Chương 386
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
Hạ Lan Phiêu cực vui mà khóc.
Nàng xông lên trước, ôm lấy Hoa Mộ Dung, ôm nàng thật chặt. Mặc dù Hoa Mộ Dung lường trước được phản ứng của Hạ Lan Phiêu, lại không nghĩ rằng nàng có thể nhiệt tình lập tức ôm lấy mình như vậy, mặt cũng khẽ ửng hồng.
Nàng có chút xấu hổ tránh thoát từ trong ngực Hạ Lan Phiêu, nói với Tiêu Nhiên: "An vương gia, trước tiên chôn cất cô nương này đi. Bất luận khi còn sống nàng đã làm gì, người chết cũng đã chết...... Tất cả đều coi như hết."
"Ừ."
Tiêu Nhiên lẳng lặng đồng ý, sau đó ôm Khinh Vũ ra cửa phòng. Hạ Lan Phiêu, Thương Nguyệt, Hoa Mộ Dung và Tiêu Nhiên thấy Khinh Vũ bị bỏ vào trong một quan tài làm từ gỗ lim, mắt thấy gương mặt như hoa của thiếu nữ biến mất ở trong hoàng thổ, trong lòng cũng cảm thấy chán nản.
Thật ra thì, nàng vẫn biết.
Nàng có thể không có Tiêu Mặc, Hoa Mộ Dung thông tuệ như vậy, nhưng khứu giác của nàng linh (thính) hơn người thường một chút. Nàng không có nhận ra Ngọc Cầm từ dung mạo, nhưng mùi hương thảo dược nhàn nhạt trên người Ngọc Cầm làm cho nàng nhớ lại bóng dáng không cách nào mờ nhạt kia.
Rốt cuộc nàng cũng biết tại sao Tiêu Mặc lại giữ Ngọc Cầm ở bên người, cũng quyết định không trốn tránh nữa, dũng cảm đối mặt với nơi hắc ám trong lòng mình.
Hạ Lan Khinh Vũ, Hạ Lan Khinh Vũ......
Đến tột cùng ngươi muốn có được cái gì?
Mặc dù nàng cố ý giữ Ngọc Cầm ở bên người, cố định nguy hiểm ở trên thân chính mình, nhưng nàng vẫn không nghĩ rằng Khinh Vũ lại có thể đang âm thầm cấu kết với Dực vương, còn gián tiếp ảnh hưởng tới cả thế cục.
Tướng Quân trông chừng Lãnh Phi Tuyệt chết nàng thật không nghĩ tới, nhưng lúc nàng nhìn thấy đầy đủ nhân chứng, vật chứng như vậy, lại nhìn tròng mắt như có điều suy nghĩ của Hạc Minh thì trong nháy mắt đã hiểu tất cả.
Được, ngươi đã muốn hãm hại ta, như vậy thì để cho ngươi được như nguyện là được!
Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể bại lộ bí mật......
Nhưng mà, rốt cuộc nàng vẫn không nghĩ tới Khinh Vũ sẽ chết.
Ở trong ngực Tiêu Nhiên, Khinh Vũ mỉm cười đẹp như vậy, giống như chưa bao giờ chạm phải bụi bậm. Nàng (HLP) nhìn nàng (HLKV), không khỏi nghĩ rằng nếu như Hạ Lan gia không có bại, có lẽ Khinh Vũ vẫn là một đại tiểu thư đơn thuần mà kiêu căng, xinh đẹp không có bất kỳ tâm kế gì.
Nhưng mà, rốt cuộc chỉ là "Nếu như" mà thôi.
Mà thế giới không có nhất chính là "Nếu như".
Khinh Vũ chết đi làm cho nàng khổ sở, nhưng nàng cũng không hối hận. Mặc dù ở góc độ nào đó nàng thực xin lỗi Khinh Vũ, nhưng xét đến cùng, họ đều chỉ là đang bảo vệ người quan trọng đối với mình, tàn nhẫn với người khác mà thôi. Nếu có người dám can đảm tổn thương Tiêu Mặc, Hạc Minh, Mộ Dung, Thác nhi, Tiêu Nhiên, Thương Nguyệt......
Chính là chân trời góc biển, nàng cũng nhất định tìm người nọ báo thù.
"Khinh Vũ, lên đường bình an. Ta biết rõ chúng ta vĩnh viễn không thể nào là bằng hữu, ta biết rõ ngươi hận ta, nhưng mặc kệ ngươi có tin hay không, ta vẫn coi ngươi là tỷ tỷ...... Nếu có kiếp sau, không cần có bất kỳ dính líu gì với ta, với vương thất. Nhất định phải hạnh phúc nha."
Bầu trời đã sáng rồi.
Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời sang sớm, chỉ cảm thấy hắc ám và cơ khổ trong những ngày này nháy mắt biến mất, mà nàng cũng vui mừng phát hiện trên cỏ hoang vu vậy mà lại mọc ra mầm mới xanh biếc, thỉnh thoảng có một chút hoa dại màu trắng.
Nàng ngồi xổm người xuống, cẩn thận ngắt một bó hoa, sau đó đặt ở trước mộ Khinh Vũ. Nước mắt, theo gò má của nàng tùy ý chảy xuôi, mà Hoa Mộ Dung vỗ nhẹ bả vai của nàng, dịu dàng nói: "Hạ Lan, không nên suy nghĩ lung tung. Những chuyện này cũng không liên can tới ngươi."
"Vậy sao...... Ha ha...... Mộ Dung, đến cùng là ngươi xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi biết Tiêu Mặc có bệnh? Chẳng lẽ ngươi ẩn thân ở Đại Chu?"
"Đúng." Hoa Mộ Dung cười nói."Cái gì?" Hạ Lan Phiêu trợn to hai mắt: "Nhưng nếu ngươi không chết, tại sao không trở về Tề quốc chủ trì đại cục? Ngươi biết ta cùng với Hạc Minh có bao nhiêu khổ cực sao?"
"Nhưng ngươi làm vô cùng tốt, không phải sao?" Hoa Mộ Dung tán dương nhìn Hạ Lan Phiêu, sau đó cười nói: "Hạ Lan, ta thật sự không ngờ ngươi lại có thể một thân một mình chống đỡ nổi Vương Cung, còn đánh tan tâm tư không yên ổn của những phiên vương. Ngươi làm như thế nào?"
"Ta nói với bọn họ, Vương của Tề quốc thuộc về cường giả. Ai có thể bảo vệ Tề quốc không bị xâm phạm, ai là phiên vương mạnh nhất, người đó chính là Tề vương."
"Cho nên suy nghĩ của bọn họ không đặt ở việc tiến công Vương Cung thế nào nữa, mà là tranh đoạt danh hiệu ‘mạnh nhất’ kia? Hạ Lan, làm rất tốt."
"Vậy còn ngươi? Tại sao lâu như vậy ngươi không xuất hiện? Ngươi và Lãnh Phi Tuyệt......"
"Hạ Lan, chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại, cũng xin ngươi không nên hỏi nữa."
"Được rồi...... Thác nhi đâu?"
"Ta phái Hạc Minh đưa nó hồi cung rồi."
"Hả? Tại sao nó không ở lại bên cạnh ngươi?"
"Nó...... Hình như có chút hiểu lầm với ta."
"Tại sao?"
"Bởi vì...... Ta không cứu được nó."
Có lẽ là ảo giác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Lan Phiêu thấy vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy của Hoa Mộ Dung khi nhắc tới Thác nhi.
Khi tang lễ của Khinh Vũ xong, Tiêu Nhiên, Thương Nguyệt chia ra về Đại Chu, Tề quốc khắc phục hậu quả thì Hạ Lan Phiêu lại một lần nữa tìm được Hoa Mộ Dung. Nàng nắm tay có chút lạnh lẽo của Hoa Mộ Dung, lo lắng nói: "Hiện tại không có người ngoài, ngươi có thể nói thật với ta đi. Rốt cuộc Thác nhi nó thế nào?"
"Nó bị Dực vương bắt được, dùng để uy hiếp ta và Lãnh Phi Tuyệt." Hoa Mộ Dung mệt mỏi nói.
"Thật hèn hạ!" Hạ Lan Phiêu oán hận mắng: "Dực vương kia còn không bằng Lãnh Phi Tuyệt, lại có thể dùng đứa bé làm con tin! Thật là rất quá đáng! Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó, Phi Tuyệt muốn cứu nó, mà ta muốn giết nó."
......
"Mộ Dung, ngươi điên rồi sao! Ngươi muốn giết Thác nhi?"
"Đúng."
"Tại sao?"
"Ta không thể bởi vì một người mà mềm lòng, không thể làm ra quyết định sai lầm. Nếu ta đồng ý điều kiện của hắn, Tề quốc mất nước, đây sẽ là tội nghiệt ta không cách nào bù đắp."
"Nhưng Thác nhi là nhi tử của ngươi, là thân sinh nhi tử (con tri ruột thịt) của ngươi! Làm sao ngươi nhẫn tâm?"
"Ta là lừa gạt ngươi. Ngươi xem, ngươi cũng tin tưởng, huống chi là Dực vương." Hoa Mộ Dung đột nhiên nghịch ngợm cười một tiếng.
"Hả?" Quai hàm của Hạ Lan Phiêu đều rơi xuống rồi.
