Lãnh Hoàng Phế Hậu

chương 242

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

"Hạ Lan, ngươi đang nhớ cái gì?" Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn nàng. Đang lúc nàng muốn bất chấp tất cả vọt vào ôn tuyền (suối nước nóng) bắt hắn tới, lại nhìn thấy Tiêu Mặc chân không đi ra.

Bên trên tóc đen của "Hạ Lan Phiêu"còn có bọt nước, thân thể trắng nõn giống như hoa cỏ mang theo sương sớm, chân ngọc trắng noãn, sạch sẽ nhu mỹ (mềm mại + xinh đẹp) làm cho nàng gần như là nhìn ngây người. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, mình cũng có một hình dạng phong tình như này.

Rõ ràng vẫn là thân thể đó, nhưng tại sao phong cách phải kém nhiều như vậy? Thì ra bất kể Tiêu Mặc là nam hay nữ, cũng rất có khí thế "*****" nha! Mà ban đầu làm sao ta lại không phát hiện mình có phần đẹp như thế? Chẳng lẽ linh hồn ở bên trong thật quan trọng như vậy sao?

Hạ Lan Phiêu ngây ngốc nhìn Tiêu Mặc đi về phía mình , không kiềm hãm được mà nín thở. Mà Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, mỉm cười với nàng: "Thì ra là vóc người của ngươi thật rất kém cỏi."

. . . . . .

"Tiêu Mặc!"

"A. . . . . ."

Vì an toàn và che giấu tai mắt người, Tiêu Mặc hạ thân thể tôn quý cùng Hạ Lan Phiêu cùng giường chung gối, nhưng cũng tốt bụng nói nếu nàng không nguyện ý có thể ngủ ở trên đất.

Hạ Lan Phiêu đương nhiên là không muốn ngủ ở trên đất.

Cho nên, nàng cắn răng cùng Tiêu Mặc ngủ cùng nhau, trong lòng thầm nghĩ dù sao hiện tại có tư cách sỗ sàng người là nàng mà không phải Tiêu Mặc. Nhưng mà, khi nàng nhìn thấy Tiêu Mặc tự nhiên để tay ở trên ngực vốn thuộc về thân thể của nàng vẫn là tức giận.

"Tiêu Mặc, tay của ngươi để ở chỗ nào đấy!"

"Lúc ngủ ta có thói quen như vậy."

"Nói bậy! Từ trước đến nay ngươi chưa từng như vậy!"

"A. . . . . . Có lẽ là thói quen thay đổi thôi."

"Tiêu Mặc!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Lan Phiêu ác ngoan nhìn hắn, hận không thể chặt bàn tay đang quấy rối kia. Nàng tức giận lật người, quay Long mông tôn quý về phía Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc đột nhiên ép tới gần nàng. Hắn thật sâu nhìn Hạ Lan Phiêu, sờ sờ gương mặt của nàng, đột nhiên than nhẹ một tiếng: "Nhìn mình cảm giác thật là kỳ quái."

"Ta cũng cảm thấy như vậy. Ngày mai sẽ là ngày thứ mười rồi, không biết ngày mai tất cả có thể hay không tốt. . . . . ."

"Không biết cảm giác hôn mình là thế nào?"

"À?"

"Ta muốn biết."

Tiêu Mặc nói xong, đột nhiên đè ở trên người Hạ Lan Phiêu, khẽ hôn môi của nàng. Nếu mà lúc này có người xông vào, nhất định sẽ thấy một thiếu nữ nhỏ yếu cứ như vậy đè ép một nam nhi tinh tráng, mà mỹ danh "Dâm phụ" của Hạ Lan Phiêu sẽ càng được chứng thực. . . . . .

Bọn họ lại sẽ không biết, bất luận chủ nhân thân thể này là ai, người bị trêu ghẹo bị khi phụ kia luôn là nàng! Tại sao bất luận nữ chủ của chúng ta ở dưới tình huống nào đều là người bị khi phụ?

"Kỳ quái. . . . . ." Tiêu Mặc đột nhiên dừng động tác lại, nghi ngờ vuốt bụng của mình, sắc mặt có chút tái nhợt : "Thế nào bụng đột nhiên đau như vậy?"

"Ngươi ăn đồ hư hỏng nào hả ?" Hạ Lan Phiêu vội vàng đau lòng che bụng nhỏ trắng noãn vốn thuộc về mình.

"Không, là một loạt đau. . . . . ."

"Ngươi. . . . . ." Hạ Lan Phiêu nhìn hắn, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: "Đúng rồi, hôm nay không phải là mùng hai chứ?"

"Đúng, thế nào?"

"Mấy ngày nữa ta. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái đó ‘ Quỳ Thủy ’ (lee: khụ, quỳ thủy là đến kỳ kinh nguyệt) sẽ tới, ha ha. . . . . ."

Hạ Lan Phiêu nói xong, ngượng ngùng nhìn Tiêu Mặc, mà mặt của Tiêu Mặc trong nháy mắt trở nên trắng như tuyết. Hắn nắm chặt hai đấm, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?"

"Ta cũng không muốn như vậy! Hoàng Thượng, dù sao ngày mai thì có thể đổi qua rồi, ngươi nhất định phải kiên trì đêm nay không đến Quỳ Thủy, ô ô. . . . . . Ta cũng không muốn nhìn bộ dạng ngươi mang vải trắng!"

. . . . . .

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một đêm chưa chợp mắt.

May mắn, ngày hôm sau khi mặt trời lên, thân thể của bọn họ rốt cuộc đã đổi trở lại, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Hạ Lan Phiêu ngồi ở trước bàn, nhìn mặt mũi mình nhớ nhung trong gương, lại tiếc nuối phát hiện lạnh lẽo diễm lệ mấy ngày trước đây của mình trong nháy mắt biến mất không thấy.

Ta quả nhiên là một người không có khí chất sao. . . . . . Ô ô. . . . . .

"Rốt cuộc khôi phục." Tiêu Mặc nhìn thân thể quen thuộc của mình, hoạt động tay chân: "Vẫn là như vậy tốt."

. . . . . .

"Nếu khôi phục, vậy chúng ta cũng có thể cáo biệt. Hoàng Thượng, bảo trọng."

Hạ Lan Phiêu hết sức che giấu thương cảm ở trong nội tâm của mình, cuối cùng nhìn Tiêu Mặc một cái, tận lực để cho nét mặt của mình tươi vui như hoa. Nhưng mà, Tiêu Mặc chỉ là lạnh nhạt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Hạ Lan, Trẫm nhớ mấy ngày trước đây ngươi không để ý tôn nghiêm của Hoàng Thượng, hình như gạt Trẫm lời ngon tiếng ngọt với mấy tiểu cung nữ, hết ăn lại uống. Ngươi hủy hoại thanh danh của Trẫm, ngươi nói Trẫm phải trừng phạt ngươi như thế nào?"

. . . . . .

Mấy ngày trước, nàng đúng là mượn gương mặt tuấn tú của Tiêu Mặc mê hoặc mấy tiểu cung nữ, lừa gạt họ dâng lên tất cả đồ ăn ngon của Ngự Thiện Phòng. Nhưng mà, hắn rõ ràng cũng ăn! Tại sao cố tình tính sổ với ta?

"Trẫm còn nhớ rõ, ngươi từng nhiều lần dùng vũ lực uy hiếp Trẫm, chẳng lẽ ngươi không nhớ?"

. . . . . .

"Trẫm còn nhớ rõ. . . . . ."

Sau đó màn tính sổ hoa hoa lệ lệ bắt đầu. . . . . .

"Cho nên, Trẫm sẽ không thả ngươi đi." Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu, khẽ mỉm cười: "Mặc dù ngươi không còn hoàng hậu nữa, nhưng vẫn là Thượng Nghi của Trẫm. An tâm ở lại trong cung đi."

Chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi yêu ta, Hạ Lan Phiêu. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0