Chương 393
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
"Vâng, vâng!"
Hồng Trang ngẩn ra, sau đó luôn miệng vâng dạ, chạy như bay ra khỏi cung điện, mặt cũng sung huyết đỏ bừng. Mặc dù mọi người đều lén lút đồn nói Hoàng Thượng cưng chiều cung nữ này, nhưng hôm nay nàng tận mắt thấy, chỉ cảm thấy cực kỳ chấn động.
Trong hoàng cung nhiều quy củ như vậy, nhưng hình như Hoàng Thượng nhìn thấy Tiểu Lan thì cái gì cũng không quản nữa, mà Tiểu Lan thấy Hoàng Thượng cũng dám không hành lễ!
Trời ạ, nói bọn họ không có tư tình thì có người nào tin?
Nhưng Hoàng Thượng đối với nàng thật là rất tốt......
Mới vừa rồi tay Tiểu Lan bị thương, Hoàng Thượng cuống quít băng bó cho nàng, thoạt nhìn giống như là một đôi phu thê dân gian.
Phu thê...... Không biết về sau có thể có người đối với ta như vậy hay không?
Phi phi, chính ta đang nghĩ gì thế? Hoàng Thượng cưng chiều Tiểu Lan là bởi vì dáng vẻ Tiểu Lan xinh đẹp, ta lại có tư cách gì chờ mong sủng ái? Nhưng ta không cần Hoàng Thượng, chỉ cần một người có thể băng bó cho ta lúc ta bị thương thì đã rất tốt rồi......
Hồng Trang chạy đi mời Thái y, mà Tiêu Mặc nhìn tay bị băng bó bao lấy cực kỳ chặt chẽ của Hạ Lan Phiêu, không nói tiếng nào. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ánh mắt của Tiêu Mặc âm trầm thị huyết không nói ra được, lòng nàng run lên. Nàng do dự một hồi, cuối cùng làm mặt lơ đi tới phía Tiêu Mặc, nhón chân lên ôm cổ hắn làm nũng nói: "Ta không cẩn thận mới quẹt làm tay bị thương, Hoàng Thượng ngài cũng đừng tức giận."
"Tại sao nàng muốn làm những chuyện lặt vặt này? Chơi rất vui sao?" Tiêu Mặc rốt cuộc hỏi.
"Ha ha, tạm được......"
"Hả?"
"Nhưng cuộc sống trong cung thật sự là quá nhàm chán! Mỗi ngày chàng đều bận rộn như vậy, ta chỉ có thể tìm cho mình một số chuyện để làm, ta cũng chẳng còn cách nào khác."
"Nàng có thể đọc sách, luyện cầm một chút."
"Thôi đi." Hạ Lan Phiêu lập tức nói: "Chàng cũng không phải không biết ta chỉ khá hơn mù chữ một chút, chàng cũng đừng đùa ta."
"Mù chữ?"
"Chính là...... Chính là ý tứ tài sơ học thiển!"
"Hạ Lan nàng dùng rất nhiều từ mới mẻ."
"Ha ha, ha ha......"
Hạ Lan Phiêu lúng túng cười, rất muốn hỏi Tiêu Mặc về chuyện tuyển tú, cuối cùng lại nhẫn nại xuống. Nàng rất sợ biết đáp án làm lòng người tan nát. Nhưng mà, nàng không đề cập tới, Tiêu Mặc lại nói ra.
"Hạ Lan, ta có chuyện nói với nàng."
"Chuyện gì?"
"Ta muốn lập tân hậu."
"À."
Mặc dù lần nữa bảo mình không thể để ý, nhưng lòng của Hạ Lan Phiêu vẫn là không ngừng co rút. Thời tiết đầu mùa xuân đã rất là ấm áp, nhưng nàng chỉ cảm thấy bị người dùng một chậu nước lạnh tưới xuống từ trên đầu, lạnh phát run. Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng, mà Hạ Lan Phiêu chỉ là cười nói: "Hiện tại ta chỉ là một tiểu cung nữ, tự nhiên không xứng với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự nhiên muốn lập tân hậu khác. Tốt vô cùng."
"Ừ." Tiêu Mặc cười nhạt.
Ừ......
Chẳng lẽ câu trả lời của chàng chỉ là một chữ "Ừ" sao?
Chẳng lẽ chàng không biết ta sẽ khổ sở, sẽ đau lòng sao?
Tiêu Mặc đáng chết!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nhưng nàng cố chấp nghiêng đầu sang chỗ khác, không chịu lộ ra vẻ khổ sở ở trước mặt Tiêu Mặc. Tiêu Mặc buồn cười nhìn dáng vẻ cố giả bộ vui vẻ của nàng, giọng nói lại là nhàn nhạt như cũ: "Tay còn đau không?"
"Đau." Hạ Lan Phiêu tức giận nói: "Đánh nát bình hoa ngươi yêu mến nhất, thật là thực xin lỗi ngươi!"
"Bình hoa yêu mến nhất?" Tiêu Mặc nhăn mày lại: "Ta không nhớ rõ trong phòng này bày bình hoa này."
"Hả? Đây không phải là người ta đưa cho ngươi sao? Nghe nói ngươi cực kỳ yêu nó, mỗi ngày ăn cơm ngủ nghỉ cũng ôm nó! Có phải cô nương nào đưa hay không?"
"Chớ nói nhảm." Tiêu Mặc bất đắc dĩ mà cười cười, nhìn mảnh vụn trên đất, rốt cuộc không có nghĩ sâu.
Không bao lâu thì Trần Thái y đã tới rồi.
Ông tỉ mỉ nhìn vết thương của Hạ Lan Phiêu, thoa trên tay một chút thuốc tiêu viêm cho nàng, sau đó tỉ mỉ băng bó kỹ. Ông xử lý vết thương xong, cười nói với Tiêu Mặc: "Hoàng Thượng yên tâm, vết thương của cô nương không có gì đáng ngại, vết sẹo cũng sẽ không lưu lại."
"Như vậy thì tốt." Tiêu Mặc gật đầu: "Hạ Lan, ta đi nha. Mấy ngày gần đây ta rất vội, chính nàng bảo trọng."
"Đi đi!" Hạ Lan Phiêu có chút không nhịn được.
"A......"
Tiêu Mặc đi rồi.
Đợi chân của Tiêu Mặc vừa rời đi đại điện, Hồng Trang rốt cuộc không nhịn được nữa. Nàng một phát bắt được tay của Hạ Lan Phiêu, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: "Tiểu Lan, ngươi biết Hoàng Thượng thế nào? Tại sao Hoàng Thượng hắn đối với ngươi tốt như vậy? Còn nữa, Hoàng Thượng gọi ngươi ‘Hạ Lan’, chẳng lẽ ngươi họ ‘Hạ’? Tên của ngươi ngược lại giống tiên Hoàng Hậu đến mấy phần!"
"Thật sao?" Hạ Lan Phiêu cười nhạt, chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói ra được.
Mệt quá, thật sự rất mệt mỏi!
Tại lúc chiến tranh ta một lòng bảo toàn Đại Chu và Tề quốc, chưa bao giờ từng nghĩ tương lai của mình, mà tình cảm của nam nhân quả nhiên là không đáng tin nhất!
Tiêu Mặc......
Ngươi thật sẽ yêu thượng những nữ nhân khác sao? Mà ta lại nên như thế nào đây?
Đêm đã khuya, Tiêu Mặc còn không có về cung.
Hạ Lan Phiêu biết quốc sự hôm nay cũng không có phồn trọng (nhiều và quan trọng) như vậy, mà Tiêu Mặc không về cung nhưng là có chút kỳ hoặc. Nàng ôm Tiểu Hôi, lẳng lặng vuốt ve lông vũ bóng loáng của Tiểu Hôi, đột nhiên sợ hãi. Nàng đột nhiên cảm thấy cung điện to lớn lạnh lẻo thê lương làm cho không người nào có thể tiếp tục ở trong đây một phút, mà nàng lại biến thành một thân một mình......
Nàng không có gì cả.
Nàng giống như phụ nhân nàng đã từng khinh bỉ nhất, ký thác toàn bộ yêu say đắm và hi vọng vào trên người một người nam nhân, toàn bộ thế giới của nàng chính là hắn. Hắn sủng ái là quà tặng tốt nhất của nàng, nhưng nếu như một ngày sủng ái kia phai nhạt, không có thì sao?
Nàng lại dựa vào người nào?
Chẳng lẽ vận mạng của nàng giống như Liên phi, Thục phi kia, cuối cùng cả đời chờ đợi sự cưng chiều của Đế Vương, đợi đến tóc hoa râm, dung nhan ảm đạm, sau đó trước khi chết nói "Chỉ hận mình thân là phụ hoàng gia"?
Không, không thể như vậy!
Tiêu Mặc yêu ta, hắn không thể như vậy!
Nhưng mà, hắn thật yêu ta yêu đến có thể buông tha tất cả sao?
Tiên đế cũng yêu Liên phi, nhưng bên trong cưng chiều của ông pha trộn quá nhiều, làm sao ông không có gián tiếp khiến Liên phi cơ khổ quãng đời cuối cùng?
Ta lại coi là cái gì?
Hồ Ly nói: Tiêu Mặc căn bản không tính toán sắc phong phi tử, hắn là muốn buộc Hạ Lan Phiêu lần nữa làm Hoàng Hậu của hắn. Giải thích xong. Hạ Lan Phiêu phong hậu, sau đó mang thai, sau đó XXXX, sau đó kết cục.
Hồng Trang ngẩn ra, sau đó luôn miệng vâng dạ, chạy như bay ra khỏi cung điện, mặt cũng sung huyết đỏ bừng. Mặc dù mọi người đều lén lút đồn nói Hoàng Thượng cưng chiều cung nữ này, nhưng hôm nay nàng tận mắt thấy, chỉ cảm thấy cực kỳ chấn động.
Trong hoàng cung nhiều quy củ như vậy, nhưng hình như Hoàng Thượng nhìn thấy Tiểu Lan thì cái gì cũng không quản nữa, mà Tiểu Lan thấy Hoàng Thượng cũng dám không hành lễ!
Trời ạ, nói bọn họ không có tư tình thì có người nào tin?
Nhưng Hoàng Thượng đối với nàng thật là rất tốt......
Mới vừa rồi tay Tiểu Lan bị thương, Hoàng Thượng cuống quít băng bó cho nàng, thoạt nhìn giống như là một đôi phu thê dân gian.
Phu thê...... Không biết về sau có thể có người đối với ta như vậy hay không?
Phi phi, chính ta đang nghĩ gì thế? Hoàng Thượng cưng chiều Tiểu Lan là bởi vì dáng vẻ Tiểu Lan xinh đẹp, ta lại có tư cách gì chờ mong sủng ái? Nhưng ta không cần Hoàng Thượng, chỉ cần một người có thể băng bó cho ta lúc ta bị thương thì đã rất tốt rồi......
Hồng Trang chạy đi mời Thái y, mà Tiêu Mặc nhìn tay bị băng bó bao lấy cực kỳ chặt chẽ của Hạ Lan Phiêu, không nói tiếng nào. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ánh mắt của Tiêu Mặc âm trầm thị huyết không nói ra được, lòng nàng run lên. Nàng do dự một hồi, cuối cùng làm mặt lơ đi tới phía Tiêu Mặc, nhón chân lên ôm cổ hắn làm nũng nói: "Ta không cẩn thận mới quẹt làm tay bị thương, Hoàng Thượng ngài cũng đừng tức giận."
"Tại sao nàng muốn làm những chuyện lặt vặt này? Chơi rất vui sao?" Tiêu Mặc rốt cuộc hỏi.
"Ha ha, tạm được......"
"Hả?"
"Nhưng cuộc sống trong cung thật sự là quá nhàm chán! Mỗi ngày chàng đều bận rộn như vậy, ta chỉ có thể tìm cho mình một số chuyện để làm, ta cũng chẳng còn cách nào khác."
"Nàng có thể đọc sách, luyện cầm một chút."
"Thôi đi." Hạ Lan Phiêu lập tức nói: "Chàng cũng không phải không biết ta chỉ khá hơn mù chữ một chút, chàng cũng đừng đùa ta."
"Mù chữ?"
"Chính là...... Chính là ý tứ tài sơ học thiển!"
"Hạ Lan nàng dùng rất nhiều từ mới mẻ."
"Ha ha, ha ha......"
Hạ Lan Phiêu lúng túng cười, rất muốn hỏi Tiêu Mặc về chuyện tuyển tú, cuối cùng lại nhẫn nại xuống. Nàng rất sợ biết đáp án làm lòng người tan nát. Nhưng mà, nàng không đề cập tới, Tiêu Mặc lại nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hạ Lan, ta có chuyện nói với nàng."
"Chuyện gì?"
"Ta muốn lập tân hậu."
"À."
Mặc dù lần nữa bảo mình không thể để ý, nhưng lòng của Hạ Lan Phiêu vẫn là không ngừng co rút. Thời tiết đầu mùa xuân đã rất là ấm áp, nhưng nàng chỉ cảm thấy bị người dùng một chậu nước lạnh tưới xuống từ trên đầu, lạnh phát run. Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng, mà Hạ Lan Phiêu chỉ là cười nói: "Hiện tại ta chỉ là một tiểu cung nữ, tự nhiên không xứng với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tự nhiên muốn lập tân hậu khác. Tốt vô cùng."
"Ừ." Tiêu Mặc cười nhạt.
Ừ......
Chẳng lẽ câu trả lời của chàng chỉ là một chữ "Ừ" sao?
Chẳng lẽ chàng không biết ta sẽ khổ sở, sẽ đau lòng sao?
Tiêu Mặc đáng chết!
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nhưng nàng cố chấp nghiêng đầu sang chỗ khác, không chịu lộ ra vẻ khổ sở ở trước mặt Tiêu Mặc. Tiêu Mặc buồn cười nhìn dáng vẻ cố giả bộ vui vẻ của nàng, giọng nói lại là nhàn nhạt như cũ: "Tay còn đau không?"
"Đau." Hạ Lan Phiêu tức giận nói: "Đánh nát bình hoa ngươi yêu mến nhất, thật là thực xin lỗi ngươi!"
"Bình hoa yêu mến nhất?" Tiêu Mặc nhăn mày lại: "Ta không nhớ rõ trong phòng này bày bình hoa này."
"Hả? Đây không phải là người ta đưa cho ngươi sao? Nghe nói ngươi cực kỳ yêu nó, mỗi ngày ăn cơm ngủ nghỉ cũng ôm nó! Có phải cô nương nào đưa hay không?"
"Chớ nói nhảm." Tiêu Mặc bất đắc dĩ mà cười cười, nhìn mảnh vụn trên đất, rốt cuộc không có nghĩ sâu.
Không bao lâu thì Trần Thái y đã tới rồi.
Ông tỉ mỉ nhìn vết thương của Hạ Lan Phiêu, thoa trên tay một chút thuốc tiêu viêm cho nàng, sau đó tỉ mỉ băng bó kỹ. Ông xử lý vết thương xong, cười nói với Tiêu Mặc: "Hoàng Thượng yên tâm, vết thương của cô nương không có gì đáng ngại, vết sẹo cũng sẽ không lưu lại."
"Như vậy thì tốt." Tiêu Mặc gật đầu: "Hạ Lan, ta đi nha. Mấy ngày gần đây ta rất vội, chính nàng bảo trọng."
"Đi đi!" Hạ Lan Phiêu có chút không nhịn được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A......"
Tiêu Mặc đi rồi.
Đợi chân của Tiêu Mặc vừa rời đi đại điện, Hồng Trang rốt cuộc không nhịn được nữa. Nàng một phát bắt được tay của Hạ Lan Phiêu, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng: "Tiểu Lan, ngươi biết Hoàng Thượng thế nào? Tại sao Hoàng Thượng hắn đối với ngươi tốt như vậy? Còn nữa, Hoàng Thượng gọi ngươi ‘Hạ Lan’, chẳng lẽ ngươi họ ‘Hạ’? Tên của ngươi ngược lại giống tiên Hoàng Hậu đến mấy phần!"
"Thật sao?" Hạ Lan Phiêu cười nhạt, chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói ra được.
Mệt quá, thật sự rất mệt mỏi!
Tại lúc chiến tranh ta một lòng bảo toàn Đại Chu và Tề quốc, chưa bao giờ từng nghĩ tương lai của mình, mà tình cảm của nam nhân quả nhiên là không đáng tin nhất!
Tiêu Mặc......
Ngươi thật sẽ yêu thượng những nữ nhân khác sao? Mà ta lại nên như thế nào đây?
Đêm đã khuya, Tiêu Mặc còn không có về cung.
Hạ Lan Phiêu biết quốc sự hôm nay cũng không có phồn trọng (nhiều và quan trọng) như vậy, mà Tiêu Mặc không về cung nhưng là có chút kỳ hoặc. Nàng ôm Tiểu Hôi, lẳng lặng vuốt ve lông vũ bóng loáng của Tiểu Hôi, đột nhiên sợ hãi. Nàng đột nhiên cảm thấy cung điện to lớn lạnh lẻo thê lương làm cho không người nào có thể tiếp tục ở trong đây một phút, mà nàng lại biến thành một thân một mình......
Nàng không có gì cả.
Nàng giống như phụ nhân nàng đã từng khinh bỉ nhất, ký thác toàn bộ yêu say đắm và hi vọng vào trên người một người nam nhân, toàn bộ thế giới của nàng chính là hắn. Hắn sủng ái là quà tặng tốt nhất của nàng, nhưng nếu như một ngày sủng ái kia phai nhạt, không có thì sao?
Nàng lại dựa vào người nào?
Chẳng lẽ vận mạng của nàng giống như Liên phi, Thục phi kia, cuối cùng cả đời chờ đợi sự cưng chiều của Đế Vương, đợi đến tóc hoa râm, dung nhan ảm đạm, sau đó trước khi chết nói "Chỉ hận mình thân là phụ hoàng gia"?
Không, không thể như vậy!
Tiêu Mặc yêu ta, hắn không thể như vậy!
Nhưng mà, hắn thật yêu ta yêu đến có thể buông tha tất cả sao?
Tiên đế cũng yêu Liên phi, nhưng bên trong cưng chiều của ông pha trộn quá nhiều, làm sao ông không có gián tiếp khiến Liên phi cơ khổ quãng đời cuối cùng?
Ta lại coi là cái gì?
Hồ Ly nói: Tiêu Mặc căn bản không tính toán sắc phong phi tử, hắn là muốn buộc Hạ Lan Phiêu lần nữa làm Hoàng Hậu của hắn. Giải thích xong. Hạ Lan Phiêu phong hậu, sau đó mang thai, sau đó XXXX, sau đó kết cục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro