Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 294

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Edit: kaylee

Vì vậy, Vương Hậu và Quốc Sư đại nhân của Tề quốc nhìn nhau một cái, gật đầu một cái, cùng đi phòng bếp phân phó bọn thị nữ đưa rượu "Tăng thêm dược liệu" cho Lãnh Phi Tuyệt."

--- ------ --------- (mất đoạn ~~ đoạn này có lẽ là Lãnh Phi Tuyệt tặng quà sinh nhật cho Hoa Thác mà Hoa Mộ Dung không cho cậu bé nhận nên cậu bé không chịu nhận...)

Tay của Xích Thược cố chấp mà lúng túng dừng lại ở giữa không trung, nhưng Hoa Thác chính là cố chấp không chịu thu hộp gấm trong tay nàng. Trong lòng Hoa Mộ Dung, Hạ Lan Phiêu và Hạc Minh đều âm thầm trầm trồ khen ngợi cậu, vẻ lạnh như băng trên mặt của Hoa Mộ Dung cũng rốt cuộc nhiều hơn một phần hài lòng: "Thác nhi, thời gian không còn sớm, nên đi nghỉ ngơi. Tử Anh, dẫn Thác nhi đi."

"Vâng!"

Thị nữ gọi là Tử Anh vội vàng ôm tiểu Vương Tử đã buồn ngủ đến mức mắt sắp mở không ra đi xuống, mà Lãnh Phi Tuyệt vẫn như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, bên môi tràn đầy mỉm cười khó hiểu. Hoa Mộ Dung thấy hắn cười như vậy, chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, một loại dự cảm xấu cũng tự nhiên sinh ra.

Người này đến tột cùng hắn muốn làm cái gì?

Hoa Mộ Dung nhìn Lãnh Phi Tuyệt, trong khoảng thời gian ngắn đoán không ra suy nghĩ của hắn. Đúng lúc này, hắn thấy Lãnh Phi Tuyệt đứng dậy, ở bên tai Xích Thược nói nhỏ mấy câu, khiến Xích Thược ngồi lại, sau đó một mình đi tới bên cạnh Hoa Mộ Dung. Hắn lấy ra một bộ khuyên tai tinh xảo từ trong ngực, đặt vào trong tay Hoa Mộ Dung, cất giọng cười nói: "Nếu Tề Vương không chịu nể mặt, không để cho đứa bé thu lễ vật, vậy ta đưa quà tặng cho Tề Vương cũng giống như nhau. Vật này chính là ‘ Long Phượng trụy ’ dành Vương Hậu của các triều đại Đông Câu quốc, ta liền tặng nó cho Tề Vương, để bày tỏ tâm ý, mong Tề Vương vui vẻ nhận."

Khuyên tai của Vương Hậu Đông Câu quốc? Vậy tại sao muốn cho Vương của chúng ta? Chẳng lẽ bọn họ. . . . . . Là đoạn tụ (đồng tính)?

. . . . . . . . . . . .

Tất cả mọi người kinh hãi.

Bọn họ đều dùng ánh mắt hoặc suy đoán hoặc nóng bỏng nhìn chằm chằm Hoa Mộ Dung, trong lòng âm thầm suy đoán giới tính chân chính của Vương, cả khuôn mặt là nụ cười vô cùng mập mờ. Hoa Mộ Dung chỉ cảm thấy gân xanh trên trán không tự chủ nhảy mấy cái, tay gắt gao nắm quyền, rồi lại buông ra. Hắn không biến sắc nhận khuyên tai này, khẽ mỉm cười: "Quốc quân ngược lại thật sự là có lòng, ta sẽ chuyển giao cho tiện nội (cách gọi khiêm xưng vợ mình)."

Thì ra là cho Vương Hậu! Xem ra quốc quân Đông Câu quốc coi trọng là Vương Hậu của chúng ta nha!

Mọi người hơi thất vọng thở phào nhẹ nhõm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tề Vương thật là tâm tư linh lung." Lãnh Phi Tuyệt khẽ mỉm cười: "Đã như vậy, có thể hay không xin Vương Hậu tự mình tiếp nhận phần quà tặng này, cũng cho ta thấy vẻ đẹp của Vương Hậu?"

"Làm càn!" Hoa Mộ Dung nặng nề vỗ bàn một cái: "Vương Hậu là thân thể thiên kim, tại sao có thể tùy tiện thấy nam tử khác? Quốc quân quá mức càn quấy!"

"Nhưng ‘thân thể Vạn Kim’ giống như Tề Vương đây cũng từng là khách quý của Đông Câu quốc, có thể thấy được Đông Câu quốc và Tề quốc quan hệ không cạn. Cho nên, nữ tử có thể làm cho Tề Vương gặp một lần liền mê luyến như thế, có thể để cho nhất quốc chi quân (vua một nước) không nạp trắc phi, Tề Vương cũng sẽ không hẹp hòi đi."

"Ngươi. . . . . ."

Hoa Mộ Dung không ngờ còn có người nhẹ nhàng nói ra lời nói không biết xấu hổ như vậy, không khỏi giật mình. Hạ Lan Phiêu núp ở một bên đã sớm nhìn đến cắn răng nghiến lợi, thật may là có Hạc Minh nắm chặt nàng. Mà đúng lúc này, chỉ nghe Lãnh Phi Tuyệt tiếp tục nói: "Mọi người đối với Vương Hậu đều có nghi ngờ, không biết nữ tử này đến tột cùng là dung mạo như thiên tiên hay là xấu xí như vô diệm, thế nhưng khiến Tề Vương bảo vệ như vậy, chưa bao giờ để cho người ta nhìn thấy? Ngay cả các đại thần của Tề quốc cũng không thể thấy Vương Hậu, chẳng lẽ Tề Vương ngay cả đại thần của cũng không tin tưởng? Hay là nói. . . . . . Vương Hậu này chỉ có tên, thật ra thì cũng không có người này? Hoặc là nói Vương Hậu có cái gì khó nói nên lời không thể để cho mọi người biết?"

Lời nói của Lãnh Phi Tuyệt thật sự là quá mức càn rỡ, nói đến tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc mặt, Hoa Mộ Dung càng thêm mặt như giấy trắng. Hắn cắn chặt môi, cực kỳ gắng sức kiềm chế cơn giận của mình, mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc cũng nhẫn nại không được. Nàng không để ý đến sự ngăn cản của Hạc Minh, từ cửa nhẹ nhàng đi tới, cười nói với mọi người: "Ta tới chậm, thật là xin lỗi. Mộ Dung, sẽ không trách ta đi."

"Đương nhiên sẽ không."

Mắt thấy Hạ Lan Phiêu đến, trong mắt Hoa Mộ Dung có giận trách, nhưng nhiều hơn là cảm kích. Hạ Lan Phiêu đi thẳng tới bên cạnh Hoa Mộ Dung, nắm tay lạnh lẽo của hắn, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Khuyên tai thật là đẹp! Mộ Dung, cái này là chàng tặng cho ta sao?"

"Đúng vậy." Hoa Mộ Dung miễn cưỡng cười nói: "Đây là quốc quân Lãnh Phi Tuyệt của Đông Câu quốc đưa lễ vật cho nàng. Phiêu Nhi, còn không cám ơn quốc quân."

"Phiêu Nhi đa tạ quốc quân." Hạ Lan Phiêu khéo léo hành lễ: "Quốc quân thật là người tốt, lại còn mang quà tặng đến cho Phiêu Nhi. Đúng rồi, Phiêu Nhi mới vừa nghe người ta nói có người cho là Phiêu Nhi xấu xí như vô diệm, đến tột cùng là ai nói? Nữ tử coi trọng nhất chính là dung mạo của mình, lời nói như vậy làm người ta rất đau lòng. . . . . . Cho dù Phiêu Nhi xấu xí không chịu nổi, nhưng ta là Vương Hậu của Tề quốc, vũ nhục Phiêu Nhi chẳng phải là vũ nhục Tề quốc?"

Hạ Lan Phiêu nói xong, thân mật rúc vào trước ngực Hoa Mộ Dung, giả vờ khóc sụt sùi, quả nhiên hài lòng nhìn thấy trên mặt các đại thần của Tề quốc hiện lên vẻ không cam lòng. Lãnh Phi Tuyệt tán thưởng nhìn nữ tử thanh tú này, mỉm cười nói: "Là tiểu Vương lỡ lời. Không biết Vương Hậu có thể nể mặt để cho tiểu Vương thấy mặt thật, cũng tốt chận lại miệng?"

"Lớn mật!" Hạ Lan Phiêu đột nhiên biến sắc: "Ta là nữ nhân của Vương Thượng, mặt của ta chỉ có Vương Thượng có thể thấy, tại sao ta có thể xuất đầu lộ diện giống như đào kép, để cho người ta soi mói? Chẳng lẽ Đông Câu quốc có phong tục đưa nữ nhân cho người ngoài nhìn?"

"Cũng không có phong tục này."

"Nếu cũng không có phong tục này, vì sao phải ở ngày đại hỉ của Tề Vương nói lên yêu cầu vô lễ như thế? Chẳng lẽ quốc quân cho là Tề quốc mềm yếu có thể bắt nạt, cứ như vậy khi dễ đến trên đầu chúng ta hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0