Chương 367
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Thân hình của Hạ Lan Phiêu lung lay một cái...
Tiêu Mặc tay mắt lanh lẹ nắm ở hông của Hạ Lan Phiêu, ngăn cản thân thể của Hạ Lan Phiêu trượt xuống. Tay của Hạ Lan Phiêu nắm chặt áo của Tiêu Mặc, móng tay xuyên thấu qua áo của Tiêu Mặc, lưu lại dấu vết ở trên da của hắn hơi đau nhói. Sắc mặt của nàng trắng bệch, lắc đầu không thể tin, trên mặt mang mỉm cười, nhưng trong mắt đã tràn đầy nước mắt.
"Tiêu Mặc, chàng đây là đang nói đùa với ta sao. Chàng đùa giỡn, đúng không?"
......
"Hạ Lan, ta rất xin lỗi." Tiêu Mặc ôm thật chặt nàng: "Đồng ý ta, nhất định phải bình tĩnh."
"Ta rất bình tĩnh, ta rất bình tĩnh! Mộ Dung tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy! Nhất định là tin tức sai lầm!"
"Đúng, rất có thể là tin tức sai lầm —— nhưng theo tin tức ta có được, Tề vương suất binh chinh phạt Đông Câu quốc, ở Lạc Thủy triển khai một cuộc ác chiến. Tề vương là mất tích ở trong trận chiến này. Sau đó, có người ở trong sông phát hiện quần áo và...... Phần còn lại của chân tay đã bị cụt của Tề vương."
"...... Ý của ngươi là, là Lãnh Phi Tuyệt làm?" Hạ Lan Phiêu sắc bén nhìn Tiêu Mặc, lạnh lùng hỏi: "Hắn bắt cóc Thác nhi vẫn không ngừng lại, lại còn hại chết Mộ Dung?"
"Hạ Lan, bình tĩnh."
"Chàng bảo ta bình tĩnh thế nào! Chuyện này xác thực chưa?"
"Mặc dù chưa xác thực, lại đoán chừng nắm chắc hơn phân nửa."
"Vậy còn có một gần nửa! Còn có một gần nửa có thể nói rõ Mộ Dung không có chết!"
"Hạ Lan, không nên kích động."
"Mộ Dung sẽ không chết......" Hạ Lan Phiêu nắm chặt cánh tay của Tiêu Mặc, nước mắt rốt cuộc chảy xuống: "Nàng sẽ không chết......"
"Hạ Lan, nàng hãy nghe ta nói. Tề vương...... Tung tích không rõ, Thái Tử Tề quốc cũng không biết tung tích, hiện tại Tề quốc do Quốc Sư tạm thời chủ trì triều chính —— nhưng dù sao Quốc Sư chủ chính không phải là chính thống. Cục diện chính trị của Tề quốc vốn là rất lung tung, Tề vương ‘mất tích’ đã đưa tới sóng to gió lớn ở trong triều. Đã rất nhiều lần Vương Gia rối rít mang binh vào kinh, ý đồ mưu phản, Tề quốc đã là loạn trong giặc ngoài."
"Phải..... Lúc Mộ Dung vẫn còn ở đó...... Mộ Dung không mất tích, loạn trong giặc ngoài của Tề quốc đã rất nghiêm trọng, chỉ có hai người nàng và Hạc Minh ngồi ở trên vị trí kia mới có thể kìm một chút gợn sóng. Mặc dù bọn họ rất ít nói với ta chuyện triều chính, nhưng ta có thể cảm thấy bọn họ như đi trên băng mỏng."
"Không sai. Nhưng mà hiện tại, thăng bằng bị đánh vỡ."
"Cái gì?"
"Lãnh Phi Tuyệt là một nam nhân lý trí, tỉnh táo, nhưng lúc người lý trí đánh mất lý trí, nghênh đón sẽ chỉ là điên cuồng người thường không cách nào tưởng tượng được. Hắn bị điên rồi."
"Hắn...... Thế nào?"
"Xuất hết binh lực một nước, trong một đêm chiếm lĩnh ba tòa thành trì của Tề quốc." Tiêu Mặc dừng lại, sau đó chậm rãi nói: "Hoặc nói là tru diệt thì thích hợp hơn."
"Tru diệt......"
"Nếu chỉ là một loại tiến công, chiếm cứ, tài bảo trong thành đương nhiên là về tất cả tướng lãnh suất binh vào thành, nếu không bị phản kháng khổng lồ, tàn sát hàng loạt dân trong thành đúng là không cần. Huống chi, liên tiếp ba thành trì, trừ phụ nữ và trẻ con ra, tất cả nam tử đều bị giết không còn một mống......"
"Tổng cộng chết bao nhiêu người?"
"Tất cả nam tử của ba thành trì, nàng nói có bao nhiêu?" Tiêu Mặc cười lạnh: "Hắn lại có thể không có lưu lại đầy đủ binh lực ở Đông Câu quốc, dùng toàn bộ binh lực để công thành...... Nếu không phải có lòng tin lớn lao đối với thực lực của mình, thì hắn làm như vậy, chỉ có thể là kẻ điên. Hơn nữa ta nhìn ra, mục đích của Lãnh Phi Tuyệt cũng không phải công thành, mà chỉ là đơn thuần vì chém giết. Thật là một nam nhân nguy hiểm."
"Hắn thật là một ác ma...... Mà ta gặp hắn mấy lần, hắn không giống như là người không có lý trí như vậy! Rốt cuộc là cái gì làm cho hắn điên cuồng như thế! Chẳng lẽ là......"
Chẳng lẽ là bởi vì Mộ Dung? Chẳng lẽ hắn đã giết Mộ Dung sau đó rốt cuộc hối hận, kéo theo nhiều con dân Tề quốc chon cùng Mộ Dung hơn?
Nhưng mà nên chôn theo nhất, là hung thủ giết người hắn kia!
Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hạ Lan Phiêu nhớ tới quá trình mình và Hoa Mộ Dung, nhớ tới mỉm cười lạnh nhạt của Hoa Mộ Dung, tròng mắt tịch mịch, thân thể rõ ràng nhỏ yếu lại chỉ có thể bức bách mình mạnh mẽ, chỉ cảm thấy tâm giống như bị xé rách ra, đau đớn. Nàng nằm ở trước ngực Tiêu Mặc, khóc thút thít, cho đến khi mắt sưng đỏ, nước mắt khô khốc. Tiêu Mặc lẳng lặng mặc cho nàng phát tiết, chỉ là lặng yên không tiếng động vuốt tóc của nàng, sắc mặt âm u, không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
Hạ Lan Phiêu khóc mệt, rốt cuộc nằm ở trong ngực của Tiêu Mặc ngủ thật say, đợi sau khi nàng tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi. Tiêu Mặc không có ở bên người nàng, hẳn là đi xử lý quốc sự rồi, mà Tiểu Hôi vẫn là không biết sầu bi nhảy tới nhảy lui ở trong nhà.
Hạ Lan Phiêu gọi thị nữ, dùng nước lạnh rửa mặt cho mình, tay bị đông cứng phát run, nhưng tinh thần cũng theo đó mà rung lên. Nàng nhìn mình mắt sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch trong gương, cười nhạt nói: "Nếu bị Mộ Dung nhìn thấy ta như vậy, nhất định sẽ cười nhạo ta, a...... Tiểu Hôi, không phải ta rất vô dụng chứ? Bọn họ ở trong nước sôi lửa bỏng, mà ta lại núp ở trong khuỷu tay của Tiêu Mặc...... Ta thật sự là quá vô dụng."
Tiểu Hôi ngoẹo đầu nhìn Hạ Lan Phiêu, đôi mắt nhỏ vụt sáng, không nói gì.
"Ai...... Hỏi ngươi ngươi cũng không biết. Tiểu Hôi, ngươi càng ngày càng mập, phải giảm cân." Hạ Lan Phiêu vuốt bụng của Tiểu Hôi, cảm khái lắc đầu: "Đi thôi, đi cùng với ta trở về Tề quốc thôi. Hạc Minh gặp lại ngươi sẽ vui mừng...... Cho tới nay, đều là bọn họ giúp ta, ta cũng nên làm chút gì vì bọn họ mới phải. Cũng đến thời khắc ta bảo vệ người quan trọng đối với ta. Mặc dù có lỗi với Tiêu Mặc, nhưng bây giờ Tề quốc càng cần ta hơn. Tiểu Hôi, Tiêu Mặc nhất định hiểu ta, sẽ không trách cứ ta có đúng hay không?"
Mới là lạ! Tiểu Hôi yên lặng thầm nghĩ.
Hạ Lan Phiêu quyết định chủ ý trở về Tề quốc, nói làm thì lập tức làm. Nàng để lại một phong thư lời nói khẩn thiết cho Tiêu Mặc, vừa biểu lộ rõ quyết tâm trở về Tề quốc của mình, vừa biểu lộ rõ sự tin tưởng đối với sự độ lượng của Tiêu Mặc của mình, còn mặc sức tưởng tượng tương lai một chút, tóm lại một số từ gần như là ca ngợi Tiêu Mặc. Nàng nghĩ một lát, đặt thư ở dưới bàn trang điểm, sau đó cầm ngọc bội Tiêu Mặc đưa cho nàng thuận lợi xuất cung. Ngồi ở trên xe ngựa, nàng không ngừng quay đầu lại nhìn hoàng cung Đại Chu, mỉm cười nói: "Tiêu Mặc sẽ không tức giận đâu...... Hắn nhất định hiểu ta đấy, ừ, nhất định sẽ không tức giận. Ha ha......"
Mặc dù lời này ngay cả chính nàng cũng không tin.
Tiêu Mặc tay mắt lanh lẹ nắm ở hông của Hạ Lan Phiêu, ngăn cản thân thể của Hạ Lan Phiêu trượt xuống. Tay của Hạ Lan Phiêu nắm chặt áo của Tiêu Mặc, móng tay xuyên thấu qua áo của Tiêu Mặc, lưu lại dấu vết ở trên da của hắn hơi đau nhói. Sắc mặt của nàng trắng bệch, lắc đầu không thể tin, trên mặt mang mỉm cười, nhưng trong mắt đã tràn đầy nước mắt.
"Tiêu Mặc, chàng đây là đang nói đùa với ta sao. Chàng đùa giỡn, đúng không?"
......
"Hạ Lan, ta rất xin lỗi." Tiêu Mặc ôm thật chặt nàng: "Đồng ý ta, nhất định phải bình tĩnh."
"Ta rất bình tĩnh, ta rất bình tĩnh! Mộ Dung tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy! Nhất định là tin tức sai lầm!"
"Đúng, rất có thể là tin tức sai lầm —— nhưng theo tin tức ta có được, Tề vương suất binh chinh phạt Đông Câu quốc, ở Lạc Thủy triển khai một cuộc ác chiến. Tề vương là mất tích ở trong trận chiến này. Sau đó, có người ở trong sông phát hiện quần áo và...... Phần còn lại của chân tay đã bị cụt của Tề vương."
"...... Ý của ngươi là, là Lãnh Phi Tuyệt làm?" Hạ Lan Phiêu sắc bén nhìn Tiêu Mặc, lạnh lùng hỏi: "Hắn bắt cóc Thác nhi vẫn không ngừng lại, lại còn hại chết Mộ Dung?"
"Hạ Lan, bình tĩnh."
"Chàng bảo ta bình tĩnh thế nào! Chuyện này xác thực chưa?"
"Mặc dù chưa xác thực, lại đoán chừng nắm chắc hơn phân nửa."
"Vậy còn có một gần nửa! Còn có một gần nửa có thể nói rõ Mộ Dung không có chết!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hạ Lan, không nên kích động."
"Mộ Dung sẽ không chết......" Hạ Lan Phiêu nắm chặt cánh tay của Tiêu Mặc, nước mắt rốt cuộc chảy xuống: "Nàng sẽ không chết......"
"Hạ Lan, nàng hãy nghe ta nói. Tề vương...... Tung tích không rõ, Thái Tử Tề quốc cũng không biết tung tích, hiện tại Tề quốc do Quốc Sư tạm thời chủ trì triều chính —— nhưng dù sao Quốc Sư chủ chính không phải là chính thống. Cục diện chính trị của Tề quốc vốn là rất lung tung, Tề vương ‘mất tích’ đã đưa tới sóng to gió lớn ở trong triều. Đã rất nhiều lần Vương Gia rối rít mang binh vào kinh, ý đồ mưu phản, Tề quốc đã là loạn trong giặc ngoài."
"Phải..... Lúc Mộ Dung vẫn còn ở đó...... Mộ Dung không mất tích, loạn trong giặc ngoài của Tề quốc đã rất nghiêm trọng, chỉ có hai người nàng và Hạc Minh ngồi ở trên vị trí kia mới có thể kìm một chút gợn sóng. Mặc dù bọn họ rất ít nói với ta chuyện triều chính, nhưng ta có thể cảm thấy bọn họ như đi trên băng mỏng."
"Không sai. Nhưng mà hiện tại, thăng bằng bị đánh vỡ."
"Cái gì?"
"Lãnh Phi Tuyệt là một nam nhân lý trí, tỉnh táo, nhưng lúc người lý trí đánh mất lý trí, nghênh đón sẽ chỉ là điên cuồng người thường không cách nào tưởng tượng được. Hắn bị điên rồi."
"Hắn...... Thế nào?"
"Xuất hết binh lực một nước, trong một đêm chiếm lĩnh ba tòa thành trì của Tề quốc." Tiêu Mặc dừng lại, sau đó chậm rãi nói: "Hoặc nói là tru diệt thì thích hợp hơn."
"Tru diệt......"
"Nếu chỉ là một loại tiến công, chiếm cứ, tài bảo trong thành đương nhiên là về tất cả tướng lãnh suất binh vào thành, nếu không bị phản kháng khổng lồ, tàn sát hàng loạt dân trong thành đúng là không cần. Huống chi, liên tiếp ba thành trì, trừ phụ nữ và trẻ con ra, tất cả nam tử đều bị giết không còn một mống......"
"Tổng cộng chết bao nhiêu người?"
"Tất cả nam tử của ba thành trì, nàng nói có bao nhiêu?" Tiêu Mặc cười lạnh: "Hắn lại có thể không có lưu lại đầy đủ binh lực ở Đông Câu quốc, dùng toàn bộ binh lực để công thành...... Nếu không phải có lòng tin lớn lao đối với thực lực của mình, thì hắn làm như vậy, chỉ có thể là kẻ điên. Hơn nữa ta nhìn ra, mục đích của Lãnh Phi Tuyệt cũng không phải công thành, mà chỉ là đơn thuần vì chém giết. Thật là một nam nhân nguy hiểm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hắn thật là một ác ma...... Mà ta gặp hắn mấy lần, hắn không giống như là người không có lý trí như vậy! Rốt cuộc là cái gì làm cho hắn điên cuồng như thế! Chẳng lẽ là......"
Chẳng lẽ là bởi vì Mộ Dung? Chẳng lẽ hắn đã giết Mộ Dung sau đó rốt cuộc hối hận, kéo theo nhiều con dân Tề quốc chon cùng Mộ Dung hơn?
Nhưng mà nên chôn theo nhất, là hung thủ giết người hắn kia!
Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Hạ Lan Phiêu nhớ tới quá trình mình và Hoa Mộ Dung, nhớ tới mỉm cười lạnh nhạt của Hoa Mộ Dung, tròng mắt tịch mịch, thân thể rõ ràng nhỏ yếu lại chỉ có thể bức bách mình mạnh mẽ, chỉ cảm thấy tâm giống như bị xé rách ra, đau đớn. Nàng nằm ở trước ngực Tiêu Mặc, khóc thút thít, cho đến khi mắt sưng đỏ, nước mắt khô khốc. Tiêu Mặc lẳng lặng mặc cho nàng phát tiết, chỉ là lặng yên không tiếng động vuốt tóc của nàng, sắc mặt âm u, không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
Hạ Lan Phiêu khóc mệt, rốt cuộc nằm ở trong ngực của Tiêu Mặc ngủ thật say, đợi sau khi nàng tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi. Tiêu Mặc không có ở bên người nàng, hẳn là đi xử lý quốc sự rồi, mà Tiểu Hôi vẫn là không biết sầu bi nhảy tới nhảy lui ở trong nhà.
Hạ Lan Phiêu gọi thị nữ, dùng nước lạnh rửa mặt cho mình, tay bị đông cứng phát run, nhưng tinh thần cũng theo đó mà rung lên. Nàng nhìn mình mắt sưng đỏ, sắc mặt trắng bệch trong gương, cười nhạt nói: "Nếu bị Mộ Dung nhìn thấy ta như vậy, nhất định sẽ cười nhạo ta, a...... Tiểu Hôi, không phải ta rất vô dụng chứ? Bọn họ ở trong nước sôi lửa bỏng, mà ta lại núp ở trong khuỷu tay của Tiêu Mặc...... Ta thật sự là quá vô dụng."
Tiểu Hôi ngoẹo đầu nhìn Hạ Lan Phiêu, đôi mắt nhỏ vụt sáng, không nói gì.
"Ai...... Hỏi ngươi ngươi cũng không biết. Tiểu Hôi, ngươi càng ngày càng mập, phải giảm cân." Hạ Lan Phiêu vuốt bụng của Tiểu Hôi, cảm khái lắc đầu: "Đi thôi, đi cùng với ta trở về Tề quốc thôi. Hạc Minh gặp lại ngươi sẽ vui mừng...... Cho tới nay, đều là bọn họ giúp ta, ta cũng nên làm chút gì vì bọn họ mới phải. Cũng đến thời khắc ta bảo vệ người quan trọng đối với ta. Mặc dù có lỗi với Tiêu Mặc, nhưng bây giờ Tề quốc càng cần ta hơn. Tiểu Hôi, Tiêu Mặc nhất định hiểu ta, sẽ không trách cứ ta có đúng hay không?"
Mới là lạ! Tiểu Hôi yên lặng thầm nghĩ.
Hạ Lan Phiêu quyết định chủ ý trở về Tề quốc, nói làm thì lập tức làm. Nàng để lại một phong thư lời nói khẩn thiết cho Tiêu Mặc, vừa biểu lộ rõ quyết tâm trở về Tề quốc của mình, vừa biểu lộ rõ sự tin tưởng đối với sự độ lượng của Tiêu Mặc của mình, còn mặc sức tưởng tượng tương lai một chút, tóm lại một số từ gần như là ca ngợi Tiêu Mặc. Nàng nghĩ một lát, đặt thư ở dưới bàn trang điểm, sau đó cầm ngọc bội Tiêu Mặc đưa cho nàng thuận lợi xuất cung. Ngồi ở trên xe ngựa, nàng không ngừng quay đầu lại nhìn hoàng cung Đại Chu, mỉm cười nói: "Tiêu Mặc sẽ không tức giận đâu...... Hắn nhất định hiểu ta đấy, ừ, nhất định sẽ không tức giận. Ha ha......"
Mặc dù lời này ngay cả chính nàng cũng không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro