Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 305

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Edit: kaylee

Nhưng mà, bất luận như thế nào, ta đều tuyệt đối sẽ không chắp tay đưa Ngọc Minh Trai ta khổ cực kinh doanh cho người.

Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, khóe môi lộ ra tươi cười lạnh nhạt, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng xa lạ mà trước đây Thương Nguyệt chưa từng thấy. Thương Nguyệt có chút kinh dị nhìn nàng, lại đột nhiên thấy nàng đứng dậy, trầm thấp mà rõ ràng nói: "Nếu như vậy, xin mời giúp ta hẹn Tiêu công tử tụ họp một lần."

"Ngươi...... Còn muốn gặp hắn?" Thương Nguyệt có chút giật mình hỏi.

"Đúng vậy —— cũng không thể trơ mắt nhìn Ngọc Minh Trai cứ như vậy đổi chủ đi."

"Họa là từ ta, ta tới gánh chịu hậu quả là được —— ta sẽ nói rõ với Tiêu công tử là ta tự chủ trương ký kết hiệp nghị với hắn, không có quan hệ gì với ngươi."

"Đứa ngốc." Hạ Lan Phiêu dịu dàng sờ sờ đầu của Thương Nguyệt: "Ta và ngươi quen biết đã lâu như vậy, thế nào không biết ngươi coi trọng nhất chính là ‘ cam kết ’? Muốn ngươi hủy ước mà nói, trong lòng ngươi nhất định sẽ tự trách, nhất định sẽ băn khoăn...... Chuyện này ta cũng có trách nhiệm, để cho ta đi giải quyết thôi. Tiểu hài tử (trẻ con) liền ngoan ngoãn ở nhà, đừng làm cho đại nhân (người lớn) quan tâm là được rồi."

"Ngươi...... Có biết người kia hay không?"

Thương Nguyệt do dự thật lâu, rốt cuộc hỏi. Nhưng mà, Hạ Lan Phiêu cũng không trả lời. Nàng chỉ là yên lặng đeo khăn che mặt lên, mắt xuyên thấu qua hắn, nhìn địa phương không biết tên.

Cảm giác như thế thật là không tốt.

Mặc dù gia gia không có nói với hắn thân phận chân thật của Hạ Lan Phiêu, mặc dù hắn không dám liên hệ nữ tử gọi "Hạ Lan Phiêu" này cùng với phế hậu cùng tên với nàng đó với nhau, nhưng hắn cũng biết rất nhiều chuyện chỉ là hắn tự lừa mình dối người mà thôi. Hắn từng ở trong lúc vô ý nghe Hoa Mộ Dung nói về một người nam tử tên là "Tiêu Mặc", mà Hạ Lan Phiêu ngay lập tức liền biến sắc.

Hắn chưa bao giờ từng thấy nàng như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lạnh lẽo như vậy, lại...... Tuyệt vọng như vậy.

Tiêu Mặc là ai? Chẳng lẽ là Hoàng đế của Đại Chu sao? Chẳng lẽ nàng thật sự là phế hậu thần bí đó?

Tất cả tất cả, chỉ cần chính miệng hỏi nàng liền có thể biết đáp án, nhưng mà hắn cũng không có hỏi.

Giống như Hạ Lan Phiêu cũng không hỏi hắn tại sao không thực hiện chức trách của Tộc trưởng Lý gia, chỉ là bốc đồng ở Tề quốc làm Đại Thần tài chính, hắn cũng vẫn không hỏi những gì Hạ Lan Phiêu đã trải qua.

Có lẽ, biết sẽ làm mình càng khó chịu hơn mà thôi. Mà người nam nhân kia đến cùng có phải hay không sẽ làm nàng rơi lệ......

"Không được gặp hắn." Thương Nguyệt đột nhiên kéo tay nàng lại, ngăn ở trước mặt nàng: "Người nam nhân kia rất nguy hiểm, không nên đi gặp hắn."

"Tiểu hài tử không cần lo chuyện của đại nhân."

"Hạ Lan Phiêu!"

......

"Thương Nguyệt, ta không có việc gì. Chỉ là thương lượng với hắn một chút vấn đề về quyền sở hữu của Ngọc Minh Trai mà thôi, hắn còn không đến mức giết người diệt khẩu. Huống chi, bây giờ là ở Tề quốc, ta là Vương Hậu của Tề quốc, người muốn giết ta cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Cho nên, không cần lo lắng. Giúp ta thông báo tên kia, nói ta hẹn hắn, được không?"

......

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được." Thương Nguyệt rốt cuộc nói.

Bởi vì Lãnh Phi Tuyệt, tất cả tầm mắt của Vương Cung Tề quốc cũng bị nam nhân cuồng ngạo này không kềm chế được hấp dẫn, hành động của Hạ Lan Phiêu cũng không có đưa tới nghi kỵ của mọi người. Nàng phái Thương Nguyệt đi hẹn Tiêu Mặc lần nữa gặp mặt, mà Tiêu Mặc sảng khoái đồng ý, địa điểm cũng là hắn định —— ở trên sông tại thuyền hoa của Ngọc Cầm cô nương.

Thuyền hoa...... Ngọc Cầm...... Hắn thật đúng là...... Khóe miệng của Hạ Lan Phiêu không tự chủ co quắp.

Khác với loại hình thanh lâu ở Đại Chu, thanh lâu nữ tử cấp thấp ở Tề quốc đương nhiên là ở trong thanh lâu bán mình làm xiếc, nhưng thanh lâu nữ nử cao cấp nhất đều có được đại viện hoặc là thuyền hoa đơn độc, chỉ cung cấp chỗ cho văn nhân nhã khách nghe đàn, thưởng thức ca múa.

Tính tình của các nàng phần lớn đều cương quyết không kềm chế được, tự cho là thanh cao, chỉ tiếp khách mình thưởng thức, đối với những thổ tài chủ (kẻ có tiền) mình xem không vừa mắt kia cũng là ra nhiều tiền hơn nữa cũng sẽ không gặp bọn họ.

Mà trong tất cả thanh lâu nữ tử, nổi tiếng nhất chính là Ngọc Cầm.

Ngọc Cầm người cũng như tên, không chỉ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, một tay tỳ bà càng thêm xuất thần nhập hóa. Nhưng mà, nổi tiếng cùng với khuôn mặt đẹp và tài nghệ của nàng chính là tính tình của nàng —— tính tình cao ngạo cổ quái của nàng, không biết lấy các loại lý do kỳ quái cự tuyệt bao nhiêu vương tôn công tử, văn nhân nhã khách có thể thấy nàng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nàng đã từng mộ danh (hâm mộ tiếng tăm) mà đi, nhưng bởi vì không cách nào đối thơ với Ngọc Cầm mà thua trận.

Không ngờ Tiêu Mặc hắn thế nhưng......

Thật đúng là một sắc lang!

Chỉ là, tất cả đều không liên quan tới ta. Ta muốn làm, chỉ là cầm lại thứ thuộc về ta thôi.

Ta không hận hắn, bởi vì hắn ở thế giới của ta chỉ là một người xa lạ mà thôi, không đáng giá để ta vì tức giận hắn mà hao tổn tinh thần. Hồi ức trước kia cũng đã theo gió mà đi, chúng ta chỉ là hai người xa lạ không quen nhau.

Mà ta lại có thể bình tĩnh như vậy đến nơi hẹn, ha ha...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0