Chương 288
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Edit: kaylee
Khinh Vũ không thể tin nhìn Tiêu Mặc, quả thật chính mình không thể tin được tài nghệ hạ độc không chê vào đâu được lại bị hắn dễ dàng xác định như vậy. Khinh Vũ mỉm cười, khóe miệng bắt đầu rỉ ra vết máu màu đen: "Ta tình nguyện chết, cũng muốn các ngươi vĩnh viễn chia lìa, cũng muốn cho Tiêu Mặc sống không bằng chết! Phụ thân, Khinh Vũ vô dụng, nhưng ta đến chết cũng không có bỏ qua cho tiện nhân kia. . . . . . Ta muốn để cho bọn họ nếm thử khổ sở vì bỏ lỡ, ta muốn để cho bọn họ sống không bằng chết. . . . . ."
"Khinh Vũ!"
Tiêu Nhiên ngẩn ra, sau đó vội vàng đỡ thân thể ngã xuống của Khinh Vũ. Hắn không ngờ nữ tử luôn là an tĩnh thanh tao lịch sự lại có thể làm ra nhiều chuyện làm người ta không thể tưởng tượng như vậy, cũng không nghĩ đến nàng lại có thể biết ở trước mặt mình tự vẫn. Hắn ôm lấy thân thể nhẹ như lông hồng của Khinh Vũ, lấy tay lau vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngươi tội gì phải như vậy? Chính ngươi hạ độc ngươi nhất định cũng có thuốc giải, mau ăn vào!"
"Không... không được. . . . . . Ta không có chết mà nói, ngươi nhất định ngay cả ôm ta một cái cũng không chịu đi. . . . . . Ta có thể hiểu con tiện nhân kia bởi vì sợ chết mà tìm Tiêu Mặc nương tựa, nhưng ta không cách nào tha thứ nàng đùa bỡn lòng của ngươi như vậy . . . . . . A Nhiên. . . . . ."
Khinh Vũ nói xong, từ trong lòng móc ra chiếc khăn gấm lấy được từ trong tay Hạ Lan Phiêu mà nàng trân quý đã lâu, dịu dàng áp nó lên trên mặt, sau đó từ từ ngừng hô hấp. Mặc dù nữ tử tràn đầy chán ghét này mang đến phiền toái quá lớn cho bọn họ, cũng gián tiếp hại chết Hạ Lan Phiêu, nhưng thấy nàng cứ như vậy ở trước mặt mình ngừng hô hấp vẫn làm cho Tiêu Nhiên trong lòng chua xót.
Hắn nhìn nàng, nhớ tới trước kia nàng luôn đi theo phía sau mình mềm nhũn gọi mình "Nhiên ca ca", sau đó bị Hạ Lan Thụy trách mắng, trong lòng thật nói không ra là cái cảm giác gì. Hắn không ngờ Khinh Vũ sẽ yêu hắn, nhưng lòng của hắn đã sớm cho người khác, cho nên chỉ có thể rất xin lỗi nàng. . . . . .
"Người tới, kéo Lan phi ra ngoài chôn."
Tiêu Mặc bình thản phân phó, giống như chết đi chỉ là một con kiến thôi. Tiêu Nhiên yên lặng nhìn thi thể của Khinh Vũ được mang ra, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hỏi: "Cổ độc theo lời nàng. . . . . ."
"Không sao." Tiêu Mặc ngắt lời của hắn.
Độc mãnh liệt hơn nữa, chẳng lẽ có thể so với đau đớn bây giờ còn đau đớn hơn?
Chỉ cần có thể gặp lại nàng, dù là đau đớn, ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
"Vi thần cáo lui."
Tiêu Nhiên trầm tĩnh nhìn Tiêu Mặc, đôi môi khẽ nhếch, nhưng nói ra cũng là từ ngữ xa lạ. Trong lòng hắn rõ ràng, bắt đầu từ thời khắc hắn có ý đồ mang Hạ Lan Phiêu rời đi đó, tình hữu nghị giữa hắn và Tiêu Mặc liền coi như hoàn toàn quyết liệt. Tiêu Mặc là một người không cho phép một chút phản bội nào, huống chi hắn (TN) có ý đồ mang đi là nữ nhân hắn (TM) yêu mến nhất. . . . . .
Thật hối hận!
Nếu như sớm để cho nàng biết tâm ý của ta, nếu như mà ta dẫn nàng đi, như vậy chuyện sẽ có thay đổi hay không?
Ai. . . . . .
Tiêu Nhiên nhớ tới nụ cười của Hạ Lan Phiêu, lại nghĩ tới hai mắt rưng rưng của Khinh Vũ, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn loạn. Hắn không nói một lời đứng dậy rời đi, mà Tiêu Mặc ngồi một mình ở trong cung điện trống trải, đột nhiên hất đầy bàn rượu và thức ăn xuống đất.
Nhìn khắp phòng bừa bãi, hắn nụ cười nhạt nhòa, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy nói: "Cứ như vậy để cho nàng chết đi, lòng của ta thật là càng ngày càng mềm rồi. . . . . . Một hung thủ hại Phiêu Nhi đã chết, chỉ còn lại một người khác —— chính là ta. Ta thề vì nàng báo thù, nhưng ta phải đối đãi với bản thân – kẻ tự tay làm nàng tuyệt vọng nhảy xuống vách đá đây? Ha ha. . . . . ."
——— ——— tuyến phân cách tiểu hồ ly ——— ———
Tiêu Nhiên rời đi, Khinh Vũ chết, phần lớn phi tần cũng dời xa hoàng cung, Tiêu Mặc chỉ cảm thấy cung điện này càng thêm lạnh lẽo rồi. Câu Đông quốc lần nữa mở rộng phạm vi thế lực của nó, đã uy hiếp đến biên cảnh của Đại Chu. Hiện tại, lựa chọn tốt nhất của hắn là liên thủ với Tề quốc cùng đối phó Câu Đông quốc có lòng muông dạ thú kia, nhưng hình như hắn và Hoa Mộ Dung cũng không thể tiếp tục liên kết thành đồng mình.
Có lẽ, là bởi vì nữ tử đã rời đi kia. . . . . .
Khi Tiêu Mặc cuối cùng cũng kết thúc một ngày triều chánh, có chút mệt mỏi đi tới Long Tiếu điện thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thanh nhã. Hắn theo mùi thơm đi tới Ngự Hoa Viên, đột nhiên nhìn thấy ở giữa đầy trời lá sen hoa sen màu hồng nhạt lặng lẽ nhô đầu ra từ dưới lá sen, rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Hắn nhìn hoa sen, nhớ tới cùng nữ tử kia gặp nhau ở bên hồ sen, cả khuôn mặt là cưng chiều dịu dàng. Nhưng mà, ở bên trong hồ sen đột nhiên bay lên một con chim sẻ cắt đứt suy tư của hắn, mà trong nháy mắt đó hắn nhớ lại cũng ở đây cùng Hạ Lan Phiêu thưởng mai.
Thưởng mai. . . . . . Khi đó Hạ Lan chôn một vật ở trong ngự hoa viên, cùng ta ước định mười năm sau nhìn lại. Không biết vật kia là cái gì? Có thể hay không cùng với vị trí của nàng có liên quan?
Mặc dù biết rõ suy đoán của mình là cỡ nào hoang đường không kềm chế được, nhưng Tiêu Mặc vẫn là không nén được kích động trong lòng. Hắn đi tới chỗ cây lê lần đầu hắn gặp Hạ Lan Phiêu kia, lẳng lặng nhìn Lê Hoa nở rộ, sau đó bắt đầu đào móc bùn đất.
Khi đồ vật mà Hạ Lan Phiêu chôn dưới đó xuất hiện ở trước mặt Tiêu Mặc thì hai mắt của Tiêu Mặc nóng lên. Nhìn hắn hòn đá đen kịt, xấu xấu xí xí, phía trên có khắc chữ viết khó coi đó, chỉ cảm thấy có một loại chất lỏng không hiểu được lướt qua gương mặt. Hắn nhẹ nhàng cầm hòn đá kia trong tay, cảm thụ nhiệt độ trên hòn đá, mà tim của hắn rốt cuộc trong nháy mắt lần nữa sụp đổ.
Trên hòn đá kia, là chữ viết lúc Hạ Lan Phiêu mới học không lâu, méo mó nhăn nhó —— Tiêu Mặc, Hạ Lan, ở chung một chỗ.
( Ngoại truyện cuối cùng kết thúc, 5 năm sau hoa hoa lệ lệ bắt đầu. Mệt chết đi được, o o ~~)
Khinh Vũ không thể tin nhìn Tiêu Mặc, quả thật chính mình không thể tin được tài nghệ hạ độc không chê vào đâu được lại bị hắn dễ dàng xác định như vậy. Khinh Vũ mỉm cười, khóe miệng bắt đầu rỉ ra vết máu màu đen: "Ta tình nguyện chết, cũng muốn các ngươi vĩnh viễn chia lìa, cũng muốn cho Tiêu Mặc sống không bằng chết! Phụ thân, Khinh Vũ vô dụng, nhưng ta đến chết cũng không có bỏ qua cho tiện nhân kia. . . . . . Ta muốn để cho bọn họ nếm thử khổ sở vì bỏ lỡ, ta muốn để cho bọn họ sống không bằng chết. . . . . ."
"Khinh Vũ!"
Tiêu Nhiên ngẩn ra, sau đó vội vàng đỡ thân thể ngã xuống của Khinh Vũ. Hắn không ngờ nữ tử luôn là an tĩnh thanh tao lịch sự lại có thể làm ra nhiều chuyện làm người ta không thể tưởng tượng như vậy, cũng không nghĩ đến nàng lại có thể biết ở trước mặt mình tự vẫn. Hắn ôm lấy thân thể nhẹ như lông hồng của Khinh Vũ, lấy tay lau vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng nói: "Ngươi tội gì phải như vậy? Chính ngươi hạ độc ngươi nhất định cũng có thuốc giải, mau ăn vào!"
"Không... không được. . . . . . Ta không có chết mà nói, ngươi nhất định ngay cả ôm ta một cái cũng không chịu đi. . . . . . Ta có thể hiểu con tiện nhân kia bởi vì sợ chết mà tìm Tiêu Mặc nương tựa, nhưng ta không cách nào tha thứ nàng đùa bỡn lòng của ngươi như vậy . . . . . . A Nhiên. . . . . ."
Khinh Vũ nói xong, từ trong lòng móc ra chiếc khăn gấm lấy được từ trong tay Hạ Lan Phiêu mà nàng trân quý đã lâu, dịu dàng áp nó lên trên mặt, sau đó từ từ ngừng hô hấp. Mặc dù nữ tử tràn đầy chán ghét này mang đến phiền toái quá lớn cho bọn họ, cũng gián tiếp hại chết Hạ Lan Phiêu, nhưng thấy nàng cứ như vậy ở trước mặt mình ngừng hô hấp vẫn làm cho Tiêu Nhiên trong lòng chua xót.
Hắn nhìn nàng, nhớ tới trước kia nàng luôn đi theo phía sau mình mềm nhũn gọi mình "Nhiên ca ca", sau đó bị Hạ Lan Thụy trách mắng, trong lòng thật nói không ra là cái cảm giác gì. Hắn không ngờ Khinh Vũ sẽ yêu hắn, nhưng lòng của hắn đã sớm cho người khác, cho nên chỉ có thể rất xin lỗi nàng. . . . . .
"Người tới, kéo Lan phi ra ngoài chôn."
Tiêu Mặc bình thản phân phó, giống như chết đi chỉ là một con kiến thôi. Tiêu Nhiên yên lặng nhìn thi thể của Khinh Vũ được mang ra, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hỏi: "Cổ độc theo lời nàng. . . . . ."
"Không sao." Tiêu Mặc ngắt lời của hắn.
Độc mãnh liệt hơn nữa, chẳng lẽ có thể so với đau đớn bây giờ còn đau đớn hơn?
Chỉ cần có thể gặp lại nàng, dù là đau đớn, ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
"Vi thần cáo lui."
Tiêu Nhiên trầm tĩnh nhìn Tiêu Mặc, đôi môi khẽ nhếch, nhưng nói ra cũng là từ ngữ xa lạ. Trong lòng hắn rõ ràng, bắt đầu từ thời khắc hắn có ý đồ mang Hạ Lan Phiêu rời đi đó, tình hữu nghị giữa hắn và Tiêu Mặc liền coi như hoàn toàn quyết liệt. Tiêu Mặc là một người không cho phép một chút phản bội nào, huống chi hắn (TN) có ý đồ mang đi là nữ nhân hắn (TM) yêu mến nhất. . . . . .
Thật hối hận!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như sớm để cho nàng biết tâm ý của ta, nếu như mà ta dẫn nàng đi, như vậy chuyện sẽ có thay đổi hay không?
Ai. . . . . .
Tiêu Nhiên nhớ tới nụ cười của Hạ Lan Phiêu, lại nghĩ tới hai mắt rưng rưng của Khinh Vũ, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn loạn. Hắn không nói một lời đứng dậy rời đi, mà Tiêu Mặc ngồi một mình ở trong cung điện trống trải, đột nhiên hất đầy bàn rượu và thức ăn xuống đất.
Nhìn khắp phòng bừa bãi, hắn nụ cười nhạt nhòa, dùng âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy nói: "Cứ như vậy để cho nàng chết đi, lòng của ta thật là càng ngày càng mềm rồi. . . . . . Một hung thủ hại Phiêu Nhi đã chết, chỉ còn lại một người khác —— chính là ta. Ta thề vì nàng báo thù, nhưng ta phải đối đãi với bản thân – kẻ tự tay làm nàng tuyệt vọng nhảy xuống vách đá đây? Ha ha. . . . . ."
——— ——— tuyến phân cách tiểu hồ ly ——— ———
Tiêu Nhiên rời đi, Khinh Vũ chết, phần lớn phi tần cũng dời xa hoàng cung, Tiêu Mặc chỉ cảm thấy cung điện này càng thêm lạnh lẽo rồi. Câu Đông quốc lần nữa mở rộng phạm vi thế lực của nó, đã uy hiếp đến biên cảnh của Đại Chu. Hiện tại, lựa chọn tốt nhất của hắn là liên thủ với Tề quốc cùng đối phó Câu Đông quốc có lòng muông dạ thú kia, nhưng hình như hắn và Hoa Mộ Dung cũng không thể tiếp tục liên kết thành đồng mình.
Có lẽ, là bởi vì nữ tử đã rời đi kia. . . . . .
Khi Tiêu Mặc cuối cùng cũng kết thúc một ngày triều chánh, có chút mệt mỏi đi tới Long Tiếu điện thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thanh nhã. Hắn theo mùi thơm đi tới Ngự Hoa Viên, đột nhiên nhìn thấy ở giữa đầy trời lá sen hoa sen màu hồng nhạt lặng lẽ nhô đầu ra từ dưới lá sen, rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Hắn nhìn hoa sen, nhớ tới cùng nữ tử kia gặp nhau ở bên hồ sen, cả khuôn mặt là cưng chiều dịu dàng. Nhưng mà, ở bên trong hồ sen đột nhiên bay lên một con chim sẻ cắt đứt suy tư của hắn, mà trong nháy mắt đó hắn nhớ lại cũng ở đây cùng Hạ Lan Phiêu thưởng mai.
Thưởng mai. . . . . . Khi đó Hạ Lan chôn một vật ở trong ngự hoa viên, cùng ta ước định mười năm sau nhìn lại. Không biết vật kia là cái gì? Có thể hay không cùng với vị trí của nàng có liên quan?
Mặc dù biết rõ suy đoán của mình là cỡ nào hoang đường không kềm chế được, nhưng Tiêu Mặc vẫn là không nén được kích động trong lòng. Hắn đi tới chỗ cây lê lần đầu hắn gặp Hạ Lan Phiêu kia, lẳng lặng nhìn Lê Hoa nở rộ, sau đó bắt đầu đào móc bùn đất.
Khi đồ vật mà Hạ Lan Phiêu chôn dưới đó xuất hiện ở trước mặt Tiêu Mặc thì hai mắt của Tiêu Mặc nóng lên. Nhìn hắn hòn đá đen kịt, xấu xấu xí xí, phía trên có khắc chữ viết khó coi đó, chỉ cảm thấy có một loại chất lỏng không hiểu được lướt qua gương mặt. Hắn nhẹ nhàng cầm hòn đá kia trong tay, cảm thụ nhiệt độ trên hòn đá, mà tim của hắn rốt cuộc trong nháy mắt lần nữa sụp đổ.
Trên hòn đá kia, là chữ viết lúc Hạ Lan Phiêu mới học không lâu, méo mó nhăn nhó —— Tiêu Mặc, Hạ Lan, ở chung một chỗ.
( Ngoại truyện cuối cùng kết thúc, 5 năm sau hoa hoa lệ lệ bắt đầu. Mệt chết đi được, o o ~~)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro