Chương 6
Tần Thất
2024-03-19 00:40:44
Hai ngày trước đã có báo cáo chính thức về sự việc của Bạch Đường. Sau lễ tưởng niệm, những tiếng ồn ào trên mạng cũng dần dần lắng xuống, công ty của Thẩm Diễm không bị ảnh hưởng gì. Sự tranh giành tài nguyên giữa những người mới vốn đã rất khốc liệt, bây giờ có cơ hội nên càng sôi nổi trào ra một nhóm người có tư chất khá tốt.
Thẩm Diễm không thường xuyên tới công ty, một tuần chỉ đi có một hai lần, dù sao sản nghiệp của Thẩm gia cũng không chỉ có mỗi cái này cho nên ban đêm y còn bận hơn chút so với ban ngày.
Thẩm gia mở rất nhiều câu lạc bộ ở thành phố A, Vạn Thịnh có một số hạng mục kinh doanh trùng với Thẩm gia, lúc trước Lâm Khải Văn đến tìm y là nửa muốn hợp tác và nửa uy hiếp. Thẩm Diễm có chút lo lắng bọn họ sẽ lén thực hiện một số hành động xấu, khoảng thời gian dạo gần đây số lần y tới nơi này rõ ràng nhiều hơn bình thường.
Trùng hợp sao mà còn đụng trúng Lâm Khải Văn.
Ngồi bên cạnh gã còn có một người mà trước đây Thẩm Diễm đã gặp qua ở bàn đàm phán, là chủ tịch của một công ty đầu tư mạo hiểm, tên là Lê Sâm, Thẩm Diễm đã từng hợp tác với anh ta hai lần, là một người khá tốt.
Vốn dĩ y chỉ muốn gật đầu chào hỏi một cái nhưng Lâm Khải Văn lại cầm ly rượu lên hướng về phía y lắc lắc hai lần, “Chủ tịch Thẩm, qua uống một chút nhé?”
Thẩm Diễm suy nghĩ một chút, không từ chối, bảo người phục vụ bưng một ly nước chanh lớn lên, “Không thể uống rượu, Lâm nhị thiếu* đừng chê tôi làm mất hứng nhé.”
*Tui không tìm được từ để thay thế nên giữ nguyên, mọi người thông cảm nha:<
Vẻ mặt Lâm Khải Văn có chút thay đổi, gã không thích cái danh xưng này, nhưng cũng không thể trực tiếp tỏ thái độ được, chỉ cười ha hả nói: “Nước thay cho rượu, uống tượng trưng khách sáo ha.”
Lê Sâm đứng lên bắt tay với Thẩm Diễm: “Đã lâu không gặp, chủ tịch Thẩm.”
Thẩm Diễm cười nói: “Hai người không phải đang nói chuyện gì đó sao? Tôi ngồi lại đây quấy rầy thì không được tốt.”
Lê Sâm nói: “Không có, chúng tôi cũng chỉ tình cờ gặp nhau tối nay thôi, tiện thể ngồi trò chuyện một lát.”
Lâm Khải Văn từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá sắt, lấy ra hai điếu thuốc dài, “Muốn một điếu không?”
Thẩm Diễm từ chối, Lê Sâm nói: “Khải Văn, chủ tịch Thẩm không ngửi được mùi thuốc lá, cậu nhịn chút nữa ra ngoài hút cũng được.”
Lâm Khải Văn nhìn qua Thẩm Diễm, y thờ ơ nói: “Không sao, trong hộp đêm mùi rượu và thuốc lá luôn rất nồng, tôi đến đây muốn tránh cũng không tránh được, Lâm nhị thiếu cứ tự nhiên.”
Lâm Khải Văn cắn điếu thuốc, giọng nói hơi không rõ: “Thuốc lá tôi tự cuốn, mùi không nặng.”
Ba người liền thuận miệng trò chuyện về thuốc lá và rượu, Lâm Khải Văn lại vòng về cái chất gây ảo giác kiểu mới và đề cập rằng Vạn Thịnh gần đây đã cung cấp một lô cho hai nơi cao cấp, hiệu quả khá tốt. Lê Sâm chỉ phụ hoa hai câu còn Thẩm Diễm thì không quan tâm, cúi đầu uống nước chanh của mình.
Lâm Khải Văn đột nhiên nói: “Chủ tịch Thẩm, sao nay anh đến đây mà không thấy Phương Dĩ Tả? Không phải anh ta luôn theo sát anh sao?”
“Anh ấy đến một câu lạc bộ khác để kiểm tra, tôi không phải là không tự chăm sóc bản thân được, để anh ấy ngày nào cũng đi theo làm gì.” Thẩm Diễm dựa lưng vào ghế sofa, thản nhiên trả lời.
Lâm Khải Văn cười như không cười: “Tôi thấy anh ta chỉ ước có thể buộc anh vào lưng quần đi đâu cũng mang theo. Chủ tịch Thẩm à, tôi thật sự rất hâm mộ anh đấy, người bên cạnh dùng tốt như thế đúng là bớt lo.”
“Mà đúng rồi, phóng viên chụp ảnh ngày hôm đó cũng đã bị xử lý trong âm thầm đúng không? Nghe nói là bị tai nạn ô tô, chết tại chỗ.”
Thẩm Diễm cũng cười, không đáp lại gã, chỉ tiếp nhận lời tâng bốc quái đản của Lâm Khải Văn, “Có lẽ một ngày may mắn nào đó Lâm nhị thiếu cũng có thể gặp được người như thế.”
Hai người thấy mặt nhau là trong không khí đầy mùi thuốc súng, Lê Sâm không tham gia mà quay đầu nhìn sang một bên. Thoáng liếc nhìn này tưởng như vô nghĩa thế nhưng mà lại nhìn thấy được một người đẹp đang đứng nói chuyện với người khác bên cạnh quầy bar, mang đến cho người ta một cảm giác dịu dàng ôn hòa. Lê Sâm rung động, muốn đi bắt chuyện.
Anh nói với hai người kia một tiếng rồi đứng dậy, Thẩm Diễm và Lâm Khải Văn cùng nhau ngẩng đầu nhìn qua, Lâm Khải Văn nói: “Mắt thẩm mỹ của anh khá tốt.”
Thẩm Diễm có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy đây là cơ hội tốt để Lê Sâm nợ y một ân huệ, hơi ngăn cản anh: “Đây là bác sĩ gia đình của tôi.”
Bước chân của Lê Sâm dừng một chút, Thẩm Diễm nói tiếp: “Anh ấy nhìn thì có vẻ dễ gần nhưng thực ra lại khá lạnh lùng, lý do cụ thể thì tôi không thể nói ra được, nếu anh thực sự có ý định với anh ấy thì phải đi từ từ.”
Lê Sâm lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, cười giải thích: “Đương nhiên, tôi chỉ muốn đi qua xin thông tin liên lạc của anh ấy mà thôi.”
Lâm Khải Văn và Thẩm Diễm tạm thời đình chiến, đều quay lại nhìn Lê Sâm.
Không biết nói cái gì mà chỉ mấy phút sau Lê Sâm đã trở lại, vẻ mặt hơi phức tạp, nhìn Thẩm Diễm nói: “Em ấy cho tôi thông tin liên lạc, còn nói cho tôi biết mình tên là Thích Cảnh Vân.”
“Nhưng hình như trông em ấy hơi buồn, tôi chưa kịp hỏi thì em ấy đã đi rồi.”
Thẩm Diễn hơi sửng sốt rồi bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Lê Sâm một hồi, đại khái có thể hiểu được tại sao Thích Cảnh Vân lại dễ dàng cho anh thông tin liên lạc như vậy.
Nhưng y không thể nói thẳng lí do nên thay đổi chủ đề: “Người nào cũng cần thời gian mới làm quen được mà.”
Lâm Khải Văn uống hết rượu trong ly, lấy từ trong túi ra hai vật giống như tấm danh thiếp, ném lên bàn rồi nói: “Thiệp mời, tháng sau là sinh nhật của Vạn Thanh Việt, nhà họ Vạn tổ chức một bữa tiệc tối.”
“Thật ra tối nay tôi chỉ định đi uống rượu thôi mà không ngờ lại gặp được hai người, vừa hay tôi đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Thẩm Diễm cầm lấy xem xét và nói: “Sinh nhật 30 tuổi của anh trai anh? Vạn gia chắc phải tổ chức to lắm nhỉ.”
Lâm Khải Văn cười khẩy nói: “Thôi đừng, cùng cha khác mẹ ngay cả họ cũng chả giống nhau, tôi muốn nhận anh ta làm anh cả, anh ta còn chê tôi không xứng cơ.”
Thẩm Diễm nhìn gã, đột nhiên cảm thấy có chút mắc cười. Trước đây y với anh trai cũng không hòa thuận, mà bên Lâm Khải Văn còn phải làm bộ anh em tình thương mến thương với Vạn Thanh Nguyệt để lừa gạt bậc cha chú phía trên.
Môi Thẩm Diễm chạm vào dưới ly nước, nói đùa: “Vậy nếu anh ta không nhận anh thì anh thế chỗ luôn đi.”
Hai người họ hoàn toàn không coi Lê Sâm là người ngoài mà bắt đầu quang minh chính đại mưu đồ bí mật trước mặt anh.
Đầu lưỡi Lâm Khải Văn chọt chọt má, tức giận nói: “Giống như anh trước đây?”
“Có điều so với anh trai của anh thì Vạn Thanh Việt thông minh hơn chút, không dễ đối phó.”
Thẩm Diễm cười nói: “Việc gì cũng không thể gấp.”
“Nói thật, mấy ông già của mấy nhà kia đúng là ông nào cũng chơi bời, ngày nào cũng như lắp não vào chim, cứ gặp được một Omega xinh đẹp là giống như không rời bước nổi, nhất định phải bắt được trong tay.”
Lâm Khải Văn tặc lưỡi, cảm xúc đột nhiên trở nên kích động. Thẩm Diễm dịch sang một bên để tránh đi pheromone hương cà phê trên người gã.
“Đi đây.” Y nhét tấm thiệp mời kia vào túi, “Phương Dĩ Tả đến đón tôi rồi.”
Lê Sâm có chút kinh ngạc: “Làm sao anh biết? Tôi không thấy anh ấy gọi anh.”
Thẩm Diễm thản nhiên nói: “Ngửi thấy mùi Absinthe.”
Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Phương Dĩ Tả đứng chờ y cách đó vài bước.
Thẩm Diễm vẫy vẫy tay, đi theo Phương Dĩ Tả về nhà.
Thẩm Diễm không thường xuyên tới công ty, một tuần chỉ đi có một hai lần, dù sao sản nghiệp của Thẩm gia cũng không chỉ có mỗi cái này cho nên ban đêm y còn bận hơn chút so với ban ngày.
Thẩm gia mở rất nhiều câu lạc bộ ở thành phố A, Vạn Thịnh có một số hạng mục kinh doanh trùng với Thẩm gia, lúc trước Lâm Khải Văn đến tìm y là nửa muốn hợp tác và nửa uy hiếp. Thẩm Diễm có chút lo lắng bọn họ sẽ lén thực hiện một số hành động xấu, khoảng thời gian dạo gần đây số lần y tới nơi này rõ ràng nhiều hơn bình thường.
Trùng hợp sao mà còn đụng trúng Lâm Khải Văn.
Ngồi bên cạnh gã còn có một người mà trước đây Thẩm Diễm đã gặp qua ở bàn đàm phán, là chủ tịch của một công ty đầu tư mạo hiểm, tên là Lê Sâm, Thẩm Diễm đã từng hợp tác với anh ta hai lần, là một người khá tốt.
Vốn dĩ y chỉ muốn gật đầu chào hỏi một cái nhưng Lâm Khải Văn lại cầm ly rượu lên hướng về phía y lắc lắc hai lần, “Chủ tịch Thẩm, qua uống một chút nhé?”
Thẩm Diễm suy nghĩ một chút, không từ chối, bảo người phục vụ bưng một ly nước chanh lớn lên, “Không thể uống rượu, Lâm nhị thiếu* đừng chê tôi làm mất hứng nhé.”
*Tui không tìm được từ để thay thế nên giữ nguyên, mọi người thông cảm nha:<
Vẻ mặt Lâm Khải Văn có chút thay đổi, gã không thích cái danh xưng này, nhưng cũng không thể trực tiếp tỏ thái độ được, chỉ cười ha hả nói: “Nước thay cho rượu, uống tượng trưng khách sáo ha.”
Lê Sâm đứng lên bắt tay với Thẩm Diễm: “Đã lâu không gặp, chủ tịch Thẩm.”
Thẩm Diễm cười nói: “Hai người không phải đang nói chuyện gì đó sao? Tôi ngồi lại đây quấy rầy thì không được tốt.”
Lê Sâm nói: “Không có, chúng tôi cũng chỉ tình cờ gặp nhau tối nay thôi, tiện thể ngồi trò chuyện một lát.”
Lâm Khải Văn từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá sắt, lấy ra hai điếu thuốc dài, “Muốn một điếu không?”
Thẩm Diễm từ chối, Lê Sâm nói: “Khải Văn, chủ tịch Thẩm không ngửi được mùi thuốc lá, cậu nhịn chút nữa ra ngoài hút cũng được.”
Lâm Khải Văn nhìn qua Thẩm Diễm, y thờ ơ nói: “Không sao, trong hộp đêm mùi rượu và thuốc lá luôn rất nồng, tôi đến đây muốn tránh cũng không tránh được, Lâm nhị thiếu cứ tự nhiên.”
Lâm Khải Văn cắn điếu thuốc, giọng nói hơi không rõ: “Thuốc lá tôi tự cuốn, mùi không nặng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người liền thuận miệng trò chuyện về thuốc lá và rượu, Lâm Khải Văn lại vòng về cái chất gây ảo giác kiểu mới và đề cập rằng Vạn Thịnh gần đây đã cung cấp một lô cho hai nơi cao cấp, hiệu quả khá tốt. Lê Sâm chỉ phụ hoa hai câu còn Thẩm Diễm thì không quan tâm, cúi đầu uống nước chanh của mình.
Lâm Khải Văn đột nhiên nói: “Chủ tịch Thẩm, sao nay anh đến đây mà không thấy Phương Dĩ Tả? Không phải anh ta luôn theo sát anh sao?”
“Anh ấy đến một câu lạc bộ khác để kiểm tra, tôi không phải là không tự chăm sóc bản thân được, để anh ấy ngày nào cũng đi theo làm gì.” Thẩm Diễm dựa lưng vào ghế sofa, thản nhiên trả lời.
Lâm Khải Văn cười như không cười: “Tôi thấy anh ta chỉ ước có thể buộc anh vào lưng quần đi đâu cũng mang theo. Chủ tịch Thẩm à, tôi thật sự rất hâm mộ anh đấy, người bên cạnh dùng tốt như thế đúng là bớt lo.”
“Mà đúng rồi, phóng viên chụp ảnh ngày hôm đó cũng đã bị xử lý trong âm thầm đúng không? Nghe nói là bị tai nạn ô tô, chết tại chỗ.”
Thẩm Diễm cũng cười, không đáp lại gã, chỉ tiếp nhận lời tâng bốc quái đản của Lâm Khải Văn, “Có lẽ một ngày may mắn nào đó Lâm nhị thiếu cũng có thể gặp được người như thế.”
Hai người thấy mặt nhau là trong không khí đầy mùi thuốc súng, Lê Sâm không tham gia mà quay đầu nhìn sang một bên. Thoáng liếc nhìn này tưởng như vô nghĩa thế nhưng mà lại nhìn thấy được một người đẹp đang đứng nói chuyện với người khác bên cạnh quầy bar, mang đến cho người ta một cảm giác dịu dàng ôn hòa. Lê Sâm rung động, muốn đi bắt chuyện.
Anh nói với hai người kia một tiếng rồi đứng dậy, Thẩm Diễm và Lâm Khải Văn cùng nhau ngẩng đầu nhìn qua, Lâm Khải Văn nói: “Mắt thẩm mỹ của anh khá tốt.”
Thẩm Diễm có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy đây là cơ hội tốt để Lê Sâm nợ y một ân huệ, hơi ngăn cản anh: “Đây là bác sĩ gia đình của tôi.”
Bước chân của Lê Sâm dừng một chút, Thẩm Diễm nói tiếp: “Anh ấy nhìn thì có vẻ dễ gần nhưng thực ra lại khá lạnh lùng, lý do cụ thể thì tôi không thể nói ra được, nếu anh thực sự có ý định với anh ấy thì phải đi từ từ.”
Lê Sâm lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, cười giải thích: “Đương nhiên, tôi chỉ muốn đi qua xin thông tin liên lạc của anh ấy mà thôi.”
Lâm Khải Văn và Thẩm Diễm tạm thời đình chiến, đều quay lại nhìn Lê Sâm.
Không biết nói cái gì mà chỉ mấy phút sau Lê Sâm đã trở lại, vẻ mặt hơi phức tạp, nhìn Thẩm Diễm nói: “Em ấy cho tôi thông tin liên lạc, còn nói cho tôi biết mình tên là Thích Cảnh Vân.”
“Nhưng hình như trông em ấy hơi buồn, tôi chưa kịp hỏi thì em ấy đã đi rồi.”
Thẩm Diễn hơi sửng sốt rồi bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Lê Sâm một hồi, đại khái có thể hiểu được tại sao Thích Cảnh Vân lại dễ dàng cho anh thông tin liên lạc như vậy.
Nhưng y không thể nói thẳng lí do nên thay đổi chủ đề: “Người nào cũng cần thời gian mới làm quen được mà.”
Lâm Khải Văn uống hết rượu trong ly, lấy từ trong túi ra hai vật giống như tấm danh thiếp, ném lên bàn rồi nói: “Thiệp mời, tháng sau là sinh nhật của Vạn Thanh Việt, nhà họ Vạn tổ chức một bữa tiệc tối.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật ra tối nay tôi chỉ định đi uống rượu thôi mà không ngờ lại gặp được hai người, vừa hay tôi đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Thẩm Diễm cầm lấy xem xét và nói: “Sinh nhật 30 tuổi của anh trai anh? Vạn gia chắc phải tổ chức to lắm nhỉ.”
Lâm Khải Văn cười khẩy nói: “Thôi đừng, cùng cha khác mẹ ngay cả họ cũng chả giống nhau, tôi muốn nhận anh ta làm anh cả, anh ta còn chê tôi không xứng cơ.”
Thẩm Diễm nhìn gã, đột nhiên cảm thấy có chút mắc cười. Trước đây y với anh trai cũng không hòa thuận, mà bên Lâm Khải Văn còn phải làm bộ anh em tình thương mến thương với Vạn Thanh Nguyệt để lừa gạt bậc cha chú phía trên.
Môi Thẩm Diễm chạm vào dưới ly nước, nói đùa: “Vậy nếu anh ta không nhận anh thì anh thế chỗ luôn đi.”
Hai người họ hoàn toàn không coi Lê Sâm là người ngoài mà bắt đầu quang minh chính đại mưu đồ bí mật trước mặt anh.
Đầu lưỡi Lâm Khải Văn chọt chọt má, tức giận nói: “Giống như anh trước đây?”
“Có điều so với anh trai của anh thì Vạn Thanh Việt thông minh hơn chút, không dễ đối phó.”
Thẩm Diễm cười nói: “Việc gì cũng không thể gấp.”
“Nói thật, mấy ông già của mấy nhà kia đúng là ông nào cũng chơi bời, ngày nào cũng như lắp não vào chim, cứ gặp được một Omega xinh đẹp là giống như không rời bước nổi, nhất định phải bắt được trong tay.”
Lâm Khải Văn tặc lưỡi, cảm xúc đột nhiên trở nên kích động. Thẩm Diễm dịch sang một bên để tránh đi pheromone hương cà phê trên người gã.
“Đi đây.” Y nhét tấm thiệp mời kia vào túi, “Phương Dĩ Tả đến đón tôi rồi.”
Lê Sâm có chút kinh ngạc: “Làm sao anh biết? Tôi không thấy anh ấy gọi anh.”
Thẩm Diễm thản nhiên nói: “Ngửi thấy mùi Absinthe.”
Vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy Phương Dĩ Tả đứng chờ y cách đó vài bước.
Thẩm Diễm vẫy vẫy tay, đi theo Phương Dĩ Tả về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro