Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 373

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Tất cả mọi người bắt đầu kêu lên... Mặt của bọn họ bởi vì kích động và hưng phấn mà sung huyết đỏ bừng, nhưng cả người tràn đầy đấu chí không cách nào ức chế, khiến cho Hạc Minh cũng hơi ngây ngẩn. Hạc Minh nhàn nhạt liếc Hạ Lan Phiêu một cái, cười như không cười nói: "Tiểu Hạ Lan, đây là mỹ nhân kế của nàng sao?"

......

"Có thể nói là như vậy." Hạ Lan Phiêu mỉm cười: "Ta chỉ là dùng hết sức của mình động viên các tướng sĩ, nói cho bọn hắn biết đánh thắng trận, sống sót mới có thể có mỹ nữ ôm vào ngực, mà nếu thất bại chúng ta đều là nô lệ mất nước, tất cả mỹ nữ cũng đều thuộc về địch quốc mà thôi."

"Đạo lý rất thô tục ~~ nhưng mà rất có tác dụng ~~"

"Cám ơn Hạc Minh đại nhân khích lệ."

"Nếu nàng đã đến đưa tiễn, chẳng lẽ không đưa cho ta chút quà tặng chia tay sao?"

"Ngươi muốn cái gì?"

"Ha ha......"

Hạc Minh hơi cười cười, tóc dài đen nhánh tung bay ở trong gió. Hôm nay hắn mặc khôi giáp màu hổ phách cho dù ở trong đêm tối vẫn là tản ra ánh sáng nhàn nhạt, khoác áo choàng màu đỏ chót, ngang hông đeo bảo kiếm màu bạc trắng, bỏ đi hơi thở có chút âm nhu yêu nghiệt thường ngày, có chỉ là dũng mãnh có lực tràn đầy khí khái nam tử.

Hạc Minh dung mạo tuyệt mỹ, thân hình cao lớn, mặc vào quân trang hẳn là thích hợp như thế, giống như hắn trời sinh chính là một quân nhân. Hạ Lan Phiêu cũng là lần đầu tiên thấy một mặt nghiêm túc lại có khí khái nam nhi như vậy của Hạc Minh, mặt không tự chủ đỏ lên, nhưng trong lòng rốt cuộc bởi vì quên chuẩn bị quà tặng cho Hạc Minh mà hoảng loạn.

"Tiểu Hạ Lan, có phải nàng không có chuẩn bị quà tặng đưa tiễn cho ta hay không?"

"Ha ha, ha ha......"

"Vậy ta tùy ý chọn là được..." Hạc Minh nói xong, rút ra một cây trâm ngọc bích từ trên đầu của Hạ Lan Phiêu: "Ta muốn cái này."

......

Hạc Minh, ngươi có thể không cần làm hành động mập mờ như vậy ở trước công chúng hay không! Chẳng lẽ ngươi không biết ý nghĩa của cây trâm sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta a a a a a a!

"Tiểu Hạ Lan, đa tạ. Có muốn hôn tạm biệt hay không ~~"

"Cút!"

Hạc Minh đại nhân vĩ đại vạm vỡ trước sau như một, một chút cũng không cố kỵ ánh mắt hơi khác thường của người chung quanh, vẫn đùa giỡn Hạ Lan Phiêu trước sau như một. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy mặt đỏ sắp nhỏ ra máu, mà trong lòng nàng rốt cuộc vì Hạc Minh không có thật sự tức giận nàng mà khẽ thở ra một hơi. Nàng nhìn Hạc Minh, nói nghiêm túc: "Hạc Minh, nhất định phải trở lại."

"Ừ ~~~ nàng yên tâm, ta nhất định mặc kệ hiềm khích lúc trước hợp tác với quân đội Đại Chu, sẽ không bắt nạt An vương gia đáng yêu ~~"

"Tiêu Nhiên là một người tốt, ngươi không thể bắt nạt hắn." Hạ Lan Phiêu than nhỏ: "Đồng ý ta, các ngươi cũng không thể có chuyện."

"Ta đồng ý ngươi." Hạc Minh rốt cuộc nói.

"Bảo trọng."

"Nàng cũng vậy ~~~ nếu nàng bị những phiên vương kia bức vua thoái vị, thì tìm phu quân của nàng đến giúp đỡ đi, ta nhưng là không rãnh cứu nàng."

"Ha ha......"

Cuối cùng Hạc Minh cũng đã rời đi.

Hạ Lan Phiêu đứng ở trên thành tường cao, nhìn chăm chú vào bóng lưng đi xa của bọn họ, nước mắt không kiềm hãm được chảy ra. Thiếp thân thị nữ ở bên cạnh đưa khăn cho nàng, mà nàng chỉ hơi hơi cười một tiếng: "Ta không thể khóc...... Bắt đầu từ bây giờ, ta muốn một người chiến đấu, ta không thể khóc."

"Vương Hậu......"

——— ta là tuyến phân cách hoa hoa lệ lệ ———

Binh lính tinh nhuệ của Đại Tề và binh sĩ của Đại Chu hội hợp ở biên cảnh U Châu Tề quốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


U Châu là đầu mối giao thông then chốt của Tề quốc, kinh tế phồn vinh, cũng là nơi Đông Câu quốc phải đi qua nếu muốn tiến quân vào Tề quốc. Ba nước đều đóng quân ở U Châu, cờ xí ở ba mặt khác nhau chia làm hai phe cánh, mỗi bên đều nhìn chằm chằm, chờ xuất phát.

Trong một tháng này, bọn họ phát động mấy trận chiến dịch lớn nhỏ không giống nhau, hai bên đều bị không ít tổn thất, cũng bắt đầu giằng co. Hiện tại, bọn họ đấu cũng không phải quân đội kiêu dũng thiện chiến, mà là quân tư, lương thảo, xem ai có thể có nghị lực chịu đựng qua khí hậu cực lạnh, kiên trì thắng lợi.

Chẳng mấy chốc là sẽ bước sang năm mới rồi......

Trong quân doanh, Tiêu Nhiên tính tính toán toán ngày, nhìn lại một chút gương mặt có chút mệt mỏi của các tướng sĩ tuần tra bên ngoài trướng, bắt đầu tính toán có phải nên sử dụng một khoản chi để cho mọi người cảm thụ không khí năm mới hay không, cũng coi như là làm cho mọi người vui vẻ một lần, ổn định lòng quân. Hắn có chút mệt mỏi uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, hỏi Tướng Quân phục vụ ở bên cạnh: "Giang Viễn, lương thảo của chúng ta còn có thể kiên trì bao lâu?"

"Hơn một tháng." Một người thanh niên tuấn lãng lập tức trả lời.

"Tuyết lớn lấp đường, lương thảo của Chu quốc muốn vận chuyển đến biên cảnh Tề quốc thực không dễ, từ nay về sau vẫn là nên tiết kiệm chút —— Hạc Minh chết tiệt! Rõ ràng là minh quân, ngay cả lương thảo cũng hẹp hòi như vậy, cho bao nhiêu còn muốn đòi trở về gấp đôi! Thằng nhãi!"

Tiêu Nhiên rất ít khi nổi giận, thủ hạ của hắn cũng rất ít nhìn thấy dáng vẻ Vương Gia của mình mất đi phong độ, cắn răng nghiến lợi trách mắng một người, như vậy có thể thấy được Tướng Quân Hạc Minh trong truyền thuyết kia là...... Công lực thâm hậu cỡ nào.

Hai quân liên minh, vốn nên chọn một Nguyên soái thống lĩnh toàn cục, nhưng Hạc Minh và Tiêu Nhiên võ nghệ ngang nhau, mỗi người đều có người ủng hộ, đã hơn một tháng lại vẫn không có định ra thí sinh, các hạng mục quyết định cũng phải trải qua tranh cãi khá dài mới có thể thông qua, áp dụng.

Tiêu Nhiên làm việc nghiêm cẩn, thường ngày tiếp xúc đều là văn nhân nhã khách, rất hiếm thấy nam tử yêu nghiệt thậm chí còn có chút vô lại như Hạc Minh, bị rất nhiều tư tưởng kỳ lạ của hắn làm cho là bể đầu sứt trán.

Được rồi, có lẽ ngươi cho thêm ba đậu (*) vào thức ăn cho ngựa của quân địch là có ý mới, có lẽ ngươi phái mấy nam nhi giả trang quân kỹ chém giết phe địch Đại Tướng là diệu kế, có lẽ ngươi mọi nơi tung tin Lãnh Phi Tuyệt "Đoạn tụ chi phích" (đồng tính) là vì dao động lòng quân của đối phương......

(*) ba đậu: 1 loại thuốc đông y làm mệt mỏi, tiêu chảy

Nhưng tại sao ta cảm thấy ngươi coi chiến tranh thành trò đùa?

Chẳng lẽ ngươi phải lấy mạng của nhiều người như vậy làm tiền đặt cuộc chơi một trò chơi sao?

Xin lỗi, Đại Chu ta theo không nổi!

Mà hai người hai người chúng ta hợp lực vậy mà lại chỉ có thể đánh ngang tay với đối phương...... Kẻ địch của chúng ta là nhân vật không thể tưởng tượng nổi......

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0