Chương 240
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Vì vậy, vào một đêm
trăng sáng gió lớn, một thiếu nữ tinh xảo xanh mặt cùng với một thanh
niên anh tuấn đi đến nhà xí, đưa tay ngọc thon thon giúp hắn. . . . . .
Cởi đai lưng.
Khi chất lỏng để dành đã lâu rốt cuộc cũng tống ra, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình lúng túng muốn khóc. "Hạ Lan Phiêu" nhìn cũng không nhìn nàng, vội vàng rời khỏi nhà xí, trên mặt đã u ám như trời sắp mưa.
Nàng tự thấy hổ thẹn, vội vàng làm mặt lơ cười làm lành: "Ta không phải cố ý, thật. . . . . . Ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì?"
"Ta đi tắm." "Hạ Lan Phiêu" khinh miệt nói.
"Ta giúp ngươi!" Hạ Lan Phiêu vội vàng lấy lòng vẫy đuôi với Tiêu Mặc.
"Không cần."
"Thật, để cho ta giúp ngươi đi. Ta thề về sau không bao giờ uống nước lung tung nữa, cũng tuyệt đối không tự mình tắm rửa cho ngươi mà nhìn lén thân thể của ngươi. Tiêu Mặc, bây giờ là thời khắc đặc biệt, chúng ta cũng đừng tranh hơn thua, làm ơn làm ơn. . . . . ."
Ở dưới sự cầu khẩn tha thiết của Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc bọn họ cũng hoàn thành xong nghi thức tắm cho đối phương. Hạ Lan Phiêu nhắm chặt hai mắt mặc cho một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa nắn ở trên hạ thể của mình, loại cảm giác quái dị trong lòng kia thật là làm cho nàng sống không bằng chết. Thật may là, ngày mai sẽ hồi kinh rồi. . . . . .
"Tiểu Hạ Lan, ngươi thật muốn cùng tên khốn này đi?" Hạc Minh nghi ngờ nhìn "Hạ Lan Phiêu" : "Có phải người này uy hiếp ngươi hay không? Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi nha ~~"
"Hắn không có uy hiếp ta, ta là tự nguyện." "Hạ Lan Phiêu" không nhịn được cắt đứt lời nói của Hạc Minh, kéo tay của "Tiêu Mặc": "Đi thôi."
"Hình như hôm nay Tiểu Hạ Lan đối với ta đặc biệt lạnh nhạt ~~ cho dù muốn đi, cũng không cáo biệt (nói lời tạm biệt) với ta sao?"
Hạc Minh nói xong, đột nhiên cúi người, nhanh chóng ở trên môi của "Hạ Lan Phiêu" hôn một cái. "Hạ Lan Phiêu" ngơ ngác nhìn hắn, gần như là không thể tin được tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra, mà khi hắn phản ứng lại cũng gần như là điên cuồng.
"Hạc Minh!"
"A a, vì sao Tiểu Hạ Lan phải kích tình gọi tên của ta như thế ~~~"
"Hạc Minh!" Người nào đó đã ở vào ranh giới bùng nổ rồi.
"Dừng tay! Không phải là hôn một chút ư, không có gì lớn cả! Chúng ta đi, chúng ta đi!"
"Tiêu Mặc" thấy thế, vội vàng ôm lấy Hạ Lan Phiêu phóng tới phía cửa, lời nói đúng là làm cho Hạc Minh và Hoa Mộ Dung có chút nghe không hiểu. Hạc Minh cau mày nhìn bọn họ như gió lên xe ngựa, vẻ mặt đau khổ nói: "Tại sao ta vẫn luôn có chút cảm thấy có cái gì đó không đúng ~~ như thế nào tính tình của bọn họ lại giống đảo ngược với nhau vậy?"
"Có lẽ là ngươi nghĩ quá nhiều." Hoa Mộ Dung mệt mỏi nói.
"Có lẽ ~~ chỉ là, ta sẽ không bỏ qua ngươi, Tiểu Hạ Lan ~~ coi như ngươi đi đến địa phương xa hơn nữa, cũng nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta ."
"Ngươi thật cho là nàng gặp phải Tiêu Mặc về sau còn đến bên cạnh ngươi ư, Hạc Minh?"
"Có lẽ vậy."
————— ta là tuyến phân cách hoa hoa lệ lệ———————
Xe ngựa như bay chạy tới Kinh Thành, rốt cuộc đã tới hoàng cung.
Dọc theo con đường này, Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc cũng tuân thủ quy định "Không xâm phạm lẫn nhau", giúp nhau rửa sạch thân thể, trang điểm ăn mặc, thay y phục đi ngoài, mặc dù vô cùng lúng túng, nhưng cũng không có xảy ra chuyện gì mà hai bên không thể chịu được.
Khi bọn họ gần tới hoàng cung thì Hạ Lan Phiêu cau mày, lại chỉ có thể nhìn xe ngựa từ từ chạy vào bên trong hoàng cung. Nàng lắc đầu một cái, dùng âm thanh trầm thấp của nam tử ai oán nói: "Trở lại. . . . . . Chẳng lẽ ta cùng với hoàng cung thật có duyên phận như vậy?"
"Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là Hoàng đế, ở trước mặt người ngoài phải tự xưng ‘Trẫm’, không được để cho người khác nhìn ra đầu mối. Nếu mà ngươi không chú ý cẩn thận lời nói, chỉ sợ ngươi và ta chết như thế nào cũng không biết."
Trên mặt Tiêu Mặc là nghiêm túc trước đây chưa từng thấy, mà Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, cuối cùng gật đầu đồng ý. Vì phòng ngừa bị mọi người nhìn ra một cái gì đó, nàng giả trang ra một bộ dáng lạnh lùng tuyên bố thân thể mệt nhọc với Lý Trưởng, không để cho bất kỳ phi tần nào thị tẩm, chỉ cần Hạ Lan Thượng nghi làm bạn là đủ. Lý Trưởng hơi sững sờ, lại lập tức làm theo, cũng làm cho nàng mừng rỡ thanh tịnh. Nàng tìm lý do cho gọi Khâm Thiên Giám Lý Húc đến trong cung, cho mọi người lui ra, sau đó giao tất cả cho Tiêu Mặc. Tiêu Mặc ngắn gọn giải thích tất cả với Lý Húc, sau đó giọng nói trong trẻo vang lên, hỏi: "Phương pháp phá giải là gì?"
"Gia tộc của lão thần thế nhưng lại khiến Hoàng Thượng và nương nương chịu đại nhục này, thật là tội lỗi của lão thần!" Lý Húc quỳ lạy như máy, giọng nói cũng run rẩy đáng sợ: "Huyết Ngọc này. . . . . . Là ở đêm trăng tròn, máu tươi của hai người dung hợp lại cộng với thần chú là có thể hoàn thành chuyển đổi linh hồn. Lão thần có nghe nói qua phương pháp phá giải, lập tức giải chú vì Hoàng Thượng và nương nương, nhưng mà thành công hay không còn phải xem ý trời. . . . . ."
"Nói thế nào?" Tiêu Mặc trầm tĩnh hỏi.
"Nếu mà mười ngày sau có thể khôi phục, đương nhiên là giải chú. Nếu mà giải chú không khôi phục thật ra thì cũng có một biện pháp. . . . . ."
"Biện pháp gì?"
"Nếu linh hồn trao đổi là nam nữ, chỉ cần cái đó. . . . . . Giao hợp. . . . . . Là đủ. . . . . ."
Lý Húc xấu hổ nói ra cái từ kia, mặt của Hạ Lan Phiêu xanh mét, mà sắc mặt của Tiêu Mặc cũng không khá hơn chút nào.
Giao hợp? Cho ta vào vào ra ra thân thể của Tiêu Mặc, để Tiêu Mặc ở dưới người của ta y y nha nha rên rỉ hay sao? Đây cũng quá ác đi! Cứ tiếp tục như vậy thật sẽ là tâm lý biến thái đấy!
"Ngươi trước giúp chúng ta giải chú. Nếu thực là bất đắc dĩ, lại dùng. . . . . . Cái phương pháp kia."
Ai. . . . . .
Lý Húc kia ở giữa Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu nhảy nhảy nhót nhót, trong miệng không ngừng đọc cái gì đó, lại cắt đứt ngón tay ở trên đầu bọn họ nhỏ vài giọt, rất là ghê tởm. Đợi sau khi tất cả kết thúc, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy không có gì thay đổi cả, Tiêu Mặc cũng thế. Mà Lý Húc đã mệt mỏi ngã xuống đất, lẩm bẩm nói: "Mười ngày sau thì có kết quả. . . . . ."
"Nếu mười ngày sau không có tác dụng mà nói, giết ngươi." "Hạ Lan Phiêu" lạnh lùng nói.
"Tiêu Mặc!"
"Như thế nào?"
"Có thể hay không không cần mượn thân thể của ta nói lời nói tàn nhẫn như vậy? Mặc kệ như thế nào hắn cũng đã tận lực (cố hết sức lực), ngươi tội gì phải hù dọa một người già như vậy?"
"Xem ra ngươi không sợ giải trừ không được nha. . . . . . Nếu muốn đổi lại, bây giờ chúng ta có thể mà. . . . . ." Tiêu Mặc mỉm cười tiến tới gần Hạ Lan Phiêu, nâng cằm của nàng lên.
Nếu hiện tại có người xông vào trong cung, nhất định có thể thấy cảnh tượng phế hậu chết không biết xấu hổ kia đùa giỡn hoàng đế tuấn mỹ vô song của bọn họ, nhưng bọn họ không biết rằng người bị trêu ghẹo thật ra vẫn là Hạ Lan Phiêu.
"Có thể cái đầu ngươi! Lưu manh!" Hạ Lan Phiêu cắn răng nghiến lợi quát.
Khi chất lỏng để dành đã lâu rốt cuộc cũng tống ra, Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình lúng túng muốn khóc. "Hạ Lan Phiêu" nhìn cũng không nhìn nàng, vội vàng rời khỏi nhà xí, trên mặt đã u ám như trời sắp mưa.
Nàng tự thấy hổ thẹn, vội vàng làm mặt lơ cười làm lành: "Ta không phải cố ý, thật. . . . . . Ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì?"
"Ta đi tắm." "Hạ Lan Phiêu" khinh miệt nói.
"Ta giúp ngươi!" Hạ Lan Phiêu vội vàng lấy lòng vẫy đuôi với Tiêu Mặc.
"Không cần."
"Thật, để cho ta giúp ngươi đi. Ta thề về sau không bao giờ uống nước lung tung nữa, cũng tuyệt đối không tự mình tắm rửa cho ngươi mà nhìn lén thân thể của ngươi. Tiêu Mặc, bây giờ là thời khắc đặc biệt, chúng ta cũng đừng tranh hơn thua, làm ơn làm ơn. . . . . ."
Ở dưới sự cầu khẩn tha thiết của Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc bọn họ cũng hoàn thành xong nghi thức tắm cho đối phương. Hạ Lan Phiêu nhắm chặt hai mắt mặc cho một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa nắn ở trên hạ thể của mình, loại cảm giác quái dị trong lòng kia thật là làm cho nàng sống không bằng chết. Thật may là, ngày mai sẽ hồi kinh rồi. . . . . .
"Tiểu Hạ Lan, ngươi thật muốn cùng tên khốn này đi?" Hạc Minh nghi ngờ nhìn "Hạ Lan Phiêu" : "Có phải người này uy hiếp ngươi hay không? Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi nha ~~"
"Hắn không có uy hiếp ta, ta là tự nguyện." "Hạ Lan Phiêu" không nhịn được cắt đứt lời nói của Hạc Minh, kéo tay của "Tiêu Mặc": "Đi thôi."
"Hình như hôm nay Tiểu Hạ Lan đối với ta đặc biệt lạnh nhạt ~~ cho dù muốn đi, cũng không cáo biệt (nói lời tạm biệt) với ta sao?"
Hạc Minh nói xong, đột nhiên cúi người, nhanh chóng ở trên môi của "Hạ Lan Phiêu" hôn một cái. "Hạ Lan Phiêu" ngơ ngác nhìn hắn, gần như là không thể tin được tất cả mọi chuyện mới vừa xảy ra, mà khi hắn phản ứng lại cũng gần như là điên cuồng.
"Hạc Minh!"
"A a, vì sao Tiểu Hạ Lan phải kích tình gọi tên của ta như thế ~~~"
"Hạc Minh!" Người nào đó đã ở vào ranh giới bùng nổ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dừng tay! Không phải là hôn một chút ư, không có gì lớn cả! Chúng ta đi, chúng ta đi!"
"Tiêu Mặc" thấy thế, vội vàng ôm lấy Hạ Lan Phiêu phóng tới phía cửa, lời nói đúng là làm cho Hạc Minh và Hoa Mộ Dung có chút nghe không hiểu. Hạc Minh cau mày nhìn bọn họ như gió lên xe ngựa, vẻ mặt đau khổ nói: "Tại sao ta vẫn luôn có chút cảm thấy có cái gì đó không đúng ~~ như thế nào tính tình của bọn họ lại giống đảo ngược với nhau vậy?"
"Có lẽ là ngươi nghĩ quá nhiều." Hoa Mộ Dung mệt mỏi nói.
"Có lẽ ~~ chỉ là, ta sẽ không bỏ qua ngươi, Tiểu Hạ Lan ~~ coi như ngươi đi đến địa phương xa hơn nữa, cũng nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta ."
"Ngươi thật cho là nàng gặp phải Tiêu Mặc về sau còn đến bên cạnh ngươi ư, Hạc Minh?"
"Có lẽ vậy."
————— ta là tuyến phân cách hoa hoa lệ lệ———————
Xe ngựa như bay chạy tới Kinh Thành, rốt cuộc đã tới hoàng cung.
Dọc theo con đường này, Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc cũng tuân thủ quy định "Không xâm phạm lẫn nhau", giúp nhau rửa sạch thân thể, trang điểm ăn mặc, thay y phục đi ngoài, mặc dù vô cùng lúng túng, nhưng cũng không có xảy ra chuyện gì mà hai bên không thể chịu được.
Khi bọn họ gần tới hoàng cung thì Hạ Lan Phiêu cau mày, lại chỉ có thể nhìn xe ngựa từ từ chạy vào bên trong hoàng cung. Nàng lắc đầu một cái, dùng âm thanh trầm thấp của nam tử ai oán nói: "Trở lại. . . . . . Chẳng lẽ ta cùng với hoàng cung thật có duyên phận như vậy?"
"Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là Hoàng đế, ở trước mặt người ngoài phải tự xưng ‘Trẫm’, không được để cho người khác nhìn ra đầu mối. Nếu mà ngươi không chú ý cẩn thận lời nói, chỉ sợ ngươi và ta chết như thế nào cũng không biết."
Trên mặt Tiêu Mặc là nghiêm túc trước đây chưa từng thấy, mà Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, cuối cùng gật đầu đồng ý. Vì phòng ngừa bị mọi người nhìn ra một cái gì đó, nàng giả trang ra một bộ dáng lạnh lùng tuyên bố thân thể mệt nhọc với Lý Trưởng, không để cho bất kỳ phi tần nào thị tẩm, chỉ cần Hạ Lan Thượng nghi làm bạn là đủ. Lý Trưởng hơi sững sờ, lại lập tức làm theo, cũng làm cho nàng mừng rỡ thanh tịnh. Nàng tìm lý do cho gọi Khâm Thiên Giám Lý Húc đến trong cung, cho mọi người lui ra, sau đó giao tất cả cho Tiêu Mặc. Tiêu Mặc ngắn gọn giải thích tất cả với Lý Húc, sau đó giọng nói trong trẻo vang lên, hỏi: "Phương pháp phá giải là gì?"
"Gia tộc của lão thần thế nhưng lại khiến Hoàng Thượng và nương nương chịu đại nhục này, thật là tội lỗi của lão thần!" Lý Húc quỳ lạy như máy, giọng nói cũng run rẩy đáng sợ: "Huyết Ngọc này. . . . . . Là ở đêm trăng tròn, máu tươi của hai người dung hợp lại cộng với thần chú là có thể hoàn thành chuyển đổi linh hồn. Lão thần có nghe nói qua phương pháp phá giải, lập tức giải chú vì Hoàng Thượng và nương nương, nhưng mà thành công hay không còn phải xem ý trời. . . . . ."
"Nói thế nào?" Tiêu Mặc trầm tĩnh hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu mà mười ngày sau có thể khôi phục, đương nhiên là giải chú. Nếu mà giải chú không khôi phục thật ra thì cũng có một biện pháp. . . . . ."
"Biện pháp gì?"
"Nếu linh hồn trao đổi là nam nữ, chỉ cần cái đó. . . . . . Giao hợp. . . . . . Là đủ. . . . . ."
Lý Húc xấu hổ nói ra cái từ kia, mặt của Hạ Lan Phiêu xanh mét, mà sắc mặt của Tiêu Mặc cũng không khá hơn chút nào.
Giao hợp? Cho ta vào vào ra ra thân thể của Tiêu Mặc, để Tiêu Mặc ở dưới người của ta y y nha nha rên rỉ hay sao? Đây cũng quá ác đi! Cứ tiếp tục như vậy thật sẽ là tâm lý biến thái đấy!
"Ngươi trước giúp chúng ta giải chú. Nếu thực là bất đắc dĩ, lại dùng. . . . . . Cái phương pháp kia."
Ai. . . . . .
Lý Húc kia ở giữa Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu nhảy nhảy nhót nhót, trong miệng không ngừng đọc cái gì đó, lại cắt đứt ngón tay ở trên đầu bọn họ nhỏ vài giọt, rất là ghê tởm. Đợi sau khi tất cả kết thúc, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy không có gì thay đổi cả, Tiêu Mặc cũng thế. Mà Lý Húc đã mệt mỏi ngã xuống đất, lẩm bẩm nói: "Mười ngày sau thì có kết quả. . . . . ."
"Nếu mười ngày sau không có tác dụng mà nói, giết ngươi." "Hạ Lan Phiêu" lạnh lùng nói.
"Tiêu Mặc!"
"Như thế nào?"
"Có thể hay không không cần mượn thân thể của ta nói lời nói tàn nhẫn như vậy? Mặc kệ như thế nào hắn cũng đã tận lực (cố hết sức lực), ngươi tội gì phải hù dọa một người già như vậy?"
"Xem ra ngươi không sợ giải trừ không được nha. . . . . . Nếu muốn đổi lại, bây giờ chúng ta có thể mà. . . . . ." Tiêu Mặc mỉm cười tiến tới gần Hạ Lan Phiêu, nâng cằm của nàng lên.
Nếu hiện tại có người xông vào trong cung, nhất định có thể thấy cảnh tượng phế hậu chết không biết xấu hổ kia đùa giỡn hoàng đế tuấn mỹ vô song của bọn họ, nhưng bọn họ không biết rằng người bị trêu ghẹo thật ra vẫn là Hạ Lan Phiêu.
"Có thể cái đầu ngươi! Lưu manh!" Hạ Lan Phiêu cắn răng nghiến lợi quát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro