Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 376

Hồ Tiểu Muội

2024-07-24 11:13:16

Edit: kaylee

"Cái gì?"

Hạ Lan Phiêu ngây người. . .

"Cục diện tạo thế chân vạc không thể nào tồn tại lâu dài, mà chuyện này, cũng coi là một cơ hội. . . . . . Là cơ hội chung của ba quốc gia. Người có thể dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc, chính là vương giả tương lai của toàn bộ thiên hạ, điểm này tất cả mọi người vô cùng rõ ràng. Cho nên, Tiêu Nhiên mới có thể chiến đấu không kịp chờ đợi như vậy, mà ta lại sẽ không khiến ranh giới Tề quốc trở thành chiến trường tràn đầy máu tươi. Muốn giết Lãnh Phi Tuyệt mà nói, một mình ta là đủ rồi."

"Hạc Minh. . . . . . Ngươi. . . . . . Ai. . . . . ."

Hạ Lan Phiêu tâm tình phức tạp nhìn Hạc Minh, đôi môi khẽ run, lại rốt cuộc cái gì cũng nói không ra được.

Nàng không biết Hạc Minh thoạt nhìn vĩnh viễn nhẹ nhõm tự tại, vĩnh viễn sẽ không bị bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì trói buộc chặt tại sao phải có gương mặt trầm tĩnh mà có vẻ hơi mỏi mệt như vậy, cũng có quyết tâm kiên cường bảo vệ con dân của mình làm người ta không thể liếc mắt như vậy.

Nàng rất muốn nói gì đó, lại nghe Hạc Minh nói tiếp: "Cơ hội tốt như vậy, ta sẽ không để cho tiểu tử thúi Tiêu Nhiên kia, cũng sẽ không khiến phu quân thân ái của nàng đứng đầu. Tiểu Hạ Lan, chiến tranh không phải trò chơi, nếu không muốn lần nữa bị lợi dụng mà nói, vẫn là đứng vững lập trường của mình, hoặc là làm như cái gì cũng không nghe thấy không hỏi mới tốt."

"Ngươi muốn cho để ta nhìn các ngươi tự giết lẫn nhau sao?" Trong mắt Hạ Lan Phiêu đã tràn đầy nước mắt: "Có thể ý nghĩ của ta là tương đối là đơn thuần, nhưng tại sao tất cả mọi người không thể cùng sống chung? Thật ra thì ngươi cũng không có dã tâm thâu tóm thiên hạ, làm sao ngươi biết Tiêu Mặc sẽ có? Có lẽ tất cả mọi người chỉ muốn thống trị tốt quốc gia của mình là tốt rồi!"

"Có khả năng sao?" Hạc Minh hừ lạnh.

"Các ngươi đều là kẻ ngốc tự cho là đúng vừa mạnh miệng vừa bốc đồng! Hạc Minh, ngươi có thể lợi dụng ta sao? Người sẽ sao?"

"Ta sẽ."

"Ngươi nói láo!"

"Hạ Lan, không nên quấy rối." Hạc Minh ngẩn ra, sau đó có chút không nhịn được mà khoát tay: "Hồi cung đi, không nên tới nơi nàng không nên tới."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hạc Minh, ta biết rõ sẽ không." Hạ Lan Phiêu lẳng lặng cười: "Ngươi chính là một người tốt mềm lòng mềm dạ. Mặc dù bình thường ngươi luôn bắt nạt ta và Mộ Dung, nhưng ngươi ghét nhất bị trói buộc lại vì Mộ Dung mà chống đỡ Tề quốc, ngươi cũng chưa từng bán ta, vứt bỏ ta. . . . . . Cám ơn ngươi. Thật, phải cám ơn ngươi."

Người tốt mềm lòng mềm dạ. . . . . .

Ta đây giết người như ngóe phong lưu phóng khoáng lại được người ta nói thành là "người tốt"!

Nói ta là "Người tốt" nhục nhã ta cũng coi như xong, tại sao thêm một chữ "Mềm" không có chút ý nghĩa nào? Chẳng lẽ nàng thật cảm thấy ta sẽ không tức giận?

Mà ta, đột nhiên lại cảm thấy có chút ấm áp ~~

"A ha ha ha ~~" Hạc Minh cười láo xược, lấy tay nâng lên cằm của Hạ Lan Phiêu: "Tiểu Hạ Lan cứ như vậy tin tưởng ta? Hay là nói, nàng cho rằng nàng nói ta như vậy ta sẽ không xuống tay với phu quân thân ái của nàng?"

"Hạc Minh. . . . . . Tin tưởng ta, Tiêu Mặc hắn chỉ cầu tự vệ, cũng không có dã tâm lớn như vậy. Ta biết rõ cục diện trước mắt ngươi và Tiêu Nhiên vĩnh viễn không thể tin tưởng, nhưng cứ kéo dài chiến thế như vậy chỉ biết làm trễ thời cơ chiến đấu mà thôi. Chìa khóa giải quyết tất cả chuyện này chính là Lãnh Phi Tuyệt, bắt Lãnh Phi Tuyệt, buộc hắn lui binh là tốt rồi. Ngươi và Tiêu Nhiên đều không nguyện đối phương giành được công này, vậy để cho ta đi cho."

"À ~~~ Tiểu Hạ Lan muốn làm gì đây?"

"Cái này. . . . . . Trong quân doanh của Lãnh Phi Tuyệt vẫn thiếu hụt thị nữ hầu hạ, ta có thể đi giả mạo thị nữ."

"Nàng cho rằng sẽ không bị hắn phát hiện?" Giọng nói của Hạc Minh trầm xuống: "Hạ Lan, không nên vọng động, không cần tự chủ trương. Nàng đã tạm thời giữ chặt những phiên vương muốn làm phản kia rất tốt, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân, mà chiến trường là thuộc về nam nhân."

"Như vậy Mộ Dung coi là cái gì?" Hạ Lan Phiêu hỏi ngược lại: "Hạc Minh, ngươi đừng xem thường người! Huống chi. . . . . . Người duy nhất có thể giải thế cờ chỉ có ta."

"À ~~~ tại sao nói như vậy chứ?"

"Ngươi và Tiêu Nhiên bất kỳ bên nào đi đấu với Lãnh Phi Tuyệt mà nói, sẽ chỉ làm đối phương lòng đầy nghi ngờ, bất lợi cho hợp tác —— nhưng các ngươi đều tin tưởng ta."

Hạc Minh trầm mặc không nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mặc dù ta là thê tử của Tiêu Mặc, nhưng ta cũng là Vương Hậu của Tề quốc, ta sẽ không phản bội Đại Chu, tuyệt đối cũng không phản bội Tề quốc, điểm này ngươi thừa nhận sao?"

"Ta thừa nhận. Nhưng nếu như hai nước chỉ có thể may mắn còn sống sót một ~~~"

"Cho nên ta tuyệt đối sẽ không để tình huống như thế xảy ra." Hạ Lan Phiêu ngắn gọn nói, trong mắt lóe ánh sáng khác thường: "Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ không nhìn những người quan trọng nhất đối với ta tự giết lẫn nhau. Về phần chuyện sau khi chết, ta muốn trông nom cũng không được, tùy tiện người đời sau đấu đá ngươi chết ta sống thôi. Nhưng chỉ cần ta sống, cũng sẽ không cho phép chiến tranh xuất hiện ở giữa Đại Chu và Tề quốc."

"Tiểu Hạ Lan rất tự tin sao ~~~"

"Hạc Minh, hãy nghe ta nói. Ngươi và Tiêu Nhiên quả thật đều có lý do phản bội minh ước, nhưng các ngươi nên tin tưởng ta không có lòng riêng gì, cũng sẽ không tính toán bất kỳ bên nào. Cho nên, chuyện giải quyết Lãnh Phi Tuyệt chỉ có thể giao cho ta. Như vậy, các ngươi không cần phải lo lắng ta lén lút tiếp xúc với Lãnh Phi Tuyệt là có dụng tâm kết đồng minh khác, cũng không cần ở trong chiến tranh còn phí hết tâm tư phòng bị ta. Như vậy là biện pháp giải quyết tranh chấp tốt nhất."

"Nghe hình như rất có đạo lý ~~ như vậy tiểu Hạ Lan chuẩn bị làm như thế nào đây? Nàng không biết võ công, muốn giải quyết Lãnh Phi Tuyệt không hề dễ dàng đi ~"

"Vậy nên muốn ngươi hỗ trợ." Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng thở dài: "Nếu Tiêu Nhiên nhìn thấy ta nhất định bắt ta trở về, ta tin tưởng ngươi dù sao cũng khai thông hơn hắn một chút. Cho ta chút nhân thủ, ta sẽ bắt Lãnh Phi Tuyệt tới. Ta nhất định làm được."

. . . . . .

"Có nên để mặc cho nàng đi mạo hiểm hay không đây, Tiểu Hạ Lan?" Hạc Minh cười nhạt nhòa: "Nếu như nàng bị thương, ta nhưng là sẽ đau lòng nha ~~"

"Hạc Minh, ta sớm đã không phải là tiểu cô nương nhu nhược chỉ biết tìm kiếm người che chở đó. Ngươi yên tâm, ta tự nhiên có nắm chắc."

"Đúng vậy. Đúng vậy. Tất cả đều đã thay đổi rồi." Hạc Minh cúi đầu nhìn Hạ Lan Phiêu, đầu ngón tay lướt qua môi nàng: "Mặc dù tiểu Hạ Lan không nói gì, nhưng ta biết lòng của nàng đã không ở nơi này rồi ~~ nàng đi đi, ta chờ tin tức tốt của nàng."

"Cám ơn ngươi, Hạc Minh."

"Nếu như nàng chết đi, ta sẽ đánh nhau với tiểu tử kia."

"Ta biết rõ. . . . . . Cho nên, ta nhất định sẽ không chết."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Hoàng Phế Hậu

Số ký tự: 0