Đầu Của Nàng Đâ...
2024-12-15 22:12:50
Lâm Sinh khựng lại trong giây lát, sau đó lập tức hiểu ra ý của đội trưởng Đỗ.
“Ý của đội trưởng là, nạn nhân bị giết ngay sau khi gọi điện báo cảnh sát sao?”
Đỗ Vũ lấy điện thoại ra: “Nghe thử cái này, đây là đoạn ghi âm khi nạn nhân gọi cấp cứu.”
Bản ghi âm rất ngắn, chỉ kéo dài vỏn vẹn 5 giây.
“Cứu… cứu tôi… Huệ… Huệ Dân Hoa… tòa X… căn hộ XX… chó… chó!”
Thi thể người phụ nữ không đầu quỳ trên giường, trong khi đoạn ghi âm vẫn phát ra tiếng cầu cứu ngắt quãng khiến người ta có cảm giác như chính xác chết đang lên tiếng.
Âm thanh ấy đầy sợ hãi, tuyệt vọng, hòa lẫn với hơi thở nặng nề và tiếng gió rít, tạo ra bầu không khí lạnh lẽo đến tê người.
Quả thực rợn người!
Trước khi chết, rốt cuộc nạn nhân đã trải qua chuyện kinh hoàng nào để rồi bị chặt đầu, thi thể còn bị sắp xếp quỳ gối trước một đống xương chó?
Nhưng Hứa Ý Khanh không hề nao núng. Anh lập tức chỉ đạo Lâm Sinh bắt tay vào làm việc. Cả hai phối hợp nhịp nhàng: một người khám nghiệm tử thi, người còn lại chụp ảnh, ghi chép và dán nhãn ở các góc phòng.
Sau khi nghe xong bản ghi âm, Lâm Sinh nhanh chóng phát hiện điểm bất thường.
Vừa đo đạc chiều dài, chiều rộng của chiếc giường, cậu vừa thắc mắc: “Tại sao lại gọi cấp cứu 120 mà không gọi cảnh sát 110?”
Đỗ Vũ ngẫm nghĩ: “Có lẽ nạn nhân bị thương nặng, cảm thấy giữ mạng sống quan trọng hơn.”
Hứa Ý Khanh cân nhắc một lúc rồi đồng tình: “Tôi nghĩ đội trưởng nói đúng. Thêm nữa, tôi cho rằng lúc đó cô ấy chỉ có một mình ở nhà.”
Đỗ Vũ nghi hoặc: “Một mình?”
“Nếu hung thủ còn ở đó, cô ấy sẽ tranh thủ gọi cảnh sát chứ không phải cấp cứu. Theo bản năng con người sẽ ưu tiên xử lý mối đe dọa lớn nhất. Hơn nữa, hung thủ sẽ không để cô ấy có cơ hội gọi điện.”
Nghe vậy, Đỗ Vũ lại càng thấy khó hiểu: “Nhưng nếu hung thủ đã rời đi, tại sao cô ấy lại thành ra như thế này?”
Không ai tin được rằng nạn nhân tự chặt đầu mình. Ý nghĩ đó còn hoang đường hơn cả một vụ tự sát mà nạn nhân tự phân xác.
Hứa Ý Khanh nhìn thi thể trên giường theo hướng ánh mắt của Đỗ Vũ: “Điều này cần chờ kết quả khám nghiệm tử thi.”
Anh không phải thám tử tài ba mà là một pháp y hàng đầu cả nước. Chân tướng sự việc đều nằm trong cơ thể nạn nhân, chờ anh khám phá.
Vừa nói, anh vừa thận trọng trèo lên giường, tiến gần thi thể hơn.
Đỗ Vũ đã nhiều lần hợp tác với Hứa Ý Khanh nhưng lần nào cũng không khỏi khâm phục sự bình tĩnh của anh tại hiện trường các vụ án mạng. Đúng là phong thái của một pháp y xuất sắc, nhất là với người như Hứa Ý Khanh, người quen thuộc với thi thể hơn cả người sống.
Chạm tay vào vệt máu dính nhớp nháp, anh lần mò một hồi rồi tìm thấy các mảnh xương và mô thịt trên giường.
“Không nghi ngờ gì nữa, đây là hiện trường gây án đầu tiên. Không có chuyện vứt hay di chuyển xác. Nhưng cái đầu của cô ấy…” Anh ngẩng lên hỏi: “Từ lúc nhận cuộc gọi đến khi phát hiện thi thể, mất bao lâu?”
Đỗ Vũ đáp ngay: “Hai mươi phút. Nơi này cách bệnh viện rất gần. Xe cứu thương tới nhưng không mở được cửa, bác sĩ ngửi thấy mùi máu từ bên ngoài liền nhận ra có chuyện chẳng lành và báo cảnh sát.”
Hứa Ý Khanh trầm ngâm: “Vậy là hung thủ chỉ mất tối đa hai mươi phút để chặt đầu nạn nhân và trốn thoát qua cửa sổ trước khi cảnh sát đến.”
Anh nhìn sang chiếc cửa sổ trong phòng ngủ vốn không quá chắc chắn, rồi đưa ra một suy đoán táo bạo và rùng rợn: “Tính theo thời gian, rất có thể lúc bác sĩ chờ cảnh sát tới hung thủ vẫn đang phân xác nạn nhân trong nhà.”
Nghe vậy, Đỗ Vũ cảm thấy lạnh cả sống lưng! Chỉ cần nghĩ đến việc hung thủ có thể bình tĩnh chặt đầu nạn nhân ngay khi ngoài cửa có người, anh vừa phẫn nộ vừa lo lắng.
Kẻ như thế còn nhởn nhơ ngoài kia, chắc chắn sẽ lại gây án! Phải nhanh chóng bắt được hắn!
Hứa Ý Khanh tiến lại gần thi thể, cẩn thận quan sát vết cắt ở cổ.
“Vết thương nham nhở, mặt cắt không đều, phần đốt sống cổ có nhiều vết rạch hỗn loạn. Điều này cho thấy hung thủ không dùng rìu, cưa hay dao làm bếp mà dùng… thứ gì đó tương tự dao găm. Hắn đã từ từ cắt từng chút, cuối cùng mới chặt đứt đầu.”
Anh chỉ vào con dao gọt hoa quả đặt trên tủ đầu giường, hiển nhiên đó không phải hung khí. Trên dao không có dấu vết máu, chỉ tìm thấy dấu vân tay của nạn nhân. Rất có thể nó được dùng để phòng thân.
Lâm Sinh cảm thán: “Tâm lý thật vững vàng!”
Đỗ Vũ nhíu mày: “Thật mối thù lớn!”
Sau đó, Hứa Ý Khanh dẫn mọi người đến phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu máu nào, không gian nhỏ hẹp và thiết kế đơn sơ.
Chưa đợi Hứa Ý Khanh lên tiếng, Lâm Sinh đã thể hiện tố chất của một pháp y, bắt đầu lấy mẫu vật chứng từ phòng vệ sinh.
Dán nhãn, chụp ảnh, để phòng trường hợp cần dùng đến sau này.
Đỗ Vũ thấy Hứa Ý Khanh đứng trước cửa nhà vệ sinh, vẻ mặt trầm tư liền hỏi nhỏ: “Cậu phát hiện được gì sao?”
Hứa Ý Khanh đáp: “Với người bình thường, nhà vệ sinh là nơi lý tưởng để phân xác. Có cống thoát nước, bồn cầu, nguồn nước dồi dào để rửa sạch bản thân, đồng thời mang lại cảm giác an toàn cho hung thủ.”
Anh dừng lại một chút rồi nhìn về phía chiếc giường trong phòng ngủ: “Nhưng hung thủ không chọn nhà vệ sinh để xử lý thi thể. Lý do là không gian chật hẹp khiến việc chặt chém khó khăn và việc di chuyển xác sẽ để lại nhiều bằng chứng hơn. Vì vậy hắn chọn giường ngủ để phân xác. Hắn ưu tiên hiệu quả và để ga trải giường thấm máu, tránh để máu chảy xuống sàn nhà.”
“Điều đó chứng tỏ hung thủ có tâm lý vững vàng và kinh nghiệm.”
Đỗ Vũ nheo mắt: “Ý cậu là hắn là kẻ tái phạm?”
Hứa Ý Khanh lắc đầu: “Điều đó chưa thể khẳng định. Nhưng điều khiến tôi băn khoăn là, một kẻ gan dạ, cẩn thận như vậy, tại sao lại mạo hiểm bị cảnh sát ập vào bất cứ lúc nào chỉ để mang theo cái đầu của nạn nhân?”
Chiếc đầu đó chắc chắn chứa đựng điều gì đó bất lợi nghiêm trọng cho hắn!
Đỗ Vũ cũng ngẫm ra: “Là gương mặt của nạn nhân sao?”
“Có thể, nhưng để biết rõ hơn tôi cần khám nghiệm tử thi. Nạn nhân giao cho các anh, tôi sẽ về chuẩn bị thủ tục giải phẫu.”
Hứa Ý Khanh cảm thấy hiện trường gần như không còn thông tin nào hữu ích nữa, cần phải tranh thủ tiến hành khám nghiệm tử thi để khai thác tối đa từ cơ thể nạn nhân.
Đỗ Vũ vẫy tay, gọi đội ngũ pháp y và bác sĩ vào. Sau khi Lâm Sinh hoàn thành công việc ghi chép, chụp ảnh, thi thể được đưa đi.
Hứa Ý Khanh đứng ngoài cửa chờ. Qua khung cửa sổ hành lang, anh nhìn ra quang cảnh đêm bên ngoài. Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy chói lòa. Dưới sân là cảnh sát, xe cứu thương và đám đông hiếu kỳ.
Màn đêm yên tĩnh của thành phố Giang đã bị phá tan bởi một vụ giết người man rợ. Hơn thế, đây còn là một vụ phân xác tàn bạo.
Đã rất lâu rồi Giang Thành mới xảy ra một vụ trọng án như thế này. Lần gần nhất… Hứa Ý Khanh không muốn nhớ lại thêm.
Anh kéo tâm trí mình trở lại vụ án trước mắt, nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó bất thường. Chỉ còn chút nữa thôi là anh sắp nghĩ thông suốt.
“Có chuyện gì vậy, anh Hứa?”
Lâm Sinh đã hoàn tất công việc, đi đến bên cạnh anh. Lúc này họ chỉ cần quay về phòng pháp y chờ khám nghiệm.
Hứa Ý Khanh giật mình, nhìn về phía người học trò xuất sắc của mình rồi hỏi: “Khi hung thủ bỏ trốn, dưới lầu có bác sĩ và xe cứu thương, trong khu thì đầy người xem náo nhiệt. Hắn làm thế nào để mang theo chiếc đầu mà không bị ai nghi ngờ?”
Lâm Sinh nghĩ một lúc rồi đáp: “Hắn dùng túi đen để giấu đầu rồi vứt vào thùng rác.”
Hứa Ý Khanh lắc đầu: “Không thể nào. Nếu vứt quanh đây cảnh sát sẽ sớm tìm được, chẳng khác nào để tại hiện trường. Không cần thiết phải mạo hiểm phân xác.”
Lâm Sinh tiếp tục: “Vậy thì hắn đã chuẩn bị sẵn một thứ như thùng chứa để mang đi.”
Vừa nói, cậu vừa làm động tác ôm một chiếc thùng nhìn khá buồn cười.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Hứa Ý Khanh bật cười: “Giữa đêm khuya ôm một cái thùng chẳng phải càng đáng nghi sao? Nhỡ đâu gặp đúng cảnh sát vừa đến…”
Nói đến đây, giọng anh nhỏ dần, gương mặt đột nhiên biến sắc.
Ngay sau đó, Hứa Ý Khanh lao tới nắm lấy khung cửa, hét lớn vào trong: “Đỗ Vũ! Là người giao hàng!”
“Cái gì?”
Đỗ Vũ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thoáng ngẩn người, hiển nhiên chưa kịp hiểu.
Hứa Ý Khanh nói ngắn gọn nhưng gấp gáp: “Hung thủ giả làm người giao hàng, giấu đầu trong thùng giao đồ ăn để qua mắt mọi người!”
Sắc mặt Đỗ Vũ cũng lập tức thay đổi.
Bởi vì anh nhớ rất rõ, lúc mình đến hiện trường, trong đám đông hiếu kỳ trước cổng khu dân cư có vài người mặc đồng phục giao hàng!
“Ý của đội trưởng là, nạn nhân bị giết ngay sau khi gọi điện báo cảnh sát sao?”
Đỗ Vũ lấy điện thoại ra: “Nghe thử cái này, đây là đoạn ghi âm khi nạn nhân gọi cấp cứu.”
Bản ghi âm rất ngắn, chỉ kéo dài vỏn vẹn 5 giây.
“Cứu… cứu tôi… Huệ… Huệ Dân Hoa… tòa X… căn hộ XX… chó… chó!”
Thi thể người phụ nữ không đầu quỳ trên giường, trong khi đoạn ghi âm vẫn phát ra tiếng cầu cứu ngắt quãng khiến người ta có cảm giác như chính xác chết đang lên tiếng.
Âm thanh ấy đầy sợ hãi, tuyệt vọng, hòa lẫn với hơi thở nặng nề và tiếng gió rít, tạo ra bầu không khí lạnh lẽo đến tê người.
Quả thực rợn người!
Trước khi chết, rốt cuộc nạn nhân đã trải qua chuyện kinh hoàng nào để rồi bị chặt đầu, thi thể còn bị sắp xếp quỳ gối trước một đống xương chó?
Nhưng Hứa Ý Khanh không hề nao núng. Anh lập tức chỉ đạo Lâm Sinh bắt tay vào làm việc. Cả hai phối hợp nhịp nhàng: một người khám nghiệm tử thi, người còn lại chụp ảnh, ghi chép và dán nhãn ở các góc phòng.
Sau khi nghe xong bản ghi âm, Lâm Sinh nhanh chóng phát hiện điểm bất thường.
Vừa đo đạc chiều dài, chiều rộng của chiếc giường, cậu vừa thắc mắc: “Tại sao lại gọi cấp cứu 120 mà không gọi cảnh sát 110?”
Đỗ Vũ ngẫm nghĩ: “Có lẽ nạn nhân bị thương nặng, cảm thấy giữ mạng sống quan trọng hơn.”
Hứa Ý Khanh cân nhắc một lúc rồi đồng tình: “Tôi nghĩ đội trưởng nói đúng. Thêm nữa, tôi cho rằng lúc đó cô ấy chỉ có một mình ở nhà.”
Đỗ Vũ nghi hoặc: “Một mình?”
“Nếu hung thủ còn ở đó, cô ấy sẽ tranh thủ gọi cảnh sát chứ không phải cấp cứu. Theo bản năng con người sẽ ưu tiên xử lý mối đe dọa lớn nhất. Hơn nữa, hung thủ sẽ không để cô ấy có cơ hội gọi điện.”
Nghe vậy, Đỗ Vũ lại càng thấy khó hiểu: “Nhưng nếu hung thủ đã rời đi, tại sao cô ấy lại thành ra như thế này?”
Không ai tin được rằng nạn nhân tự chặt đầu mình. Ý nghĩ đó còn hoang đường hơn cả một vụ tự sát mà nạn nhân tự phân xác.
Hứa Ý Khanh nhìn thi thể trên giường theo hướng ánh mắt của Đỗ Vũ: “Điều này cần chờ kết quả khám nghiệm tử thi.”
Anh không phải thám tử tài ba mà là một pháp y hàng đầu cả nước. Chân tướng sự việc đều nằm trong cơ thể nạn nhân, chờ anh khám phá.
Vừa nói, anh vừa thận trọng trèo lên giường, tiến gần thi thể hơn.
Đỗ Vũ đã nhiều lần hợp tác với Hứa Ý Khanh nhưng lần nào cũng không khỏi khâm phục sự bình tĩnh của anh tại hiện trường các vụ án mạng. Đúng là phong thái của một pháp y xuất sắc, nhất là với người như Hứa Ý Khanh, người quen thuộc với thi thể hơn cả người sống.
Chạm tay vào vệt máu dính nhớp nháp, anh lần mò một hồi rồi tìm thấy các mảnh xương và mô thịt trên giường.
“Không nghi ngờ gì nữa, đây là hiện trường gây án đầu tiên. Không có chuyện vứt hay di chuyển xác. Nhưng cái đầu của cô ấy…” Anh ngẩng lên hỏi: “Từ lúc nhận cuộc gọi đến khi phát hiện thi thể, mất bao lâu?”
Đỗ Vũ đáp ngay: “Hai mươi phút. Nơi này cách bệnh viện rất gần. Xe cứu thương tới nhưng không mở được cửa, bác sĩ ngửi thấy mùi máu từ bên ngoài liền nhận ra có chuyện chẳng lành và báo cảnh sát.”
Hứa Ý Khanh trầm ngâm: “Vậy là hung thủ chỉ mất tối đa hai mươi phút để chặt đầu nạn nhân và trốn thoát qua cửa sổ trước khi cảnh sát đến.”
Anh nhìn sang chiếc cửa sổ trong phòng ngủ vốn không quá chắc chắn, rồi đưa ra một suy đoán táo bạo và rùng rợn: “Tính theo thời gian, rất có thể lúc bác sĩ chờ cảnh sát tới hung thủ vẫn đang phân xác nạn nhân trong nhà.”
Nghe vậy, Đỗ Vũ cảm thấy lạnh cả sống lưng! Chỉ cần nghĩ đến việc hung thủ có thể bình tĩnh chặt đầu nạn nhân ngay khi ngoài cửa có người, anh vừa phẫn nộ vừa lo lắng.
Kẻ như thế còn nhởn nhơ ngoài kia, chắc chắn sẽ lại gây án! Phải nhanh chóng bắt được hắn!
Hứa Ý Khanh tiến lại gần thi thể, cẩn thận quan sát vết cắt ở cổ.
“Vết thương nham nhở, mặt cắt không đều, phần đốt sống cổ có nhiều vết rạch hỗn loạn. Điều này cho thấy hung thủ không dùng rìu, cưa hay dao làm bếp mà dùng… thứ gì đó tương tự dao găm. Hắn đã từ từ cắt từng chút, cuối cùng mới chặt đứt đầu.”
Anh chỉ vào con dao gọt hoa quả đặt trên tủ đầu giường, hiển nhiên đó không phải hung khí. Trên dao không có dấu vết máu, chỉ tìm thấy dấu vân tay của nạn nhân. Rất có thể nó được dùng để phòng thân.
Lâm Sinh cảm thán: “Tâm lý thật vững vàng!”
Đỗ Vũ nhíu mày: “Thật mối thù lớn!”
Sau đó, Hứa Ý Khanh dẫn mọi người đến phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu máu nào, không gian nhỏ hẹp và thiết kế đơn sơ.
Chưa đợi Hứa Ý Khanh lên tiếng, Lâm Sinh đã thể hiện tố chất của một pháp y, bắt đầu lấy mẫu vật chứng từ phòng vệ sinh.
Dán nhãn, chụp ảnh, để phòng trường hợp cần dùng đến sau này.
Đỗ Vũ thấy Hứa Ý Khanh đứng trước cửa nhà vệ sinh, vẻ mặt trầm tư liền hỏi nhỏ: “Cậu phát hiện được gì sao?”
Hứa Ý Khanh đáp: “Với người bình thường, nhà vệ sinh là nơi lý tưởng để phân xác. Có cống thoát nước, bồn cầu, nguồn nước dồi dào để rửa sạch bản thân, đồng thời mang lại cảm giác an toàn cho hung thủ.”
Anh dừng lại một chút rồi nhìn về phía chiếc giường trong phòng ngủ: “Nhưng hung thủ không chọn nhà vệ sinh để xử lý thi thể. Lý do là không gian chật hẹp khiến việc chặt chém khó khăn và việc di chuyển xác sẽ để lại nhiều bằng chứng hơn. Vì vậy hắn chọn giường ngủ để phân xác. Hắn ưu tiên hiệu quả và để ga trải giường thấm máu, tránh để máu chảy xuống sàn nhà.”
“Điều đó chứng tỏ hung thủ có tâm lý vững vàng và kinh nghiệm.”
Đỗ Vũ nheo mắt: “Ý cậu là hắn là kẻ tái phạm?”
Hứa Ý Khanh lắc đầu: “Điều đó chưa thể khẳng định. Nhưng điều khiến tôi băn khoăn là, một kẻ gan dạ, cẩn thận như vậy, tại sao lại mạo hiểm bị cảnh sát ập vào bất cứ lúc nào chỉ để mang theo cái đầu của nạn nhân?”
Chiếc đầu đó chắc chắn chứa đựng điều gì đó bất lợi nghiêm trọng cho hắn!
Đỗ Vũ cũng ngẫm ra: “Là gương mặt của nạn nhân sao?”
“Có thể, nhưng để biết rõ hơn tôi cần khám nghiệm tử thi. Nạn nhân giao cho các anh, tôi sẽ về chuẩn bị thủ tục giải phẫu.”
Hứa Ý Khanh cảm thấy hiện trường gần như không còn thông tin nào hữu ích nữa, cần phải tranh thủ tiến hành khám nghiệm tử thi để khai thác tối đa từ cơ thể nạn nhân.
Đỗ Vũ vẫy tay, gọi đội ngũ pháp y và bác sĩ vào. Sau khi Lâm Sinh hoàn thành công việc ghi chép, chụp ảnh, thi thể được đưa đi.
Hứa Ý Khanh đứng ngoài cửa chờ. Qua khung cửa sổ hành lang, anh nhìn ra quang cảnh đêm bên ngoài. Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy chói lòa. Dưới sân là cảnh sát, xe cứu thương và đám đông hiếu kỳ.
Màn đêm yên tĩnh của thành phố Giang đã bị phá tan bởi một vụ giết người man rợ. Hơn thế, đây còn là một vụ phân xác tàn bạo.
Đã rất lâu rồi Giang Thành mới xảy ra một vụ trọng án như thế này. Lần gần nhất… Hứa Ý Khanh không muốn nhớ lại thêm.
Anh kéo tâm trí mình trở lại vụ án trước mắt, nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó bất thường. Chỉ còn chút nữa thôi là anh sắp nghĩ thông suốt.
“Có chuyện gì vậy, anh Hứa?”
Lâm Sinh đã hoàn tất công việc, đi đến bên cạnh anh. Lúc này họ chỉ cần quay về phòng pháp y chờ khám nghiệm.
Hứa Ý Khanh giật mình, nhìn về phía người học trò xuất sắc của mình rồi hỏi: “Khi hung thủ bỏ trốn, dưới lầu có bác sĩ và xe cứu thương, trong khu thì đầy người xem náo nhiệt. Hắn làm thế nào để mang theo chiếc đầu mà không bị ai nghi ngờ?”
Lâm Sinh nghĩ một lúc rồi đáp: “Hắn dùng túi đen để giấu đầu rồi vứt vào thùng rác.”
Hứa Ý Khanh lắc đầu: “Không thể nào. Nếu vứt quanh đây cảnh sát sẽ sớm tìm được, chẳng khác nào để tại hiện trường. Không cần thiết phải mạo hiểm phân xác.”
Lâm Sinh tiếp tục: “Vậy thì hắn đã chuẩn bị sẵn một thứ như thùng chứa để mang đi.”
Vừa nói, cậu vừa làm động tác ôm một chiếc thùng nhìn khá buồn cười.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Hứa Ý Khanh bật cười: “Giữa đêm khuya ôm một cái thùng chẳng phải càng đáng nghi sao? Nhỡ đâu gặp đúng cảnh sát vừa đến…”
Nói đến đây, giọng anh nhỏ dần, gương mặt đột nhiên biến sắc.
Ngay sau đó, Hứa Ý Khanh lao tới nắm lấy khung cửa, hét lớn vào trong: “Đỗ Vũ! Là người giao hàng!”
“Cái gì?”
Đỗ Vũ ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thoáng ngẩn người, hiển nhiên chưa kịp hiểu.
Hứa Ý Khanh nói ngắn gọn nhưng gấp gáp: “Hung thủ giả làm người giao hàng, giấu đầu trong thùng giao đồ ăn để qua mắt mọi người!”
Sắc mặt Đỗ Vũ cũng lập tức thay đổi.
Bởi vì anh nhớ rất rõ, lúc mình đến hiện trường, trong đám đông hiếu kỳ trước cổng khu dân cư có vài người mặc đồng phục giao hàng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro