian mênh mang, lần nữa chỉ có hai trái tim đang thồn thức vì nhau.
Thình thịch thình thịch.
Tiếng nhịp tim đập lên rất nhanh, cứ như sắp văng ra bên ngoài luôn vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A...anh làm gì vậy? Có thấy thằng bé nó cười không? Ng...ngại chế.t đi được! " Tuyết Ninh đánh yêu vào phần ngực săn chắc của người đàn ông đang ôm chặt lấy mình, cuối cùng cô đẩy anh sang một bên, gương mặt đáng yêu không thể giấu đi sự tức giận bên trong.
"Ngại gì? Sao phải ngại, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, thằng bé là con của chúng ta, hửm?"
Từng từ, từng chữ phát ra, y như rằng anh tiến thêm một bước về phía cô. Giống như đang chơi cái trò ' tiến lùi' ấy, anh cứ tiến lên là việc của anh, còn lùi về sau là chuyện của cô. Không ai liên quan đến nhau, nhưng có chung một mục đích chính là mang đến hơi ấm cho nhau.
" Tám giờ rồi đó, anh làm ơn cho em vào trong phòng tắm thay đồ giùm đi! "
"Bà xã, chúng ta tiếp tục tìm kiếm em cho Thiếu Huy nhé?"
Tuyết Ninh không nói nữa, hai vành tai tỏ lên như thể ai vừa cắn vào ấy. Cô đẩy mạnh cánh cửa phòng tắm, sau đó khóa chốt bên trong. Ôi! Thoát kiếp nạn bị sói già ăn thịt rồi!
Anh cũng nhận ra, anh không còn là chính mình nữa. Một người thích không gian yên tĩnh, im lặng, lạnh nhạt với mọi thứ, giờ đây lại trở thành kẻ ' háo sắc' đầu óc chỉ biết đến vợ và con. Làm ơn đi, hãy trả lại một Giang tổng ngày xưa đầy!
Đến khi cô bước chân ra ngoài, hình ảnh đặc sắc ập vào mắt cô chính là hai ba con đang cười đùa vui vẻ. Cô không hiểu sao, bản thân không tự chủ được mà cười theo, ánh mắt híp lại nhưng vẫn còn trông thấy sự hồn nhiên, đáng yêu kia.
"Ba, Huy Huy thật sự rất muốn có em! Các bạn trong lớp đều có em trai hoặc em gái, ngày nào bọn họ cũng vô lớp nói về một ngày chơi với em cả, Huy Huy thấy tủi thân quá..." Thiếu Huy nhào vào lòng Thiếu Phong, tâm sự như hai người đàn ông thật thụ, không phải mang danh người ba và đứa con đâu.
Hơ, nhưng sao là lúc cô vừa đi ra? Hai người họ chắc hẳn đang ủ mưu gì đó rồi!
Tuyết Ninh đứng một bên quan sát, để coi màn ' kẻ tung người hứng ' này kéo dài được bao lâu, ăn ý được bao nhiều.
" Nhưng mẹ không muốn sinh em bé, hay con tự đi nói với mẹ đi!"
" Sao lại không ạ?" Cậu bé hồn nhiên, phì má hỏi. Đúng là con nít, hai má vừa nhìn đã thấy rất mịn màng, đáng yêu làm sao, khiến người ta chỉ muốn cắn một phát cho đã nư.
Thiếu Phong lâu lâu lén ngó về phía sau, nơi có cô gái trẻ đang hóng hía chuyện của mình. Anh cười thầm trong bụng, chuyến này anh và Thiếu Huy sắp có em bé để bế bồng rồi. Anh cố tình hỏi lớn: " Thế Huy Huy thích em trai hay em gái đây? Ba mẹ sẽ sinh cho con! "
Sẽ sinh? Ố, ơ? Người mang trọng trách quan trọng đó đã đồng ý từ lúc nào thế? Anh cũng tùy tiện quá rồi!
Thiếu Huy mạnh dạn nói, cậu bé vốn thích có em nên không chần chừ gì đâu nha!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em trai hay em gái gì cũng được ạ! Nhưng nếu là em gái sẽ tốt hơn, vì em gái sẽ dễ thương và xinh đẹp giống như mẹ Tuyết Ninh. Còn em trai thì chắc em ấy sẽ có tính cọc cắn, cau có như ba mất! Thôi, thôi, Huy Huy không chịu có em trai đâu ạ! "
Tuyết Ninh bất giác cười theo sự thích thú của Thiếu Huy. Đứa trẻ này, thật biết cách làm người ta vui vẻ.
Cậu bé đã giúp cô nói lên nỗi lòng bao lâu nay. Gương mặt lạnh nhạt này của anh, tốt nhất nên cất vào trong tủ kính ấy và nhất là không bao giờ mở ra, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác. Nhớ có mấy lúc, Tuyết Ninh rõ cười rạng rỡ nhưng khi quay sang nhìn phải nét mạnh không hề biến sắc đó, cô đành ngậm ngùi cất đi cảm xúc.
Thiếu Phong có gương mặt không hề tươi như bao người, giờ đây khi nghe cậu con trai mình cưng chiều hết mực, đi nói mấy lời này... Thật là làm anh phát điên!
"Con dám hả? Là mẹ dạy con nói mấy lời đó phải không?" Thiếu Phong đứng dậy, bắt đầu chơi màn đuổi bắt đầy thú vị. Anh vừa chạy theo vừa phô ra nét mặt tức giận, con trai cưng của anh ngày hôm nay lại ' phản' anh sao?
Thiếu Huy chạy ríu rít cả căn phòng, cậu bé lao đến ôm chặt chân Tuyết Ninh không rời, miệng kêu cứu: " Mẹ, mẹ ơi, mẹ cứu Huy Huy!"
" Hôm nay ba đánh đòn con!" Thiếu Phong lớn tiếng quát.
" Rõ ràng ba bảo con nói như vậy với mẹ, rồi giờ ba đòi đánh con, Hứ! Không công bằng, m..mẹ mẹ làm chủ cho con! "
Rồi, đuôi cáo đã lộ, xem anh còn gì để chối nữa không?
Tuyết Ninh khoanh tay, mặt tỏ vênh váo, đôi mắt đang rực lửa chuẩn bị cơn thịnh nộ lớn sắp diễn ra. Cô vỗ tay mấy cái, như lời khen ngợi dành cho vai diễn xuất sắc của hai ba con nhà họ Giang này.
" Hai người được lắm! "
Khi nãy hai người rượt đuổi nhau chưa đủ, được thôi! Để cô tham gia chung cho vui nhà vui cửa!
" Á! Ba ba cứu con! "
" Con tự lo đi, ba lo cho thân ba còn chưa xong! "
" Hai người đứng lại đó cho TÔI!"
Tiếng đùa giỡn làm náo nhiệt cả căn biệt thự. Tuyết Ninh lần này cô ấy chính là làm chủ được đại cuộc, cho chừa cái thói ỉ hai ăn hiếp một nè!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro