Chương 157
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
"Đúng vậy! Hạc Minh
đại nhân giống như Tiên Hạc, đều thanh cao độ lượng, rất hợp với biệt
hiệu này! Ở đây nhiều người như vậy, giết hắn sẽ làm Hạc Minh đại nhân
tay dính máu tươi dơ bẩn, hay là tha cho hắn đi? Có được hay không vậy
~~"
Hạ Lan Phiêu rất ít khi làm nũng như vậy với Hạc Minh, tự bản thân cũng cảm thấy chán ghét chính mình. Hoa Mộ Dung im lặng nhìn vể nơi xa xăm, còn Hạc Minh nhẹ nhàng vuốt đầu của nàng, đột nhiên cười: "Được, vậy nghe lời Tiểu Hạ Lan. Ngươi cút đi."
"Đa tạ đại hiệp!"
Nam tử vừa nghe mình có thể đi, sợ chết khiếp vội vàng biến mất không thấy nữa. Dan chúng vây quanh thấy hết chuyện, tỏ vẻ thất vọng tản đi, con đường khôi phục sự huyên náo và phồn hoa vốn có.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Hạ Lan Phiêu cảm giác phần lớn dân chúng đều tránh né ánh mắt của bọn họ, thậm chí ngay cả ông chú bán bánh bao đưa bánh bao cho bọn họ cũng không dám lấy tiền. Chẳng lẽ đây chính là lực lượng biến thái sao?
"Đưa tay cho ta." Hoa Mộ Dung đột nhiên nói.
"A."
Tuy không biết Hoa Mộ Dung muốn làm gì nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn nghe lời đưa tay phải cho Hoa Mộ Dung.
Nhắc tới cũng kỳ, thời gian nàng tiếp xúc cùng Hoa Mộ Dung Đích là ít nhất, nhưng nếu nói tới tin tưởng, nàng vẫn tương đối tin tưởng người thiếu niên tuấn tú này.
Trong lòng nàng, Tiêu Mặc và Hạc Minh giống như mặt trời nóng rực, không cẩn thận sẽ bị bỏng, mà Hoa Mộ Dung lại giống như ánh trăng trong trẻo lạnh lùng —— mặc dù không ấm áp, nhưng lại có tư vị khác biệt.
"Ta. . . . . . có phải là có chuyện gì hay không?" Hạ Lan Phiêu nhìn hoa Mộ Dung hơi nhíu lông mày, trong lòng chợt lạnh.
"Không có gì." Hoa Mộ Dung cười nhạt: "Yên tâm đi, bước đầu chúng ta đã có tin tức của tỷ tỷ ngươi, ngươi cần phải gắng sức đến khi chúng ta tìm được thuốc giải."
"Thật không? Tỷ ấy đang ở đâu?"
"Chuyện này. . . . . . xin lỗi, chuyện này nói ra với ngươi hơi bất tiện."
"Không sao." Hạ Lan Phiêu tiêu sái cười một tiếng: "Các ngươi có thể tìm thuốc giải vì ta đã là rất tốt, quả thật không biết lấy gì báo đáp."
"Hạ Lan. . . . . . Ta biết rõ ngươi không tin tưởng chúng ta, nhưng xin ngươi tin tưởng ta đối với ngươi là thật lòng. Ta cũng từng có một muội muội, nếu như muội ấy chưa chết, cũng sẽ đáng yêu giống như ngươi vậy. . . . . . Ta, chỉ là thuần túy muốn bảo vệ người còn sống trên cõi đời này thôi. . . . . ."
Hoa Mộ Dung nói xong, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Hạ Lan Phiêu, đầu ngón tay lạnh buốt. Lạ là Hạc Minh không còn bày ra nụ cười biến thái nữa, mà là nhìn Hoa Mộ Dung thật sâu, lạnh lẽo thương hại.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mộ Dung giống như là. . . . . . đang đau lòng?
Lần đầu tiên Hạ Lan Phiêu thấy sự bi ai mờ nhạt trên khuôn mặt Hoa Mộ Dung, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, đột nhiên rất muốn bảo vệ người thiếu niên không mạnh mẽ hơn nàng bao nhiêu, để hắn có thể thật sự vui vẻ. Dưới ánh trăng đêm, nàng và Hoa Mộ Dung cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, đột nhiên thấy sự thương tâm thật sự.
Thật là kỳ quái. . . . . . Hắn là vị Hoàng đế cao cao tại thượng, dù là thương tâm thì cũng chỉ là sự thương xuân bi thu của một thiếu niên u buồn mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng của ta? Nhưng. . . . . . ánh mắt của một người mắt chắc chắn sẽ không nói dối, ánh mắt của Mộ Dung mặc dù có chút lạnh lùng và xa cách, nhưng cũng trong trẻo hiếm thấy. Hắn không giống như Tiêu Nhiên chỉ đơn giản là tiếp cận đơn thuần mà là hiểu rõ thói đời và sinh tử, đối với chuyện gì cũng thờ ơ bình tĩnh. . . . . . Chẳng lẽ hắn cũng từng trải qua chuyện gì sao? Điều này sao có thể!
Thật lâu, Hạ Lan Phiêu và Hoa Mộ Dung vẫn lẳng lặng nhìn nhau, mà trong lúc đó bức tường vô hình giữa bọn họ vô tình bị phá vỡ dần dần. Cuối cùng sự đồng cảm át đi không khí ngột ngạt lúc trước, Hạ Lan Phiêu khoanh tay trước ngực, nửa thật nửa đùa nói: "Tiểu Mộ Dung, nàng có thể làm món đồ chơi của ta không, nếu không thì ngược lại cũng được ~~~"
"Được." Mộ Dung vẻ mặt như thường, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: "Thật vui vì có thể gặp được gặp ngươi. Về sau vẫn là ít đi lại một chút, dù sao ngươi cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi. Nên giống như những cô gái mười lăm tuổi khác, nên nói chuyện yêu đương, làm một chút chuyện một cô gái nên làm đi."
Con gái mười lăm. . . . . . Phải rồi, ta thật sự quên mất thân thể này mới có mười lăm tuổi. . . . . . Nhưng, một cô gái mười lăm tuổi nên như thế nào? Nên ngây thơ thuần khiết, không hiểu sự đời sao? Ha ha. . . . . .
"Được." Hạ Lan Phiêu mỉm cười nói.
"Sau này gặp lại."
"Sau này gặp lại."
"Tiểu Hạ Lan, sau này gặp lại." Hạc Minh tay nắm thật chặt, sau đó lưu luyến buông ra: "Nếu như ngươi thay đổi chủ ý, muốn làm tân nương của ta, ta sẽ rất vui mừng."
. . . . . .
Hạc Minh đại nhân, ngươi vẫn nên mau cút đi, ta không muốn làm biến thái thứ hai. . . . . .
Sự việc bất ngờ xảy ra này có lẽ là nốt nhạc thay đổi cả bài hát, sau khi chia tayHoa Mộ Dung và Hạc Minh, tâm trạng vốn buồn rầu của Hạ Lan Phiêu đã tốt hơn nhiều. Nàng lắc lư ngâm nga bài hát trên đường, đi về phía tửu lâu. Nàng không biết rằng tất cả chuyển biến trên người nàng đều bị một người nhìn thấy hết. Người nọ chờ lâu như vậy, cuối cùng đợi được mấy tên bảo tiêu của nàng đi hết, lửa giận của hắn cuối cùng cũng có thể trút hết ra rồi.
"Tiểu quỷ, lại gặp nhau rồi." Gã đàn ông tay quấn băng thật dầy mới vừa bị Hạc Minh hạ gục nằm bẹp dí, cười nguy hiểm nhìn Hạ Lan Phiêu: "Đã không có ai giúp ngươi nữa rồi, ta xem ngươi trốn như thế nào?"
"Ngươi muốn gì?" Hạ Lan Phiêu bình tĩnh hỏi.
"Ngươi nói xem?"
Gã nhìn nàng khẽ mỉm cười, khuôn mặt bị Hạc Minh đánh cho thành đầu heo trông càng khó coi. Dưới sự bảo vệ của đám gia đinh, hắn khó khăn đi về phía Hạ Lan Phiêu, hung dữ hạ lệnh: "Người đâu, bắt nàng ta đem về nhà, để bản thiếu gia từ từ dạy dỗ! Các ngươi ai bắt được nàng, bản thiếu gia sẽ cho người đó thức ăn ngon!"
"Vâng!"
Bọn gia đinh cũng hưng phấn bao vây Hạ Lan Phiêu, một kẻ to gan sờ soạng một chút gương mặt của nàng trước mặt mọi người, khiến mọi người cười ha ha. Hạ Lan Phiêu tất nhiên biết gã đàn ông kia không dám động tới Hạc Minh đành đổ hết lửa giận lên người nàng thôi, trong lòng thầm thở dài. Nàng không ngờ, ngoại trừ thu hút những người đàn ông hoặc xấu xa hoặc đẹp trai biến thái, lại còn thu hút bọn côn đồ tướng mạo xấu xí nữa. Nếu như quả thật bị trêu ghẹo, cũng nên là soái ca chứ. . . . . .
"Hưu... hưu... (hzn: thở phì phò)!"
Theo sự chuyển động khác thường của cánh hoa trong không khí, những gia đinh kia thi nhau ngã trên mặt đất, ôm cánh tay của mình mà khóc ồ lên. Gã đàn ông đầu heo sợ hãi nhìn vẻ mặt không cảm xúc của người đàn ông tuấn lãng trước mặt hắn, gần như sắp khóc thành tiếng: "Ta đây trêu ai ghẹo ai? Ngươi đừng nói với ta ngươi cũng là người đàn ông của nàng ta nha!"
"Nàng là người phụ nữ của ta." Tiêu Mặc kéo Hạ Lan Phiêu ôm vào trong ngực, bình tĩnh nói.
Hạ Lan Phiêu rất ít khi làm nũng như vậy với Hạc Minh, tự bản thân cũng cảm thấy chán ghét chính mình. Hoa Mộ Dung im lặng nhìn vể nơi xa xăm, còn Hạc Minh nhẹ nhàng vuốt đầu của nàng, đột nhiên cười: "Được, vậy nghe lời Tiểu Hạ Lan. Ngươi cút đi."
"Đa tạ đại hiệp!"
Nam tử vừa nghe mình có thể đi, sợ chết khiếp vội vàng biến mất không thấy nữa. Dan chúng vây quanh thấy hết chuyện, tỏ vẻ thất vọng tản đi, con đường khôi phục sự huyên náo và phồn hoa vốn có.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Hạ Lan Phiêu cảm giác phần lớn dân chúng đều tránh né ánh mắt của bọn họ, thậm chí ngay cả ông chú bán bánh bao đưa bánh bao cho bọn họ cũng không dám lấy tiền. Chẳng lẽ đây chính là lực lượng biến thái sao?
"Đưa tay cho ta." Hoa Mộ Dung đột nhiên nói.
"A."
Tuy không biết Hoa Mộ Dung muốn làm gì nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn nghe lời đưa tay phải cho Hoa Mộ Dung.
Nhắc tới cũng kỳ, thời gian nàng tiếp xúc cùng Hoa Mộ Dung Đích là ít nhất, nhưng nếu nói tới tin tưởng, nàng vẫn tương đối tin tưởng người thiếu niên tuấn tú này.
Trong lòng nàng, Tiêu Mặc và Hạc Minh giống như mặt trời nóng rực, không cẩn thận sẽ bị bỏng, mà Hoa Mộ Dung lại giống như ánh trăng trong trẻo lạnh lùng —— mặc dù không ấm áp, nhưng lại có tư vị khác biệt.
"Ta. . . . . . có phải là có chuyện gì hay không?" Hạ Lan Phiêu nhìn hoa Mộ Dung hơi nhíu lông mày, trong lòng chợt lạnh.
"Không có gì." Hoa Mộ Dung cười nhạt: "Yên tâm đi, bước đầu chúng ta đã có tin tức của tỷ tỷ ngươi, ngươi cần phải gắng sức đến khi chúng ta tìm được thuốc giải."
"Thật không? Tỷ ấy đang ở đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện này. . . . . . xin lỗi, chuyện này nói ra với ngươi hơi bất tiện."
"Không sao." Hạ Lan Phiêu tiêu sái cười một tiếng: "Các ngươi có thể tìm thuốc giải vì ta đã là rất tốt, quả thật không biết lấy gì báo đáp."
"Hạ Lan. . . . . . Ta biết rõ ngươi không tin tưởng chúng ta, nhưng xin ngươi tin tưởng ta đối với ngươi là thật lòng. Ta cũng từng có một muội muội, nếu như muội ấy chưa chết, cũng sẽ đáng yêu giống như ngươi vậy. . . . . . Ta, chỉ là thuần túy muốn bảo vệ người còn sống trên cõi đời này thôi. . . . . ."
Hoa Mộ Dung nói xong, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Hạ Lan Phiêu, đầu ngón tay lạnh buốt. Lạ là Hạc Minh không còn bày ra nụ cười biến thái nữa, mà là nhìn Hoa Mộ Dung thật sâu, lạnh lẽo thương hại.
Chuyện gì xảy ra vậy? Mộ Dung giống như là. . . . . . đang đau lòng?
Lần đầu tiên Hạ Lan Phiêu thấy sự bi ai mờ nhạt trên khuôn mặt Hoa Mộ Dung, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, đột nhiên rất muốn bảo vệ người thiếu niên không mạnh mẽ hơn nàng bao nhiêu, để hắn có thể thật sự vui vẻ. Dưới ánh trăng đêm, nàng và Hoa Mộ Dung cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, đột nhiên thấy sự thương tâm thật sự.
Thật là kỳ quái. . . . . . Hắn là vị Hoàng đế cao cao tại thượng, dù là thương tâm thì cũng chỉ là sự thương xuân bi thu của một thiếu niên u buồn mà thôi, làm sao có thể so sánh cùng của ta? Nhưng. . . . . . ánh mắt của một người mắt chắc chắn sẽ không nói dối, ánh mắt của Mộ Dung mặc dù có chút lạnh lùng và xa cách, nhưng cũng trong trẻo hiếm thấy. Hắn không giống như Tiêu Nhiên chỉ đơn giản là tiếp cận đơn thuần mà là hiểu rõ thói đời và sinh tử, đối với chuyện gì cũng thờ ơ bình tĩnh. . . . . . Chẳng lẽ hắn cũng từng trải qua chuyện gì sao? Điều này sao có thể!
Thật lâu, Hạ Lan Phiêu và Hoa Mộ Dung vẫn lẳng lặng nhìn nhau, mà trong lúc đó bức tường vô hình giữa bọn họ vô tình bị phá vỡ dần dần. Cuối cùng sự đồng cảm át đi không khí ngột ngạt lúc trước, Hạ Lan Phiêu khoanh tay trước ngực, nửa thật nửa đùa nói: "Tiểu Mộ Dung, nàng có thể làm món đồ chơi của ta không, nếu không thì ngược lại cũng được ~~~"
"Được." Mộ Dung vẻ mặt như thường, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: "Thật vui vì có thể gặp được gặp ngươi. Về sau vẫn là ít đi lại một chút, dù sao ngươi cũng chỉ mới mười lăm tuổi thôi. Nên giống như những cô gái mười lăm tuổi khác, nên nói chuyện yêu đương, làm một chút chuyện một cô gái nên làm đi."
Con gái mười lăm. . . . . . Phải rồi, ta thật sự quên mất thân thể này mới có mười lăm tuổi. . . . . . Nhưng, một cô gái mười lăm tuổi nên như thế nào? Nên ngây thơ thuần khiết, không hiểu sự đời sao? Ha ha. . . . . .
"Được." Hạ Lan Phiêu mỉm cười nói.
"Sau này gặp lại."
"Sau này gặp lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Hạ Lan, sau này gặp lại." Hạc Minh tay nắm thật chặt, sau đó lưu luyến buông ra: "Nếu như ngươi thay đổi chủ ý, muốn làm tân nương của ta, ta sẽ rất vui mừng."
. . . . . .
Hạc Minh đại nhân, ngươi vẫn nên mau cút đi, ta không muốn làm biến thái thứ hai. . . . . .
Sự việc bất ngờ xảy ra này có lẽ là nốt nhạc thay đổi cả bài hát, sau khi chia tayHoa Mộ Dung và Hạc Minh, tâm trạng vốn buồn rầu của Hạ Lan Phiêu đã tốt hơn nhiều. Nàng lắc lư ngâm nga bài hát trên đường, đi về phía tửu lâu. Nàng không biết rằng tất cả chuyển biến trên người nàng đều bị một người nhìn thấy hết. Người nọ chờ lâu như vậy, cuối cùng đợi được mấy tên bảo tiêu của nàng đi hết, lửa giận của hắn cuối cùng cũng có thể trút hết ra rồi.
"Tiểu quỷ, lại gặp nhau rồi." Gã đàn ông tay quấn băng thật dầy mới vừa bị Hạc Minh hạ gục nằm bẹp dí, cười nguy hiểm nhìn Hạ Lan Phiêu: "Đã không có ai giúp ngươi nữa rồi, ta xem ngươi trốn như thế nào?"
"Ngươi muốn gì?" Hạ Lan Phiêu bình tĩnh hỏi.
"Ngươi nói xem?"
Gã nhìn nàng khẽ mỉm cười, khuôn mặt bị Hạc Minh đánh cho thành đầu heo trông càng khó coi. Dưới sự bảo vệ của đám gia đinh, hắn khó khăn đi về phía Hạ Lan Phiêu, hung dữ hạ lệnh: "Người đâu, bắt nàng ta đem về nhà, để bản thiếu gia từ từ dạy dỗ! Các ngươi ai bắt được nàng, bản thiếu gia sẽ cho người đó thức ăn ngon!"
"Vâng!"
Bọn gia đinh cũng hưng phấn bao vây Hạ Lan Phiêu, một kẻ to gan sờ soạng một chút gương mặt của nàng trước mặt mọi người, khiến mọi người cười ha ha. Hạ Lan Phiêu tất nhiên biết gã đàn ông kia không dám động tới Hạc Minh đành đổ hết lửa giận lên người nàng thôi, trong lòng thầm thở dài. Nàng không ngờ, ngoại trừ thu hút những người đàn ông hoặc xấu xa hoặc đẹp trai biến thái, lại còn thu hút bọn côn đồ tướng mạo xấu xí nữa. Nếu như quả thật bị trêu ghẹo, cũng nên là soái ca chứ. . . . . .
"Hưu... hưu... (hzn: thở phì phò)!"
Theo sự chuyển động khác thường của cánh hoa trong không khí, những gia đinh kia thi nhau ngã trên mặt đất, ôm cánh tay của mình mà khóc ồ lên. Gã đàn ông đầu heo sợ hãi nhìn vẻ mặt không cảm xúc của người đàn ông tuấn lãng trước mặt hắn, gần như sắp khóc thành tiếng: "Ta đây trêu ai ghẹo ai? Ngươi đừng nói với ta ngươi cũng là người đàn ông của nàng ta nha!"
"Nàng là người phụ nữ của ta." Tiêu Mặc kéo Hạ Lan Phiêu ôm vào trong ngực, bình tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro