Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 336

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Edit: kaylee

Những con đường Hạ Lan Phiêu lựa chọn trước sau đều không có bẫy rập, đao kiếm, đi sau đó không lâu lại có thể xuất hiện hai cánh cửa. Gặp phải vấn đề lựa chọn, bọn họ trước sau như một nhìn Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu than nhẹ một tiếng lúc đang muốn nhắm mắt lại mò mẫm chỉ một cánh cửa, đột nhiên nghe được một âm thanh chói tai: "Hoan nghênh các vị khách nhân đến đến ‘cửa cấm kỵ và tài phú’! Các ngươi cách thành công chỉ có một bước, nhất định phải cố gắng lên! Trước mặt các ngươi có hai cánh cửa, một cái là‘cửa cấm kỵ’ đi thông tất cả bí mật, một cái là ‘cửa tài phú’đi thông tới tài phú đủ để Phú Khả Địch Quốc, các ngươi có thể chọn một cái. . . . . ."

. . . . . .

"Đây là vật gì?" Hạc Minh tò mò dùng cây quạt đâm đâm người gỗ cao chừng ngang người: "Làm rất tinh xảo, lại còn biết nói?"

"Xin các vị khách tự trọng, không nên đụng ta."

Người gỗ kia lớn bằng nam tử bình thường, chạm trổ tinh mỹ, ngũ quan đủ cả, còn biết nói chuyện, ngược lại thật sự là khéo léo tuyệt vời. Lúc này, hắn thấy Hạc Minh đụng hắn, mặt không biểu cảm gì nói ra lời không biết có được thu sẵn trước hay không, tiếp theo sau đó nói: "Mỗi con đường đều sẽ có nguy hiểm nhất định, trong đó cửa cấm kỵ nguy hiểm nhất. Những khách nhân, các ngươi có thể có thời gian tới chọn, ta hi vọng các ngươi làm ra lựa chọn chính xác."

"Nếu như muốn đi cửa tài phú sẽ gặp phải dạng nguy hiểm gì?" Hạ Lan Phiêu hỏi.

"Trong cánh cửa tài phú có vô tận trân bảo, đi thông cửa này nguy hiểm duy nhất chính là phải tránh né ám khí {Ngâm độc} trên tường."

"Cái này không khó lắm." Hạ Lan Phiêu gật đầu: "Như vậy, cửa cấm kỵ thì sao?"

"Ta khuyên các ngươi không nên đi cửa này, đồ nơi đó đối với các ngươi mà nói rất có thể chỉ là đồ bỏ đi thôi."

"Đến tột cùng có nguy hiểm gì!"

"Sẽ gặp phải độc khí, ở trong độc khí nhìn thấy ảo ảnh mình muốn thấy nhất, sau đó đắm chìm trong huyễn tượng mà chết đi."

"Nghe giống như rất đáng sợ. . . . . ." Hạ Lan Phiêu gật đầu một cái, nhón chân lên yêu thương vỗ vỗ đầu của người gỗ: "Cám ơn ngươi nói cho chúng ta biết nhiều như vậy nha."

"Nếu như nói hai cánh cửa ta đều muốn đi thì sao?" Hạc Minh cười nhạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không tuân theo quy tắc, giết." Người gỗ âm lãnh nói.

"Bá!"

Chữ "Giết" mới vừa nhảy ra từ trong miệng người gỗ, cây quạt của Hạc Minh và trường tiên của Tiêu Mặc cùng lúc bay ra, bổ nó nát bấy. Nó chia năm xẻ bảy nằm trên mặt đất, hộp băng trong miệng giống như vẫn lặp đi lặp lại chữ "Giết", mà Hạ Lan Phiêu đi tới trước mặt nó, nhìn dây điện tinh vi trong cơ thể nó mà ngẩn người. Hạc Minh kéo nàng đến phía sau, khinh miệt cười nói: "Người gỗ này lại dám ra lệnh cho ta? Ta mạn phép vừa muốn biết bí mật, vừa muốn lấy được tài bảo, nó có thể làm khó dễ được ta?"

"Như vậy. . . . . . Không quá phúc hậu đi. . . . . ."

"Đi thôi."

Tiêu Mặc lời ít mà ý nhiều ra lệnh, sau đó dẫn đầu đẩy ra cửa cấm kỵ. Hạc Minh ngược lại không có phản đối, lập tức đi theo sau lưng Tiêu Mặc, mà Hạ Lan Phiêu cũng chỉ có thể đi vào theo. Nhưng mà, nàng đã sớm tâm loạn như ma.

Người gỗ kia lại là người máy. Hơn nữa, còn là người máy rất tân tiến.

Đương nhiên, triều đại này cũng có khả năng có người có bản lãnh khéo léo tuyệt vời, nhưng dây điện tinh vi này, lại rốt cuộc là thuộc về niên đại kia của ta! Chẳng lẽ nói. . . . . . Ở trước ta và Liên Cơ đã có người tới nơi này? Hơn nữa người nọ còn thiết kế những cơ quan này? Nếu nói "thiếu nữ mệnh định" chỉ là chỉ những nữ tử chuyển kiếp tới như chúng ta?

Trời ạ!

"Tiểu Hạ Lan, há mồm."

"Hả?"

Hạ Lan Phiêu đang suy nghĩ tâm sự, đột nhiên bị người nắm cằm, không khỏi theo bản năng há hốc miệng ra. Hạc Minh rất là hả hê đưa một viên đường tròn vào trong miệng của nàng, sau đó cười nói: "Như vậy sẽ không sợ những thứ độc khí bỏ đi kia rồi ~~~"

"Đây là cái gì?" Mùi vị không tệ, còn có chút ngọt.

"Đây là viên thuốc bách độc bất xâm Tiểu Mộ Dung đưa cho ta ~~~ nhưng mà chỉ có một nha, cho nên tiểu Mặc Mặc cũng chưa có ăn ~~~"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chỉ có một. . . . . . Vậy tại sao cho ta?"

"Bởi vì ngươi yếu nhất." Tiêu Mặc bình tĩnh nói.

. . . . . .

Được rồi, ta nhẫn nhịn!

Hạ Lan Phiêu hung tợn nuốt vào viên đường này, sau đó giống như đang thị uy kéo tay Hạc Minh đi về trước. Hạc Minh hiển nhiên không ngờ Hạ Lan Phiêu lại sẽ nhiệt tình với hắn như thế, nụ cười càng thêm xinh đẹp. Bọn họ đi theo đường đá, đi, đột nhiên đi tới một mảnh đất giống như Tiên cảnh. Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cây đào hoa rụng rực rỡ, nhìn lại hồ nước trong suốt trước mặt mình này, không khỏi nói: "Trời ạ. . . . . . Không ngờ nơi này còn có chỗ xinh đẹp như vậy!"

"Vật càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Cẩn thận."

Tiêu Mặc và Hạc Minh không có bị cảnh đẹp trước mặt hấp dẫn, đều là nghiêm túc trước nay chưa có. Bọn họ nghiêm túc cảm nhiễm Hạ Lan Phiêu, cho nên nàng cũng học bộ dáng của bọn họ, dùng ống tay áo bịt mũi, thận trọng đi ở trong rừng đào này. Cho dù là như thế, hương hoa đào xông vào mũi vẫn là cuồn cuộn không dứt, hương thơm ngọt ngào, rất là dễ ngửi.

Chỗ như thế thực sẽ nguy hiểm sao? Rõ ràng chính là một thế ngoại đào nguyên nha!

Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, càng chạy càng chậm, chỉ cảm thấy trước mắt cũng càng ngày càng tối, càng ngày càng mơ hồ. Ở trong bóng tối không thấy được năm ngón tay, nàng cố chấp đi tới theo hướng ánh sáng, nhưng không biết mình phải đi bao lâu, con đường tương lai ở phương nào. Đang ở lúc nàng đi tới thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, đột nhiên có người giữ tay nàng lại, mỉm cười với nàng: "Hạ Lan, nàng có thích quà ta tặng cho nàng hay không?"

Tiêu. . . . . . Tiêu Mặc. . . . . .

Đứng ở trước mặt nàng chính là Tiêu Mặc, mà bọn họ đang đứng ở trên đường lớn huyên náo. Hạ Lan Phiêu lắc đầu một cái, không nghĩ ra tại sao mình đang ở viên đột nhiên lại xuất hiện ở nơi quen thuộc như vậy, giữa ngã tư đường người đến người đi, lại đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy pháo hoa rực rỡ chen lấn nở rộ đếm không hết, chiếu đêm khuya tối thui sang rực như ban ngày.

"Tiêu Mặc. . . . . ."

"Sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ." Tiêu Mặc lẳng lặng nói.

Mười sáu tuổi. . . . . . Thế nào lại là mười sáu tuổi! Chẳng lẽ ta lại xuyên việt về?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0