Chương 246
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Liên tiếp mấy ngày, Hạ Lan Phiêu đều cùng Tiêu Mặc vừa không được tự nhiên vừa vô cùng lúng túng sinh hoạt chung một chỗ.
Không, là nàng cảm thấy vô cùng lúng túng, chứ Tiêu Mặc đại nhân vẫn là rất có thể thích ứng hoàn cảnh, rất là dương dương tự đắc. Mặc dù Hạ Lan Phiêu đối với "cuộc sống ở chung " như vậy rất là bất đắc dĩ, nhưng mỗi khi nàng nhìn thấy lồng ngực và xương quai xinh đẹp xanh lúc Tiêu Mặc đi tắm vẫn sẽ cảm thấy cái thế giới này rất là tuyệt vời.
Có lẽ là cảm nhận thấy ánh mắt nóng hừng hực của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc càng thêm thích ở trước mặt nàng trình diễn "Hoàng Thượng đi tắm", cũng rất bất đắc dĩ phát hiện mình chỉ có thể dùng "Sắc đẹp" mới có thể hấp dẫn chắc ánh mắt của nữ tử này không được tự nhiên này, lừa gạt nàng ngoan ngoãn lên giường.
Có lẽ, sau khi nàng có cốt nhục của Trẫm sẽ không muốn rời đi nữa. . . . . .
Hôm nay, là một đêm yên bình.
Câu Đông quốc đột nhiên quật khởi đã uy hiếp tới rất nhiều quốc gia.
Mặc dù Câu Đông quốc tạm thời không dao động được Đại Chu, nhưng có một số tiểu quốc (nước nhỏ) bị Câu Đông quốc uy hiếp đã phái sứ thần tiến về Đại Chu tìm kiếm che chở, Tiêu Mặc cũng không thể không suy tính nên như thế nào đối đãi với quốc gia hung hăng phương xa kia.
Ban đêm, Hạ Lan Phiêu ở Long Tiếu điện nghe côn trùng mùa thu kêu vang, nhìn vầng trăng sáng rỡ trên trời, chỉ cảm thấy bên cạnh thiếu đi con ếch Tiêu Mặc kia, ngày có chút an tĩnh quá đáng, thậm chí có chút nhàm chán. Nàng mệt mỏi ngáp một cái, trong lòng tính toán có phải hay không muốn đi Ngự Thư Phòng len lén nhìn Tiêu Mặc đang xử lý chính sự, lại đột nhiên nghe được ca khúc đã lâu không thấy, tiếng hát hư vô mờ mịt.
Sự khác biệt với tiếng hát nghe được trong quá khứ chính là, lần này hình như tiếng ca càng thêm tuyệt vọng, làm cho người ta nghe lạnh thấu xương. Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Lan Phiêu cảm giác đây là Liên phi. . . . . . Dùng sinh mạng sau cùng mà ca hát.
"Liên phi. . . . . . Nhất định là xảy ra chuyện gì!"
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng, vội vàng vọt ra khỏi cung điện, chạy về phía Lãnh Tuyền điện. Nàng vốn tưởng rằng sẽ gặp phải những ám thị (ám vệ giám thị) đáng ghét kia, lại không nghĩ rằng rất là thuận lợi liền tiến vào Lãnh Tuyền điện, những người đó cũng đã không thấy bóng dáng.
Nàng cũng không biết ở trong lúc nàng rời cung, Tiêu Mặc đã nắm giữ tất cả thế lực trong cung, thầm nghĩ chỉ cần là người mình mọi chuyện đều sẽ tốt không cần ám thị như thế. Nàng vội vàng chạy tới cung điện bị phủ đầy bụi kia, đẩy cửa cung ra, nhìn thấy Liên Cơ đang chân không đứng trên mặt đất, mỉm cười ca xướng.
Trên mặt của nàng tràn đầy vết thương, đã không thấy rõ dung mạo vốn có, nhưng trong đôi mắt kia của nàng là vui sướng kinh người. Nàng ca hát, âm thanh từ từ khàn khàn, mà rốt cuộc Hạ Lan Phiêu không nhịn được đi tới trước mặt nàng, rưng rưng nói: "Cổ họng của ngươi đã hư, không cần hát."
"Giọng nói. . . . . . Hư. . . . . ."
"Liên Cơ, ta biết rõ ngươi có rất nhiều oán hận, nhưng ngươi tội gì vì một người nam nhân như vậy mà hành hạ mình? Thật ra thì, các tộc nhân của ngươi căn bản không có hận ngươi, ngươi ở trong lòng bọn hắn vẫn là tồn tại thuần khiết giống như nữ thần. Nếu như. . . . . . Nếu như ngươi nguyện ý, ta cùng ngươi rời cung, để cho ngươi cùng tộc nhân của ngươi sinh hoạt chung một chỗ, có được hay không? Có lẽ, nơi đó mới là chỗ thích hợp nhất của ngươi."
"Ngươi là. . . . . . Người nào. . . . . ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy hai mắt của Liên Cơ chợt lóe lên, hẳn là không có điên cuồng mê ly trong những ngày qua. Nàng vội vàng móc ra Thủy Lưu Ly từ trong ngực, lẳng lặng nói: "Ta tên là Hạ Lan Phiêu, là nữ nhi thân sinh của Hạ Lan Thụy và tiểu muội Như Nguyệt của ngươi, cũng là. . . . . . Nữ nhân của nhi tử Tiêu Mặc của ngươi. Liên Cơ, ta đối với ngươi không có một chút ý xấu nào, ta chỉ là muốn giúp ngươi, xin ngươi tin tưởng ta! Cùng ta rời đi nơi này, được không?"
"Thủy Lưu Ly. . . . . . Ha ha, Thủy Lưu Ly! Của ta đấy, Thủy Lưu Ly. . . . . ."
Liên Cơ như si như say vuốt ve Thủy Lưu Ly trước ngực Hạ Lan Phiêu, mà Thủy Lưu Ly cũng ở dưới tay của nàng phát ra hào quang màu bạc nhàn nhạt. Ánh trăng chiếu rọi lên Thủy Lưu Ly, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy khối ngọc bình thường không có gì lạ này phát ra ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, cũng càng ngày càng nóng rực, nóng đến mức nàng gần như là khó có thể chịu được. Bàn tay lạnh lẽo của Liên Cơ chậm rãi lướt qua ngực của nàng, dừng lại ở trên ấn ký hồ điệp (bớt hình bươm buớm) của nàng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký trước ngực Hạ Lan Phiêu, đột nhiên khổ sở bưng kín đầu.
"Đau quá. . . . . ."
"Liên Cơ, ngươi làm sao vậy? Ngươi có đau lắm không?"
Hạ Lan Phiêu vội vàng ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Liên Cơ, mà Liên Cơ đang ở trong ngực nàng run rẩy không ngừng. Đang ở lúc Hạ Lan Phiêu đau lòng vì nàng lau mồ hôi trên trán thì Liên Cơ đột nhiên bắt tay của nàng. Nàng ấy bình tĩnh nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Đều nhớ lại. . . . . . Ta đã nhớ lại mọi việc. . . . . ."
"Liên Cơ, ngươi nhớ lại cái gì?"
"Tất cả mọi chuyện. . . . . . Ta còn nhớ ngươi tới Lãnh Tuyền điện nhìn ta, dịu dàng như vậy nói với ta, còn ca hát với ta. . . . . . Ngươi cũng là chuyển kiếp tới, đúng không?"
Hạ Lan Phiêu giật mình.
Cho tới nay nghi vấn trong nháy mắt lấy được giải đáp, nàng chỉ cảm thấy tất cả thực sự quá hư ảo, quá mức không thể tin. Nàng kinh ngạc nhìn Liên Cơ, đôi môi khẽ run: "Ta. . . . . . Ta đến từ Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, sau một tai nạn xe cộ liền tới thế giới này. Chẳng lẽ ngươi thật. . . . . . Cũng là chuyển kiếp tới?"
"Ta tên là Lý Liên, cũng là đến từ Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt. Ngày ấy, ta cùng với bạn trai gây gổ, đụng phải một chiếc xe MiniBus sau đó liền đã mất đi tri giác, sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong sản đạo (*) của một người nữ nhân. . . . . ."
(*) sản đạo: đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài.
"Cái gì? Khi đó ta chính là lái chiếc xe cho thuê, cùng xe thể thao màu đỏ trực tiếp va chạm với nhau. . . . . . Chẳng lẽ ngươi chính là chủ nhân của xe thể thao màu đỏ kia?"
"Hình như là. . . . . ."
Liên Cơ khe khẽ thở dài, ôm chặt Hạ Lan Phiêu, nước mắt lập tức liền tuôn chảy. Hạ Lan Phiêu cũng không biết mình là nên vui mừng khi gặp được đồng bạn hay là nên trách cứ chủ nhân xe thể thao không chịu trách nhiệm này, cũng ôm thật chặt nàng, nhịn không được khóc thút thít. Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Liên Cơ lau khô nước mắt, cố cười nói: "Thiệt là, có gì phải khóc? Tìm được đồng bạn nên vui mừng mới đúng!"
"Đúng vậy, tất cả mọi người không cho phép khóc nữa! Ta dẫn ngươi đi!"
"Đi chỗ nào?"
"Đi bất luận nơi nào ngươi muốn."
"Trên cái thế giới này sớm đã không có chỗ dung thân cho ta rồi. . . . . . Tiểu Phiêu, ngươi quá thiện lương, ta nhìn vào ngươi sẽ nhớ lại ta lúc ban đầu. . . . . . Nhưng tất cả mọi thứ này đều chỉ là một trò chơi thôi!"
"Trò chơi? Đây là ý gì?" Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên hỏi.
Không, là nàng cảm thấy vô cùng lúng túng, chứ Tiêu Mặc đại nhân vẫn là rất có thể thích ứng hoàn cảnh, rất là dương dương tự đắc. Mặc dù Hạ Lan Phiêu đối với "cuộc sống ở chung " như vậy rất là bất đắc dĩ, nhưng mỗi khi nàng nhìn thấy lồng ngực và xương quai xinh đẹp xanh lúc Tiêu Mặc đi tắm vẫn sẽ cảm thấy cái thế giới này rất là tuyệt vời.
Có lẽ là cảm nhận thấy ánh mắt nóng hừng hực của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc càng thêm thích ở trước mặt nàng trình diễn "Hoàng Thượng đi tắm", cũng rất bất đắc dĩ phát hiện mình chỉ có thể dùng "Sắc đẹp" mới có thể hấp dẫn chắc ánh mắt của nữ tử này không được tự nhiên này, lừa gạt nàng ngoan ngoãn lên giường.
Có lẽ, sau khi nàng có cốt nhục của Trẫm sẽ không muốn rời đi nữa. . . . . .
Hôm nay, là một đêm yên bình.
Câu Đông quốc đột nhiên quật khởi đã uy hiếp tới rất nhiều quốc gia.
Mặc dù Câu Đông quốc tạm thời không dao động được Đại Chu, nhưng có một số tiểu quốc (nước nhỏ) bị Câu Đông quốc uy hiếp đã phái sứ thần tiến về Đại Chu tìm kiếm che chở, Tiêu Mặc cũng không thể không suy tính nên như thế nào đối đãi với quốc gia hung hăng phương xa kia.
Ban đêm, Hạ Lan Phiêu ở Long Tiếu điện nghe côn trùng mùa thu kêu vang, nhìn vầng trăng sáng rỡ trên trời, chỉ cảm thấy bên cạnh thiếu đi con ếch Tiêu Mặc kia, ngày có chút an tĩnh quá đáng, thậm chí có chút nhàm chán. Nàng mệt mỏi ngáp một cái, trong lòng tính toán có phải hay không muốn đi Ngự Thư Phòng len lén nhìn Tiêu Mặc đang xử lý chính sự, lại đột nhiên nghe được ca khúc đã lâu không thấy, tiếng hát hư vô mờ mịt.
Sự khác biệt với tiếng hát nghe được trong quá khứ chính là, lần này hình như tiếng ca càng thêm tuyệt vọng, làm cho người ta nghe lạnh thấu xương. Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Lan Phiêu cảm giác đây là Liên phi. . . . . . Dùng sinh mạng sau cùng mà ca hát.
"Liên phi. . . . . . Nhất định là xảy ra chuyện gì!"
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng, vội vàng vọt ra khỏi cung điện, chạy về phía Lãnh Tuyền điện. Nàng vốn tưởng rằng sẽ gặp phải những ám thị (ám vệ giám thị) đáng ghét kia, lại không nghĩ rằng rất là thuận lợi liền tiến vào Lãnh Tuyền điện, những người đó cũng đã không thấy bóng dáng.
Nàng cũng không biết ở trong lúc nàng rời cung, Tiêu Mặc đã nắm giữ tất cả thế lực trong cung, thầm nghĩ chỉ cần là người mình mọi chuyện đều sẽ tốt không cần ám thị như thế. Nàng vội vàng chạy tới cung điện bị phủ đầy bụi kia, đẩy cửa cung ra, nhìn thấy Liên Cơ đang chân không đứng trên mặt đất, mỉm cười ca xướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt của nàng tràn đầy vết thương, đã không thấy rõ dung mạo vốn có, nhưng trong đôi mắt kia của nàng là vui sướng kinh người. Nàng ca hát, âm thanh từ từ khàn khàn, mà rốt cuộc Hạ Lan Phiêu không nhịn được đi tới trước mặt nàng, rưng rưng nói: "Cổ họng của ngươi đã hư, không cần hát."
"Giọng nói. . . . . . Hư. . . . . ."
"Liên Cơ, ta biết rõ ngươi có rất nhiều oán hận, nhưng ngươi tội gì vì một người nam nhân như vậy mà hành hạ mình? Thật ra thì, các tộc nhân của ngươi căn bản không có hận ngươi, ngươi ở trong lòng bọn hắn vẫn là tồn tại thuần khiết giống như nữ thần. Nếu như. . . . . . Nếu như ngươi nguyện ý, ta cùng ngươi rời cung, để cho ngươi cùng tộc nhân của ngươi sinh hoạt chung một chỗ, có được hay không? Có lẽ, nơi đó mới là chỗ thích hợp nhất của ngươi."
"Ngươi là. . . . . . Người nào. . . . . ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy hai mắt của Liên Cơ chợt lóe lên, hẳn là không có điên cuồng mê ly trong những ngày qua. Nàng vội vàng móc ra Thủy Lưu Ly từ trong ngực, lẳng lặng nói: "Ta tên là Hạ Lan Phiêu, là nữ nhi thân sinh của Hạ Lan Thụy và tiểu muội Như Nguyệt của ngươi, cũng là. . . . . . Nữ nhân của nhi tử Tiêu Mặc của ngươi. Liên Cơ, ta đối với ngươi không có một chút ý xấu nào, ta chỉ là muốn giúp ngươi, xin ngươi tin tưởng ta! Cùng ta rời đi nơi này, được không?"
"Thủy Lưu Ly. . . . . . Ha ha, Thủy Lưu Ly! Của ta đấy, Thủy Lưu Ly. . . . . ."
Liên Cơ như si như say vuốt ve Thủy Lưu Ly trước ngực Hạ Lan Phiêu, mà Thủy Lưu Ly cũng ở dưới tay của nàng phát ra hào quang màu bạc nhàn nhạt. Ánh trăng chiếu rọi lên Thủy Lưu Ly, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy khối ngọc bình thường không có gì lạ này phát ra ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, cũng càng ngày càng nóng rực, nóng đến mức nàng gần như là khó có thể chịu được. Bàn tay lạnh lẽo của Liên Cơ chậm rãi lướt qua ngực của nàng, dừng lại ở trên ấn ký hồ điệp (bớt hình bươm buớm) của nàng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký trước ngực Hạ Lan Phiêu, đột nhiên khổ sở bưng kín đầu.
"Đau quá. . . . . ."
"Liên Cơ, ngươi làm sao vậy? Ngươi có đau lắm không?"
Hạ Lan Phiêu vội vàng ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Liên Cơ, mà Liên Cơ đang ở trong ngực nàng run rẩy không ngừng. Đang ở lúc Hạ Lan Phiêu đau lòng vì nàng lau mồ hôi trên trán thì Liên Cơ đột nhiên bắt tay của nàng. Nàng ấy bình tĩnh nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Đều nhớ lại. . . . . . Ta đã nhớ lại mọi việc. . . . . ."
"Liên Cơ, ngươi nhớ lại cái gì?"
"Tất cả mọi chuyện. . . . . . Ta còn nhớ ngươi tới Lãnh Tuyền điện nhìn ta, dịu dàng như vậy nói với ta, còn ca hát với ta. . . . . . Ngươi cũng là chuyển kiếp tới, đúng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Lan Phiêu giật mình.
Cho tới nay nghi vấn trong nháy mắt lấy được giải đáp, nàng chỉ cảm thấy tất cả thực sự quá hư ảo, quá mức không thể tin. Nàng kinh ngạc nhìn Liên Cơ, đôi môi khẽ run: "Ta. . . . . . Ta đến từ Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, sau một tai nạn xe cộ liền tới thế giới này. Chẳng lẽ ngươi thật. . . . . . Cũng là chuyển kiếp tới?"
"Ta tên là Lý Liên, cũng là đến từ Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt. Ngày ấy, ta cùng với bạn trai gây gổ, đụng phải một chiếc xe MiniBus sau đó liền đã mất đi tri giác, sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong sản đạo (*) của một người nữ nhân. . . . . ."
(*) sản đạo: đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài.
"Cái gì? Khi đó ta chính là lái chiếc xe cho thuê, cùng xe thể thao màu đỏ trực tiếp va chạm với nhau. . . . . . Chẳng lẽ ngươi chính là chủ nhân của xe thể thao màu đỏ kia?"
"Hình như là. . . . . ."
Liên Cơ khe khẽ thở dài, ôm chặt Hạ Lan Phiêu, nước mắt lập tức liền tuôn chảy. Hạ Lan Phiêu cũng không biết mình là nên vui mừng khi gặp được đồng bạn hay là nên trách cứ chủ nhân xe thể thao không chịu trách nhiệm này, cũng ôm thật chặt nàng, nhịn không được khóc thút thít. Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Liên Cơ lau khô nước mắt, cố cười nói: "Thiệt là, có gì phải khóc? Tìm được đồng bạn nên vui mừng mới đúng!"
"Đúng vậy, tất cả mọi người không cho phép khóc nữa! Ta dẫn ngươi đi!"
"Đi chỗ nào?"
"Đi bất luận nơi nào ngươi muốn."
"Trên cái thế giới này sớm đã không có chỗ dung thân cho ta rồi. . . . . . Tiểu Phiêu, ngươi quá thiện lương, ta nhìn vào ngươi sẽ nhớ lại ta lúc ban đầu. . . . . . Nhưng tất cả mọi thứ này đều chỉ là một trò chơi thôi!"
"Trò chơi? Đây là ý gì?" Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro