Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 169

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa ngày hôm rồi. Nàng thay y phục màu hồng không biết do ai chuẩn bị để bên giường cho nàng, xuống giường, bắt đầu tập thể dục theo đài ở trong phòng.

Đã trải qua khảo nghiệm sống chết lần trước, nàng biết mình không thể tiêu vong trong cái thế giới này, cho nên nàng hết sức quý trọng thân thể mình, khí lực cường tráng, tranh thủ bách bệnh bất xâm. Nàng duỗi duỗi cánh tay kéo kéo cái chân, đôi tay chống nạnh uốn éo cái mông, mặc dù mệt nhọc, nhưng tâm tình cũng rất là vui vẻ.

"Một hai ba lần, hai hai ba lần, đổi tư thế, một lần nữa. . . . . ." (khẩu hiệu rất YD (dâm đãng), đám hài tử bày đặt học đòi. . . . . . )

Đúng lúc Hạ Lan Phiêu chuẩn bị “vận động nhảy lên” thì cửa phòng đột nhiên mở ra. Một thiếu nữ xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, giương mắt mà nhìn Hạ Lan Phiêu đang uốn éo lên xuống giống như con khỉ, trong đôi mắt đẹp có chút ngạc nhiên: "Phiêu Nhi, muội đang làm gì vậy?"

"Khinh. . . . . . Khinh Vũ?"

Bởi vì nhìn qua các mối quan hệ trong trí nhớ khi còn sống của "Hạ Lan Phiêu", Hạ Lan Phiêu nhận ra ngay thiếu nữ trước mắt nàng chính là trưởng nữ của Hạ Lan gia, thiếu nữ mỹ lệ bị bán cho Tiêu Tương quán —— Hạ Lan Khinh Vũ.

Trong trí nhớ nàng, dù cũng như mọi người coi thường "Hạ Lan Phiêu" nhưng vẫn luôn lộng lẫu tao nhã như vậy, không đặc biệt tốt đối với muội muội của mình, nhưng cũng không thích khi dễ, là một người tránh xa thị phi.

"Đúng vậy. Thân thể muội như thế nào?"

"Tạm được. Vừa rồi muội mới rèn luyện, ha ha, rèn luyện."

Hạ Lan Phiêu nói xong, cố ý giơ tay lên, quơ cánh tay một cái cứng ngắc, bày ra tư thế tư luyện. Trong trí nhớ nàng cũng không có khi dễ "Hạ Lan Phiêu", cho nên Tiểu Hạ Lan cũng không có ác ý quá lớn đối với nàng.

Có lẽ vì cùng chung dòng máu, nàng rất có hảo cảm trước thiếu nữ đối diện. Hơn nữa, nàng đặt lên bàn từng món ăn một, cả người cũng tản ra theo gió hương thơm của thức ăn, làm người ta vui thích.

"Gặp muội không có việc gì, ta rốt cuộc yên tâm. Những thức ăn này đều là ta tự mình làm, làm không tốt, hi vọng muội đừng để ý." Khinh Vũ dịu dàng cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không đâu, nhìn cũng rất ngon!"

Hạ Lan Phiêu nói xong, chỉ cảm thấy cơn đói trong bụng biểu tình từng hồi, không ý tứ mà tố cáo nỗi khổ, sau đó ngồi vào bàn ăn ngấu ăn nghiến. Nhìn dáng vẻ ăn cơm ngon miệng như vậy của nàng, trên mặt Khinh Vũ tràn đầy thản nhiên cười.

Khinh Vũ không phải cô gái kiều mỵ diễm mà tựa như một đóa U Lan trong sơn cốc, thanh lệ uyển chuyển hàm xúc, âm thầm tỏa hương thơm. Nàng xuất thân cao quý, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng lộ ra sự cao quý và ưu nhã bẩm sinh. Nàng ngồi bên cạnh Hạ Lan Phiêu, cứ lẳng lặng mỉm cười như vậy, khiến Hạ Lan Phiêu ăn như hổ đói cũng có chút ngượng ngùng. Cho nên, nàng buông chén đũa xuống, thuận tay lấy ra khăn trong ngực lau miệng, có chút ngượng ngùng nhìn Khinh Vũ: "Thật xin lỗi, đói quá, khiến tỷ tỷ chê cười."

"Không sao. Phiêu Nhi hôn mê lâu như vậy, đói bụng là đương nhiên. Ồ, chiếc khăn tay này nhìn thật tinh xảo, từ đâu Phiêu Nhi có?

"...”

Khinh Vũ nói xong, cư nhiên một phát lấy luôn chiếc khăn trong tay Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, chỉ thấy tay nàng đang nắm thật chặt chiếc khăn tay, từ từ dãn ra.

Hạ Lan Phiêu có thói quen dùng khăn tay một lần duy nhất, cũng không có thói quen dùng khăn lụa, cho nên những thứ này cái nào cũng là Tử Vi chuẩn bị cho nàng, nàng cũng là lấy từ một nơi cố định trong phòng, cũng không sẽ nhìn khăn tay một lần, chứ đừng nói là chú ý khăn tay tinh xảo hay không. Cho nên, nàng chỉ là mỉm cười, có chút lấy lòng nói: "Loại khăn tay như thế này trong cung muội còn có rất nhiều, nếu tỷ tỷ thích, ta lựa mấy cái sạch sẽ cho tỷ."

"Vừa đúng lúc ta không mang khăn tay ở bên người, cho tỷ chiếc khăn này được không?"

"A. . . . . . Được, được!"

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn cuống quít gật đầu. Nàng cũng không biết vì sao, gặp tỷ tỷ người mặc áo vải thô trước mặt lại có loại cảm giác tay chân luống cuống, chỉ có cảm giác tất cả những gì mình làm đều quá mức thô bỉ, quá mức không phóng khoáng. Hạ Lan Khinh Vũ yên lặng đem khăn tay bỏ vào trong ngực áo, hé miệng mà cười: "Cám ơn Phiêu Nhi."

"Ha ha, tỷ tỷ khách khí."

Mặc dù cùng cha khác mẹ, mặc dù mặt mày Hạ Lan Khinh Vũ và Hạ Lan Phiêu có chút tương tự, nhưng không thể phủ nhận là Khinh Vũ nhìn xinh đẹp hơn nhiều so với Hạ Lan Phiêu. Vẻ đẹp của nàng, là mắt sáng thiện lương ánh mắt điềm đạm, là tôn quý ưu nhã phát ra từ cốt tủy, càng đúng là kiêu ngạo không cách nào phai mờ của một tiểu thư thế gia.

Dù là gia tộc thất thế, dù là trở thành kỹ nữ. Là kỹ nữ, nhưng hình như tất cả khổ nạn rất khó lưu lại trên mặt của nàng dấu vết nào. Dù là không có y phục trân quý và đồ trang sức, trang điểm, nàng vẫn ưu nhã như vậy, mang theo tất cả ngạo nghễ trên mặt. Nàng nhìn thật sâu Hạ Lan Phiêu, dịu dàng nói: "Phiêu Nhi, thứ lỗi vì tỷ tỷ không tìm được ngươi. Lúc phụ thân đưa thuốc giải cho ta, ta cũng không biết là ngươi trúng độc Thánh Thủy, càng không biết trong tay mình lại là thuốc giải. . . . . . Để cho ngươi chịu khổ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không có việc gì. Như vậy, muội không sao rồi, đúng không?"

"Đó là tất nhiên." Khinh Vũ cười nhạt: "Ta và đại phu trong thành cũng đã thay nhau xem mạch cho muội rồi, cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt. Muội có không thoải mái ở đâu không?"

"Hình như không có. . . . . . Tỷ tỷ, tỷ xem được mạch? Chẳng lẽ tỷ biết y thuật?"

"Ta không dám nói ta biết y thuật." Khinh Vũ đỏ mặt xin lỗi: "Chỉ là những ngày ở chùa gặp được một cao nhân thế ngoại, ta giúp hắn hái thuốc, còn hắn dạy ta một chút y thuật dễ hiểu, không dám nói mình hiểu y."

"Thật là lợi hại!" Hạ Lan Phiêu ca ngợi từ trong thâm tâm.

Ai. . . . . . Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, xuất thân cao quý, cử chỉ ưu nhã còn chưa tính, lại còn biết y thuật, thật là vai nữ chính xuất sắc nhất trong tiểu thuyết ngôn tình! Nàng chỉ cần cứu một nam bị thương lớn lên đẹp trai, thì sẽ bị nam nhân kia cho rằng là định mệnh nữ nhân, sau đó toàn được nhậu nhẹt ăn ngon đi. . . . . . Vì sao ta tài nghệ gì cũng không có? Nghĩ cứu người cũng không cửa a! ( Hồ Ly: Tiểu Hạ Lan ngươi đọc thật nhiều tiểu thuyết ngôn tình. . . . . . )

"Phiêu Nhi, muội gầy đi rất nhiều." Khinh Vũ khe khẽ thở dài, nắm cánh tay thon gầy của Hạ Lan Phiêu: "Mặc dù trước kia tình cảm của ta và muội cũng bình thường, nhưng bây giờ trên thế giới này cũng chỉ có hai chúng ta mang họ “Hạ Lan” thôi, chỉ có chúng ta là người thân. . . . . . nhất định phải hạnh phúc, Phiêu Nhi."

"Tỷ tỷ cũng vậy."

Tay Hạ Lan Khinh Vũ mềm yếu không xương, ấm áp nhẵn nhụi, khiến Hạ Lan Phiêu trong lòng cũng vừa động. Nàng yên lặng chế nhạo bản thân mình đột nhiên xuất hiện "tình tiết bách hợp" (hzn: tình yêu nam – nam gọi là đam mỹ, nữ - nữ gọi là bách hợp), lúng túng nói sang chuyện khác: "Lần trước lúc vào Tiêu Tương quán cũng không tìm được tỷ, không biết làm sao tỷ tỷ trốn đi được?"

"Chuyện này. . . . . . Ta quên rồi."

Tay Khinh Vũ trở nên lạnh, trong mắt cũng lóe lên sự âm lãnh Hạ Lan Phiêu không hiểu. Nàng chỉ cảm thấy không hiểu sao thân thể run lên, nhìn Khinh Vũ lần nữa, nhưng nhìn thấy vẫn là lúm đồng tiền như hoa.

Các vị thân môn: Hồ Ly canh năm, canh năm, canh năm, canh năm rồi! Hồ Ly muốn một bảng hoa tươi đập vào mặt, để khen ngợi Hồ Ly, hoa trong tay mọi người cũng đừng giữ lại để mọc hoa nhỏ nha, cứ mãnh liệt hướng Hồ Ly đập tới đi! ! ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0