Thì ra là Mộ Dung cũng sẽ gạt người như vậy......
Nàng xông lên trước, ôm lấy Hoa Mộ Dung, ôm nàng thật chặt. Mặc dù Hoa Mộ Dung lường trước được phản ứng của Hạ Lan Phiêu, lại không nghĩ rằng nàng có thể nhiệt tình lập tức ôm lấy mình như vậy, mặt cũng khẽ ửng hồng.
Nàng có chút xấu hổ tránh thoát từ trong ngực Hạ Lan Phiêu, nói với Tiêu Nhiên: "An vương gia, trước tiên chôn cất cô nương này đi. Bất luận khi còn sống nàng đã làm gì, người chết cũng đã chết...... Tất cả đều coi như hết."
"Ừ."
Tiêu Nhiên lẳng lặng đồng ý, sau đó ôm Khinh Vũ ra cửa phòng. Hạ Lan Phiêu, Thương Nguyệt, Hoa Mộ Dung và Tiêu Nhiên thấy Khinh Vũ bị bỏ vào trong một quan tài làm từ gỗ lim, mắt thấy gương mặt như hoa của thiếu nữ biến mất ở trong hoàng thổ, trong lòng cũng cảm thấy chán nản.
Thật ra thì, nàng vẫn biết.
Nàng có thể không có Tiêu Mặc, Hoa Mộ Dung thông tuệ như vậy, nhưng khứu giác của nàng linh (thính) hơn người thường một chút. Nàng không có nhận ra Ngọc Cầm từ dung mạo, nhưng mùi hương thảo dược nhàn nhạt trên người Ngọc Cầm làm cho nàng nhớ lại bóng dáng không cách nào mờ nhạt kia.
Rốt cuộc nàng cũng biết tại sao Tiêu Mặc lại giữ Ngọc Cầm ở bên người, cũng quyết định không trốn tránh nữa, dũng cảm đối mặt với nơi hắc ám trong lòng mình.
Hạ Lan Khinh Vũ, Hạ Lan Khinh Vũ......
Đến tột cùng ngươi muốn có được cái gì?
Mặc dù nàng cố ý giữ Ngọc Cầm ở bên người, cố định nguy hiểm ở trên thân chính mình, nhưng nàng vẫn không nghĩ rằng Khinh Vũ lại có thể đang âm thầm cấu kết với Dực vương, còn gián tiếp ảnh hưởng tới cả thế cục.
Tướng Quân trông chừng Lãnh Phi Tuyệt chết nàng thật không nghĩ tới, nhưng lúc nàng nhìn thấy đầy đủ nhân chứng, vật chứng như vậy, lại nhìn tròng mắt như có điều suy nghĩ của Hạc Minh thì trong nháy mắt đã hiểu tất cả.
Được, ngươi đã muốn hãm hại ta, như vậy thì để cho ngươi được như nguyện là được!
Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể bại lộ bí mật......
Nhưng mà, rốt cuộc nàng vẫn không nghĩ tới Khinh Vũ sẽ chết.
Ở trong ngực Tiêu Nhiên, Khinh Vũ mỉm cười đẹp như vậy, giống như chưa bao giờ chạm phải bụi bậm. Nàng (HLP) nhìn nàng (HLKV), không khỏi nghĩ rằng nếu như Hạ Lan gia không có bại, có lẽ Khinh Vũ vẫn là một đại tiểu thư đơn thuần mà kiêu căng, xinh đẹp không có bất kỳ tâm kế gì.
Nhưng mà, rốt cuộc chỉ là "Nếu như" mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà thế giới không có nhất chính là "Nếu như".
Khinh Vũ chết đi làm cho nàng khổ sở, nhưng nàng cũng không hối hận. Mặc dù ở góc độ nào đó nàng thực xin lỗi Khinh Vũ, nhưng xét đến cùng, họ đều chỉ là đang bảo vệ người quan trọng đối với mình, tàn nhẫn với người khác mà thôi. Nếu có người dám can đảm tổn thương Tiêu Mặc, Hạc Minh, Mộ Dung, Thác nhi, Tiêu Nhiên, Thương Nguyệt......
Chính là chân trời góc biển, nàng cũng nhất định tìm người nọ báo thù.
"Khinh Vũ, lên đường bình an. Ta biết rõ chúng ta vĩnh viễn không thể nào là bằng hữu, ta biết rõ ngươi hận ta, nhưng mặc kệ ngươi có tin hay không, ta vẫn coi ngươi là tỷ tỷ...... Nếu có kiếp sau, không cần có bất kỳ dính líu gì với ta, với vương thất. Nhất định phải hạnh phúc nha."
Bầu trời đã sáng rồi.
Hạ Lan Phiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời sang sớm, chỉ cảm thấy hắc ám và cơ khổ trong những ngày này nháy mắt biến mất, mà nàng cũng vui mừng phát hiện trên cỏ hoang vu vậy mà lại mọc ra mầm mới xanh biếc, thỉnh thoảng có một chút hoa dại màu trắng.
Nàng ngồi xổm người xuống, cẩn thận ngắt một bó hoa, sau đó đặt ở trước mộ Khinh Vũ. Nước mắt, theo gò má của nàng tùy ý chảy xuôi, mà Hoa Mộ Dung vỗ nhẹ bả vai của nàng, dịu dàng nói: "Hạ Lan, không nên suy nghĩ lung tung. Những chuyện này cũng không liên can tới ngươi."
"Vậy sao...... Ha ha...... Mộ Dung, đến cùng là ngươi xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi biết Tiêu Mặc có bệnh? Chẳng lẽ ngươi ẩn thân ở Đại Chu?"
"Đúng." Hoa Mộ Dung cười nói."Cái gì?" Hạ Lan Phiêu trợn to hai mắt: "Nhưng nếu ngươi không chết, tại sao không trở về Tề quốc chủ trì đại cục? Ngươi biết ta cùng với Hạc Minh có bao nhiêu khổ cực sao?"
"Nhưng ngươi làm vô cùng tốt, không phải sao?" Hoa Mộ Dung tán dương nhìn Hạ Lan Phiêu, sau đó cười nói: "Hạ Lan, ta thật sự không ngờ ngươi lại có thể một thân một mình chống đỡ nổi Vương Cung, còn đánh tan tâm tư không yên ổn của những phiên vương. Ngươi làm như thế nào?"
"Ta nói với bọn họ, Vương của Tề quốc thuộc về cường giả. Ai có thể bảo vệ Tề quốc không bị xâm phạm, ai là phiên vương mạnh nhất, người đó chính là Tề vương."
"Cho nên suy nghĩ của bọn họ không đặt ở việc tiến công Vương Cung thế nào nữa, mà là tranh đoạt danh hiệu ‘mạnh nhất’ kia? Hạ Lan, làm rất tốt."
"Vậy còn ngươi? Tại sao lâu như vậy ngươi không xuất hiện? Ngươi và Lãnh Phi Tuyệt......"
"Hạ Lan, chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại, cũng xin ngươi không nên hỏi nữa."
"Được rồi...... Thác nhi đâu?"
"Ta phái Hạc Minh đưa nó hồi cung rồi."
"Hả? Tại sao nó không ở lại bên cạnh ngươi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nó...... Hình như có chút hiểu lầm với ta."
"Tại sao?"
"Bởi vì...... Ta không cứu được nó."
Có lẽ là ảo giác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Lan Phiêu thấy vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy của Hoa Mộ Dung khi nhắc tới Thác nhi.
Khi tang lễ của Khinh Vũ xong, Tiêu Nhiên, Thương Nguyệt chia ra về Đại Chu, Tề quốc khắc phục hậu quả thì Hạ Lan Phiêu lại một lần nữa tìm được Hoa Mộ Dung. Nàng nắm tay có chút lạnh lẽo của Hoa Mộ Dung, lo lắng nói: "Hiện tại không có người ngoài, ngươi có thể nói thật với ta đi. Rốt cuộc Thác nhi nó thế nào?"
"Nó bị Dực vương bắt được, dùng để uy hiếp ta và Lãnh Phi Tuyệt." Hoa Mộ Dung mệt mỏi nói.
"Thật hèn hạ!" Hạ Lan Phiêu oán hận mắng: "Dực vương kia còn không bằng Lãnh Phi Tuyệt, lại có thể dùng đứa bé làm con tin! Thật là rất quá đáng! Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó, Phi Tuyệt muốn cứu nó, mà ta muốn giết nó."
......
"Mộ Dung, ngươi điên rồi sao! Ngươi muốn giết Thác nhi?"
"Đúng."
"Tại sao?"
"Ta không thể bởi vì một người mà mềm lòng, không thể làm ra quyết định sai lầm. Nếu ta đồng ý điều kiện của hắn, Tề quốc mất nước, đây sẽ là tội nghiệt ta không cách nào bù đắp."
"Nhưng Thác nhi là nhi tử của ngươi, là thân sinh nhi tử (con tri ruột thịt) của ngươi! Làm sao ngươi nhẫn tâm?"
"Ta là lừa gạt ngươi. Ngươi xem, ngươi cũng tin tưởng, huống chi là Dực vương." Hoa Mộ Dung đột nhiên nghịch ngợm cười một tiếng.
"Hả?" Quai hàm của Hạ Lan Phiêu đều rơi xuống rồi.
Thì ra là Mộ Dung cũng sẽ gạt người như vậy......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro