Chương 255
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Cùng Tiêu Mặc ở chung một chỗ thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Xét một cách công bằng, Tiêu Mặc cũng không phải là một người tình hoàn mỹ. Mỗi ngày hắn đều bề bộn nhiều việc, thời gian ngủ ở hậu cung rất ít, mà hắn càng không có lãng mạn cùng đột nhiên xuất hiện ý tưởng kỳ diệu như Hạc Minh. Hắn chỉ là rất dung túng nàng.
Chỉ cần không có chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, hắn sẽ dung túng tất cả ý tưởng của Hạ Lan Phiêu. Hắn mặc cho nàng ở trong cung rầm rộ cải cách, đưa một vài cung nữ lớn tuổi vốn là muốn ở trong cung vượt qua quãng đời còn lại về nhà, cũng mặc cho nàng hạ xuống mệnh lệnh “Không được tùy ý đánh chửi nô tài” kỳ quái như vậy.
Chỉ cần nàng vui vẻ, tất cả liền nghe theo nàng. Cuộc sống trong cung quả thật quá tĩnh mịch, cần một chút điểm sáng tới đuổi đêm đông dài buồn chán. Nàng chính là ánh sáng trong sinh mệnh của ta.
Lúc ở cùng nàng, ta sẽ nói nhiều hơn, hình như cũng cười nhiều hơn. Ta nghĩ, nàng là quà tặng tốt nhất mà phụ hoàng để lại cho ta. Thì ra là người giống như ta cũng có thể được an nhàn và hạnh phúc . . . . . .
Nhưng mà, tại sao ngày bình yên như vậy sẽ làm ta sinh ra một chút lo lắng khó hiểu? Ta vẫn là cảm thấy tất cả đều quá thuận lợi rồi . . . . . .
Chỉ mong là ta nghĩ nhiều thôi.
Đây là một buổi chiều yên bình.
Tiêu Mặc xử lý xong chính sự, nhàn rỗi liền đến Long Tiếu điện ngủ, đã thành công thói quen của hắn. Hắn bước vào cửa phòng, liền thấy Hạ Lan Phiêu đang nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đều. Mái tóc dài của nàng bên mép giường một số gần như chạm xuống đất, một cánh tay trắng nõn ở ngoài chăn không an phận khoác lên ngực, vừa sờ quả nhiên là lạnh lẽo.
Lại đá chăn rồi. Chẳng lẽ lò sưởi trong phòng quá mạnh?
Tiêu Mặc cau mày lần nữa đưa cánh tay của nàng về trong chăn, làm cho lửa trong lò sưởi nhỏ đi một chút. Động tác của Tiêu Mặc rốt cuộc lại làm cho Hạ Lan Phiêu tỉnh, nàng dụi mắt, nói xin lỗi: “Chàng tới lúc nào vậy? Ta chỉ định nằm sấp một lát, tại sao lại ngủ thiếp đi?”
“Gần đây nàng có chút thích ngủ, để Trần Thái y chẩn bệnh cho nàng một chút đi.”
“Không cần không cần! Nhất định là trong phòng quá ấm, làm cho người ta ngây ngô liền muốn ngủ.”
“Ta đi gọi Thái y.”
“Thật không cần!” Hạ Lan Phiêu vội vàng kéo tay Tiêu Mặc lại, dùng âm thanh nhỏ gần như không thể nghe thấy nói: “Lão già kia nhất định lại bắt ta uống thuốc. . . . . .”
Có lẽ là do mới vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Phiêu lộ ra màu hồng khỏe mạnh, đôi mắt càng thêm đen nhánh trong trẻo làm cho lòng người đau tiếc, không đành lòng cự tuyệt. Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, ngồi ở bên giường, khẽ vuốt tóc của nàng nói: “Hôm nay không muốn xem coi như thôi. Nếu vẫn cảm thấy không được, nhớ nhất định phải kêu Thái y đến xem. .”
“Biết! Làm sao chàng có lúc rãnh rỗi đến thăm ta? Triều chánh không phải rất đáng ghét sao?”
“Là có chút khó giải quyết. . . . . . Có lẽ, ta gặp phải một đối thủ mạnh mẽ. Thật lâu không có đối thủ thú vị như vậy.”
Tiêu Mặc nhớ tới Câu Đông quốc đột nhiên quật khởi kia, nhớ tới nam tử Chiến thần thần bí khó lường của Câu Đông quốc, nhàn nhạt cười , trong mắt lóe lên ánh sáng giết chóc. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy khẽ giật mình, quả nhiên hỏi: “Lại là Câu Đông quốc kia?”
“Đúng. Dã tâm của Vương quốc gia kia đã rõ rành rành, hắn đã tóm thâu tóm các tiểu quốc (nước nhỏ) chung quanh, bước kế tiếp chính là Đại Chu ta hoặc là Tề quốc thôi. Đại Chu và Tề quốc tạm thời kết minh, vốn muốn cho dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức, lại không nghĩ rằng thiết kỵ của ta vẫn là chưa thể giải giáp quy điền (giải ngũ về quê). Trẫm thật mong đợi.”
“Tiêu Mặc! Chẳng lẽ không thể không đánh nhau sao?”
“Ta nguyện ý, nhưng mà những người khác sợ là không muốn. . . . . . Hạ Lan, nàng làm sao vậy? A. . . . . .”
Chẳng biết từ lúc nào Hạ Lan Phiêu đã ngủ lần nữa.
Nàng ấy ngủ an tĩnh như vậy, đầu gối ở trong khuỷu tay của Tiêu Mặc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, làm cho người ta nhìn liền không nhịn được muốn hôn một cái. Tiêu Mặc ôm nàng, nhìn những cành cây khô cằn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tâm yên bình chưa từng có.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, là tốt rồi . . . . . .
————— tuyến phân cách tiểu hồ ly —————
Hồng mai (hoa mai màu hồng) trong Ngự Hoa Viên đã nở.
Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Lan Phiêu nghe nói hoa mai nở rồi, liền la hét muốn đi nhìn, mà Tiêu Mặc cũng đành phải cùng đi. Hạ Lan Phiêu mặc vào cung trang thật dầy, phủ thêm áo lông màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong không khí lạnh lẽo càng thêm trắng. Nàng co đôi tay rúc ở trong ống tay áo, cười nói với Tiêu Mặc: “Đi thôi, nhanh đi nhìn hoa mai đi.”
“Ừ.” Tiêu Mặc gật đầu.
“Này, ngoài nói ‘ ừ ’, ‘ a ’, ‘ a ’ ra chàng có thể nói những lời khác với ta hay không? Chàng thật không có tình thú!” Hạ Lan Phiêu bất mãn quyệt miệng.
“Ta. . . . . . Không có tình thú?”
“Đúng! Đến bây giờ chàng cũng không có nói ‘ ta yêu nàng ’ …. Các loại lời tâm tình cho ta nghe. . . . . .”
“Hạ Lan.” Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, khẽ vuốt trán của hắn: “Lời như thế không có cần thiết nói đi.”
“Nhưng ta muốn nghe chứ sao.” Hạ Lan Phiêu đột nhiên cố chấp kiên trì.
“Nhưng ta cũng không có thói quen này.”
“Thói quen?” Hạ Lan Phiêu ê ẩm cười một tiếng: “Đúng vậy, chàng có nhiều nữ nhân như vậy, đã sớm dưỡng thành ‘ thói quen ’ rồi!”
“Không nên náo loạn.” Tiêu Mặc bình tĩnh nói.
“Ta liền náo loạn! Ai cần ngươi lo!”
Hạ Lan Phiêu hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, dậm chân một cái tự mình nghiêng đầu chạy đi, thật khiến cho Tiêu Mặc có chút mất hồn. Hắn không biết lúc nào thì mình đã nuông chiều nàng thành tính khí không chịu nổi một chút uất ức như vậy, chỉ là trầm mặc không nói.
Xem ra ta đối với ngươi là có chút phóng túng hơi quá, Hạ Lan Phiêu. Như vậy, có được hay không đây. . . . . .
Tiêu Mặc chết tiệt Tiêu Mặc thối! Nữ hài tử ta cũng đã thổ lộ với ngươi, ngươi thậm chí một câu tâm tình như vậy cũng keo kiệt? Sớm biết ngươi không thú vị như vậy, ta sẽ không. . . . . .
Phi phi, chính ta đang loạn tưởng cái gì? Gần đây tính khí của ta thật đúng là càng ngày càng lớn. . . . . . Chẳng lẽ đại di mụ sắp (lee: khụ, kinh nguyệt á) của ta sắp tới? Mặc dù lệ giả (chu kỳ kinh nguyệt) của ta vẫn không quá chính xác, nhưng hình như lần này cũng thật đã rất lâu không có tới rồi.
Hạ Lan Phiêu nghĩ nghĩ, trong lúc vô tình đi tới Ngự Hoa Viên, nhất thời ngửi thấy được một hơi thở xa xưa mà trong sạch thanh nhã. Nàng nhịn không được liền theo mùi thơm đi tới chỗ sâu trong Ngự Hoa Viên, lại thấy một vườn hồng mai đang ngạo nghễ nở rộ. Ở bên trong vùng đỏ tươi kia, một bóng dáng màu trắng đang đứng ở trước một cây mai, có chút giật mình nhìn Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu cũng choáng rồi.
“Hạ Lan. . . . . .”
“Tiêu Nhiên, thật đúng lúc!” Hạ Lan Phiêu có chút xấu hổ nói.
. . . . . .
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Tiêu Nhiên lẳng lặng cười một tiếng.
Xét một cách công bằng, Tiêu Mặc cũng không phải là một người tình hoàn mỹ. Mỗi ngày hắn đều bề bộn nhiều việc, thời gian ngủ ở hậu cung rất ít, mà hắn càng không có lãng mạn cùng đột nhiên xuất hiện ý tưởng kỳ diệu như Hạc Minh. Hắn chỉ là rất dung túng nàng.
Chỉ cần không có chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, hắn sẽ dung túng tất cả ý tưởng của Hạ Lan Phiêu. Hắn mặc cho nàng ở trong cung rầm rộ cải cách, đưa một vài cung nữ lớn tuổi vốn là muốn ở trong cung vượt qua quãng đời còn lại về nhà, cũng mặc cho nàng hạ xuống mệnh lệnh “Không được tùy ý đánh chửi nô tài” kỳ quái như vậy.
Chỉ cần nàng vui vẻ, tất cả liền nghe theo nàng. Cuộc sống trong cung quả thật quá tĩnh mịch, cần một chút điểm sáng tới đuổi đêm đông dài buồn chán. Nàng chính là ánh sáng trong sinh mệnh của ta.
Lúc ở cùng nàng, ta sẽ nói nhiều hơn, hình như cũng cười nhiều hơn. Ta nghĩ, nàng là quà tặng tốt nhất mà phụ hoàng để lại cho ta. Thì ra là người giống như ta cũng có thể được an nhàn và hạnh phúc . . . . . .
Nhưng mà, tại sao ngày bình yên như vậy sẽ làm ta sinh ra một chút lo lắng khó hiểu? Ta vẫn là cảm thấy tất cả đều quá thuận lợi rồi . . . . . .
Chỉ mong là ta nghĩ nhiều thôi.
Đây là một buổi chiều yên bình.
Tiêu Mặc xử lý xong chính sự, nhàn rỗi liền đến Long Tiếu điện ngủ, đã thành công thói quen của hắn. Hắn bước vào cửa phòng, liền thấy Hạ Lan Phiêu đang nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đều. Mái tóc dài của nàng bên mép giường một số gần như chạm xuống đất, một cánh tay trắng nõn ở ngoài chăn không an phận khoác lên ngực, vừa sờ quả nhiên là lạnh lẽo.
Lại đá chăn rồi. Chẳng lẽ lò sưởi trong phòng quá mạnh?
Tiêu Mặc cau mày lần nữa đưa cánh tay của nàng về trong chăn, làm cho lửa trong lò sưởi nhỏ đi một chút. Động tác của Tiêu Mặc rốt cuộc lại làm cho Hạ Lan Phiêu tỉnh, nàng dụi mắt, nói xin lỗi: “Chàng tới lúc nào vậy? Ta chỉ định nằm sấp một lát, tại sao lại ngủ thiếp đi?”
“Gần đây nàng có chút thích ngủ, để Trần Thái y chẩn bệnh cho nàng một chút đi.”
“Không cần không cần! Nhất định là trong phòng quá ấm, làm cho người ta ngây ngô liền muốn ngủ.”
“Ta đi gọi Thái y.”
“Thật không cần!” Hạ Lan Phiêu vội vàng kéo tay Tiêu Mặc lại, dùng âm thanh nhỏ gần như không thể nghe thấy nói: “Lão già kia nhất định lại bắt ta uống thuốc. . . . . .”
Có lẽ là do mới vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Phiêu lộ ra màu hồng khỏe mạnh, đôi mắt càng thêm đen nhánh trong trẻo làm cho lòng người đau tiếc, không đành lòng cự tuyệt. Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, ngồi ở bên giường, khẽ vuốt tóc của nàng nói: “Hôm nay không muốn xem coi như thôi. Nếu vẫn cảm thấy không được, nhớ nhất định phải kêu Thái y đến xem. .”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Biết! Làm sao chàng có lúc rãnh rỗi đến thăm ta? Triều chánh không phải rất đáng ghét sao?”
“Là có chút khó giải quyết. . . . . . Có lẽ, ta gặp phải một đối thủ mạnh mẽ. Thật lâu không có đối thủ thú vị như vậy.”
Tiêu Mặc nhớ tới Câu Đông quốc đột nhiên quật khởi kia, nhớ tới nam tử Chiến thần thần bí khó lường của Câu Đông quốc, nhàn nhạt cười , trong mắt lóe lên ánh sáng giết chóc. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy khẽ giật mình, quả nhiên hỏi: “Lại là Câu Đông quốc kia?”
“Đúng. Dã tâm của Vương quốc gia kia đã rõ rành rành, hắn đã tóm thâu tóm các tiểu quốc (nước nhỏ) chung quanh, bước kế tiếp chính là Đại Chu ta hoặc là Tề quốc thôi. Đại Chu và Tề quốc tạm thời kết minh, vốn muốn cho dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức, lại không nghĩ rằng thiết kỵ của ta vẫn là chưa thể giải giáp quy điền (giải ngũ về quê). Trẫm thật mong đợi.”
“Tiêu Mặc! Chẳng lẽ không thể không đánh nhau sao?”
“Ta nguyện ý, nhưng mà những người khác sợ là không muốn. . . . . . Hạ Lan, nàng làm sao vậy? A. . . . . .”
Chẳng biết từ lúc nào Hạ Lan Phiêu đã ngủ lần nữa.
Nàng ấy ngủ an tĩnh như vậy, đầu gối ở trong khuỷu tay của Tiêu Mặc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, làm cho người ta nhìn liền không nhịn được muốn hôn một cái. Tiêu Mặc ôm nàng, nhìn những cành cây khô cằn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tâm yên bình chưa từng có.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, là tốt rồi . . . . . .
————— tuyến phân cách tiểu hồ ly —————
Hồng mai (hoa mai màu hồng) trong Ngự Hoa Viên đã nở.
Một buổi sáng tinh mơ, Hạ Lan Phiêu nghe nói hoa mai nở rồi, liền la hét muốn đi nhìn, mà Tiêu Mặc cũng đành phải cùng đi. Hạ Lan Phiêu mặc vào cung trang thật dầy, phủ thêm áo lông màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong không khí lạnh lẽo càng thêm trắng. Nàng co đôi tay rúc ở trong ống tay áo, cười nói với Tiêu Mặc: “Đi thôi, nhanh đi nhìn hoa mai đi.”
“Ừ.” Tiêu Mặc gật đầu.
“Này, ngoài nói ‘ ừ ’, ‘ a ’, ‘ a ’ ra chàng có thể nói những lời khác với ta hay không? Chàng thật không có tình thú!” Hạ Lan Phiêu bất mãn quyệt miệng.
“Ta. . . . . . Không có tình thú?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng! Đến bây giờ chàng cũng không có nói ‘ ta yêu nàng ’ …. Các loại lời tâm tình cho ta nghe. . . . . .”
“Hạ Lan.” Tiêu Mặc khe khẽ thở dài, khẽ vuốt trán của hắn: “Lời như thế không có cần thiết nói đi.”
“Nhưng ta muốn nghe chứ sao.” Hạ Lan Phiêu đột nhiên cố chấp kiên trì.
“Nhưng ta cũng không có thói quen này.”
“Thói quen?” Hạ Lan Phiêu ê ẩm cười một tiếng: “Đúng vậy, chàng có nhiều nữ nhân như vậy, đã sớm dưỡng thành ‘ thói quen ’ rồi!”
“Không nên náo loạn.” Tiêu Mặc bình tĩnh nói.
“Ta liền náo loạn! Ai cần ngươi lo!”
Hạ Lan Phiêu hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, dậm chân một cái tự mình nghiêng đầu chạy đi, thật khiến cho Tiêu Mặc có chút mất hồn. Hắn không biết lúc nào thì mình đã nuông chiều nàng thành tính khí không chịu nổi một chút uất ức như vậy, chỉ là trầm mặc không nói.
Xem ra ta đối với ngươi là có chút phóng túng hơi quá, Hạ Lan Phiêu. Như vậy, có được hay không đây. . . . . .
Tiêu Mặc chết tiệt Tiêu Mặc thối! Nữ hài tử ta cũng đã thổ lộ với ngươi, ngươi thậm chí một câu tâm tình như vậy cũng keo kiệt? Sớm biết ngươi không thú vị như vậy, ta sẽ không. . . . . .
Phi phi, chính ta đang loạn tưởng cái gì? Gần đây tính khí của ta thật đúng là càng ngày càng lớn. . . . . . Chẳng lẽ đại di mụ sắp (lee: khụ, kinh nguyệt á) của ta sắp tới? Mặc dù lệ giả (chu kỳ kinh nguyệt) của ta vẫn không quá chính xác, nhưng hình như lần này cũng thật đã rất lâu không có tới rồi.
Hạ Lan Phiêu nghĩ nghĩ, trong lúc vô tình đi tới Ngự Hoa Viên, nhất thời ngửi thấy được một hơi thở xa xưa mà trong sạch thanh nhã. Nàng nhịn không được liền theo mùi thơm đi tới chỗ sâu trong Ngự Hoa Viên, lại thấy một vườn hồng mai đang ngạo nghễ nở rộ. Ở bên trong vùng đỏ tươi kia, một bóng dáng màu trắng đang đứng ở trước một cây mai, có chút giật mình nhìn Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu cũng choáng rồi.
“Hạ Lan. . . . . .”
“Tiêu Nhiên, thật đúng lúc!” Hạ Lan Phiêu có chút xấu hổ nói.
. . . . . .
“Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Tiêu Nhiên lẳng lặng cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro