Chương 322
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Vị trí của Giang Đô, là nơi giao nhau giữa ba nước, mặc dù lệ thuộc Chu
quốc, nhưng cũng là một tồn tại tương đối độc lập...... Giang Đô Lý gia ở trong thời gian gần trăm năm sừng sững không ngã, ngoài thực lực kinh
tế phong phú ra, cũng bởi vì nó luôn là ở trung lập trong chiến tranh,
cũng không dễ dàng hợp tác với người, luôn là bo bo giữ mình.
Nhưng mà, Lý gia rốt cuộc nắm giữ gần một phần tư tài phú của toàn bộ thế giới. Nếu đối địch với Giang Đô Lý gia mà nói, quốc khố thu vào sẽ giảm bớt rất nhiều, quân tư (chi phí quân đội) cũng sẽ giảm bớt, bình thường cũng đã ảnh hưởng rất lớn tới thực lực của một nước —— huống chi là ở thời kỳ nhạy cảm như vậy.
Cho nên, bọn họ có thể đắc tội Vương Hậu, lại vạn lần không dám đắc tội Giang Đô Lý gia! Nhưng rốt cuộc tại sao nha đầu này lại là tôn nữ của Lý gia?
"Gia gia, chúng ta đi, chúng ta chặt đứt tất cả giao dịch với Tề quốc! Đi mau!"
Hạ Lan Phiêu mặc kệ mọi người khuyên can, tùy hứng làm bậy lôi kéo quần áo của Lý Hi Bạch làm bộ muốn rời khỏi, mà mọi người cũng chỉ có thể vội vàng khuyên can. Hạ Lan Phiêu trên mặt hầm hừ tức giận, trong lòng âm thầm bật cười, vẻ mặt tức giận cũng thể hiện vô cùng khoa trương.
Lão hồ ly đương nhiên biết tâm tư của nàng, phối hợp làm ra bộ dáng đầy lòng căm phẫn, mà Hoa Mộ Dung rốt cuộc cũng nín cười nói: "Vương Hậu, đừng vội hồ đồ! Nếu nàng là Vương Hậu Tề quốc, đương nhiên phải một lòng với Tề quốc, tại sao có thể ở vào thời điểm này nói không chịu trách nhiệm, ruồng bỏ quốc gia của mình?"
"Nhưng hình như bọn họ cũng không coi ta như người trong nhà. Bọn họ chất vấn ta là cung nữ xuất thân hèn mọn, chất vấn phu quân của ta là nữ tử, chất vấn đứa bé của ta là con hoang, chẳng lẽ nhục nhã như vậy còn chưa đủ sao? Bệ Hạ, ngươi vì những người này phí sức như thế rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ là vì lấy được nhục nhã bọn họ đối với ngươi sao?"
Đối mặt với chỉ trích nghiêm nghị của Hạ Lan Phiêu, tất cả mọi người trầm mặc. Qua hồi lâu, trong đám người có người bắt đầu vì Hoa Mộ Dung nói chuyện, nghiêm nghị trách móc nặng nề tội bất kính của Hoa Mộc Vân, mà âm thanh rốt cuộc càng lúc càng lớn.
Từ khi Hoa Mộ Dung lên ngôi tới nay, rốt cuộc tìm ra đầu mối giải quyết cục diện chính trị lung tung kia của Tề quốc, còn khiến Tề quốc vẫn nhỏ yếu đứng trong hàng ngũ một trong ba cường quốc, công trạng ở trên phương diện nào cũng là phong phú hơn Tiên Vương.
Hắn đối ngoại cường thế, đối với thần công (L: chỉ tất cả quan lại) bọn họ cũng rất là quan tâm săn sóc, chọn đúng người, không để ý xuất thân, đề bạt rất nhiều người có kiến thức, mặc dù bị các quý tộc phản đối, nhưng cũng mang đến máu mới cho chính đàn (giới chính trị) của Tề quốc.
Mặc dù quan chức của những người này đều không cao, lại chịu ân huệ của Hoa Mộ Dung làm thay đổi số mạng cả đời, đều là tâm phúc của Hoa Mộ Dung. Lúc này, bọn họ thấy Vương của mình chịu nhục, rốt cuộc ở dưới sự hướng dẫn của Vương Hậu rối rít hùng hồn kể lể, nói là có lý có cứ, nói đến mức làm cho Hoa Mộc Vân trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Càn rỡ!" Hoa Mộc Vân rất là không cam lòng trợn mắt nhìn Hoa Mộ Dung một cái, lại rốt cuộc vẫn vội vàng phủ thêm trường bào mới tinh mà Hoa Mộ Dung đặc biệt ban thưởng cho y, phẫn hận nói: "Các ngươi cũng không cần bị tiểu yêu tinh này lừa! Cho dù nàng là tôn nữ của Lý gia, nhưng Hoa Mộ Dung chính là một nữ nhân!"
"Vương Gia, ngươi không cảm thấy ngươi nói lời này thực sự quá yếu ớt sao? Ngươi ở lúc Đông Câu quốc uy hiếp Tề quốc hết sức dao động lòng quân như vậy, ngươi là vì cái gì?"
Hạ Lan Phiêu đi tới bên cạnh Hoa Mộ Dung, nắm tay của nàng, sau đó nhìn xuống mọi người, nhìn Hoa Mộc Vân cười. Không đợi Hoa Mộc Vân tiếp lời, nàng đột nhiên rút ra bội kiếm của Mộ Dung, mũi kiếm chỉ vào Hoa Mộc Vân. Hoa Mộc Vân không tự chủ được lui về phía sau một bước, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn hành thích Bổn Vương?"
"Không, ta chỉ là muốn đánh cuộc một trận với Vương Gia —— tiền đánh cuộc chính là tánh mạng của nhau."
"Cái gì?" Hoa Mộc Vân không thể tin mà hỏi.
"Nếu Vương Gia cho rằng Bệ Hạ là nữ tử, chư vị thần công cũng có hoài nghi, như vậy, sẽ để cho Bệ Hạ ở trước mặt mọi người giải thích nghi vấn là được —— nếu Bệ Hạ là nữ tử, ta nguyện ý dùng mệnh của ta để đền bù bất kính đối với Vương gia, nhưng nếu Bệ Hạ không phải nữ tử, Vương Gia cũng phải dùng máu tới rửa sạch Bệ Hạ bị sỉ nhục!
Bệ Hạ, nô tì vô năng, trơ mắt nhìn Bệ Hạ chịu nhục, là nô tì có tội! Chỉ là, Bệ Hạ sẽ không bị khuất nhục vô ích! Vua một nước cũng bị thần công của mình chất vấn như vậy, nhục nhã như vậy, Tề quốc nội chiến, bị Đông Câu quốc thừa lúc vắng mà vào cũng chỉ là chuyện sớm muộn! Đến lúc đó, ta ngược lại muốn nhìn những người này thế nào giữ được địa vị của mình, thế nào giữ được đầu của mình!
Vương Gia, ngươi đã xác định thân phận của Bệ Hạ là như vậy, liền đánh cuộc với tiểu nữ tử đi —— Vương Gia là Thân Vương tôn quý, tiểu nữ tử là tôn nữ của Lý gia, Vương Hậu của Tề quốc, địa vị cũng coi như không kém quá nhiều. Chúng ta liền đánh cược sinh mệnh, được không?"
Giọng nói của Hạ Lan Phiêu vẫn là trong trẻo dễ nghe như vậy, trên mặt của nàng còn mang theo mỉm cười say lòng người, nhưng ánh mắt của nàng cũng là lạnh lùng như vậy, giống như nàng nói chỉ là thời tiết ngày mai.
Nàng bình tĩnh tự nhiên nhìn Hoa Mộc Vân, mà sắc mặt của Hoa Mộc Vân lúc đỏ lúc trắng, trong lòng đấu tranh kịch liệt, rốt cuộc cũng không nói gì. Hoa Mộ Dung cau mày nhìn nàng, đang muốn nói gì, thì Hạ Lan Phiêu đột nhiên lại nghiêm nghị nói: "Tổ chim bị phá, trứng có an toàn? Chẳng lẽ Tề quốc nhất định nội chiến, nhất định cho nước khác thừa cơ lợi dụng, nhất định tự chịu diệt vong sao? Các ngươi không tin tưởng Vương của mình, nhục nhã hắn, miệt thị hắn, nhưng các ngươi không nên quên thân phận của các ngươi, địa vị, tài phú, tất cả tất cả các ngươi có hôm nay đều là Vương ban cho các ngươi! Chẳng lẽ các ngươi thật muốn làm loạn thần tặc tử, phản bội lời thề của chính mình?"
"Thần...... Có tội!"
"Xin Bệ Hạ thứ tội!"
Qua hồi lâu, rốt cuộc có người dẫn đầu quỳ xuống, mà quan viên trong điện Kim Loan ở trong khoảng thời gian ngắn cũng quỳ xuống hơn một nửa, chỉ có một số rất ít đồng minh của Hoa Mộc Vân vẫn còn do dự không quyết định nên đứng về phía nào. Hoa Mộc Vân cười thảm nhìn tất cả xảy ra trước mặt, dựng lên ngón cái với Hạ Lan Phiêu: "Không ngờ Vương Hậu lại có thể khéo ăn khéo nói như thế, không hổ là hậu nhân thương gia (đời sau nhà buôn bán)!"
"Ta xuất thân hèn mọn, vốn cũng không phải là nữ tử lương thiện gì, khiến Vương Gia chê cười —— Vương Gia, rốt cuộc chúng ta còn đánh cuộc hay không? Kiếm của phu quân nhưng là đang kêu, rất là khát máu rồi."
"Càn...... Càn rỡ! Bổn Vương là thân thể thiên kim (thân thể quý như vàng), há là tiểu nha đầu như ngươi có thể so sánh? Mau để kiếm xuống, nếu không Bổn Vương muốn trị tội của ngươi!"
"Vương Gia nhưng là không dám đánh cược? Vậy nếu Vương Gia thua, chỉ cần giao ra tay phải của ngươi, nếu Vương Gia thắng, ta giao mệnh của ta cho ngươi, như thế nào?"
Nhưng mà, Lý gia rốt cuộc nắm giữ gần một phần tư tài phú của toàn bộ thế giới. Nếu đối địch với Giang Đô Lý gia mà nói, quốc khố thu vào sẽ giảm bớt rất nhiều, quân tư (chi phí quân đội) cũng sẽ giảm bớt, bình thường cũng đã ảnh hưởng rất lớn tới thực lực của một nước —— huống chi là ở thời kỳ nhạy cảm như vậy.
Cho nên, bọn họ có thể đắc tội Vương Hậu, lại vạn lần không dám đắc tội Giang Đô Lý gia! Nhưng rốt cuộc tại sao nha đầu này lại là tôn nữ của Lý gia?
"Gia gia, chúng ta đi, chúng ta chặt đứt tất cả giao dịch với Tề quốc! Đi mau!"
Hạ Lan Phiêu mặc kệ mọi người khuyên can, tùy hứng làm bậy lôi kéo quần áo của Lý Hi Bạch làm bộ muốn rời khỏi, mà mọi người cũng chỉ có thể vội vàng khuyên can. Hạ Lan Phiêu trên mặt hầm hừ tức giận, trong lòng âm thầm bật cười, vẻ mặt tức giận cũng thể hiện vô cùng khoa trương.
Lão hồ ly đương nhiên biết tâm tư của nàng, phối hợp làm ra bộ dáng đầy lòng căm phẫn, mà Hoa Mộ Dung rốt cuộc cũng nín cười nói: "Vương Hậu, đừng vội hồ đồ! Nếu nàng là Vương Hậu Tề quốc, đương nhiên phải một lòng với Tề quốc, tại sao có thể ở vào thời điểm này nói không chịu trách nhiệm, ruồng bỏ quốc gia của mình?"
"Nhưng hình như bọn họ cũng không coi ta như người trong nhà. Bọn họ chất vấn ta là cung nữ xuất thân hèn mọn, chất vấn phu quân của ta là nữ tử, chất vấn đứa bé của ta là con hoang, chẳng lẽ nhục nhã như vậy còn chưa đủ sao? Bệ Hạ, ngươi vì những người này phí sức như thế rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ là vì lấy được nhục nhã bọn họ đối với ngươi sao?"
Đối mặt với chỉ trích nghiêm nghị của Hạ Lan Phiêu, tất cả mọi người trầm mặc. Qua hồi lâu, trong đám người có người bắt đầu vì Hoa Mộ Dung nói chuyện, nghiêm nghị trách móc nặng nề tội bất kính của Hoa Mộc Vân, mà âm thanh rốt cuộc càng lúc càng lớn.
Từ khi Hoa Mộ Dung lên ngôi tới nay, rốt cuộc tìm ra đầu mối giải quyết cục diện chính trị lung tung kia của Tề quốc, còn khiến Tề quốc vẫn nhỏ yếu đứng trong hàng ngũ một trong ba cường quốc, công trạng ở trên phương diện nào cũng là phong phú hơn Tiên Vương.
Hắn đối ngoại cường thế, đối với thần công (L: chỉ tất cả quan lại) bọn họ cũng rất là quan tâm săn sóc, chọn đúng người, không để ý xuất thân, đề bạt rất nhiều người có kiến thức, mặc dù bị các quý tộc phản đối, nhưng cũng mang đến máu mới cho chính đàn (giới chính trị) của Tề quốc.
Mặc dù quan chức của những người này đều không cao, lại chịu ân huệ của Hoa Mộ Dung làm thay đổi số mạng cả đời, đều là tâm phúc của Hoa Mộ Dung. Lúc này, bọn họ thấy Vương của mình chịu nhục, rốt cuộc ở dưới sự hướng dẫn của Vương Hậu rối rít hùng hồn kể lể, nói là có lý có cứ, nói đến mức làm cho Hoa Mộc Vân trên mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Càn rỡ!" Hoa Mộc Vân rất là không cam lòng trợn mắt nhìn Hoa Mộ Dung một cái, lại rốt cuộc vẫn vội vàng phủ thêm trường bào mới tinh mà Hoa Mộ Dung đặc biệt ban thưởng cho y, phẫn hận nói: "Các ngươi cũng không cần bị tiểu yêu tinh này lừa! Cho dù nàng là tôn nữ của Lý gia, nhưng Hoa Mộ Dung chính là một nữ nhân!"
"Vương Gia, ngươi không cảm thấy ngươi nói lời này thực sự quá yếu ớt sao? Ngươi ở lúc Đông Câu quốc uy hiếp Tề quốc hết sức dao động lòng quân như vậy, ngươi là vì cái gì?"
Hạ Lan Phiêu đi tới bên cạnh Hoa Mộ Dung, nắm tay của nàng, sau đó nhìn xuống mọi người, nhìn Hoa Mộc Vân cười. Không đợi Hoa Mộc Vân tiếp lời, nàng đột nhiên rút ra bội kiếm của Mộ Dung, mũi kiếm chỉ vào Hoa Mộc Vân. Hoa Mộc Vân không tự chủ được lui về phía sau một bước, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn hành thích Bổn Vương?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, ta chỉ là muốn đánh cuộc một trận với Vương Gia —— tiền đánh cuộc chính là tánh mạng của nhau."
"Cái gì?" Hoa Mộc Vân không thể tin mà hỏi.
"Nếu Vương Gia cho rằng Bệ Hạ là nữ tử, chư vị thần công cũng có hoài nghi, như vậy, sẽ để cho Bệ Hạ ở trước mặt mọi người giải thích nghi vấn là được —— nếu Bệ Hạ là nữ tử, ta nguyện ý dùng mệnh của ta để đền bù bất kính đối với Vương gia, nhưng nếu Bệ Hạ không phải nữ tử, Vương Gia cũng phải dùng máu tới rửa sạch Bệ Hạ bị sỉ nhục!
Bệ Hạ, nô tì vô năng, trơ mắt nhìn Bệ Hạ chịu nhục, là nô tì có tội! Chỉ là, Bệ Hạ sẽ không bị khuất nhục vô ích! Vua một nước cũng bị thần công của mình chất vấn như vậy, nhục nhã như vậy, Tề quốc nội chiến, bị Đông Câu quốc thừa lúc vắng mà vào cũng chỉ là chuyện sớm muộn! Đến lúc đó, ta ngược lại muốn nhìn những người này thế nào giữ được địa vị của mình, thế nào giữ được đầu của mình!
Vương Gia, ngươi đã xác định thân phận của Bệ Hạ là như vậy, liền đánh cuộc với tiểu nữ tử đi —— Vương Gia là Thân Vương tôn quý, tiểu nữ tử là tôn nữ của Lý gia, Vương Hậu của Tề quốc, địa vị cũng coi như không kém quá nhiều. Chúng ta liền đánh cược sinh mệnh, được không?"
Giọng nói của Hạ Lan Phiêu vẫn là trong trẻo dễ nghe như vậy, trên mặt của nàng còn mang theo mỉm cười say lòng người, nhưng ánh mắt của nàng cũng là lạnh lùng như vậy, giống như nàng nói chỉ là thời tiết ngày mai.
Nàng bình tĩnh tự nhiên nhìn Hoa Mộc Vân, mà sắc mặt của Hoa Mộc Vân lúc đỏ lúc trắng, trong lòng đấu tranh kịch liệt, rốt cuộc cũng không nói gì. Hoa Mộ Dung cau mày nhìn nàng, đang muốn nói gì, thì Hạ Lan Phiêu đột nhiên lại nghiêm nghị nói: "Tổ chim bị phá, trứng có an toàn? Chẳng lẽ Tề quốc nhất định nội chiến, nhất định cho nước khác thừa cơ lợi dụng, nhất định tự chịu diệt vong sao? Các ngươi không tin tưởng Vương của mình, nhục nhã hắn, miệt thị hắn, nhưng các ngươi không nên quên thân phận của các ngươi, địa vị, tài phú, tất cả tất cả các ngươi có hôm nay đều là Vương ban cho các ngươi! Chẳng lẽ các ngươi thật muốn làm loạn thần tặc tử, phản bội lời thề của chính mình?"
"Thần...... Có tội!"
"Xin Bệ Hạ thứ tội!"
Qua hồi lâu, rốt cuộc có người dẫn đầu quỳ xuống, mà quan viên trong điện Kim Loan ở trong khoảng thời gian ngắn cũng quỳ xuống hơn một nửa, chỉ có một số rất ít đồng minh của Hoa Mộc Vân vẫn còn do dự không quyết định nên đứng về phía nào. Hoa Mộc Vân cười thảm nhìn tất cả xảy ra trước mặt, dựng lên ngón cái với Hạ Lan Phiêu: "Không ngờ Vương Hậu lại có thể khéo ăn khéo nói như thế, không hổ là hậu nhân thương gia (đời sau nhà buôn bán)!"
"Ta xuất thân hèn mọn, vốn cũng không phải là nữ tử lương thiện gì, khiến Vương Gia chê cười —— Vương Gia, rốt cuộc chúng ta còn đánh cuộc hay không? Kiếm của phu quân nhưng là đang kêu, rất là khát máu rồi."
"Càn...... Càn rỡ! Bổn Vương là thân thể thiên kim (thân thể quý như vàng), há là tiểu nha đầu như ngươi có thể so sánh? Mau để kiếm xuống, nếu không Bổn Vương muốn trị tội của ngươi!"
"Vương Gia nhưng là không dám đánh cược? Vậy nếu Vương Gia thua, chỉ cần giao ra tay phải của ngươi, nếu Vương Gia thắng, ta giao mệnh của ta cho ngươi, như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro