Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 318

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Tiêu Mặc nói xong, khẽ cúi người chào Hạ Lan Phiêu và Hạc Minh, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi. Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót khó hiểu, lại cắn chặt môi không để cho mình khóc ra thành tiếng. Hạc Minh buông tay ra, ý vị sâu xa nói: "Tốt lắm, hắn đi, ngươi muốn khóc thì khóc đi."

"Hạc Minh......"

"Dừng lại! Ta tình nguyện xem dáng vẻ ngươi mắng chửi người, la lối om sòm, cũng không muốn thấy biểu lộ đáng thương như vậy của ngươi. Còn thích hắn mà nói, đuổi theo, nói cho hắn biết ngươi chính là Hạ Lan Phiêu, nói cho hắn biết ngươi một mực không có quên hắn là tốt rồi. Hắn còn chưa đi xa, mau đi đi."

"Ta không đi."

"Ngươi sẽ hối hận......" Hạc Minh khe khẽ thở dài.

"Ta và hắn...... Đã sớm kết thúc. Hạc Minh, ta tránh hắn năm năm, nghĩ tới tất cả kết cục, nhưng không nghĩ qua hắn sẽ không nhớ rõ ta, không biết ta...... Lòng của ta rất đau! Nhưng ta không hiểu ta rõ ràng không thương hắn, tại sao còn có thể đau lòng vì hắn? Ta không phải là điên rồi chứ!"

"Ngươi yên tâm, trên đời này tất cả mọi người đều là kẻ điên...... Ha ha......"

Trong rừng trúc, Hạ Lan Phiêu vùi đầu ở trước ngực Hạc Minh, không tiếng động khóc thút thít, mà tay của Hạc Minh ở phía trên Hạ Lan Phiêu cứng thật lâu, rốt cuộc êm ái rơi vào tóc nàng. Hắn cúi đầu, dùng cái trán chống đỡ cái trán của Hạ Lan Phiêu, nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi."

"Cái gì?" Hạ Lan Phiêu rưng rưng nhìn hắn.

"Không có gì, ha ha ~~~ nhìn bộ dạng đau lòng của ngươi kìa, ta dẫn ngươi xuất cung giải sầu đi ~~"

"Mộ Dung và Thác nhi thì làm sao bây giờ?"

"Như ngươi vậy còn sống không mệt mỏi sao ~~~ ngươi yên tâm, Mộ Dung tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi ngắn ngủi mất tích mà lo lắng cái gì, đi theo ta đi......."

"Này!"

Hạc Minh là một người nói là gió chính là mưa, mới vừa nói muốn cùng Hạ Lan Phiêu xuất cung giải sầu, liền giống như bắt cóc dẫn nàng ra khỏi Vương Cung, đi tới trên đường cái. Ở bên trong Lung Nguyệt tiết, đường phố rất là phồn hoa, nhưng mà ở tại trong đoàn đội người ta lui tới, Hạ Lan Phiêu xinh đẹp và Hạc Minh tuấn lãng vẫn là hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.

Hạ Lan Phiêu tâm tình có chút đê mê, không chút để ý nhìn vật phẩm trên quán nhỏ, lại không nghĩ rằng phàm là thứ nàng xem qua đều bị Hạc Minh mua, mà những thứ đồ trang sức kia liền bị Hạc Minh ngay tại chỗ đeo lên cho Hạ Lan Phiêu, trang trí nàng giống như một cây thông noel. Vì vậy, Hạ Lan Phiêu không dám nhìn bất kỳ vật thú vị mới lạ nào nữa, lắc lắc đầu nặng trĩu, chỉ vào một kiến trúc rộng lớn trước mặt nói: "Hạc Minh, ta không muốn đi dạo phố, đi nơi nào đó chơi thì như thế nào?"

"Chỗ nào? Nơi đó nhưng là sòng bạc nha ~~~"

"Không sao, dù sao ta là người làm ra tiền, ta không thiếu tiền! Đi đi đi đi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ha ha, tùy ngươi vui mừng ~~"

Hạc Minh và Hạ Lan Phiêu đến cũng được coi là một cái điểm sáng của sòng bạc. Nhân viên phục vụ thấy bọn họ quần áo ngăn nắp, vội vàng gật đầu cúi người dẫn bọn hắn đến nhã gian, giới thiệu với bọn hắn các loại phương pháp đánh cuộc trong sòng bạc. Hạ Lan Phiêu nghe không nhịn được, rất là sảng khoái phất tay ngăn cản: "Chớ nói —— ngươi nói cái gì là phương pháp đánh cuộc đơn giản nhất?"

"Đoán lớn nhỏ......"

"Vậy thì chơi đoán lớn nhỏ thôi."

Một lúc lâu sau.

"Oa, ta thật sự là thiên tài! Tiếp tục!"

Sau hai canh giờ.

"Lại thắng? Nhân phẩm của ta không phải là tốt bình thường!"

Nhược kiền canh giờ sau. (L: giống n canh giờ sau ý)

"Thật là không có sức lực...... Làm sao lại sẽ không thua đây?" Hạ Lan Phiêu thật dài ngáp một cái: "Buồn ngủ quá......"

"Buồn ngủ thì đi trở về ngủ đi." Hạc Minh không có nói cho nàng biết mình ở trên chiếu bạc làm mờ ám, chỉ là cười khoác vai của nàng: "Tâm tình cuối cùng khá hơn chút đi?"

"Ừ, là tốt hơn nhiều! Chỉ là thắng mãi cũng không có ý nghĩa!"

"Cảm thấy không có ý nghĩa mà nói, có thể hay không không cần ôm ngân phiếu chặt như vậy......" Hạc Minh buồn cười vỗ vỗ đầu của nàng: "Buồn ngủ thì đi trở về thôi."

"Ừ."

Hạ Lan Phiêu cẩn thận cất ngân phiếu xong, sau đó theo sau lưng Hạc Minh đi ra khỏi sòng bạc. Nhưng mà, đúng lúc này, một hán tử cường tráng ngăn ở trước mặt bọn họ, mỉm cười nói: "Công tử, tiểu thư, các ngươi thắng nhiều tiền như vậy cứ như vậy đi không tốt đâu...... Nếu không chơi mấy ván nữa?"

"Ta mệt rồi, không muốn chơi." Hạ Lan Phiêu khoát khoát tay: "Mau tránh ra!"

"Sợ rằng cũng không phải theo các ngươi —— vị công tử này thủ pháp vừa rồi rất là linh xảo, không biết công tử có nguyện ý làm việc tại sòng bạc hay không? Thù lao của chúng ta sẽ không thấp."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ngươi có ý tứ gì?"

"Ơ, không ngờ bị nhìn ra à nha." Hạc Minh cầm cây quạt che miệng mỉm cười: "Nhưng ta không muốn làm việc ở đây, phải làm sao đây ~~"

"Như vậy, thì đừng trách chúng ta vô lễ. Các huynh đệ, lên."

Hán tử kia ra lệnh một tiếng, lập tức có vô số đả thủ (L: những người đánh đấm trong sòng bạc chuyên ra tay với người thắng hoặc con nợ) từ chung quanh xông ra, mọi người chà sát tay, mặt âm trầm. Hạ Lan Phiêu theo bản năng trốn ở bên cạnh Hạc Minh, lặng lẽ hỏi: "Làm sao bọn họ lại tức giận như vậy?"

"A, có thể là bởi vì mới vừa rồi ta ăn gian để cho ngươi thắng ~~"

"Này! Làm sao ngươi có thể như vậy!"

"Vậy ngươi thắng tiền không vui mừng sao?"

"Vui mừng......" Hạ Lan Phiêu có chút xấu hổ cười cười, nhẹ nhàng đánh Hạc Minh một cái: "Ngươi không cần hỏi người ta vấn đề dễ dàng đỏ mặt như vậy á."

Hạc Minh: "......"

"Hạc Minh, võ công của ngươi tốt như vậy, nhất định có thể dẫn ta chạy ra ngoài đi!" Hạ Lan Phiêu liếc tròng mắt vụt sáng nhìn hắn: "Bọn họ đều không phải là đối thủ của ngươi, có đúng hay không?

"Có lẽ đi ~~ hay là ngươi trả tiền lại cho bọn hắn?"

"Ta không muốn!"

"Như vậy, bỏ chạy thôi."

"À?"

Hạ Lan Phiêu còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên bị Hạc Minh nắm tay chạy gấp. Hạc Minh không cùng những đả thủ kia đánh nhau, không có thi triển võ công, chỉ là lôi kéo tay Hạ Lan Phiêu chạy thật nhanh.

Tiếng đánh nhau, tiếng mắng chửi của các đả thủ ở sau lưng, giống như có thể đụng tay đến, mà bọn họ chạy không có mục đích, thỉnh thoảng tránh né đao kiếm suýt nữa vung lên. Kinh hiểm và kích thích khác thường làm Hạ Lan Phiêu sợ hãi kêu liên tiếp, mà khi nàng rốt cuộc không chạy nổi thì Hạc Minh mới đánh ngã toàn bộ mọi người. Hắn cười kéo Hạ Lan Phiêu thở hổn hển vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ nói: "Chơi rất vui đi ~~ tâm tình tốt chưa?"

"Hạc Minh, ngươi thật là một kẻ điên......"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0