Việc Ý Nghĩa
Khiết Tử Giang (Ciara )
2024-08-26 15:06:42
Cố gắng thuyết phục Thiếu Phong trong thời gian dài, cuối cùng giây phút trọng đại đã đến, anh chàng ngậm ngùi gác lại công việc, chấp nhận đến trường học của Thiếu Huy.
Đại hội này rất lớn, quy tụ nhiều phụ huynh học sinh đến đây. Người nào cũng ăn mặc tiện lợi, đơn giản nhất có thể, vì chủ yếu hoạt động hôm nay là tham gia trò chơi cùng con trẻ. Nhưng duy nhất, và trên đời này chỉ có một, chính là Giang Thiếu Phong.
Anh ta khoác lên mình bộ vest sang trọng còn hơn tham dự buổi họp báo!
Bao nhiêu cặp mắt liền dành trọn cho anh sự chú ý đặc biệt. Thêm mấy cu con cười nói, châm biếm:
“ Mẹ, chú ấy ăn mặc rất khác với chúng ta! ”
“ Nhìn chú ấy cứ như đi tiệc vậy ạ! ”
“ Chú đẹp trai đó là ba của Thiếu Huy sao? Ganh tị thật á! ”
“ Suỵt, các con nói nhỏ thôi! Chú đó mà nghe được sẽ không tha cho con đâu. ”
Thiếu Phong tức đen cả mặt, còn tưởng sẽ thu hút sự chú ý từ mọi người, lúc đó Thiếu Huy cũng vì anh mà nở mày nở mặt theo. Giờ thì…Nhận ngay cơn mưa lời dị nghị.
Một chủ tịch quyền lực, có vị thế trong xã hội như anh, mà vẫn phải nghe mấy lời nói ấy à? Thiếu Phong nắm chặt tay, anh tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong đang khó chịu đến điê.n mất thôi.
Tuyết Ninh biết tính cách con người này khó khăn, liền vỗ vai động viên như hai ’ người bạn ’ thân: “ Đấy, tôi đã bảo anh mặc đồ đơn giản thôi, anh không nghe…Giờ thấy hậu quả chưa? Mà thôi, lỡ rồi! Lát nữa anh tham gia mấy trò chơi, giành chiến thắng để lấy quà cho Thiếu Huy mới là quan trọng nhất!
“ Phải đó ba ba, chẳng phải ba ba rất giỏi trong mấy trò chơi thể lực sao? ”
“ Đừng để tôi và thằng bé thất vọng đấy!”
Thiếu Phong như lấy lại sự tự tin vốn có, anh vui vẻ chờ đợi phần thi sắp tới.
Mọi người đều ngồi vào vị trí đã được sắp xếp từ trước. Chăm chú nghe thầy giáo phổ biến trò chơi.
“ Rất cảm ơn sự hiện diện của anh chị phụ huynh, như anh chị đã biết, hôm nay là ngày hội mừng cho dịp cuối năm, tạo một không gian vui chơi giải trí đến với các em nhỏ. Tại đây, cả gia đình sẽ tham gia nhiều trò chơi khác nhau, khi kết thúc, gia đình học sinh nào đạt nhiều chiến thắng nhất sẽ đuợc tặng phiếu du lịch có giá 5 triệu đồng. ”
Tuyết Ninh há hốc mồm. Số tiền năm triệu đó, nếu là ở quê cô có khi sống được mấy tháng trời, mà không cần lao động chân tay gì luôn đó.
Trường học dành cho người giàu có khác, chỉ là một ngày hội nhỏ đã chịu chi đến thế.
Cô nhìn mà chạnh lòng, thương cho số phận của những đứa trẻ làng quê nghèo kia. Cái gì cũng thiếu thốn, một bữa ăn no đủ có khi là chuyện lớn lao cả đời chẳng thực hiện được. Song với đó lại có người ăn trắng mặc trơn nhưng không biết tiết kiệm, dẫn đến nhiều thành phần bất hảo trong xã hội xảy ra.
“ Ba, chúng ta phải giành được giải thưởng nha! ”
Thiếu Huy không hẳn gọi là thích thú với giải thưởng đó, chỉ là cậu nhóc đang muốn chứng minh cho đám bạn cùng lớp biết, ba mẹ của mình tài giỏi đến nhường nào.
Từ nay, cậu không cần tủi thân khi thấy người người có ba, có mẹ đến đưa rước nữa.
“ Trò chơi thứ nhất là trò thi chạy. Thể lệ như sau, ba của các bé sẽ tham gia chạy, điểm xuất phát ở phía bên trái tôi. Ai đến đích trước tiên dành được 10 điểm, đến nhi được 5 điểm và ba là được 2 điểm. Mời quý phụ huynh chuẩn bị sẵn sàng đến điểm thi. ”
“ Thiếu Phong, bộ đồ này…? ” Tuyết Ninh thủ thỉ nhỏ vào tai anh. Nêu lên cảm nhận và suy nghĩ hiện tại.
Nếu dùng bộ vest này để chạy, e là…Liền loại ngay vòng giữ xe mất!
“ Tôi có vài bộ để trên xe, lát nữa A Trạch sẽ đem vào. ”
Tuyết Ninh thở phào nhẹ nhõm. Có như vậy, khả năng chiến thắng mới cao được chứ!
Kết thúc rất nhanh, ngoài dự tính, Thiếu Phong đã giành chiến thắng với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Họ ngạc nhiên ngoái nhìn người đàn ông, không ngờ ngoài cái vẻ đẹp trai, anh ta cũng xuất sắc quá nhỉ?
Trò tiếp theo sẽ là suy đón đồ vật đã chọn.
“ Thể lệ như sau, người mẹ sẽ đứng ở một phía, con sẽ đứng một phía, sau đó nhiệm vụ của người mẹ là đoán ra món đồ mà con đã chọn. ”
Tuyết Ninh khá lo lắng, dù sao khoảng thời gian cô về Giang gia cũng không quá lâu, tiếp xúc với Thiếu Huy ở mức vừa, thằng bé hết học ở trường rồi lại học thêm vào ban đêm, cô e là bản thân không hiểu được con trai.
Phần thưởng không mấy quan trọng, cái cô sợ nhất là cảnh thằng bé buồn rầu khi chính người mình gọi tiếng ’ mẹ ’ lại chẳng hiểu được sở thích của mình…
“ Mẹ, mẹ tự tin lên! ” Thiếu Huy ôm chặt cô, an ủi, động viên. Chỉ cần có sự tự tin, liền đạt được thắng lợi.
…
Một ngày ở trường học là như thế, kết thúc nhanh lẹ. Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Tuyết Ninh lén ngắm nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thiếu Huy mà muốn rơi lệ. Trong tận thâm tâm, cô đã coi thằng bé đáng yêu này như con ruột từ lâu. Niềm vui của thằng bé, cũng chính là niềm vui của cô.
Thiếu Huy cầm trên tay ba tấm vé, hớn hở cười đùa: “ Ba, mẹ! Ba mẹ cho con mấy tấm vé này nhé! Con sẽ đem tặng cho một người. ”
Tặng sao? Chẳng phải đây là thứ mà Thiếu Huy đã náo nức chờ đợi, cùng trải qua nhiều trò chơi mới đến được chiến thắng. Bỗng dưng giờ lại ngỏ ý tặng cho người khác.
Tuyết Ninh thắc mắc, hỏi: “ Sao vậy? Con tặng ai đó? Mẹ biết được không? ”
“ Là một người bạn mới chuyển đến gần đây, bạn ấy tên là Nhã Hân. Tên bạn ấy rất đẹp! Bạn ấy muốn cùng ba mẹ du lịch nhưng gia đình không có điều kiện. Mẹ, mẹ đồng ý nha? ” Thiếu Huy liên tục lay người Tuyết Ninh, tỏ ra nét mặt đáng yêu, khiến người khác vừa nhìn đã rung động và con tim sắc đá tan chảy.
Tuyết Ninh gật gù, hài lòng với hành động ý nghĩa của Thiếu Huy.
“ Cảm ơn mẹ. ”
“ Ba, còn ba thì sao ạ? ”
Khá khen thằng nhóc này! Lần nào cũng hỏi ý ’ mẹ ’ của nó trước, giờ lại quay sang hỏi anh sao? Còn nghĩa lý gì nữa!
Thiếu Phong nhéo má con trai một cái, giọng điệu trách móc nhưng cũng đầy sự yêu chiều trong đấy: “ Từ nay về sau, lời ý của mẹ cũng như ý của ba. ”
Khổ thân chưa!
Tổng tài lịch lãm trong mắt mọi người lại là ’ lão già ’ gia trưởng, chuyên ghen tức với vợ, tị nạnh với con!
Tuyết Ninh trừng mắt nhìn anh, mấy lời này là đang có ý gì?
Đại hội này rất lớn, quy tụ nhiều phụ huynh học sinh đến đây. Người nào cũng ăn mặc tiện lợi, đơn giản nhất có thể, vì chủ yếu hoạt động hôm nay là tham gia trò chơi cùng con trẻ. Nhưng duy nhất, và trên đời này chỉ có một, chính là Giang Thiếu Phong.
Anh ta khoác lên mình bộ vest sang trọng còn hơn tham dự buổi họp báo!
Bao nhiêu cặp mắt liền dành trọn cho anh sự chú ý đặc biệt. Thêm mấy cu con cười nói, châm biếm:
“ Mẹ, chú ấy ăn mặc rất khác với chúng ta! ”
“ Nhìn chú ấy cứ như đi tiệc vậy ạ! ”
“ Chú đẹp trai đó là ba của Thiếu Huy sao? Ganh tị thật á! ”
“ Suỵt, các con nói nhỏ thôi! Chú đó mà nghe được sẽ không tha cho con đâu. ”
Thiếu Phong tức đen cả mặt, còn tưởng sẽ thu hút sự chú ý từ mọi người, lúc đó Thiếu Huy cũng vì anh mà nở mày nở mặt theo. Giờ thì…Nhận ngay cơn mưa lời dị nghị.
Một chủ tịch quyền lực, có vị thế trong xã hội như anh, mà vẫn phải nghe mấy lời nói ấy à? Thiếu Phong nắm chặt tay, anh tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong đang khó chịu đến điê.n mất thôi.
Tuyết Ninh biết tính cách con người này khó khăn, liền vỗ vai động viên như hai ’ người bạn ’ thân: “ Đấy, tôi đã bảo anh mặc đồ đơn giản thôi, anh không nghe…Giờ thấy hậu quả chưa? Mà thôi, lỡ rồi! Lát nữa anh tham gia mấy trò chơi, giành chiến thắng để lấy quà cho Thiếu Huy mới là quan trọng nhất!
“ Phải đó ba ba, chẳng phải ba ba rất giỏi trong mấy trò chơi thể lực sao? ”
“ Đừng để tôi và thằng bé thất vọng đấy!”
Thiếu Phong như lấy lại sự tự tin vốn có, anh vui vẻ chờ đợi phần thi sắp tới.
Mọi người đều ngồi vào vị trí đã được sắp xếp từ trước. Chăm chú nghe thầy giáo phổ biến trò chơi.
“ Rất cảm ơn sự hiện diện của anh chị phụ huynh, như anh chị đã biết, hôm nay là ngày hội mừng cho dịp cuối năm, tạo một không gian vui chơi giải trí đến với các em nhỏ. Tại đây, cả gia đình sẽ tham gia nhiều trò chơi khác nhau, khi kết thúc, gia đình học sinh nào đạt nhiều chiến thắng nhất sẽ đuợc tặng phiếu du lịch có giá 5 triệu đồng. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết Ninh há hốc mồm. Số tiền năm triệu đó, nếu là ở quê cô có khi sống được mấy tháng trời, mà không cần lao động chân tay gì luôn đó.
Trường học dành cho người giàu có khác, chỉ là một ngày hội nhỏ đã chịu chi đến thế.
Cô nhìn mà chạnh lòng, thương cho số phận của những đứa trẻ làng quê nghèo kia. Cái gì cũng thiếu thốn, một bữa ăn no đủ có khi là chuyện lớn lao cả đời chẳng thực hiện được. Song với đó lại có người ăn trắng mặc trơn nhưng không biết tiết kiệm, dẫn đến nhiều thành phần bất hảo trong xã hội xảy ra.
“ Ba, chúng ta phải giành được giải thưởng nha! ”
Thiếu Huy không hẳn gọi là thích thú với giải thưởng đó, chỉ là cậu nhóc đang muốn chứng minh cho đám bạn cùng lớp biết, ba mẹ của mình tài giỏi đến nhường nào.
Từ nay, cậu không cần tủi thân khi thấy người người có ba, có mẹ đến đưa rước nữa.
“ Trò chơi thứ nhất là trò thi chạy. Thể lệ như sau, ba của các bé sẽ tham gia chạy, điểm xuất phát ở phía bên trái tôi. Ai đến đích trước tiên dành được 10 điểm, đến nhi được 5 điểm và ba là được 2 điểm. Mời quý phụ huynh chuẩn bị sẵn sàng đến điểm thi. ”
“ Thiếu Phong, bộ đồ này…? ” Tuyết Ninh thủ thỉ nhỏ vào tai anh. Nêu lên cảm nhận và suy nghĩ hiện tại.
Nếu dùng bộ vest này để chạy, e là…Liền loại ngay vòng giữ xe mất!
“ Tôi có vài bộ để trên xe, lát nữa A Trạch sẽ đem vào. ”
Tuyết Ninh thở phào nhẹ nhõm. Có như vậy, khả năng chiến thắng mới cao được chứ!
Kết thúc rất nhanh, ngoài dự tính, Thiếu Phong đã giành chiến thắng với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Họ ngạc nhiên ngoái nhìn người đàn ông, không ngờ ngoài cái vẻ đẹp trai, anh ta cũng xuất sắc quá nhỉ?
Trò tiếp theo sẽ là suy đón đồ vật đã chọn.
“ Thể lệ như sau, người mẹ sẽ đứng ở một phía, con sẽ đứng một phía, sau đó nhiệm vụ của người mẹ là đoán ra món đồ mà con đã chọn. ”
Tuyết Ninh khá lo lắng, dù sao khoảng thời gian cô về Giang gia cũng không quá lâu, tiếp xúc với Thiếu Huy ở mức vừa, thằng bé hết học ở trường rồi lại học thêm vào ban đêm, cô e là bản thân không hiểu được con trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phần thưởng không mấy quan trọng, cái cô sợ nhất là cảnh thằng bé buồn rầu khi chính người mình gọi tiếng ’ mẹ ’ lại chẳng hiểu được sở thích của mình…
“ Mẹ, mẹ tự tin lên! ” Thiếu Huy ôm chặt cô, an ủi, động viên. Chỉ cần có sự tự tin, liền đạt được thắng lợi.
…
Một ngày ở trường học là như thế, kết thúc nhanh lẹ. Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Tuyết Ninh lén ngắm nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thiếu Huy mà muốn rơi lệ. Trong tận thâm tâm, cô đã coi thằng bé đáng yêu này như con ruột từ lâu. Niềm vui của thằng bé, cũng chính là niềm vui của cô.
Thiếu Huy cầm trên tay ba tấm vé, hớn hở cười đùa: “ Ba, mẹ! Ba mẹ cho con mấy tấm vé này nhé! Con sẽ đem tặng cho một người. ”
Tặng sao? Chẳng phải đây là thứ mà Thiếu Huy đã náo nức chờ đợi, cùng trải qua nhiều trò chơi mới đến được chiến thắng. Bỗng dưng giờ lại ngỏ ý tặng cho người khác.
Tuyết Ninh thắc mắc, hỏi: “ Sao vậy? Con tặng ai đó? Mẹ biết được không? ”
“ Là một người bạn mới chuyển đến gần đây, bạn ấy tên là Nhã Hân. Tên bạn ấy rất đẹp! Bạn ấy muốn cùng ba mẹ du lịch nhưng gia đình không có điều kiện. Mẹ, mẹ đồng ý nha? ” Thiếu Huy liên tục lay người Tuyết Ninh, tỏ ra nét mặt đáng yêu, khiến người khác vừa nhìn đã rung động và con tim sắc đá tan chảy.
Tuyết Ninh gật gù, hài lòng với hành động ý nghĩa của Thiếu Huy.
“ Cảm ơn mẹ. ”
“ Ba, còn ba thì sao ạ? ”
Khá khen thằng nhóc này! Lần nào cũng hỏi ý ’ mẹ ’ của nó trước, giờ lại quay sang hỏi anh sao? Còn nghĩa lý gì nữa!
Thiếu Phong nhéo má con trai một cái, giọng điệu trách móc nhưng cũng đầy sự yêu chiều trong đấy: “ Từ nay về sau, lời ý của mẹ cũng như ý của ba. ”
Khổ thân chưa!
Tổng tài lịch lãm trong mắt mọi người lại là ’ lão già ’ gia trưởng, chuyên ghen tức với vợ, tị nạnh với con!
Tuyết Ninh trừng mắt nhìn anh, mấy lời này là đang có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro