Chương 249
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Gia tộc của Tĩnh phi cùng Hạ Lan gia là thế giao (mấy đời thân nhau) có thể coi như người thân, tình cảm của nàng và Hạ Lan Thụy cũng rất tốt.
(lee: mất đoạn sao á, lee thấy không liền lắm @.@ đại khái là anh Tiêu Bình nói chị Liên Cơ sinh con cho anh ý)
Ta ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng nên cảm thấy chán ghét hoặc là buồn cười, nhưng lúc Tiêu Bình nói như vậy, trong lòng của ta thế nhưng hiện ra một chút dịu dàng. Ta rúc vào trước ngực hắn, nhớ hắn đối với ta rất tốt, chỉ cảm thấy sinh hài tử cho hắn cũng không xấu.
Chẳng lẽ tình cảm của nhân loại thật là phức tạp như thế yếu ớt như thế sao? Thù hận lớn hơn nữa, cũng sẽ luân hãm vào trong ánh mắt dịu dàng của hắn. . . . . .
Ta yêu hắn.
Đoạn thời gian ta mang thai kia, là đoạn thời gian ta hạnh phúc nhất cuộc đời này. Tiêu Bình hoàn toàn không đi hậu cung, một mình tới Lãnh Tuyền điện, cùng ta cùng nhau mong mỏi hài nhi xuất hiện. Mặc dù ta không giỏi nữ hồng, nhưng vẫn làm vài món tiểu y phục khó coi, vì hài tử chưa có ra đời mà chuẩn bị.
Lạc Tang tới tìm ta... ta lại tàn nhẫn nói cho hắn biết ta yêu người khác, cũng làm cho hắn chán nản rời đi. Ta biết rõ người cả đời ta đây thật xin lỗi nhiều nhất là hắn, nhưng ta chỉ muốn vì mình mà sống.
Người chết cũng đã chết, mọi người cũng là hi vọng ta hạnh phúc thôi. . . . . . Hài tử của ta giữ lại dòng máu của Khuyển Nhung, hắn có thể thừa kế Đại Chu Đế Quốc, cũng coi là vinh dự của Khuyển Nhung.
Ta biết rõ ta có tội, nhưng ta hi vọng các ngươi tha thứ ta. . . . . .
Mà ta không nghĩ tới khi hài tử mới đầy sáu tháng không còn.
Hoàng hậu chỉ là tới chỗ ta ngồi một lúc, ta chỉ là nhận lấy một chuỗi Phật châu nàng tặng cho ta, vậy mà sau khi nàng rời đi không lâu liền sinh non. Máu tươi liên tục không ngừng chảy ra từ giữa hai chân của ta, giống như có một bàn tay vô hình đang nắm bảo bảo của ta, túm hắn ra khỏi thân thể của ta. Ta nghe thấy hài tử khóc rống một tiếng, mà ta cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không thể làm!
Lúc ta đang suy yếu nằm ở trên giường, những phi tần kia lại tới thăm ta. Họ mỉm cười nói với ta bây giờ Hoàng Thượng đang ở chỗ Hoàng Hậu, bởi vì Hoàng Hậu cũng có thai một tháng rồi.
Mang thai. . . . . . Ở trong lúc ta mang thai, hắn lại cùng những nữ nhân khác có hài tử! Ta nên như thế nào nhẫn nại, làm sao ta có thể nhẫn nại đây?
Đúng, ta yêu Hoàng đế, nhưng Hoàng đế lại yêu rất nhiều người! Ta có rất nhiều cơ hội có thể giết hắn, nhưng bởi vì yêu khổ sở không dứt, bây giờ nhìn lại chỉ là một chuyện cười mà thôi. Từ đầu đến cuối, ta cũng chỉ là một kẻ ngu. . . . . .
Đêm đó, ta nằm ở trên giường lạnh như băng, nghĩ tới nụ cười ôn hòa của Tiêu Bình, mà khuôn mặt của hắn rốt cuộc ở trong lòng ta từ từ mờ nhạt. Ta nghĩ, ta đã yên lặng quá lâu, là lúc nên làm những gì nên làm rồi.
Vũ khí tốt nhất của ta chính là mỹ mạo của mình.
Ta tỉ mỉ trang điểm, ở ngày sinh thần Tiêu Bình mặc lụa mỏng màu trắng ca xướng khúc "Trường tương thủ" kia. Ta ca hát, không nhịn được khóc sụt sùi, mà rốt cuộc hắn cũng ở trước mặt mọi người ôm ta, lần nữa tuyên bố ta được sủng ái.
Ánh mắt các phi tần nhìn ta đều rất là oán hận, nhưng ta không quan tâm chút nào. Ta muốn, là nắm thiên hạ trong tay!
Tiêu Bình yêu thích nữ tử quyến rũ xinh đẹp, ta ăn mặc càng thêm xinh đẹp, diễm lệ giống hoa đào như tháng ba. Ta tìm được Hạ Lan Thụy, hắn đồng ý giúp ta, ta quả nhiên thành phi tử có quyền thế nhất trong cung. Ta biết rõ sau lưng các nàng gọi ta là "Yêu Phi", nhưng ta không quan tâm —— cùng người chết so đo thì có cái gì tốt đây?
Hoàng Hậu, Quý phi, Thục phi. . . . . . Từng người đã từng nhục nhã ta, thương hại ta, đều lần lượt bị thua dưới tay ta, chết thì chết, vào lãnh cung thì vào lãnh cung. Hoàng Hậu trợn to mắt nhìn ta, nguyền rủa ta không chết tử tế được, nhưng ta chỉ nhếch miệng mỉm cười.
"Không chết tử tế được là có ý gì? Là cùng một dạng giống hài nhi trong bụng ta sao?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
"Hoàng Hậu, ta chỉ là báo thù vì hài nhi chết thảm của ta thôi. Ngươi hại chết hài tử của ta, ta hại ngươi cửa nát nhà tan, cũng rất công bằng. Ha ha. . . . . ."
Sau lại, ta lại mang thai. Tiêu Bình vẫn là đối đãi với ta rất tốt, mà ta chỉ cảm thấy nhàm chán thôi. Trừ ta ra, Tĩnh phi cũng có thai. Ta không phải không nghĩ tới giải quyết hài tử của nàng, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nhưng rốt cuộc ta không đành lòng.
Dù sao, nàng là người duy nhất đối xử tốt với ta lúc ta mới vừa vào cung . . . . . .
Nhưng ta không ngờ ta sinh hạ lại là một tử thai (thai chết lưu).
Nguyền rủa trước khi chết của Hoàng hậu ta nghe rõ ràng, mà ta nhìn oa nhi xanh trắng đó, rốt cuộc không nhịn được mà rơi lệ. Ta ôm thi thể không có sinh mạng của nó, rốt cuộc biết là nó bị nghiệt (tội lỗi) của ta dính líu.
Hài tử, mẫu thân nói ngươi rất đáng ghét không muốn ngươi, thế nhưng chỉ là nói lẫy (*) thôi! Làm sao ngươi có thể thật rời đi ta. . . . . .
(*) nói lẫy: lời nói trong lúc giận.
Lúc ta đang bi phẫn muốn chết, có cung nữ báo lại Tĩnh phi cũng sắp sinh. Tiêu Bình đang ở biên cảnh xử lý chiến sự, cả hoàng cung chính là thiên hạ của ta, ta muốn làm những thứ gì mà nói. . . . . .
Ta đoạt đi hài tử của Tĩnh phi. Ta nói cho nàng biết, hài tử này là ta thân sinh (sinh ra), mà nàng sinh hạ chỉ là một tử thai. Tĩnh phi vẫn là an tĩnh nghe ta nói như vậy, an tĩnh giao hài tử cho ta, giống như nàng sinh hạ cũng không phải là thân sinh cốt nhục (máu mủ ruột thịt) của mình.
"Man Ngọc. . . . . . Không đúng, Liên phi nương nương, xin ngài đối đãi thật tốt với hài tử của ngài."
"Bổn cung đương nhiên sẽ. Chỉ là, nếu hài tử này biết thân thế của mình. . . . . ."
"Hắn sẽ cả đời không biết được."
(lee: mất đoạn sao á, lee thấy không liền lắm @.@ đại khái là anh Tiêu Bình nói chị Liên Cơ sinh con cho anh ý)
Ta ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng nên cảm thấy chán ghét hoặc là buồn cười, nhưng lúc Tiêu Bình nói như vậy, trong lòng của ta thế nhưng hiện ra một chút dịu dàng. Ta rúc vào trước ngực hắn, nhớ hắn đối với ta rất tốt, chỉ cảm thấy sinh hài tử cho hắn cũng không xấu.
Chẳng lẽ tình cảm của nhân loại thật là phức tạp như thế yếu ớt như thế sao? Thù hận lớn hơn nữa, cũng sẽ luân hãm vào trong ánh mắt dịu dàng của hắn. . . . . .
Ta yêu hắn.
Đoạn thời gian ta mang thai kia, là đoạn thời gian ta hạnh phúc nhất cuộc đời này. Tiêu Bình hoàn toàn không đi hậu cung, một mình tới Lãnh Tuyền điện, cùng ta cùng nhau mong mỏi hài nhi xuất hiện. Mặc dù ta không giỏi nữ hồng, nhưng vẫn làm vài món tiểu y phục khó coi, vì hài tử chưa có ra đời mà chuẩn bị.
Lạc Tang tới tìm ta... ta lại tàn nhẫn nói cho hắn biết ta yêu người khác, cũng làm cho hắn chán nản rời đi. Ta biết rõ người cả đời ta đây thật xin lỗi nhiều nhất là hắn, nhưng ta chỉ muốn vì mình mà sống.
Người chết cũng đã chết, mọi người cũng là hi vọng ta hạnh phúc thôi. . . . . . Hài tử của ta giữ lại dòng máu của Khuyển Nhung, hắn có thể thừa kế Đại Chu Đế Quốc, cũng coi là vinh dự của Khuyển Nhung.
Ta biết rõ ta có tội, nhưng ta hi vọng các ngươi tha thứ ta. . . . . .
Mà ta không nghĩ tới khi hài tử mới đầy sáu tháng không còn.
Hoàng hậu chỉ là tới chỗ ta ngồi một lúc, ta chỉ là nhận lấy một chuỗi Phật châu nàng tặng cho ta, vậy mà sau khi nàng rời đi không lâu liền sinh non. Máu tươi liên tục không ngừng chảy ra từ giữa hai chân của ta, giống như có một bàn tay vô hình đang nắm bảo bảo của ta, túm hắn ra khỏi thân thể của ta. Ta nghe thấy hài tử khóc rống một tiếng, mà ta cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không thể làm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc ta đang suy yếu nằm ở trên giường, những phi tần kia lại tới thăm ta. Họ mỉm cười nói với ta bây giờ Hoàng Thượng đang ở chỗ Hoàng Hậu, bởi vì Hoàng Hậu cũng có thai một tháng rồi.
Mang thai. . . . . . Ở trong lúc ta mang thai, hắn lại cùng những nữ nhân khác có hài tử! Ta nên như thế nào nhẫn nại, làm sao ta có thể nhẫn nại đây?
Đúng, ta yêu Hoàng đế, nhưng Hoàng đế lại yêu rất nhiều người! Ta có rất nhiều cơ hội có thể giết hắn, nhưng bởi vì yêu khổ sở không dứt, bây giờ nhìn lại chỉ là một chuyện cười mà thôi. Từ đầu đến cuối, ta cũng chỉ là một kẻ ngu. . . . . .
Đêm đó, ta nằm ở trên giường lạnh như băng, nghĩ tới nụ cười ôn hòa của Tiêu Bình, mà khuôn mặt của hắn rốt cuộc ở trong lòng ta từ từ mờ nhạt. Ta nghĩ, ta đã yên lặng quá lâu, là lúc nên làm những gì nên làm rồi.
Vũ khí tốt nhất của ta chính là mỹ mạo của mình.
Ta tỉ mỉ trang điểm, ở ngày sinh thần Tiêu Bình mặc lụa mỏng màu trắng ca xướng khúc "Trường tương thủ" kia. Ta ca hát, không nhịn được khóc sụt sùi, mà rốt cuộc hắn cũng ở trước mặt mọi người ôm ta, lần nữa tuyên bố ta được sủng ái.
Ánh mắt các phi tần nhìn ta đều rất là oán hận, nhưng ta không quan tâm chút nào. Ta muốn, là nắm thiên hạ trong tay!
Tiêu Bình yêu thích nữ tử quyến rũ xinh đẹp, ta ăn mặc càng thêm xinh đẹp, diễm lệ giống hoa đào như tháng ba. Ta tìm được Hạ Lan Thụy, hắn đồng ý giúp ta, ta quả nhiên thành phi tử có quyền thế nhất trong cung. Ta biết rõ sau lưng các nàng gọi ta là "Yêu Phi", nhưng ta không quan tâm —— cùng người chết so đo thì có cái gì tốt đây?
Hoàng Hậu, Quý phi, Thục phi. . . . . . Từng người đã từng nhục nhã ta, thương hại ta, đều lần lượt bị thua dưới tay ta, chết thì chết, vào lãnh cung thì vào lãnh cung. Hoàng Hậu trợn to mắt nhìn ta, nguyền rủa ta không chết tử tế được, nhưng ta chỉ nhếch miệng mỉm cười.
"Không chết tử tế được là có ý gì? Là cùng một dạng giống hài nhi trong bụng ta sao?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hoàng Hậu, ta chỉ là báo thù vì hài nhi chết thảm của ta thôi. Ngươi hại chết hài tử của ta, ta hại ngươi cửa nát nhà tan, cũng rất công bằng. Ha ha. . . . . ."
Sau lại, ta lại mang thai. Tiêu Bình vẫn là đối đãi với ta rất tốt, mà ta chỉ cảm thấy nhàm chán thôi. Trừ ta ra, Tĩnh phi cũng có thai. Ta không phải không nghĩ tới giải quyết hài tử của nàng, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nhưng rốt cuộc ta không đành lòng.
Dù sao, nàng là người duy nhất đối xử tốt với ta lúc ta mới vừa vào cung . . . . . .
Nhưng ta không ngờ ta sinh hạ lại là một tử thai (thai chết lưu).
Nguyền rủa trước khi chết của Hoàng hậu ta nghe rõ ràng, mà ta nhìn oa nhi xanh trắng đó, rốt cuộc không nhịn được mà rơi lệ. Ta ôm thi thể không có sinh mạng của nó, rốt cuộc biết là nó bị nghiệt (tội lỗi) của ta dính líu.
Hài tử, mẫu thân nói ngươi rất đáng ghét không muốn ngươi, thế nhưng chỉ là nói lẫy (*) thôi! Làm sao ngươi có thể thật rời đi ta. . . . . .
(*) nói lẫy: lời nói trong lúc giận.
Lúc ta đang bi phẫn muốn chết, có cung nữ báo lại Tĩnh phi cũng sắp sinh. Tiêu Bình đang ở biên cảnh xử lý chiến sự, cả hoàng cung chính là thiên hạ của ta, ta muốn làm những thứ gì mà nói. . . . . .
Ta đoạt đi hài tử của Tĩnh phi. Ta nói cho nàng biết, hài tử này là ta thân sinh (sinh ra), mà nàng sinh hạ chỉ là một tử thai. Tĩnh phi vẫn là an tĩnh nghe ta nói như vậy, an tĩnh giao hài tử cho ta, giống như nàng sinh hạ cũng không phải là thân sinh cốt nhục (máu mủ ruột thịt) của mình.
"Man Ngọc. . . . . . Không đúng, Liên phi nương nương, xin ngài đối đãi thật tốt với hài tử của ngài."
"Bổn cung đương nhiên sẽ. Chỉ là, nếu hài tử này biết thân thế của mình. . . . . ."
"Hắn sẽ cả đời không biết được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro