Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 364

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Edit: kaylee

Lần nữa gặp Tiêu Nhiên, tâm tình của Hạ Lan Phiêu cũng là vô cùng phức tạp.

Nàng biết tâm ý Tiêu Nhiên đối với nàng, mặc dù nàng biết theo sự lựa chọn của lý trí, Tiêu Nhiên sẽ là người lựa chọn tốt nhất để nàng dựa vào suốt đời, nhưng từ đầu chí cuối nàng chỉ coi hắn là là đại ca, chỉ có hữu tình (tình bạn), không liên quan đến ái tình (tình yêu). Nếu nói Tiêu Nhiên là một vũng nước tinh khiết nhất, như vậy Tiêu Mặc chính là ngọn lửa lạnh như băng, có thể đốt mỗi một tấc da thịt của nàng.

Tiêu Nhiên, thật xin lỗi. . . . . . Biết rõ nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng ta vẫn là rất muốn quý trọng tình hữu nghị với ngươi. . . . . .

"Có thể nữa gặp mặt thật là thật vui mừng." Hạ Lan Phiêu miễn cưỡng mình lộ ra mỉm cười, cười chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Ta đây có chút lá trà thượng hạng, có muốn nếm thử một chút hay không?"

"Vi thần không dám."

"Ngươi. . . . . ."

"Mặc dù Hoàng Thượng không sắc phong Hạ Lan cô nương, nhưng sớm muộn gì ngươi ta cũng là quân thần, nên có lễ số không thể bỏ."

"Tiêu Nhiên, ngươi nói như vậy ta sẽ rất khổ sở." Hạ Lan Phiêu rốt cuộc nói.

. . . . . .

"Thật xin lỗi." Tiêu Nhiên trầm mặc, sau đó cười nói: "Rõ ràng là nghe được tiếng tỳ bà muốn đến xem kết quả một chút, rồi lại nói chút lời nói làm nàng không vui, thật là thật xin lỗi."

"Đã đến rồi, vậy ngồi xuống đi thôi. Ta đây không có người nói chuyện, thật là không có ý tứ."

"Được."

Có lẽ là bị ưu thương trong mắt Hạ Lan Phiêu làm rung động, Tiêu Nhiên rốt cuộc gật đầu đồng ý. Hạ Lan Phiêu kềm chế mừng như điên trong lòng, hấp ta hấp tấp châm trà cho Tiêu Nhiên, muốn khoe khoang công phu pha trà của mình một chút, lại phát hiện Ngọc Cầm đã giành trước một bước, khí định thần nhàn đưa bích trà đến trước mặt Tiêu Nhiên. Tay của nàng khẽ run, nhất định là không có từ trong cãi vả lúc nãy trở lại bình thường, còn đang trong tức giận.

Nàng có thể tức hơi quá hay không, hạ độc Tiêu Nhiên?

Cũng sẽ không thôi.

Lại nói, nàng ấy chán ghét ta như vậy cũng không có bị nàng ấy độc chết, dù nàng ấy độc ác thế nào cũng sẽ không ra tay đối với một soái ca tuổi trẻ như hoa.

Ha ha, ha ha. . . . . .

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Lan Phiêu cau mày nhìn khuôn mặt đẹp của nữ tử có ý đồ quyến rũ tướng công hiện tại của mình lại có ý đồ quyến rũ thúc thúc của tướng công mình này, chỉ cảm thấy càng nhìn càng không vừa mắt. Tiêu Nhiên thì lại nhận trà lấy, gật đầu mỉm cười với Ngọc Cầm, sắc mặt của Ngọc Cầm càng thêm trắng bệch. Hạ Lan Phiêu có chút không vui cười nói với Ngọc Cầm: "Đi xuống đi, ta cùng với Vương Gia đơn độc hàn huyên một chút. Ngươi ở bên ngoài đợi, có chuyện ta sẽ gọi ngươi."

"Vâng."

Ngọc Cầm lui ra, cả căn phòng chỉ còn lại hai người Hạ Lan Phiêu và Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên có chút đùa giỡn nhìn bóng lưng đi xa của Ngọc Cầm, thổi nhẹ nước trà trong miệng, cười nói với Hạ Lan Phiêu: "Quả nhiên là trà ngon."

"Ngươi thích là tốt rồi."

"Ha ha. . . . . ."

Tiêu Nhiên cười ôn hòa, tiếp tục uống nước trà, còn Hạ Lan Phiêu thì ngơ ngác nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì cho phải.

Tiếp tục trầm mặc, không khí trở nên có chút gượng gạo, cũng không phải hòa hoãn hơn lúc nàng giằng co với Ngọc Cầm bao nhiêu. Hạ Lan Phiêu không chịu nổi không khí này, cắn răng một cái ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Nhiên nói: "Ngươi. . . . . ."

"Nàng. . . . . ."

Tiêu Nhiên lại có thể cùng lúc mở miệng với nàng.

"Muốn nói gì?" Tiêu Nhiên cười: "Nàng nói trước đi."

"Tiêu Nhiên, đã lâu không gặp." Hạ Lan Phiêu cười nhìn hắn: "Có thể nhìn thấy ngươi lần nữa ta thật sự vô cùng vui mừng."

"Ta cũng thế."

"Tiêu Mặc hắn. . . . . . Để cho ngươi rời đi kinh đô, đi An Thành lạnh khủng khiếp như vậy đóng ở biên quan là hắn quá mức tùy hứng. Ta thay hắn nhận lỗi với ngươi."

"Không cần." Tiêu Nhiên dừng lại, sau đó bình thản nói: "Đóng ở An Thành là chuyện không phải Tướng quân bình thường có thể đi, Hoàng Thượng phái ta cũng là tin tưởng ta. Hơn nữa, An Thành dân phong thuần phác, rất thích hợp ở."

Thay mặt A Mặc nhận lỗi với ta à. . . . . .

Nàng quả nhiên coi mình và A Mặc là một nhà, mà ta, chỉ là một. . . . . . Người ngoài nàng cần trấn an mà thôi.

Người ngoài mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhiều năm không gặp, nàng đẹp hơn trước kia rất nhiều, cũng trầm ổn, an tĩnh hơn rất nhiều.

Nàng xinh đẹp đến mức gần như ta không cách nào liên hệ nàng với tiểu nha đầu ngượng ngùng, bình thường lại thích khóc kia.

Có đoạn thời gian A Mặc xuất cung rất thường xuyên, cho đòi ta tới kinh xử lý chính sự, mà ta thật là không hiểu thứ gì có thể làm cho hắn si mê như vậy, lại có thể quên mất chức trách của mình.

Sau đó ta biết rõ hắn là vì một nữ nhân.

Nữ nhân? Thật thú vị.

Không ngờ sau khi "Nàng" rời đi, A Mặc còn có thể cảm thấy hứng thú với những nữ nhân khác. Hay là nói. . . . . . Nàng kia sẽ là "Nàng"?

Hay là đây chỉ là một âm mưu mà thôi?

Lúc ta biết A Mặc vì một nữ nhân bị thương, vì một nữ nhân lưu lại ở An Thành lâu như vậy, rốt cuộc ta cũng không ngồi yên. Thám tử báo cáo nói với ta khuôn mặt, khí độ của nữ nhân không phải là bóng dáng ta vẫn truy tìm kia, mà ta ngây ngốc ngồi đó, trong lòng cũng nói không rõ ràng là cái tư vị gì.

Hạ Lan, tại sao vẫn không có tin tức của nàng? Chẳng lẽ nàng thật vùi thân biển rộng?

Rốt cuộc nữ nhân khiến A Mặc "Si mê" như thế có quan hệ gì với ngươi?

Sau đó, ta biết rõ ánh mắt của A Mặc không nhìn thấy, mà tất cả điều này cũng là vì cứu nữ nhân kia. Ta không biết là dạng nữ nhân gì có thể làm cho chất nhi lạnh lùng chí cực kia của ta lại có thể làm ra hành động không lý trí như vậy, mà lần cuối cùng hắn mất khống chế là vào năm năm trước rồi. . . . . .

Chẳng lẽ thật sẽ là "Nàng"?

Lý trí nói cho ta biết, đây rất có thể là âm mưu của phe địch. Một tay tóm lấy nhược điểm duy nhất của A Mặc, làm cho hắn phân tâm trong thế cục khẩn trương này, mà ta không thể cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.

Nếu A Mặc xuống tay không được, như vậy thì để ta ra tay là được.

Chỉ cần nàng không phải "Nàng" . . . . . .

Nhưng mà, trời cao thế mà lại khiến "Nàng" xuất hiện ở trước mặt của ta một lần nữa.

"Nàng" không chết, thật tốt.

Tiêu Nhiên nghĩ tới, bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu, sát khí nhàn nhạt trên người đã từ từ tiêu tán, nụ cười cũng càng thêm nhu hòa. Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Nhiên, mặt không tự chủ đỏ lên, mà Tiêu Nhiên rốt cuộc nói: "Hoan nghênh trở lại, Hạ Lan."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0