Chương 396
Hồ Tiểu Muội
2024-07-24 11:13:16
"Ngươi mới ghen cả nhà ngươi đều ăn dấm!" Hạ Lan Phiêu mặt đỏ lên, không vui nói.
"Hạ Lan, ta biết rõ nàng tức giận, nhưng Đại Chu không thể nào không có Hoàng Hậu." Tiêu Mặc chậm rãi nói: "Hoàng Hậu của ta không nhất định phải là nữ nhân ta thích nhất, nhưng ta cần nàng có khả năng tự vệ, có thể quản lý hậu cung của ta, chấp chưởng thiên hạ cùng với ta."
"Ngươi nói nữ nhân kia phải là Như Yên đi." Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Nữ nhân kia dung mạo xinh đẹp, làm việc đoan trang, cẩn thận, ngược lại đúng là thích hợp làm Hoàng Hậu. Nếu không, ngươi cũng sẽ không trắng đêm ngắm trăng với nàng, không phải sao?"
"Nàng......"
"Ngươi muốn hỏi làm sao ta biết, đúng không? Nếu không muốn có người biết, trừ phi mình đừng làm! Tiêu Mặc, ngươi làm ta quá thất vọng!"
"Hạ Lan, nơi này là hoàng cung, không phải ở ngoài cung, nàng không được gọi thẳng tục danh của Trẫm." Tiêu Mặc lạnh lùng nói: "Tốt lắm, Trẫm cũng mệt mỏi, nàng đi xuống trước đi."
Hạ Lan, nàng sẽ hiểu tâm tư của ta sao? nàng sẽ hiểu ta muốn cái gì chứ?
Ta nên bảo vệ nàng, làm cho nàng không chịu một chút tổn thương, hay là nên để cho nàng phóng tay một lần, để từ đó Đại Chu nhiều hơn một Hoàng Hậu quát mắng triều đình?
Nữ nhân của ta, tuyệt đối không thể quá đơn thuần. Bởi vì quá đơn thuần và thiện lương sẽ chỉ làm nàng mất mạng ở trong thâm cung......
......
"Nô tỳ cáo lui."
Lòng của Hạ Lan Phiêu đã bị Tiêu Mặc tổn thương tràn đầy vết máu, mà nàng rốt cuộc chỉ có thể rời đi. Mặc dù nàng đã sớm lường trước cuộc sống sau khi về cung, lại không nghĩ rằng tình yêu của Đế Vương chỉ là như thế, lạnh bạc như thế. Khi người mới xuất hiện, đã từng yêu say đắm khắc cốt minh tâm là hoàng hoa (hoa cúc) ngày hôm qua, là vệt nước mắt đạm bạc trên giấy mà thôi.
Mà nàng rốt cuộc phải nếm đau khổ của Thục phi.
Tiêu Mặc, Tiêu Mặc......
Rốt cuộc ta nên làm cái gì......
———— tuyến phân cách ————
Cung điện đêm khuya cực kỳ yên tĩnh.
Hạ Lan Phiêu một thân một mình ở trong một gianphòng dành cho hai người cung nữ, không ngờ phát hiện Hồng Trang trắng đêm không về. Nếu không phải cãi vã với Tiêu Mặc, nàng căn bản sẽ không ở phòng của cung nữ, nhưng nàng cũng không có nghĩ đến Hồng Trang thủ lễ (tuân thủ lễ nghĩa) trước sau như một tại sao lại trễ như vậy vẫn chưa trở lại. Nếu nhớ không lầm, hôm nay nàng đến Trữ Tú cung đưa trâm ngọc trai cho những tiểu chủ kia......
Chẳng lẽ bị những nha đầu kia giữ đến hiện tại?
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới từng khuôn mặt kiều diễm ở Trữ Tú cung, tâm bắt đầu không thoải mái. Nàng trằn trọc trở mình ở trên giường hồi lâu, lại rốt cuộc không muốn thừa nhận mình là bởi vì Tiêu Mặc mà ghen. Nàng không ngừng lật người ở trên giường, thế nào cũng khó mà ngủ, cuối cùng hét lớn một tiếng: "Không ngủ được, mặc kệ!"
Dù sao cũng không ngủ được, không bằng đi Trữ Tú cung tìm Hồng Trang đi!
Ta chỉ muốn đi tìm Hồng Trang, mới không phải xem những tiểu chủ kia có lại ước hẹn với Tiêu Mặc hay không, tuyệt đối không phải là vậy!Cho nên, hãy đi thôi.
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, lung tung thả ít thứ ở trong hộp cơm, sau đó đi tới Trữ Tú cung. Trữ Tú cung hoàn cảnh thanh u, lại rốt cuộc có chút vắng vẻ, cho nên nàng rất ít nhìn thấy thị vệ tuần đêm trên đoạn đường này. Nàng vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp chung quanh Trữ Tú cung đã lâu không đặt chân đến, lại thấy hai người đang vội vã đi về phía mình. Nàng cả kinh, cũng không biết tại sao lại lập tức núp mình vào trong núi giả, sau đó nhìn hai người kia dừng lại ở chỗ không xa, mình cũng cảm thấy buồn cười.
Ta đây là thế nào?
Ta chỉ là chuồn êm xuất cung thôi, cũng không phải là làm tặc, chẳng lẽ ta còn sợ những tiểu chủ còn không có danh phận kia hay sao?
Ở trong chiến tranh kia một đoạn thời gian thật là đã quen trông gà hoá cuốc, ai......
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, ổn định tâm thần, có chút buồn cười mình nghi thần nghi quỷ. Nàng bình phục tâm tình của mình, đang muốn đi ra núi giả, làm bộ dáng vẻ cẩu thả chào hỏi với những người đó, lại thấy bọn họ ném một túi vải xuống đất. Hai người mặc áo đen, dùng miếng vải đen che mặt, nhưng nhìn hình thái kia, hẳn là nữ tử không thể nghi ngờ. Hạ Lan Phiêu không hiểu tại sao hai nữ tử này sẽ mặc y phục dạ hành xuất hiện tại cung đình lúc nửa đêm, nhưng việc làm của các nàng thực sự quá lén lút, vẫn là không cần bị họ phát hiện mới tốt.
"Nơi này không có ai, ở chỗ này ném nàng chìm hồ thôi." Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên.
"Dạ, tiểu thư."
Giọng nói này là.....
Giọng nữ này hơi khàn khàn chính xác là giọng nói còn mới mẻ trong ký ức của nàng, Hạ Lan Phiêu kinh ngạc trợn to hai mắt, nín thở. Nàng chỉ thấy kia hai người hợp lực ném một bao bố nặng nề xuống trong hồ, sau đó ở bên hồ yên lặng xuống. Dưới ánh trăng, trên cỏ có một đồ vật đang phát sáng, Hạ Lan Phiêu vừa nhìn, mặc dù khoảng cách tương đối xa, nhưng ngay ánh nhìn đầu tiên nàng đã nhận ra đây là vật của Hồng Trang! Đây là trâm cài tóc trên đầu Hồng Trang! Mà tại sao nó lại ở trên cỏ......
"Tiểu thư, trâm cài tóc này xử lý như thế nào?"
"Nếu chủ nhân của trâm cài tóc đã chìm hồ, cây trâm này tự nhiên cũng phải bồi chủ nhân."
"Vâng."
Theo một tiếng nhỏ nhẹ vang lên, Hạ Lan Phiêu mắt thấy trâm cài tóc của Hồng Trang bị ném vào trong nước, nắm chặt tay của mình, không để cho mình phát ra tiếng. Lòng của nàng đã đau đến chết lặng, âm thanh truyền tới bên tai cũng là hư vô mong manh như vậy.
"Nha đầu này ngược lại đáng tiếc. Nếu không phải bị nàng nhìn ra đầu mối trong điệu múa của ta, ta cũng sẽ không xuống tay sớm như vậy."
"Tiểu thư chịu nhục nhiều năm như vậy, vì chính là ngày mai, tiểu thư người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ được như nguyện. Huống chi, chết chỉ là một nha đầu mà thôi, sẽ không có người chú ý tới."
"Chỉ hy vọng như thế."
Chết chỉ là một nha đầu......
Mặc kệ ngươi từ mục đích gì, làm sao ngươi có thể giết người bừa bãi mà không có một chút xấu hổ như vậy? Hồng Trang mới hai mươi ba tuổi, nàng vẫn còn ảo tưởng mình xuất cung lập gia đình! Tại sao các ngươi có thể!
Ngày mai......
Ngày mai sẽ là tiết Bách Hoa Tiêu Mặc tuyên bố Hoàng Hậu, phi tần, chẳng lẽ họ tính toán bất lợi với Tiêu Mặc? Không, ta tuyệt đối không thể khiến bất luận kẻ nào tổn thương Tiêu Mặc!
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, vội vàng xoay người, lại không cẩn thận đạp phải nhánh cây trên đất, phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ. Nhưng chỉ tiếng vang này cũng khiến hai người kia cảnh giác, một người nhanh chóng vọt tới núi giả nàng đang tránh né, ở trước lúc Hạ Lan Phiêu chạy trốn đã tóm lấy cánh tay của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu hết sức giãy giụa, mà đổi thành một người đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm của nàng lên, nhẹ nói: "Thì ra là còn có cá lọt lưới...... Ha ha......"
"Hạ Lan, ta biết rõ nàng tức giận, nhưng Đại Chu không thể nào không có Hoàng Hậu." Tiêu Mặc chậm rãi nói: "Hoàng Hậu của ta không nhất định phải là nữ nhân ta thích nhất, nhưng ta cần nàng có khả năng tự vệ, có thể quản lý hậu cung của ta, chấp chưởng thiên hạ cùng với ta."
"Ngươi nói nữ nhân kia phải là Như Yên đi." Hạ Lan Phiêu cười lạnh: "Nữ nhân kia dung mạo xinh đẹp, làm việc đoan trang, cẩn thận, ngược lại đúng là thích hợp làm Hoàng Hậu. Nếu không, ngươi cũng sẽ không trắng đêm ngắm trăng với nàng, không phải sao?"
"Nàng......"
"Ngươi muốn hỏi làm sao ta biết, đúng không? Nếu không muốn có người biết, trừ phi mình đừng làm! Tiêu Mặc, ngươi làm ta quá thất vọng!"
"Hạ Lan, nơi này là hoàng cung, không phải ở ngoài cung, nàng không được gọi thẳng tục danh của Trẫm." Tiêu Mặc lạnh lùng nói: "Tốt lắm, Trẫm cũng mệt mỏi, nàng đi xuống trước đi."
Hạ Lan, nàng sẽ hiểu tâm tư của ta sao? nàng sẽ hiểu ta muốn cái gì chứ?
Ta nên bảo vệ nàng, làm cho nàng không chịu một chút tổn thương, hay là nên để cho nàng phóng tay một lần, để từ đó Đại Chu nhiều hơn một Hoàng Hậu quát mắng triều đình?
Nữ nhân của ta, tuyệt đối không thể quá đơn thuần. Bởi vì quá đơn thuần và thiện lương sẽ chỉ làm nàng mất mạng ở trong thâm cung......
......
"Nô tỳ cáo lui."
Lòng của Hạ Lan Phiêu đã bị Tiêu Mặc tổn thương tràn đầy vết máu, mà nàng rốt cuộc chỉ có thể rời đi. Mặc dù nàng đã sớm lường trước cuộc sống sau khi về cung, lại không nghĩ rằng tình yêu của Đế Vương chỉ là như thế, lạnh bạc như thế. Khi người mới xuất hiện, đã từng yêu say đắm khắc cốt minh tâm là hoàng hoa (hoa cúc) ngày hôm qua, là vệt nước mắt đạm bạc trên giấy mà thôi.
Mà nàng rốt cuộc phải nếm đau khổ của Thục phi.
Tiêu Mặc, Tiêu Mặc......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc ta nên làm cái gì......
———— tuyến phân cách ————
Cung điện đêm khuya cực kỳ yên tĩnh.
Hạ Lan Phiêu một thân một mình ở trong một gianphòng dành cho hai người cung nữ, không ngờ phát hiện Hồng Trang trắng đêm không về. Nếu không phải cãi vã với Tiêu Mặc, nàng căn bản sẽ không ở phòng của cung nữ, nhưng nàng cũng không có nghĩ đến Hồng Trang thủ lễ (tuân thủ lễ nghĩa) trước sau như một tại sao lại trễ như vậy vẫn chưa trở lại. Nếu nhớ không lầm, hôm nay nàng đến Trữ Tú cung đưa trâm ngọc trai cho những tiểu chủ kia......
Chẳng lẽ bị những nha đầu kia giữ đến hiện tại?
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới từng khuôn mặt kiều diễm ở Trữ Tú cung, tâm bắt đầu không thoải mái. Nàng trằn trọc trở mình ở trên giường hồi lâu, lại rốt cuộc không muốn thừa nhận mình là bởi vì Tiêu Mặc mà ghen. Nàng không ngừng lật người ở trên giường, thế nào cũng khó mà ngủ, cuối cùng hét lớn một tiếng: "Không ngủ được, mặc kệ!"
Dù sao cũng không ngủ được, không bằng đi Trữ Tú cung tìm Hồng Trang đi!
Ta chỉ muốn đi tìm Hồng Trang, mới không phải xem những tiểu chủ kia có lại ước hẹn với Tiêu Mặc hay không, tuyệt đối không phải là vậy!Cho nên, hãy đi thôi.
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, lung tung thả ít thứ ở trong hộp cơm, sau đó đi tới Trữ Tú cung. Trữ Tú cung hoàn cảnh thanh u, lại rốt cuộc có chút vắng vẻ, cho nên nàng rất ít nhìn thấy thị vệ tuần đêm trên đoạn đường này. Nàng vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp chung quanh Trữ Tú cung đã lâu không đặt chân đến, lại thấy hai người đang vội vã đi về phía mình. Nàng cả kinh, cũng không biết tại sao lại lập tức núp mình vào trong núi giả, sau đó nhìn hai người kia dừng lại ở chỗ không xa, mình cũng cảm thấy buồn cười.
Ta đây là thế nào?
Ta chỉ là chuồn êm xuất cung thôi, cũng không phải là làm tặc, chẳng lẽ ta còn sợ những tiểu chủ còn không có danh phận kia hay sao?
Ở trong chiến tranh kia một đoạn thời gian thật là đã quen trông gà hoá cuốc, ai......
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, ổn định tâm thần, có chút buồn cười mình nghi thần nghi quỷ. Nàng bình phục tâm tình của mình, đang muốn đi ra núi giả, làm bộ dáng vẻ cẩu thả chào hỏi với những người đó, lại thấy bọn họ ném một túi vải xuống đất. Hai người mặc áo đen, dùng miếng vải đen che mặt, nhưng nhìn hình thái kia, hẳn là nữ tử không thể nghi ngờ. Hạ Lan Phiêu không hiểu tại sao hai nữ tử này sẽ mặc y phục dạ hành xuất hiện tại cung đình lúc nửa đêm, nhưng việc làm của các nàng thực sự quá lén lút, vẫn là không cần bị họ phát hiện mới tốt.
"Nơi này không có ai, ở chỗ này ném nàng chìm hồ thôi." Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên.
"Dạ, tiểu thư."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói này là.....
Giọng nữ này hơi khàn khàn chính xác là giọng nói còn mới mẻ trong ký ức của nàng, Hạ Lan Phiêu kinh ngạc trợn to hai mắt, nín thở. Nàng chỉ thấy kia hai người hợp lực ném một bao bố nặng nề xuống trong hồ, sau đó ở bên hồ yên lặng xuống. Dưới ánh trăng, trên cỏ có một đồ vật đang phát sáng, Hạ Lan Phiêu vừa nhìn, mặc dù khoảng cách tương đối xa, nhưng ngay ánh nhìn đầu tiên nàng đã nhận ra đây là vật của Hồng Trang! Đây là trâm cài tóc trên đầu Hồng Trang! Mà tại sao nó lại ở trên cỏ......
"Tiểu thư, trâm cài tóc này xử lý như thế nào?"
"Nếu chủ nhân của trâm cài tóc đã chìm hồ, cây trâm này tự nhiên cũng phải bồi chủ nhân."
"Vâng."
Theo một tiếng nhỏ nhẹ vang lên, Hạ Lan Phiêu mắt thấy trâm cài tóc của Hồng Trang bị ném vào trong nước, nắm chặt tay của mình, không để cho mình phát ra tiếng. Lòng của nàng đã đau đến chết lặng, âm thanh truyền tới bên tai cũng là hư vô mong manh như vậy.
"Nha đầu này ngược lại đáng tiếc. Nếu không phải bị nàng nhìn ra đầu mối trong điệu múa của ta, ta cũng sẽ không xuống tay sớm như vậy."
"Tiểu thư chịu nhục nhiều năm như vậy, vì chính là ngày mai, tiểu thư người hiền có trời phù hộ, nhất định sẽ được như nguyện. Huống chi, chết chỉ là một nha đầu mà thôi, sẽ không có người chú ý tới."
"Chỉ hy vọng như thế."
Chết chỉ là một nha đầu......
Mặc kệ ngươi từ mục đích gì, làm sao ngươi có thể giết người bừa bãi mà không có một chút xấu hổ như vậy? Hồng Trang mới hai mươi ba tuổi, nàng vẫn còn ảo tưởng mình xuất cung lập gia đình! Tại sao các ngươi có thể!
Ngày mai......
Ngày mai sẽ là tiết Bách Hoa Tiêu Mặc tuyên bố Hoàng Hậu, phi tần, chẳng lẽ họ tính toán bất lợi với Tiêu Mặc? Không, ta tuyệt đối không thể khiến bất luận kẻ nào tổn thương Tiêu Mặc!
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, vội vàng xoay người, lại không cẩn thận đạp phải nhánh cây trên đất, phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ. Nhưng chỉ tiếng vang này cũng khiến hai người kia cảnh giác, một người nhanh chóng vọt tới núi giả nàng đang tránh né, ở trước lúc Hạ Lan Phiêu chạy trốn đã tóm lấy cánh tay của Hạ Lan Phiêu. Hạ Lan Phiêu hết sức giãy giụa, mà đổi thành một người đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng cằm của nàng lên, nhẹ nói: "Thì ra là còn có cá lọt lưới...... Ha ha......"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro