Chương 8
Giang Tiểu Lục
2024-07-11 03:33:33
Edit: Kiểm Linh
Beta: Maria, Amin
–
Nhà ăn vào buổi trưa rất đông học sinh.
Tầng một có năm, sáu cửa lấy cơm đều có người xếp thành hàng. Kim Chiêu tan hơi muộn, lúc cùng Hứa Minh Nguyệt bê khay đi ra thì hàng người đã còn rất ngắn.
Lượng người trong nhà ăn vẫn đông đúc, sàn nhà lại trơn nên khi đi đường phải thật cẩn thận.
Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt tìm chỗ ngồi, hai người ngẩng đầu nhìn quanh rồi đi tới khu vực ghế xanh.
Ai ngờ, vừa mới đi sang đó đã nhìn thấy hai bạn nam bưng khay đi từ đối diện tới, trông giống như cũng vừa đi lấy cơm về, đang tới đây để chuẩn bị tìm chỗ ngồi.
Trùng hợp, người bên cạnh là Châu Bắc Tự.
Mắt Kim Chiêu sáng ngời, đang định nhấc chân đi tới chỗ anh thì thấy anh ngay lập tức quay đầu bỏ đi.
“…”
Hành động của Châu Bắc Tự quá đột ngột, đến cả người bên cạnh cũng không kịp phản ứng, bạn nam kia không hiểu gì đuổi theo, lờ mờ có thể nghe được tiếng nói chuyện truyền tới.
“Sao thế? Tự nhiên đi qua đây…”
Bọn họ đi xa nên tiếng nói cũng bị nhấn chìm giữa nhà ăn ồn ào.
Kim Chiêu đứng tại chỗ, Hứa Minh Nguyệt đứng cạnh nhìn qua đó, chần chừ nói: “Sao tớ lại cảm giác… hình như cậu ấy nhìn thấy bọn mình xong thì chạy mất vậy…”
“Sao lại thế được.” Kim Chiêu nghi ngờ cau mày, cũng bối rối: “Chúng ta đâu có đáng sợ tới vậy đâu.”
Hai người ăn cơm xong, trong nhà ăn đã chẳng còn lại bao nhiêu người. Mặt trời ban trưa sáng ngời, chiếu vào cửa sổ, vô cùng chói chang.
Khuôn viên trường sau giờ cao điểm đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt đặt khay ăn vào ô thu đồ, chuẩn bị về lớp để nghỉ trưa. Đường từ nhà ăn về lớp học bắt buộc phải đi qua siêu thị nhỏ trong trường, từ đằng xa có thể nhìn thấy bàn ghế ở ngoài.
Đồ ăn ở nhà ăn hôm nay hơi mặn nên trên đường đi hai người đã thống nhất sẽ vào mua sữa chua nên đã rẽ vào đó.
Trong siêu thị nhỏ có khá nhiều học sinh, trông giống như cũng vừa mới ăn cơm xong, tới đây mua nước và đồ uống.
Tháng sáu, mới vào hè, nhiệt độ vào buổi trưa cũng không thấp.
Đồ uống trong tủ lạnh bán chạy nhất, đằng trước có mấy học sinh đang vây lại nên Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt đợi hai phút mới lấy được sữa chua rồi mang đi tính tiền.
Nói ra cũng trùng hợp, có lẽ là oan gia ngõ hẹp, hai người vừa mới thanh toán xong, đang xoay người đi thì lại thấy Châu Bắc Tự và cậu trai bên cạnh đang cầm đồ uống lạnh đi từ phía đối diện tới đây.
Trong giây lát khi hai mắt chạm nhau, con ngươi Châu Bắc Tự khẽ động. Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Kim Chiêu, anh theo bản năng đút kín tay trái đang để không vào trong túi quần.
“…”
“Châu Bắc Tự?” Cậu bạn bên cạnh thấy anh cứ ngây ra, không động đậy thì lên tiếng gọi: “Cậu ngây ra đó làm gì?”
“Không có gì.” Giọng chàng trai ồm ồm, mang theo chút giọng mũi. Lúc cúi đầu tính tiền, tóc mái che mất lông mày, trông có vẻ như đang bị cảm.
Hứa Minh Nguyệt thấy cô ngẩn ngơ nhìn đằng đó, không kìm được phải kéo áo Kim Chiêu, nhỏ giọng: “Đừng nhìn nữa, tí nữa mà bị phát hiện thì ngại lắm đấy.”
Kim Chiêu bị cô ấy kéo góc áo lôi đi. Khi hai người ra bên, Hứa Minh Nguyệt mới thở được một hơi, cô ấy hít sâu.
“Tớ biết Châu Bắc Tự đẹp trai, nhưng chúng ta không thể cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy được.” Hứa Minh Nguyệt nhìn chung quanh, thấp giọng khuyên bảo cô.
“Không biết kiềm chế gì cả.”
“Cẩn thận bị coi là biến thái đấy.”
“…Thật không?” Kim Chiêu mù mờ hỏi lại, nhớ về những chuyện mà mình đã từng làm với Châu Bắc Tự, cô đột nhiên hiểu rõ phản ứng hôm nay của anh.
“…Vậy nếu như, đã bị rồi thì sao?” Kim Chiêu mím môi, nhìn sang Hứa Minh Nguyệt, vẻ mặt ngây dại.
“Đã bị coi là biến thái rồi thì phải làm sao?”
…
“Nếu thật sự đã bị như vậy, thì chỉ đành cố gắng làm một vài chuyện gì khác để cứu vãn lại hình tượng của mình, ví dụ như giữ khoảng cách với cậu ấy, âm thầm đối xử tốt ở đằng sau, dùng hành động để cảm hóa cậu ấy… Tranh thủ khôi phục lại quan hệ bạn bè bình thường…”
Lời của Hứa Minh Nguyệt có hơi thu hút Kim Chiêu. Buổi trưa cô không về lớp mà đi ra khỏi trường, rồi tới tiệm thuốc ở đối diện đường.
Có lẽ là do đã đọc hướng dẫn sử dụng trên hộp, cộng thêm lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, kết hợp với kinh nghiệm trước đây của mình, Kim Chiêu mua một túi thuốc cảm đầy ứ. Vì để biểu hiện sự quan tâm, bên trong còn có cả một vài loại thuốc bột vị ngọt cùng với thuốc bổ để tăng cường khả năng miễn dịch.
Kim Chiêu đợi tới khi tan học, lại ngồi xổm ở cổng trưởng hồi lâu. Nắng rất to, cô cầm một cái ô, bóng ô đổ xuống giúp che chắn gần hết cả người cô.
Lúc Châu Bắc Tự đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng này, không dám nói là quỷ dị, nhưng cũng chẳng có chỗ nào bình thường. Mặt trời tháng sáu tỏa sáng rực rỡ, nhưng nhìn ra xa cũng chỉ có một mình cô là người duy nhất đang che ô, màu da nhợt nhạt, cánh tay gầy gò.
Cô đứng bên dưới cây long não cách cổng trường không xa, đó là con đường Châu Bắc Tự buộc phải đi qua để về nhà. Đúng như dự đoán, anh vừa mới đi tới, cô đã thu ô lại rồi đi theo.
Châu Bắc Tự thờ ơ tiếp tục đi về đằng trước, xem nhẹ sự tồn tại của cô.
“Châu Bắc Tự…” Đằng sau quả nhiên vang lên tên của anh. Tiếng gọi lảnh lót, mang theo sự non mềm đặc trưng của thiếu nữ.
Cô đuổi theo anh, có tiếng ma sát nhè nhẹ, ngay sau đó, một cái túi nilon to màu trắng được đưa cho anh.
“Cho cậu cái này.”
Cái tay này với ra từ đằng sau, ngăn mất đường đi của anh, nên không thể làm ngơ.
Châu Bắc Tự nhìn xuống, tầm mắt đặt trên đó.
“Buổi trưa lúc gặp cậu thấy hình như cậu bị cảm, vậy nên tớ đã cố tình tới tiệm thuốc để mua thuốc cho cậu. Cậu nhớ uống đấy nhé.” Kim Chiêu nghiêm túc nói, giống như lời một bác sĩ đang căn dặn bệnh nhân, cũng có phần quan tâm, nhưng không tính là nhiều.
Cô nói xong, thấy Châu Bắc Tự không phản kháng nên lại thò tay ra đằng trước thêm một đoạn, đưa ra trước mặt anh.
Thế nhưng, ngay sau đó Châu Bắc Tự lại theo bản năng lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách ra với cô.
“Cậu, cách xa tôi ra.” Chàng trai thấp giọng cảnh cáo.
Có thể thấy rõ anh bị cảm khá nghiêm trọng, đặc giọng mũi, sự lạnh lùng trong lời nói cũng trở nên không còn sức răn đe.
Nhưng Kim Chiêu vẫn dừng lại, dưới sự chứng kiến của anh, cô lẳng lặng xách túi lui về sau một bước nhỏ, giữ khoảng cách.
“Tớ chỉ muốn, muốn đưa thuốc cho cậu thôi, không có ý gì khác.” Dáng vẻ cô mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng giải thích này lại khó hiểu khiến người ta nhìn ra chút cảm giác như bị tổn thương.
“Không cần.” Châu Bắc Tự từ chối rất tuyệt tình, sau đó quay lưng đi thẳng.
“Nhưng mà cậu bị cảm rồi.” Kim Chiêu vẫn quyết đuổi theo không buông, cố chấp muốn đưa túi cho anh.
“Thuốc cảm trong này có rất nhiều loại, hiệu quả rất nhanh. Về nhà cậu uống hai viên là sẽ khỏi thôi.”
“Không dám uống.” Châu Bắc Tự không thèm suy nghĩ đã trả lời.
“Hả?” Khuôn mặt Kim Chiêu mờ mịt.
“Ai mà biết được trong này có thứ gì kỳ lạ không.”
“…”
Lần này Kim Chiêu thật sự hơi tổn thương thật. Cô không ngờ rằng hình tượng của mình trong lòng Châu Bắc Tự lại là một người kinh khủng đến nhường này.
Cô không khỏi dừng bước, đứng tại chỗ, cúi đầu tự kiểm điểm.
Châu Bắc Tự không nghe thấy đằng sau có tiếng gì nữa, theo bản năng quay đầu ra sau xem thử.
Lần này, hình bóng của Kim Chiêu đã lọt vào mắt của anh.
Cây long não với tán lá dày cộm, ánh chiều tà bị cắt xẻ tuỳ ý thành nhiều mảnh, rơi đầy trên người của cô.
Cô gái cúi đầu, lông mi thật dày, khuôn mặt lại không giấu nổi nét thất vọng.
Bóng cây lay động, đôi vai gầy yếu của cô sụp xuống, cái túi trong tay cô cũng khẽ đung đưa theo cánh tay đang buông thõng, dường như đang tuyên cáo về số phận bị ruồng bỏ của nó.
Trái tim Châu Bắc Tự bỗng thấy như bị ai đó đâm một cái, theo bản năng tự kiểm điểm lại xem lời mình nói lúc nãy có phải quá đáng rồi không.
Anh xoắn xuýt trong chốc lát, cuối cùng nói: “Cậu để đồ sang bên kia đi.”
Kim Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy anh hất mặt ra hiệu về ghế dài ở bên đường. Chỗ đó đang trống, lặng yên không một tiếng động.
Cô mất vài giây để nhận ra, sau khi đã hiểu ý của Châu Bắc Tự thì từ từ chớp mắt, chậm chạp xách túi thuốc đi sang, rồi đặt túi lên trên.
Cô nghe lời làm xong hết mọi thứ, lại ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh, không lên tiếng.
Như đang thể hiện sự ngoan ngoãn, nhìn mà xem, tớ không hề có bất cứ ý đồ gì ác ý với cậu cả.
Châu Bắc Tự ném bỏ liên tưởng quái lạ trong lòng, hơi mím môi gật đầu, giọng vừa khàn vừa lạnh: “Cậu đi được rồi.”
*
Trời quang mây tạnh, ánh dương chói lọi.
Tiệm net vào chủ nhật buôn bán vẫn tốt như thường. Vừa mới sáng sớm đã có rất nhiều người tới thuê máy, trong tiệm đã không còn nhiều chỗ trống nữa.
Ở quầy thanh toán ngoài cửa, Kim Chiêu uể oải gục xuống bàn, nhìn Thịnh Phong đang bận rộn đếm tiền bên cạnh.
“Thật sự không được nữa thì bỏ đi.” Anh ấy nghe những chuyện gần đây, không nhịn được mà cau mày, khuyên cô.
“Trên đời này đâu phải có mỗi thằng nhóc đó là con trai đâu, kiểu gì chẳng tìm được người phù hợp.”
“Chỉ có mình cậu ấy thôi.” Kim Chiêu sửa lời của anh ấy, khăng khăng nói: “Bao nhiêu năm rồi chỉ gặp được mình cậu ấy.”
“Được.” Thịnh Phong bỏ tiền trong tay vào ngăn kéo, tiện tay dùng sức đóng lại: “Vậy anh mặc kệ em.”
Kim Chiêu im lặng không nói, mặt buồn thiu, nhìn về phía trước rồi thở dài.
Kể từ lần đưa thuốc kia, cô đã không còn nghĩ mọi biện pháp để tiếp cận Châu Bắc Tự nữa. Bất luận là từ phương diện nào, bây giờ cô cũng nên giữ khoảng cách với anh. Cô biết đạo lý “tức nước vỡ bờ”.
Tiến độ sự việc cứ dừng ở chỗ đó. Tính ra, cô và Châu Bắc Tự đã gần nửa tháng rồi không tiếp xúc với nhau.
“Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác nữa à?” Kim Chiêu sầu não túm tóc, trông mong nhìn Thịnh Phong, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ mờ mịt, không biết phải làm sao.
Bàn tay đang cầm chuột ở bên cạnh của Thịnh Phong khựng lại, mắt nhìn máy tính, mãi không nói gì.
“Mới sáng sớm ra hai người đã ngây ra làm gì thế.” Bầu không khí trầm lắng của hai người đột nhiên bị một giọng nói phá vỡ. Giang Chiêu Huy dẫn theo vài cậu trai đi vào, quen cửa quen nẻo rẽ ra sau quầy thanh toán, kéo ghế ngồi.
“Anh, cho em mượn cái máy chơi đi.” Bả vai cậu ta hẩy hẩy Thịnh Phong, cười đùa cợt nhả.
“Anh Thịnh, em muốn làm thẻ.” Đây đều là bạn bè mà họ quen hồi học cấp hai, mọi người đã biết mặt nhau. Thịnh Phong nhận lấy chứng minh thư của một cậu trai trong số đó, thuần thục mở máy cho cậu ta.
Mấy người nhanh chóng vào chỗ ngồi, Thịnh Phong trả chứng minh thư cho bọn họ: “Giảm 20% như bình thường.”
“Cảm ơn ông chủ Thịnh.” Mấy cậu trai đó đồng thanh nói. Thịnh Phong vừa cười vừa cho bọn họ một quyền.
“Biến, biến, biến.”
Nhân lúc anh ấy xong việc, Giang Chiêu Huy đẩy Thịnh Phong ra, tu hú chiếm tổ bật máy tính lên rồi mở trang web trò chơi ra, nóng lòng không chịu được.
“Nhanh nhanh, hôm nay Star Wars vừa công bố bản Open Beta, mười giờ online, đợi hai tháng cuối cùng cũng tới rồi.”
“Thảo nào mới sáng sớm mà tiệm net đã đông thế này rồi.” Thịnh Phong nhìn khắp sảnh, rơi vào trầm tư.
“Chứ còn gì nữa, tối hôm qua bọn em còn bàn luận trong nhóm mãi mà, còn đánh cược xem ai hoàn thành nhiệm vụ mà đạt được kỷ lục cao nhất server thì mọi người sẽ mời ăn cơm nữa mà.”
“Trình chúng mày mà cũng đòi á?” Thịnh Phong khinh thường.
Star Wars là game toàn cầu. Với tư cách là công ty trò chơi hàng đầu thế giới trong lời đồn – Bạo Phong mất ba năm để tạo ra một game hành động mới nhất. Khi vừa chuẩn bị tung ra bản Open Beta đã có hàng triệu người chơi đăng ký.
Vậy nên Thịnh Phong khinh thường là phải.
“Xem thường ai đấy.” Giang Chiêu Huy tức mình “hừ” một tiếng, buông lời thách thức: “Cứ chờ mà xem.”
Game này Kim Chiêu cũng từng nghe nói. Ngồi ở hàng dưới, gần như tiết nào cũng nghe mấy bạn nam trong lớp nói chuyện, tai cũng sắp mọc kén tới nơi.
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa học sinh dở và học sinh giỏi.
Bằng tuổi nhau nhưng có người thì mụ mị vì game, mãi không thấy chán, nhưng lại có người nghiêm khắc với bản thân, chăm chỉ học tập, trở thành hai đường thẳng song song.
Kim Chiêu khó lòng tránh khỏi lại nghĩ về Châu Bắc Tự, người mà dạo gần đây cứ quay vòng vòng trong đầu cô. Đến cả việc giao lưu với bạn nữ mà anh cũng kiêng kỵ, vậy thì mấy thứ như game chắc lại càng không dính dáng gì đến.
Kim Chiêu vừa nghĩ như vậy, ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía cửa tiệm net, trong ánh sáng rực rỡ, có một người đi vào.
Áo thun trắng, quần đen dài, một khuôn mặt cực phẩm, trong mắt mang theo vẻ lãnh đạm.
…Châu Bắc Tự.
Ngay vào giây phút đó, trong đầu Kim Chiêu chỉ còn lại một suy nghĩ.
Anh cũng tới tiệm net?
Có phải là do ngày nghĩ sao đêm mơ vậy nên cô mới xuất hiện ảo giác không.
Beta: Maria, Amin
–
Nhà ăn vào buổi trưa rất đông học sinh.
Tầng một có năm, sáu cửa lấy cơm đều có người xếp thành hàng. Kim Chiêu tan hơi muộn, lúc cùng Hứa Minh Nguyệt bê khay đi ra thì hàng người đã còn rất ngắn.
Lượng người trong nhà ăn vẫn đông đúc, sàn nhà lại trơn nên khi đi đường phải thật cẩn thận.
Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt tìm chỗ ngồi, hai người ngẩng đầu nhìn quanh rồi đi tới khu vực ghế xanh.
Ai ngờ, vừa mới đi sang đó đã nhìn thấy hai bạn nam bưng khay đi từ đối diện tới, trông giống như cũng vừa đi lấy cơm về, đang tới đây để chuẩn bị tìm chỗ ngồi.
Trùng hợp, người bên cạnh là Châu Bắc Tự.
Mắt Kim Chiêu sáng ngời, đang định nhấc chân đi tới chỗ anh thì thấy anh ngay lập tức quay đầu bỏ đi.
“…”
Hành động của Châu Bắc Tự quá đột ngột, đến cả người bên cạnh cũng không kịp phản ứng, bạn nam kia không hiểu gì đuổi theo, lờ mờ có thể nghe được tiếng nói chuyện truyền tới.
“Sao thế? Tự nhiên đi qua đây…”
Bọn họ đi xa nên tiếng nói cũng bị nhấn chìm giữa nhà ăn ồn ào.
Kim Chiêu đứng tại chỗ, Hứa Minh Nguyệt đứng cạnh nhìn qua đó, chần chừ nói: “Sao tớ lại cảm giác… hình như cậu ấy nhìn thấy bọn mình xong thì chạy mất vậy…”
“Sao lại thế được.” Kim Chiêu nghi ngờ cau mày, cũng bối rối: “Chúng ta đâu có đáng sợ tới vậy đâu.”
Hai người ăn cơm xong, trong nhà ăn đã chẳng còn lại bao nhiêu người. Mặt trời ban trưa sáng ngời, chiếu vào cửa sổ, vô cùng chói chang.
Khuôn viên trường sau giờ cao điểm đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt đặt khay ăn vào ô thu đồ, chuẩn bị về lớp để nghỉ trưa. Đường từ nhà ăn về lớp học bắt buộc phải đi qua siêu thị nhỏ trong trường, từ đằng xa có thể nhìn thấy bàn ghế ở ngoài.
Đồ ăn ở nhà ăn hôm nay hơi mặn nên trên đường đi hai người đã thống nhất sẽ vào mua sữa chua nên đã rẽ vào đó.
Trong siêu thị nhỏ có khá nhiều học sinh, trông giống như cũng vừa mới ăn cơm xong, tới đây mua nước và đồ uống.
Tháng sáu, mới vào hè, nhiệt độ vào buổi trưa cũng không thấp.
Đồ uống trong tủ lạnh bán chạy nhất, đằng trước có mấy học sinh đang vây lại nên Kim Chiêu và Hứa Minh Nguyệt đợi hai phút mới lấy được sữa chua rồi mang đi tính tiền.
Nói ra cũng trùng hợp, có lẽ là oan gia ngõ hẹp, hai người vừa mới thanh toán xong, đang xoay người đi thì lại thấy Châu Bắc Tự và cậu trai bên cạnh đang cầm đồ uống lạnh đi từ phía đối diện tới đây.
Trong giây lát khi hai mắt chạm nhau, con ngươi Châu Bắc Tự khẽ động. Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Kim Chiêu, anh theo bản năng đút kín tay trái đang để không vào trong túi quần.
“…”
“Châu Bắc Tự?” Cậu bạn bên cạnh thấy anh cứ ngây ra, không động đậy thì lên tiếng gọi: “Cậu ngây ra đó làm gì?”
“Không có gì.” Giọng chàng trai ồm ồm, mang theo chút giọng mũi. Lúc cúi đầu tính tiền, tóc mái che mất lông mày, trông có vẻ như đang bị cảm.
Hứa Minh Nguyệt thấy cô ngẩn ngơ nhìn đằng đó, không kìm được phải kéo áo Kim Chiêu, nhỏ giọng: “Đừng nhìn nữa, tí nữa mà bị phát hiện thì ngại lắm đấy.”
Kim Chiêu bị cô ấy kéo góc áo lôi đi. Khi hai người ra bên, Hứa Minh Nguyệt mới thở được một hơi, cô ấy hít sâu.
“Tớ biết Châu Bắc Tự đẹp trai, nhưng chúng ta không thể cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy được.” Hứa Minh Nguyệt nhìn chung quanh, thấp giọng khuyên bảo cô.
“Không biết kiềm chế gì cả.”
“Cẩn thận bị coi là biến thái đấy.”
“…Thật không?” Kim Chiêu mù mờ hỏi lại, nhớ về những chuyện mà mình đã từng làm với Châu Bắc Tự, cô đột nhiên hiểu rõ phản ứng hôm nay của anh.
“…Vậy nếu như, đã bị rồi thì sao?” Kim Chiêu mím môi, nhìn sang Hứa Minh Nguyệt, vẻ mặt ngây dại.
“Đã bị coi là biến thái rồi thì phải làm sao?”
…
“Nếu thật sự đã bị như vậy, thì chỉ đành cố gắng làm một vài chuyện gì khác để cứu vãn lại hình tượng của mình, ví dụ như giữ khoảng cách với cậu ấy, âm thầm đối xử tốt ở đằng sau, dùng hành động để cảm hóa cậu ấy… Tranh thủ khôi phục lại quan hệ bạn bè bình thường…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời của Hứa Minh Nguyệt có hơi thu hút Kim Chiêu. Buổi trưa cô không về lớp mà đi ra khỏi trường, rồi tới tiệm thuốc ở đối diện đường.
Có lẽ là do đã đọc hướng dẫn sử dụng trên hộp, cộng thêm lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, kết hợp với kinh nghiệm trước đây của mình, Kim Chiêu mua một túi thuốc cảm đầy ứ. Vì để biểu hiện sự quan tâm, bên trong còn có cả một vài loại thuốc bột vị ngọt cùng với thuốc bổ để tăng cường khả năng miễn dịch.
Kim Chiêu đợi tới khi tan học, lại ngồi xổm ở cổng trưởng hồi lâu. Nắng rất to, cô cầm một cái ô, bóng ô đổ xuống giúp che chắn gần hết cả người cô.
Lúc Châu Bắc Tự đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng này, không dám nói là quỷ dị, nhưng cũng chẳng có chỗ nào bình thường. Mặt trời tháng sáu tỏa sáng rực rỡ, nhưng nhìn ra xa cũng chỉ có một mình cô là người duy nhất đang che ô, màu da nhợt nhạt, cánh tay gầy gò.
Cô đứng bên dưới cây long não cách cổng trường không xa, đó là con đường Châu Bắc Tự buộc phải đi qua để về nhà. Đúng như dự đoán, anh vừa mới đi tới, cô đã thu ô lại rồi đi theo.
Châu Bắc Tự thờ ơ tiếp tục đi về đằng trước, xem nhẹ sự tồn tại của cô.
“Châu Bắc Tự…” Đằng sau quả nhiên vang lên tên của anh. Tiếng gọi lảnh lót, mang theo sự non mềm đặc trưng của thiếu nữ.
Cô đuổi theo anh, có tiếng ma sát nhè nhẹ, ngay sau đó, một cái túi nilon to màu trắng được đưa cho anh.
“Cho cậu cái này.”
Cái tay này với ra từ đằng sau, ngăn mất đường đi của anh, nên không thể làm ngơ.
Châu Bắc Tự nhìn xuống, tầm mắt đặt trên đó.
“Buổi trưa lúc gặp cậu thấy hình như cậu bị cảm, vậy nên tớ đã cố tình tới tiệm thuốc để mua thuốc cho cậu. Cậu nhớ uống đấy nhé.” Kim Chiêu nghiêm túc nói, giống như lời một bác sĩ đang căn dặn bệnh nhân, cũng có phần quan tâm, nhưng không tính là nhiều.
Cô nói xong, thấy Châu Bắc Tự không phản kháng nên lại thò tay ra đằng trước thêm một đoạn, đưa ra trước mặt anh.
Thế nhưng, ngay sau đó Châu Bắc Tự lại theo bản năng lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách ra với cô.
“Cậu, cách xa tôi ra.” Chàng trai thấp giọng cảnh cáo.
Có thể thấy rõ anh bị cảm khá nghiêm trọng, đặc giọng mũi, sự lạnh lùng trong lời nói cũng trở nên không còn sức răn đe.
Nhưng Kim Chiêu vẫn dừng lại, dưới sự chứng kiến của anh, cô lẳng lặng xách túi lui về sau một bước nhỏ, giữ khoảng cách.
“Tớ chỉ muốn, muốn đưa thuốc cho cậu thôi, không có ý gì khác.” Dáng vẻ cô mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng giải thích này lại khó hiểu khiến người ta nhìn ra chút cảm giác như bị tổn thương.
“Không cần.” Châu Bắc Tự từ chối rất tuyệt tình, sau đó quay lưng đi thẳng.
“Nhưng mà cậu bị cảm rồi.” Kim Chiêu vẫn quyết đuổi theo không buông, cố chấp muốn đưa túi cho anh.
“Thuốc cảm trong này có rất nhiều loại, hiệu quả rất nhanh. Về nhà cậu uống hai viên là sẽ khỏi thôi.”
“Không dám uống.” Châu Bắc Tự không thèm suy nghĩ đã trả lời.
“Hả?” Khuôn mặt Kim Chiêu mờ mịt.
“Ai mà biết được trong này có thứ gì kỳ lạ không.”
“…”
Lần này Kim Chiêu thật sự hơi tổn thương thật. Cô không ngờ rằng hình tượng của mình trong lòng Châu Bắc Tự lại là một người kinh khủng đến nhường này.
Cô không khỏi dừng bước, đứng tại chỗ, cúi đầu tự kiểm điểm.
Châu Bắc Tự không nghe thấy đằng sau có tiếng gì nữa, theo bản năng quay đầu ra sau xem thử.
Lần này, hình bóng của Kim Chiêu đã lọt vào mắt của anh.
Cây long não với tán lá dày cộm, ánh chiều tà bị cắt xẻ tuỳ ý thành nhiều mảnh, rơi đầy trên người của cô.
Cô gái cúi đầu, lông mi thật dày, khuôn mặt lại không giấu nổi nét thất vọng.
Bóng cây lay động, đôi vai gầy yếu của cô sụp xuống, cái túi trong tay cô cũng khẽ đung đưa theo cánh tay đang buông thõng, dường như đang tuyên cáo về số phận bị ruồng bỏ của nó.
Trái tim Châu Bắc Tự bỗng thấy như bị ai đó đâm một cái, theo bản năng tự kiểm điểm lại xem lời mình nói lúc nãy có phải quá đáng rồi không.
Anh xoắn xuýt trong chốc lát, cuối cùng nói: “Cậu để đồ sang bên kia đi.”
Kim Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy anh hất mặt ra hiệu về ghế dài ở bên đường. Chỗ đó đang trống, lặng yên không một tiếng động.
Cô mất vài giây để nhận ra, sau khi đã hiểu ý của Châu Bắc Tự thì từ từ chớp mắt, chậm chạp xách túi thuốc đi sang, rồi đặt túi lên trên.
Cô nghe lời làm xong hết mọi thứ, lại ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh, không lên tiếng.
Như đang thể hiện sự ngoan ngoãn, nhìn mà xem, tớ không hề có bất cứ ý đồ gì ác ý với cậu cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Bắc Tự ném bỏ liên tưởng quái lạ trong lòng, hơi mím môi gật đầu, giọng vừa khàn vừa lạnh: “Cậu đi được rồi.”
*
Trời quang mây tạnh, ánh dương chói lọi.
Tiệm net vào chủ nhật buôn bán vẫn tốt như thường. Vừa mới sáng sớm đã có rất nhiều người tới thuê máy, trong tiệm đã không còn nhiều chỗ trống nữa.
Ở quầy thanh toán ngoài cửa, Kim Chiêu uể oải gục xuống bàn, nhìn Thịnh Phong đang bận rộn đếm tiền bên cạnh.
“Thật sự không được nữa thì bỏ đi.” Anh ấy nghe những chuyện gần đây, không nhịn được mà cau mày, khuyên cô.
“Trên đời này đâu phải có mỗi thằng nhóc đó là con trai đâu, kiểu gì chẳng tìm được người phù hợp.”
“Chỉ có mình cậu ấy thôi.” Kim Chiêu sửa lời của anh ấy, khăng khăng nói: “Bao nhiêu năm rồi chỉ gặp được mình cậu ấy.”
“Được.” Thịnh Phong bỏ tiền trong tay vào ngăn kéo, tiện tay dùng sức đóng lại: “Vậy anh mặc kệ em.”
Kim Chiêu im lặng không nói, mặt buồn thiu, nhìn về phía trước rồi thở dài.
Kể từ lần đưa thuốc kia, cô đã không còn nghĩ mọi biện pháp để tiếp cận Châu Bắc Tự nữa. Bất luận là từ phương diện nào, bây giờ cô cũng nên giữ khoảng cách với anh. Cô biết đạo lý “tức nước vỡ bờ”.
Tiến độ sự việc cứ dừng ở chỗ đó. Tính ra, cô và Châu Bắc Tự đã gần nửa tháng rồi không tiếp xúc với nhau.
“Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác nữa à?” Kim Chiêu sầu não túm tóc, trông mong nhìn Thịnh Phong, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ mờ mịt, không biết phải làm sao.
Bàn tay đang cầm chuột ở bên cạnh của Thịnh Phong khựng lại, mắt nhìn máy tính, mãi không nói gì.
“Mới sáng sớm ra hai người đã ngây ra làm gì thế.” Bầu không khí trầm lắng của hai người đột nhiên bị một giọng nói phá vỡ. Giang Chiêu Huy dẫn theo vài cậu trai đi vào, quen cửa quen nẻo rẽ ra sau quầy thanh toán, kéo ghế ngồi.
“Anh, cho em mượn cái máy chơi đi.” Bả vai cậu ta hẩy hẩy Thịnh Phong, cười đùa cợt nhả.
“Anh Thịnh, em muốn làm thẻ.” Đây đều là bạn bè mà họ quen hồi học cấp hai, mọi người đã biết mặt nhau. Thịnh Phong nhận lấy chứng minh thư của một cậu trai trong số đó, thuần thục mở máy cho cậu ta.
Mấy người nhanh chóng vào chỗ ngồi, Thịnh Phong trả chứng minh thư cho bọn họ: “Giảm 20% như bình thường.”
“Cảm ơn ông chủ Thịnh.” Mấy cậu trai đó đồng thanh nói. Thịnh Phong vừa cười vừa cho bọn họ một quyền.
“Biến, biến, biến.”
Nhân lúc anh ấy xong việc, Giang Chiêu Huy đẩy Thịnh Phong ra, tu hú chiếm tổ bật máy tính lên rồi mở trang web trò chơi ra, nóng lòng không chịu được.
“Nhanh nhanh, hôm nay Star Wars vừa công bố bản Open Beta, mười giờ online, đợi hai tháng cuối cùng cũng tới rồi.”
“Thảo nào mới sáng sớm mà tiệm net đã đông thế này rồi.” Thịnh Phong nhìn khắp sảnh, rơi vào trầm tư.
“Chứ còn gì nữa, tối hôm qua bọn em còn bàn luận trong nhóm mãi mà, còn đánh cược xem ai hoàn thành nhiệm vụ mà đạt được kỷ lục cao nhất server thì mọi người sẽ mời ăn cơm nữa mà.”
“Trình chúng mày mà cũng đòi á?” Thịnh Phong khinh thường.
Star Wars là game toàn cầu. Với tư cách là công ty trò chơi hàng đầu thế giới trong lời đồn – Bạo Phong mất ba năm để tạo ra một game hành động mới nhất. Khi vừa chuẩn bị tung ra bản Open Beta đã có hàng triệu người chơi đăng ký.
Vậy nên Thịnh Phong khinh thường là phải.
“Xem thường ai đấy.” Giang Chiêu Huy tức mình “hừ” một tiếng, buông lời thách thức: “Cứ chờ mà xem.”
Game này Kim Chiêu cũng từng nghe nói. Ngồi ở hàng dưới, gần như tiết nào cũng nghe mấy bạn nam trong lớp nói chuyện, tai cũng sắp mọc kén tới nơi.
Đây có lẽ là sự khác biệt giữa học sinh dở và học sinh giỏi.
Bằng tuổi nhau nhưng có người thì mụ mị vì game, mãi không thấy chán, nhưng lại có người nghiêm khắc với bản thân, chăm chỉ học tập, trở thành hai đường thẳng song song.
Kim Chiêu khó lòng tránh khỏi lại nghĩ về Châu Bắc Tự, người mà dạo gần đây cứ quay vòng vòng trong đầu cô. Đến cả việc giao lưu với bạn nữ mà anh cũng kiêng kỵ, vậy thì mấy thứ như game chắc lại càng không dính dáng gì đến.
Kim Chiêu vừa nghĩ như vậy, ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía cửa tiệm net, trong ánh sáng rực rỡ, có một người đi vào.
Áo thun trắng, quần đen dài, một khuôn mặt cực phẩm, trong mắt mang theo vẻ lãnh đạm.
…Châu Bắc Tự.
Ngay vào giây phút đó, trong đầu Kim Chiêu chỉ còn lại một suy nghĩ.
Anh cũng tới tiệm net?
Có phải là do ngày nghĩ sao đêm mơ vậy nên cô mới xuất hiện ảo giác không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro