Chương 348
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
“Coi chừng bị lạnh.”
Tiêu Nhiên rốt cuộc là lo lắng thân thể của nàng, che dù cẩn thận đi ra ngoài. Hạ Lan Phiêu vừa thấy hắn đi lại, sợ hắn ngã xuống, vội vàng chạy tới dưới dù của hắn, mà Tiêu Nhiên đang ở trong đất tuyết lẳng lặng cầm dù giấy.
Bông tuyết dịu dàng mà nhẹ nhàng đánh vào trên dù, hai người bọn họ đang đứng ở trong đất tuyết, thời gian giống như vì đôi bích nhân này mà dừng lại. Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Nhiên, ngửi mùi thơm trên người của hắn, trái tim không khỏi nhảy lên. Mà Tiêu Nhiên nói với nàng: “Hạ Lan, sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật vui vẻ? Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật của ta?
Mệt hắn còn nhớ rõ......
Hạ Lan Phiêu không tự chủ được nhớ tới sinh nhật mười sáu tuổi ở dưới trời hoa ở Giang Đô, lại nhìn tuyết trắng trước mắt, trong lòng nói không ra là cái tư vị gì. Nàng rất muốn cười, nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.
Tiêu Nhiên nắm tay của nàng, lòng bàn tay nhiệt độ theo bàn tay nàng truyền vào nội tâm nàng, mà lòng của Hạ Lan Phiêu lại không nhịn được giật mình. Gương mặt của Tiêu Nhiên từ từ sát lại gần nàng, hương hoa sen trên người có thể ngửi rõ ràng. Hai mắt của Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn đôi môi dịu dàng của hắn, mặt sung huyết đỏ bừng, vội vàng rút tay ra khỏi tay của Tiêu Nhiên, tận lực vui sướng nói: “Sinh nhật ta Vương Gia chỉ đưa chút bông tuyết không mất tiền, cũng quá nhỏ mọn đi.”
“Vậy nàng muốn cái gì?”
“Đương nhiên là những thứ càng đắt càng tốt. Không bằng Vương Gia vì ta mở bảo khố của vương phủ, cho ta đi vào chọn đi.” Hạ Lan Phiêu vô liêm sỉ nói.
“Có thể.” Tiêu Nhiên sảng khoái đồng ý.
Hắn đồng ý có phải quá nhanh hay không......
“Hạ Lan, nếu hắn trở về tìm nàng, nàng sẽ như thế nào?” Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi.
“Không cần nói người nọ được không?”
“Trả lời ta.”
“Ta bây giờ đối với hắn không có nhiều giá trị lợi dụng, hắn sẽ không trở về tìm ta. Nếu thật trở lại tìm ta...... Cũng là có toan tính khác thôi.”
“Chẳng lẽ hắn ở trong lòng nàng chính là không chịu được như thế?”
“Không phải như vậy...... Từ nhỏ nhỏ đã sùng bái những quân chủ anh minh kia, nhưng khi một mình lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mới biết quân chủ ‘ anh minh ’ là muốn dùng máu của bao nhiêu người tạo thành. Tiêu Mặc là một hoàng đế tốt, nhưng không phải là một phu quân tốt. Toàn bộ thiên hạ quá nặng nề, ta muốn không nổi. Ta sẽ không quên Liên phi, Thục phi trước khi chết nói đều là ‘ chỉ hận thân là hoàng gia phụ ’, ta thế nào cũng không thể dẫm vào vết xe đổ của bọn họ.”
“Như vậy à......” Tiêu Nhiên cười nhạt, sau đó nói: “Nàng đã cùng hắn không còn có thể, làm An Vương phi được không?”
“Ngươi...... Ngươi nói cái gì?”
Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ lại mông lung ở dưới ánh trăng của Tiêu Nhiên, chỉ cảm thấy hô hấp đều ngừng trệ rồi. Nàng không thể tin vào tai của mình, mặt “Ông” một cái lập tức liền đỏ, cổ họng cũng giống như bị cái gì chặn lại, lời gì cũng nói không được.
Tiêu Nhiên một tay che dù, một tay ôm nàng vào trong ngực, che nàng ở bên trong áo choàng màu bạc làm từ lông hồ ly. Mặt của Hạ Lan Phiêu dán lên lồng ngực của Tiêu Nhiên, nghe tiếng tim đập của hắn, cảm thụ hơi thở của hắn, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nụ hôn êm ái, lạnh như băng của Tiêu Nhiên rơi vào cái trán của nàng, mà giọng nói của hắn dịu dàng trước nay chưa có: “Hạ Lan, nàng nguyện ý làm thê tử của ta sao?”
“Cái đó......”
“Hạ Lan, ta biết rõ hiện giờ ta không còn được như xưa, chỉ là một Vương Gia không quyền không thế đóng ở biên quan mà thôi. Đôi mắt của ta còn không nhìn thấy, cuộc sống cũng cần người chăm sóc, thật sự không phải một phu quân tốt để chọn...... Là ta vọng tưởng rồi. Xin quên lời ta nỡ nói vừa rồi.”
“Không phải như thế!” Hạ Lan Phiêu vội vàng nói: “Ngươi là Vương Gia tốt nhất, là nam tử thiện tâm nhất, dịu dàng nhất trên thế giới này! Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với đôi mắt của ngươi!”
“Vậy nàng có bằng lòng ở lại bên cạnh ta hay không?”
“Ta......”
Hạ Lan Phiêu không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng biết sâu trong nội tâm của nàng còn có một người —— một người bị phủ bụi, bị cấm kị, không dám nhắc tới với người khác. Nhưng mà, nàng cũng rõ rang hơn ai khác người kia là anh túc (hoa anh túc, hoa thuốc phiện), là rắn độc, dưới bề ngoài hoa mỹ có chỉ là lo lắng sâu nhất. Người nam nhân này, chiếm cứ tất cả suy nghĩ của nàng, dễ dàng cướp đi tất cả nước mắt của nàng, ở sau lúc nàng tỉ mỉ tránh né lại tìm tới cửa, ôm nàng, lôi kéo tay của nàng không chịu buông ra.
Tiêu Mặc, Tiêu Mặc......
Giống như lúc ta rơi xuống vách núi ngươi lập tức ôm lấy ta, thoạt nhìn là tình thâm ý thiết như vậy, ngay cả ta cũng không phân rõ ngươi là thật lo lắng cho ta hay là có mưu đồ khác.
Nếu như là diễn trò, vậy kỹ thuật diễn của ngươi thật sự là quá tốt, tốt đến mức ngay cả đau thương trong mắt nhìn đều là chân thật như vậy.
Ngươi lừa gạt ta, ngươi thành công.
Ở thời khắc chúng ta rớt xuống, ta theo bản năng ôm thật chặt cổ của ngươi, cũng chỉ có lúc này ta mới dám nhìn thẳng tâm tình của mình như vậy thôi. Hận ý và bàng hoàng đối với ngươi trong lúc vô tình bị quyến luyến ở chỗ sâu nhất trong lòng đánh bại, ta ôm ngươi chặt như vậy, thầm nghĩ cứ như vậy cùng hắn cùng nhau chết đi, hóa thành bụi đất, cũng coi là không tệ.
Nhưng ta vẫn chưa có chết.
Mà ta phải đối mặt với cục diện không muốn đối mặt, phải gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.
Ta sớm đã không phải là tiểu nha đầu ngây thơ đó.
Ta lo lắng an nguy của hắn thật lâu, lại không nghĩ rằng hắn đã không bị thương chút nào trở về triều. Lo lắng nhiều ngày như vậy, đều trở thành một loại giễu cợt, mà ta mơ hồ lại cảm giác được hình như chính mình bị hắn trêu, cũng bị hắn từ bỏ.
Hắn cứ như vậy ném xuống ta rơi vách núi, cứ như vậy từ bỏ.
Lần nữa từ bỏ......
Không phải là ta không tiếp tục kéo tay của hắn nữa, mà là tay của hắn đã sớm buông ra.
Như vậy cũng tốt.
Ta nghĩ, ta cũng nên lần nữa tiếp tục cuộc sống —— bắt đầu cuộc sống cách xa hắn.
Tiêu Nhiên mắt không thấy, cần người chăm sóc, ta cũng rốt cuộc không đành lòng rời đi luôn. Cuộc sống yên tĩnh như vậy, có lẽ chính là ta muốn đi.
Huống chi, cảm giác ta đối với hắn không giống trước kia......
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là Mai Khai Nhị Độ (*)?
(*) Mai Khai Nhị Độ (nguyên văn 梅开二度): bắt nguồn từ vở kịch “Mai Nhị Độ”, ý nói bị sự thành tâm làm cảm động nên kết duyên phu thê (các bạn có thể tìm hiểu thêm trên gg)
Để cho ta vì chính mình sống một lần đi......
“Tiêu Nhiên, ta đồng ý với ngươi.” Hạ Lan Phiêu nhẹ nói: “Nếu ngươi không ngại ta sớm không còn thân trong sạch, ta sẽ nỗ lực yêu ngươi, cũng sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Tiêu Nhiên rốt cuộc là lo lắng thân thể của nàng, che dù cẩn thận đi ra ngoài. Hạ Lan Phiêu vừa thấy hắn đi lại, sợ hắn ngã xuống, vội vàng chạy tới dưới dù của hắn, mà Tiêu Nhiên đang ở trong đất tuyết lẳng lặng cầm dù giấy.
Bông tuyết dịu dàng mà nhẹ nhàng đánh vào trên dù, hai người bọn họ đang đứng ở trong đất tuyết, thời gian giống như vì đôi bích nhân này mà dừng lại. Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Nhiên, ngửi mùi thơm trên người của hắn, trái tim không khỏi nhảy lên. Mà Tiêu Nhiên nói với nàng: “Hạ Lan, sinh nhật vui vẻ.”
Sinh nhật vui vẻ? Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật của ta?
Mệt hắn còn nhớ rõ......
Hạ Lan Phiêu không tự chủ được nhớ tới sinh nhật mười sáu tuổi ở dưới trời hoa ở Giang Đô, lại nhìn tuyết trắng trước mắt, trong lòng nói không ra là cái tư vị gì. Nàng rất muốn cười, nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.
Tiêu Nhiên nắm tay của nàng, lòng bàn tay nhiệt độ theo bàn tay nàng truyền vào nội tâm nàng, mà lòng của Hạ Lan Phiêu lại không nhịn được giật mình. Gương mặt của Tiêu Nhiên từ từ sát lại gần nàng, hương hoa sen trên người có thể ngửi rõ ràng. Hai mắt của Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn đôi môi dịu dàng của hắn, mặt sung huyết đỏ bừng, vội vàng rút tay ra khỏi tay của Tiêu Nhiên, tận lực vui sướng nói: “Sinh nhật ta Vương Gia chỉ đưa chút bông tuyết không mất tiền, cũng quá nhỏ mọn đi.”
“Vậy nàng muốn cái gì?”
“Đương nhiên là những thứ càng đắt càng tốt. Không bằng Vương Gia vì ta mở bảo khố của vương phủ, cho ta đi vào chọn đi.” Hạ Lan Phiêu vô liêm sỉ nói.
“Có thể.” Tiêu Nhiên sảng khoái đồng ý.
Hắn đồng ý có phải quá nhanh hay không......
“Hạ Lan, nếu hắn trở về tìm nàng, nàng sẽ như thế nào?” Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi.
“Không cần nói người nọ được không?”
“Trả lời ta.”
“Ta bây giờ đối với hắn không có nhiều giá trị lợi dụng, hắn sẽ không trở về tìm ta. Nếu thật trở lại tìm ta...... Cũng là có toan tính khác thôi.”
“Chẳng lẽ hắn ở trong lòng nàng chính là không chịu được như thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải như vậy...... Từ nhỏ nhỏ đã sùng bái những quân chủ anh minh kia, nhưng khi một mình lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mới biết quân chủ ‘ anh minh ’ là muốn dùng máu của bao nhiêu người tạo thành. Tiêu Mặc là một hoàng đế tốt, nhưng không phải là một phu quân tốt. Toàn bộ thiên hạ quá nặng nề, ta muốn không nổi. Ta sẽ không quên Liên phi, Thục phi trước khi chết nói đều là ‘ chỉ hận thân là hoàng gia phụ ’, ta thế nào cũng không thể dẫm vào vết xe đổ của bọn họ.”
“Như vậy à......” Tiêu Nhiên cười nhạt, sau đó nói: “Nàng đã cùng hắn không còn có thể, làm An Vương phi được không?”
“Ngươi...... Ngươi nói cái gì?”
Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ lại mông lung ở dưới ánh trăng của Tiêu Nhiên, chỉ cảm thấy hô hấp đều ngừng trệ rồi. Nàng không thể tin vào tai của mình, mặt “Ông” một cái lập tức liền đỏ, cổ họng cũng giống như bị cái gì chặn lại, lời gì cũng nói không được.
Tiêu Nhiên một tay che dù, một tay ôm nàng vào trong ngực, che nàng ở bên trong áo choàng màu bạc làm từ lông hồ ly. Mặt của Hạ Lan Phiêu dán lên lồng ngực của Tiêu Nhiên, nghe tiếng tim đập của hắn, cảm thụ hơi thở của hắn, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Nụ hôn êm ái, lạnh như băng của Tiêu Nhiên rơi vào cái trán của nàng, mà giọng nói của hắn dịu dàng trước nay chưa có: “Hạ Lan, nàng nguyện ý làm thê tử của ta sao?”
“Cái đó......”
“Hạ Lan, ta biết rõ hiện giờ ta không còn được như xưa, chỉ là một Vương Gia không quyền không thế đóng ở biên quan mà thôi. Đôi mắt của ta còn không nhìn thấy, cuộc sống cũng cần người chăm sóc, thật sự không phải một phu quân tốt để chọn...... Là ta vọng tưởng rồi. Xin quên lời ta nỡ nói vừa rồi.”
“Không phải như thế!” Hạ Lan Phiêu vội vàng nói: “Ngươi là Vương Gia tốt nhất, là nam tử thiện tâm nhất, dịu dàng nhất trên thế giới này! Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với đôi mắt của ngươi!”
“Vậy nàng có bằng lòng ở lại bên cạnh ta hay không?”
“Ta......”
Hạ Lan Phiêu không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng biết sâu trong nội tâm của nàng còn có một người —— một người bị phủ bụi, bị cấm kị, không dám nhắc tới với người khác. Nhưng mà, nàng cũng rõ rang hơn ai khác người kia là anh túc (hoa anh túc, hoa thuốc phiện), là rắn độc, dưới bề ngoài hoa mỹ có chỉ là lo lắng sâu nhất. Người nam nhân này, chiếm cứ tất cả suy nghĩ của nàng, dễ dàng cướp đi tất cả nước mắt của nàng, ở sau lúc nàng tỉ mỉ tránh né lại tìm tới cửa, ôm nàng, lôi kéo tay của nàng không chịu buông ra.
Tiêu Mặc, Tiêu Mặc......
Giống như lúc ta rơi xuống vách núi ngươi lập tức ôm lấy ta, thoạt nhìn là tình thâm ý thiết như vậy, ngay cả ta cũng không phân rõ ngươi là thật lo lắng cho ta hay là có mưu đồ khác.
Nếu như là diễn trò, vậy kỹ thuật diễn của ngươi thật sự là quá tốt, tốt đến mức ngay cả đau thương trong mắt nhìn đều là chân thật như vậy.
Ngươi lừa gạt ta, ngươi thành công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở thời khắc chúng ta rớt xuống, ta theo bản năng ôm thật chặt cổ của ngươi, cũng chỉ có lúc này ta mới dám nhìn thẳng tâm tình của mình như vậy thôi. Hận ý và bàng hoàng đối với ngươi trong lúc vô tình bị quyến luyến ở chỗ sâu nhất trong lòng đánh bại, ta ôm ngươi chặt như vậy, thầm nghĩ cứ như vậy cùng hắn cùng nhau chết đi, hóa thành bụi đất, cũng coi là không tệ.
Nhưng ta vẫn chưa có chết.
Mà ta phải đối mặt với cục diện không muốn đối mặt, phải gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.
Ta sớm đã không phải là tiểu nha đầu ngây thơ đó.
Ta lo lắng an nguy của hắn thật lâu, lại không nghĩ rằng hắn đã không bị thương chút nào trở về triều. Lo lắng nhiều ngày như vậy, đều trở thành một loại giễu cợt, mà ta mơ hồ lại cảm giác được hình như chính mình bị hắn trêu, cũng bị hắn từ bỏ.
Hắn cứ như vậy ném xuống ta rơi vách núi, cứ như vậy từ bỏ.
Lần nữa từ bỏ......
Không phải là ta không tiếp tục kéo tay của hắn nữa, mà là tay của hắn đã sớm buông ra.
Như vậy cũng tốt.
Ta nghĩ, ta cũng nên lần nữa tiếp tục cuộc sống —— bắt đầu cuộc sống cách xa hắn.
Tiêu Nhiên mắt không thấy, cần người chăm sóc, ta cũng rốt cuộc không đành lòng rời đi luôn. Cuộc sống yên tĩnh như vậy, có lẽ chính là ta muốn đi.
Huống chi, cảm giác ta đối với hắn không giống trước kia......
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là Mai Khai Nhị Độ (*)?
(*) Mai Khai Nhị Độ (nguyên văn 梅开二度): bắt nguồn từ vở kịch “Mai Nhị Độ”, ý nói bị sự thành tâm làm cảm động nên kết duyên phu thê (các bạn có thể tìm hiểu thêm trên gg)
Để cho ta vì chính mình sống một lần đi......
“Tiêu Nhiên, ta đồng ý với ngươi.” Hạ Lan Phiêu nhẹ nói: “Nếu ngươi không ngại ta sớm không còn thân trong sạch, ta sẽ nỗ lực yêu ngươi, cũng sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro