Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 163

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Ồ, phiên bản này và phiên bản ta nghe tên khốn kiếp Diệp Văn kia nói có chút không giống nhau đấy. . . . . .

Ta vốn hoài nghi cô gái xinh đẹp trong lời của hắn chính là Liên Cơ, nhưng xem ra hắn biết ta chán ghét tất cả chém giết cùng máu tanh, để ngăn ta chán ghét mới bịa chuyện nói bừa thôi.

Vì không trả nổi tiền cơm, cô gái được trả bằng Thủy Lưu ly. . . . . . Ngay lúc đó làm sao ta lại tin tưởng cái cơ vụng về như vậy? Là bởi vì ta khờ, hay là bởi vì ngay lúc đó ta còn là một người đơn thuần tới mức nhẹ dạ cả tin? Ta như vậy, thật là đáng sợ. . . . . .

Mặc kệ như thế nào, cuối cùng ta cũng đã đoán được Thủy Lưu ly đang ở đâu, cũng biết được nên về nhà như thế nào, thật là một tin tức không thể tốt hơn. Chỉ cần lấy được ba món đồ này, ta có thể trở lại tương lai ngay lập tức, ta lại có thể nhìn thấy tất cả mọi người thân của ta rồi. . . . . . Ta nhất định sẽ làm được!

Hạ Lan Phiêu lấy được tin tức bản thân muốn biết, mừng rỡ như điên đi ra ngoài.

Nàng vốn không muốn nói tin tức trân quý như thế cho Tiêu Mặc, nhưng ở dưới áp lực của ánh mắt cao thâm khó lường của Tiêu Mặc đành nói ra nửa thật nửa giả trọng điểm của chuyện này. Nàng cũng không nói nếu tìm đủ tam bảo sẽ xảy ra chuyện gì, mà chỉ nói Thủy Lưu ly ở thôn Tiểu Ngư.

Nghe được lời giải thích của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc như có điều suy tư gật đầu, mà sắc mặt của Lưu Ly đã trở nên tái nhợt. Nàng ngơ ngác nhìn Hạ Lan Phiêu, không biết là nên khóc, hoặc là nên cười. Hạ Lan Phiêu không chú ý tới sự khác thường của Lưu Ly bởi vì Tiêu Mặc hỏi nàng: "Vậy ngươi cũng đã biết Khinh Vũ đang ở đâu rồi sao?"

"Ơ. . . . . . Ta quên rồi. . . . . ." Trong nháy mắt mặt của Hạ Lan Phiêu thành bánh bao.

"Ha ha. . . . . ." Người nào đó vô lương mỉm cười.

Ban đêm.

Trong chùa Truy Vân, tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, còn Vân Kính lại không buồn ngủ một chút nào. Hắn lẳng lặng ngồi trên ghế đá ở trong sân, thì thào nhớ lại kinh văn siêu độ cho vong hồn, cũng nhờ vào đó mà khôi phục tâm tình khó có thể ức chế của mình. Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác có người đứng sau lưng hắn, quay đầu nhìn lại, thì ra là một người đàn ông rất tuấn mỹ xa lạ. Trên người của hắn tản ra khí chất vương giả chói mắt, mà trên tay của hắn có mùi máu tươi nhàn nhạt.

Là Tu La sao? Trong truyền thuyết hoa lệ ưu nhã, lại có thể trong phút chốc tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, đắm chìm trong trong máu tươi , Atula. . . . . .

Nên tới thì cũng sẽ tới. . . . . . Người đời vô luận chạy hay trốn như thế nào không thoát khỏi chữ mệnh. . . . . . Còn nữa, hắn và người kia thật sự giống nhau. . . . . .

"Xin hỏi vị này là Tiêu thí chủ sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Làm sao đại sư biết là ta?" Tiêu Mặc ngẩn ra, nhưng vẫn mỉm cười hỏi.

"Trên người của thí chủ, có quý khí và sát khí bức người, hẳn là người nói là mình “không tin Phật” kia rồi. Thí chủ, lời Phật có nói, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Chỉ cần tâm thí chủ còn thiện, nhất định có thể đạt được ước muốn, che chở con cháu."

"Thần Phật à. . . . . ." Tiêu Mặc cười lạnh: "Ta chưa bao giờ tin. Nếu như quả thật có Thần Phật, vì sao tất cả cac quy tắc và pháp luật vẫn còn khả năng quyết định cái thế giới này? Thật ra thì, ngươi cũng là một hòa thượng cực kỳ dối trá, ngươi cũng không tin Phật, đại sư."

Lời của Tiêu Mặc khiến Vân Kính ngẩn ra, sau đó chuyển thành nhàn nhạt tức giận. Hắn nhìn thẳng Tiêu Mặc, đè tức giận trong lòng xuống, bình tĩnh nói: "Thần Phật dĩ nhiên tồn tại, hắn (hzn: chỉ Thần Phật) đang ở trong lòng của bần tăng, cũng tồn tại trong lòng nghìn vạn tín đồ."

"Thật sao? Sự tồn tại này của Thần Phật có ý nghĩa là gì chứ?"

"Phật cứu vớt người đời thoát khỏi biển khổ, Phật hóa giải nghìn vạn kiếp nạn, Phật dùng chí cao vô thượng của Phật để cảm hóa người đời. . . . . ."

"Nếu Phật vĩ đại như thế, như vậy tại sao trên đời này vẫn có chiến loạn và khó khăn? Tại sao những người thiện lương mềm long vẫn bị những người tà ác người mạnh nhéo ở cổ họng? Tại sao khi tai ương ở trước mặt, cho dù chảy chung dòng máu thì tất cả mọi người đều chọn mạng của mình? Phật thích nói cái gì mà “kiếp sau nghiệp báo”, ta không tin. Không thể nắm giữ kiếp này, chỉ có thể chờ đợi kiếp sau của mình, chỉ là một người hèn mọn và vô năng thôi. Cường giả chân chính, phải nắm giữ vận mệnh của mình, sẽ không gửi hy vọng vào tương lại vô định. Những người đó rốt cuộc cũng chẳng phải là cường giả gì." Tiêu Mặc coi thường cười một tiếng.

(Mọi người thích hợp xem đi, hồ ly đối với Phật pháp thật không có cái gì nghiên cứu, lời nói của Tiêu Mặc cũng không đại biểu cho lời nói của hồ ly nha ~~ thật ra thì hồ ly vẫn tin tưởng sâu xa bên trong tự có định số, nhưng tiểu tử Tiêu Mặc kia chỉ tin tưởng bản thân chính mình. )

"Ngươi. . . . . ."

Lời lẽ càn rỡ to gan của Tiêu Mặc cuối cùng lại khiến cho Vân Kính ngây dại. Người hắn khẽ run, ngón tay chỉ vào Tiêu Mặc, nghiêm nghị hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn nghịch thần sao?"

"Nếu có người ngăn ta, gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật."

. . . . . .

Cơn gió mùa hạ từ từ thổi tới hai người trong viện kia, dẫn theo chút lạnh của ngày mùa thu. Vân Kính không tin nhìn người đàn ông cuồng vọng này, giống như gặp được Ma Đà (hzn: ma quỷ) tái thế.

Thời gian, giống như dừng lại. Tiêu Mặc bướng bỉnh đứng trước mặt Vân Kính, ánh mắt kiên định, cả người cũng tản ra nhàn nhạt tà khí. Vân Kính giật mình nhìn hắn, đôi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Hắn nhìn Tiêu Mặc, trầm ổn hỏi: "Thí chủ, ngươi tới tìm bần tăng không phải là vì cùng bần tăng nghiên cứu về Phật pháp chứ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đại sư anh minh. Ta tìm ngươi, là muốn đòi ngươi một người."

"Ai?"

"Hạ Lan Khinh Vũ."

"Có phải thí chủ nhầm rồi hay không, chùa Truy Vân tự là đền thờ, làm sao có thể có nữ nhân?"

"Đại sư, người xuất gia không nói dối." Tiêu Mặc khẽ mỉm cười: "Ta cũng không nói Hạ Lan Khinh Vũ là một cô gái, làm sao đại sư lại biết?"

. . . . . .

"A di đà Phật, chùa Truy Vân quả thật không có nữ tử, thí chủ tìm nhầm người rồi."

"Đại sư không chịu nói cho ta biết Khinh Vũ ở đâu, nhất định là sợ ta làm khó Khinh Vũ thôi. Đại sư yên tâm, ta không thù không oán Khinh Vũ, trên thực tế, nàng là tỷ tỷ của tiện nội (hzn: gọi vợ mình). Tiện nội trúng độc vật đặc hữu của nhà Hạ Lan, thuốc giải chỉ có Khinh Vũ có, đại sư, ta sẽ không tổn thương người hữu dụng đối với ta."

"Hạ Lan thí chủ. . . . . . Là thê tử của ngươi?"

"Đúng vậy." Tiêu Mặc nhàn nhạt cười.

"Được. . . . . . Bần tăng cũng không lừa thí chủ, vị cô nương kia quả thật không có ở chùa bây giờ. Nàng vào núi hái thuốc, khoảng hai ngày sau mới trở về."

"Vậy ta ở lại chỗ này đợi nàng."

"Thí chủ xin cứ tự nhiên."

Vân Kính nói xong, thấy thoáng qua Tiêu Mặc bên cạnh, trên cả khuôn mặt tràn đầy nặng nề hiếm thấy. Hắn (hzn: Vân Kính) đứng ở bên trong Phật Đường, nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Ngã Phật từ bi. . . . . . Tu La tái thế, người đời đều khó tránh khỏi. . . . . . May mắn thay, Tu La trong lòng còn có một tia thiện niệm và mềm mại, chỉ là hắn chưa phát hiện thôi. Hạ Lan Phiêu, chẳng lẽ ngươi thật sự là cô gái được chọn trúng sao? Nếu như nói Tiêu thí chủ muốn huyết tẩy trần thế, thì người duy nhất có thể ngăn cản hắn chính là ngươi rồi. . . . . . Bởi vì chỉ khi hắn nói về ngươi, mới có một tia dịu dàng. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0