Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chiêm tinh!

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Đêm khuya.

Hạ Lan Phiêu nặng nề ngủ trên chiếc giường cũ nát nhất của Hỏa Liên cung, co rúc thành một đoàn. Không biết Hạc Minh tìm chiếc giường gỗ lung lay sắp đổ tỏa ra mùi *** này ở đâu, thật sự đối lập với chiếc giường lớn hoa lệ của hắn. Nhưng mà, cho dù Hạc Minh nhiệt tình mời Hạ Lan Phiêu ngủ cùng giường thế nào đi nữa, Hạ Lan Phiêu vẫn kiên quyết từ chối. Nàng tình nguyện ngủ giường gỗ rơm rạ, cũng không muốn ngủ bên cạnh tên đại biến thái này. Dưới ánh trăng, nàng yên tĩnh ngủ, mà Hạc Minh lại đứng bên cạnh giường của nàng, vỗ nhẹ mặt của nàng: “Tỉnh.”

“Ưm….”

Hạ Lan Phiêu nhịn không được lật người, xoay mông về phía Hạc Minh. Khóe miệng Hạc Minh khẽ run rẩy, cầm quạt gõ đầu nàng: “Tỉnh, đi kiếm tiền.”

“Kiếm tiền?”

Hạ Lan Phiêu vừa nghe đến những từ này lqđ, thần trí (tinh thàn và trí tuệ) lập tức thanh tỉnh (ham tiền :v). Nàng ‘vụt’ một cái ngồi dậy, đôi mắt còn buồn ngủ nhìn Hạc Minh: “Kiếm tiền gì?”

“Xem ra sức quyến rũ của ta mãi mãi vẫn kém tiền…. Thật đau lòng!”

“Không nói, ta ngủ.”

Mắt thấy Hạ Lan Phiêu lại muốn ngủ, Hạc Minh vội vàng lay tỉnh nàng. Hắn ném một đống quần áo lên người nàng, nói: “Thay cái này, cùng ta xuất cung.” (Hỏa Liên cung ý)

“Đi đâu?”

“Chiêm ~ Tinh. Đối tượng chiêm tinh lần này thế nhưng là người giàu có nhất Tề quốc.”

“Được, đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Lan Phiêu vừa nghe nói kiếm tiền, lập tức đứng dậy. Hạc Minh cười híp mắt cầm quần áo, đồ trang sức đưa cho nàng, nghiêng người nói với nàng: “Thật muốn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Hạ Lan mặc quần áo Vu nữ, nhất định rất đẹp mắt. Dĩ nhiên, không mặc gì càng đẹp mắt.”

“Đi ra ngoài.”

“Tiểu Hạ Lan thật ác độc.”

“Ngươi mau đi ra ngoài!”

Hạ Lan Phiêu không khách khí đẩy Hạc Minh ra khỏi phòng. Nàng thay trang phục áo trắng quần đỏ của Vu nữ, cột tóc qua loa thành đuôi ngựa, không trang điểm. Lúc nàng ra khỏi phòng, Hạc Minh đã chuẩn bị tốt mọi thứ.

Tối nay, Hạc Minh, toàn thân áo trắng, bị bóng đêm cùng ánh trăng nhiễm lên một chút hồ lan nhàn nhạt. Nước hồ dao động trên người hắn, nở rộ thành đóa hoa màu bạc. Trắng cùng đen, lành lạnh cùng phiêu dật, lại có thể đan xen kỳ lạ trên một người như vậy.

Lông mày lạnh lẽo, khi ánh sáng chiếu qua hắn, trên trán vẽ ra lạnh lùng. Mũ quý đính Cửu Phượng Bàn Long hoàng kim, đổ xuống vẻ quyến rũ đẹp đẽ đắt tiền. Hai cây hồ lan nghiêng xuống từ trên tóc đen. Áo choàng rộng mềm mại phiêu dật, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, tựa như thần tiên hạ phàm, ưu nhã thoát tục. Nhìn ánh mắt của Hạ Lan Phiêu gần như ngẩn ngơ, hắn cười lấy quạt gõ đầu nàng: “Ngốc sao? Có phải không ngờ ta đẹp trai như vậy hay không?”

…………

Hạ Lan Phiêu ngồi trên xa ngựa hoa lệ của Hạc Minh, theo Hạc Minh đi tới trước một tòa thần miếu. Bên trong, đã có mấy người mặc trang phục hoa lệ chờ sẵn. Bọn họ nhìn thấy Hạc Minh, đều cung kính cúi đầu, mà Hạc Minh liền ngẩng mặt ngạo nghễ đi qua bọn họ. Có lẽ là quần áo có liên quan đến người, Hạ Lan Phiêu cảm giác tối nay Hạc Minh không có bộ dáng cợt nhả giống mọi ngày, có một loại thanh quý ngạo thị quần hùng.

Cái gì? Thanh quý? Từ ngữ như vậy dùng trên người Tiêu Nhiên còn có thể, tại sao có thể dùng trên người của Hạc Minh? Ta nhất định là điên rồi….

“Quốc sư đại nhân, ngài nguyện ý vì tiểu nhân bói quẻ, thật là tiểu nhân đã tu phúc khí mấy đời mới được! Tiểu nhân đã chuẩn bị rượu và thức ăn vì ngài, tiểu nhân đã chuẩn bị các loại đồ, hi vọng Đại nhân nhận cho.”

“Ngươi nghĩ ta hiếm lạ mấy thứ đồ phàm tục của ngươi sao?” Hạc Minh cười nhạt, vẻ mặt tràn đầy ngạo nghễ cùng khinh thường.

“Không dám, không dám.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Lan Phiêu yếu ớt đứng sau lưng Hạc Minh, nhìn hắn bị mọi người vây quanh, lấy lòng, nhìn nam nhân ưu nhã kiêu ngạo khác hẳn ngày thường, thật không biết đâu mới là bộ mặt thật của hắn. Hạc Minh dẫn Hạ Lan Phiêu leo lên tế đàn, nhìn ánh trăng suy nghĩ gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng mà nghiêm túc.

Màn đêm như nước, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng cả một vùng. Áo choàng của hắn, bị gió thổi tỏa ra ở trong đêm. Môi của hắn mím chặt, chỉ có một đôi con ngươi, lạnh lùng chớp động trong đêm đen.

Trong ánh mắt của hắn không có người khác, thậm chí cũng không có ánh sao, ánh trăng, chỉ có bóng đêm đen đặc….

Hắn bước một bước đi lên tế đàn, gió làm bay áo choàng của hắn, đó là tay của vô số sinh linh, dẫn dắt, vây quanh….

Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn người nam nhân bên cạnh mình, giờ khắc này, hình như hắn không phải người phàm trần. Trên người của hắn có quá nhiều bí ẩn, hình như trong cơ thể còn ẩn chứa một linh hồn khác.

Ánh mắt của linh hồn kia xuyên thấu mọi thứ, lướt qua thế tục, rơi vào một nơi không người biết đến.

Mái tóc dài của hắn, ống tay áo của hắn tung bay trong gió, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ở dưới ánh trăng tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, áo bào màu trắng cùng đêm đen trở thành đối lập rõ nét. Hắn nhìn bầu trời sao sáng chói, nhắm mắt lại, yên lặng một lúc, nhàn nhạt nói với nam nhân đang nóng vội: “Kết quả chiêm tinh cho thấy rõ, con trai của ngươi đã bị bọn cướp giết, không có khả năng trở về nhà nữa.”

“Đại nhân!” Nam nhân kia nhanh chóng quỳ xuống: “Kính xin Đại nhân chỉ cho con đường sáng! Ngàn nhi là nhi tử (con trai) duy nhất của tiểu nhân lqđ, hắn mà chết tiểu nhân sẽ đoạn tử tuyệt tôn. Xin Đại nhân phá giải!”

“Ngươi cho rằng ta là ai? Là thần linh sao?” Hạc Minh cười lạnh: “Nếu không phải vì mười vạn lượng hoàng kim, ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng thương nhân ti tiện như ngươi? Cút đi, trong vòng năm ngày tới bọn cướp sẽ đưa thi thể nhi tử ngươi đến cửa. Nếu ngươi muốn con nối dõi, vẫn là thường tích đức tốt hơn. Nếu lại cường bạo dân nữ, ta có thể đảm bảo ngươi sẽ bị diệt tộc trong vòng ba năm.”

“Cảm…. Cảm ơn Đại nhân nhắc nhở.”

“Không cần cảm ơn ta, nhớ mang vàng đến Hỏa Liên cung là được rồi. Hạ Lan, chúng ta đi.”

“Hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0